Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 182: Cản đường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Cản đường


- Đó là Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành!

- Cái này thú vị a. Lôi Minh Kiếm Ma ghét nhất người khác cản đường đi của hắn, mỗi lần như vậy đều sẽ ra tay g·i·ế·t người. Mà lần này đối phương lại là Thiết gia tứ lão, còn có Bạch Sát Bạch Ngưng Băng. Hắc hắc, ta thật muốn xem bọn họ sẽ giải quyết thế nào a.

Phương Chính quả thật đi vòng, nhưng không phải vòng qua hai bên, mà là vòng qua đầu của bọn họ rời đi.

Hai sợi lụa màu lam lập tức xuất hiện quanh người Phương Chính, sau đó hướng lên trên kéo dài, vòng qua phía trên lồng khí.

Cứ như vậy, Phương Chính dùng năm ngày còn lại, đổi được một tháng thời gian. Không chỉ đem không khiếu thứ hai tu hành lên ngũ chuyển cao giai, còn vững vàng từng bước một đi tới đỉnh phong.

Phương Chính kêu khẽ, chuyển ánh mắt nhìn qua phía lão, sau đó nói.

Ở trong sơn cốc, Phương Chính nhìn thấy một cái lồng màu tím đứng sừng sửng ở giữa sơn cốc, xung quanh lồng ngồi bốn người, trong lồng lại đang ngồi một người.

Phương Chính lần này vào truyền thừa, so với hai lần trước đó còn muốn lâu hơn, nhưng những người trên Tam Xoa sơn đã không có gì ngoài ý muốn.

Phương Chính lúc này lại nói, làm Thiết gia tứ lão không nhịn được thở ra một hơi, giống như đem gánh nặng thả xuống đất.

Thông thường Phương Chính cũng không chú ý mấy cái này, việc của người khác hắn cũng lười đi quan tâm. Nhưng là cái lồng này lại chặng ngang giữa đường Phương Chính đang đi, muốn đi tiếp, là phải đi đường vòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bốn người họ lúc này rất lo lắng, họ không lo Phương Chính ra tay cứu Bạch Ngưng Băng, mà là lo Phương Chính ra tay cướp đi thiết quỷ cổ cùng hóa khí cổ.

Đạp lên đầu người khác mà đi, cái này tuyệt đối là một cái thanh danh tốt.

Thứ nhất là không ai dám cả gan đến trước hàng động của hắn thăm dò. Thứ hai là người có thể thường xuyên ghé qua chỉ có ba người Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong. Mà ba người này một khi đi tới cửa, liền bị hình vẽ năm chiều của Phương Chính đánh lừa, thấy hắn đang nhắm mắt ngồi yên liền chủ động im lặng rời đi.

Nếu bây giờ Phương Chính ra tay g·i·ế·t người mở đường, nhất định sẽ chọc phải tổ ong vò vẻ Thiết gia. Nhưng nếu hắn đi đường vòng tránh qua chỗ này, lại làm ảnh hưởng tới thanh danh của hắn.

Phương Chính đạp lên dải lụa, đi giống như đang đi trên một cái cầu, vòng qua bên trên lồng khí, đi tới phía đối diện.

Phương Chính cũng không để ý mấy người này, tiếp tục dùng giọng bình thản đến mức thờ ơ nói.

- Thế, rốt cuộc vì lí do gì mà các ngươi ở đây cản đường ta?

Cài này không những không làm tổn hại thanh danh của hắn, còn có thể đem thanh danh của hắn đưa lên cao một chút.

Phương Chính chỉ để lại như vậy một câu, liền đi vào Tín Vương truyền thừa.

Cái này nếu không trả lời cẩn thận, chọc phải Phương Chính, vậy thì xem như công lao bắt giữ Bạch Ngưng Băng đổ vào bãi rác. Còn gặp phải tai ương có thể dẫn tới mất mạng.

- Ta giống như có thù với cái truyền thừa này, lần nào cũng canh ngay lúc ta ngã lưng xuống liền mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tới hàng tứ chuyển cao giai cũng xông vào.

- Đành vậy, Thiết Huyết Lãnh đại nhân từng cứu ta một mạng, nể mặt ông ấy, ta không làm khó các ngươi. Nhưng mà, Thiết gia các ngươi lần tới nên cho ta một cái bồi tội, bằng không, ta đem cái lồng này đi chơi một thời gian. Đương nhiên là sẽ phải lấy kèm thêm bốn cái trụ, dù gì ta cũng không rảnh ngồi giữ nó như các ngươi.

Trong lúc mọi người tranh giành vào truyền thừa, cũng chẳng ai chú ý tới, ở cửa hang động của Phương Chính, một con hạc giấy cổ lặng lẽ chui vào hang, ghé vào giường của hắn, nằm im dưới lớp da lông.

Dù gì cũng là ngũ chuyển cổ sư, một chút tài nghệ này như thế nào lại không có.

Mà trong lúc này, Phương Chính lại đang ở Tín Vương truyền thừa, tiếp tục thu lượm tài nguyên.

Hơn hết, lồng khí này vây Bạch Ngưng Băng, cũng là đáng vây bốn người bọn họ. Để có thể duy trì lồng khí, bốn người không thể cùng lúc ra tay, mỗi lần chỉ có thể để một người ra tay. Nhưng đáng buồn chính là, chiến lực cá nhân của bọn họ lại không cao, thậm chí so với cổ sư đồng cảnh giới còn thấp hơn một chút.

Tứ lão thở dài, lễ độ đáp lại Phương Chính.

Phương Chính cũng không để ý mấy người bên ngoài, hắn vẻ mặt bình thản, đi tới bên cạnh cái lồng màu tím, sau đó đứng cách đó chừng một trượng, bắt đầu vuốt cằm suy tư.

Rất nhiều người trong lòng kêu gào, cảm thấy nhận thức của mình vừa bị đạp đổ, còn bị hung hăng giẫm lên mấy cái.

Nhưng ngoài dự kiến là, Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng lúc này cùng đồng thời xong lên.

Phương Chính nhìn một chút, chẹp miệng nói.

Đáng tiếc, đối phương thế mạnh, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể cắn răng đáp.

Bốn lão già này tu vi đều là tứ chuyển trung giai, hợp lực lại chiến lực rất cường đại, nhưng dù cường đại thế nào cũng tuyệt đối thắng không nổi một vị ngũ chuyển cổ sư.

- Đừng vào Khuyển Vương truyền thừa!

Mà bốn người ngồi xung quanh, cũng chính là bốn vị gia lão của Thiết gia thì cả người căng chặt, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Phương Chính.

Bạch Ngưng Băng lúc này ngồi ở giữa lồng, vẻ mặt lập tức có chút trầm xuống. Nàng cảm thấy câu này của Phương Chính giống như đang đánh đồng bản thân với một con thú vương biết bay.

Bạch Ngưng Băng lúc này sắc mặt dữ tợn, hai mắt như bắn lửa nhìn chằm chằm Phương Chính.

Phương Chính vừa đi ra, lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Lúc này, có rất nhiều người đang chú ý tới lồng ánh sáng tím phát hiện ra Phương Chính, không khỏi kinh ngạc kêu khẽ.

- Ồ!

- Ta còn tưởng là bốn lão già các ngươi nhìn trúng nhan sắc của nàng ta, liền nhốt nàng ta ở chỗ này, muốn ép nàng ta gả cho các ngươi chứ? Dù sao thì ta cũng phải công nhận, Bạch Ngưng Băng tính cách tuy không được, nhưng nhan sắc thì đúng là sắc nước hương trời, trước đột sau kiều. Dáng vóc này của nàng, nhất định có thể sinh mấy cái nhi tử đáng yêu...

Nhưng đối với những thứ này, Phương Chính cũng không để ý.

- Ai nói Lạc Hành là người lạnh lùng cao ngạo, rất ít nói chuyện vậy? Con mẹ nó lừa người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó đến hàng cổ sư tứ chuyển trung giai, Thanh Thư cũng hỗn trong đám người này.

Mấy ngày qua, Phương Nguyên trước sau g·i·ế·t c·h·ế·t ba người, toàn bộ đều là tứ chuyển trung giai, hơn nữa đều bị đánh thành thịt vụn. Này đó cổ sư tứ chuyển trung giai, không ai dám ngay tại thời khắc mấu chốt này đi chọc Phương Nguyên.

Quá quen thuộc. Cảm giác này với Phương Chính quá mức quen thuộc.

Nhưng mà còn không đợi Phương Chính lăn lộn, một tiếng chấn động vang lên, bao phủ khắp Tam Xoa sơn.

- Rất xin lỗi, làm phiền Lôi Minh Kiếm Ma các hạ đi đường khác, chúng ta hiện tại không có cách nào di chuyển.

Phương Chính nhìn lại Bạch Ngưng Băng, sau đó nhìn qua lão già dẫn đấu của bốn người Thiết gia, bình thản nói.

Phương Chính lúc này mới khẽ gật đầu, nói.

- Bạch Sát Bạch Ngưng Băng g·i·ế·t c·h·ế·t người Thiết gia chúng ta, cho nên chúng ta đang ở đây bắt giữ nàng ta.

Cho nên lần này Thanh Thư chọn đi vào Tín Vương truyền thừa, mà Dược Hồng cùng Tần Phong song song đi vào Bạo Vương truyền thừa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính còn chưa nói xong, một hòn đá lập tức bay thẳng vào mặt hắn. Đáng tiếc còn cách một đoạn, hòn đá liền đụng phải lồng khí, chỉ có thể rơi xuống đất lăn lốc mấy vòng.

Chương 182: Cản đường

- Gọi ta Lạc Hành, cái này chỉ có hai từ, ngắn hơn rất nhiều!

Phương Chính hơi gật đầu, liếc mắt nhìn qua Bạch Ngưng Băng, sau đó chấp hai tay sau lưng, thúc giục bảo nguyệt quang vương cổ.

- Đáng tiếc, không di chuyển được, lại lớn lại vướn, tốn chân nguyên, phí sức lực. Còn không bằng tự mình ra tay đánh thú vương một trận, như vậy đỡ phiền toái hơn rất nhiều.

Ánh mắt vừa chuyển qua, lão già này rõ ràng hơi giật mình một cái.

Một câu này của hắn không lớn, nhưng năm người ở gần lại nghe thấy rõ ràng.

Phương Chính đi ra khỏi phúc địa, quay lại chỗ hang động liền vội vàng đem bố trí của mình tẩy sạch, sau đó mới nhẹ nhõm vung vai một cái, ngã phịch xuống nằm dài trên giường.

- Lôi Minh Kiếm Ma mặc dù là ngũ chuyển, hoàn toàn có thể g·i·ế·t c·h·ế·t mấy người này. Nhưng g·i·ế·t Bạch Sát thì không sao, cùng chỉ lắm đưa tới một cái Tiểu Thú Vương. Nhưng nếu g·i·ế·t Thiết gia tứ lão, ha ha, lần tới người bị nhốt trong thiết quỷ cổ chắc chắn sẽ là Lôi Minh Kiếm Ma hắn a.

Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong lúc này mới hơi sửng ra, đã hiểu vì cái gì Phương Chính lại truyền âm bảo ba người không được vào Khuyển Vương truyền thừa, nguyên nhân cũng là để tránh gặp phải Phương Nguyên.

Phương Chính chui vào phúc địa Đồ Thiên tu hành không khiếu, người bên ngoài cũng không có phát hiện.

Hắn giống như đi dạo, đi về phía hang động của mình, bất quá lúc đi tới một cái sơn cốc, Phương Chính không khỏi dừng bước.

Thậm chí có người con cho rằng, Phương Chính tới Tam Xoa sơn là vì Tín Vương truyền thừa, trước đó vào Khuyển Vương truyền thừa cũng chỉ là thử một chút.

- Ai, nhìn xem, ta nói đâu có sai. Vị cô nương này tính cách thật sự không được. Bốn lão già các ngươi vẫn là cẩn thận, coi chừng còn chưa kịp hành sự, tiểu đệ đệ đã bị nàng cắt thành mấy khúc. Đến lúc đó phiền phức không nhỏ đâu, dù gì Tam Xoa sơn hiện tại không có y sư ra hồn, một khi đứt là nối lại không được.

Tứ lão hơi sửng ra, sau đó lại lể độ nói.

Một khi Phương Chính cướp hai con cổ này, vậy không chỉ gián tiếp cứu đi Bạch Ngưng Băng, còn trực tiếp đem mặt mũi Thiết gia nhét thẳng vào hầm cầu. Mà bốn lão già bọn họ thì càng không xong. Không chỉ mất hết mặt mũi cùng tôn nghiêm, còn sẽ bị gia tộc phạt nặng.

Phương Chính lúc này lãnh đạm hỏi. Thiết gia tứ lão nghe xong, trái tim nhắc lên tới cổ họng.

Một lần này, Phương Chính đi tới cửa thứ bảy mươi, lấy được ba con hoàng kim xá lợi cổ, còn có một đám luyện đạo cổ trùng, kiếm một lần đầy bồn đầy bát, thế này mới thi thi nhiên nhiên đi ra khỏi truyền thừa.

Trường hợp vô cùng hỗn loạn.

- Tốt, Lạc Hành các hạ, làm phiền ngươi đi vòng qua một bên!

Cái giường này mặc dù làm bằng đá, nhưng Phương Chính loát rất nhiều da lông, cho nên một chút cứng cũng không có, ngược lại còn vừa mềm vừa ấm.

Hai người Phương Nguyên, Bạch Ngưng Băng mặc dù chỉ là tứ chuyển sơ giai, nhưng đám cổ sư tứ chuyển trung giai cũng không dám ngăn cản, ào ào tránh đường.

Con hạc giấy cổ này cứ thế nằm im ở đó, cho đến khi Phương Chính phát hiện nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái lồng này do hai con cổ trùng là thiết quỷ cổ và hóa khí cổ tạo thành, chuyên môn dùng để giam cầm bắt giữ người khác. Là chiêu bài Thiết gia dùng để bắt giữ ma đạo cổ sư, trong Nam Cương cũng rất nổi tiếng.

Rất yên tĩnh!

Từ khi đến Tam Xoa sơn đến nay, mỗi lần hắn đi ra khỏi hang đều sẽ có cảm giác này, cho nên bình thường Phương Chính cũng không có ra ngoài.

- Cái lồng này mà đem đi bắt thú vương chắc rất tốt. Nhất là mấy loại có thể bay, dùng thứ này nhốt lại liền dễ đối phó rất nhiều.

Phương Chính nói, bật đầu ngồi dậy, xóc lên màn che ở cửa đi ra ngoài.

- Nhất định sẽ đến bái phổng!

Toàn thể những người có mặt phút chốc trầm mặt, thậm chí có cảm giác mặt trầm đến mức sắp chảy thành nước.

- Cứ như vậy, ta có thể tranh thủ kịp lúc Thiết Mộ Bạch tới Tam Xoa sơn đã đột phá ngũ chuyển đỉnh phong.

Phương Chính hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói.

- Thế giờ các ngươi có thể nhắc cái mông lên, nhích qua một bên tránh đường cho ta chưa?

Mà ở phía sau bọn họ, vô số tam chuyển cổ sư một đường chạy vội, vừa chạy vừa chém g·i·ế·t nhau, cùng lao vào truyền thừa.

Phương Nguyên với Bạch Ngưng Băng vọt tới, song song tiến vào Khuyển Vương truyền thừa.

Tứ lão nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Bọn họ biết, bốn cái trụ mà Phương Chính nói là đang ám chỉ bốn người bọn họ. Nói cách khác, lần tới Phương Chính không chỉ lấy đi cổ trùng, mà còn đem người bắt đi. Còn cái gì mà một thời gian, cái này chỉ có Phương Chính mới biết một thời gian rốt cuộc là bao lâu.

Thiết gia tứ lão lúc này nuốt một ngụm ngước bọt, lão già dẫn đầu lên tiếng nói.

Rất nhiều người lúc này nhịn không được cười âm hiểm, chờ mong tình cảnh tiếp theo.

Phương Chính lúc này cũng không có để ý, bình thản đi lên đỉnh núi, trước khi đi, còn truyền âm cho ba người Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong.

Rất nhanh, bốn người Khổng Nhật Thiên, Long Thanh Thiên, Võ Thần Thông, Dực Xung phân biệt tiến vào.

Chính vì như vậy, một khi Phương Chính động thủ, bốn người này gần như cầm chắc cái c·h·ế·t.

Phương Chính nghe bọn họ thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt liền chuyển từ lồng khí sang lão già gần nhất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Cản đường