Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 184: Thật vô nhân tính, nhưng ta thích

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 184: Thật vô nhân tính, nhưng ta thích


Cho nên những người này bắt đầu suy đoán, bốn người Phương Chính, Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong đã qua được hơn bốn mươi cửa trong truyền thừa. Mà người đi sâu nhất, không thể nghi ngờ gì, chỉ có thể là Phương Chính.

Mấy quả trứng này cũng là một loại cổ trùng, tùy theo từng loại mà có độ quý hiếm khác nhau.

Này đó trẻ con, chỉ bằng với trẻ sơ sinh, một đám hồng hồng nộn nộn, vô cùng đáng yêu. Đáng chú ý nhất là, ở giữa ngực bọn họ, có một quả trứng màu đỏ rất đáng yêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Nguyên đi vào Tín Vương truyền thừa.

Hỏa đản cổ cũng không phải là loại cổ trùng trân quý gì, thường được dùng làm phụ liệu luyện viêm đạo cổ trùng, giá cả cũng không cao.

Thời gian lại đi qua, Tam Vương truyền thừa lại lần nữa mở ra.

- Bạo Vương truyền thừa quả thật là thiên đường g·iết chóc.

Mà Phương Chính hai tay cầm hai thanh đoản côn, cũng xông thẳng lên, cùng với đản nhân tiến hành ẩ·u đ·ả.

Thậm chí nếu Thanh Thư hóa thân thành thụ nhân, hắn hoàn toàn có thể đánh với tứ chuyển đỉnh phong một trận.

Mà canh giữ lồng khí là bốn lão già, danh tiếng cũng không nhỏ, gọi chung là Thiết gia tứ lão.

Lại như mấy đản nhân này, toàn thân hồng phấn, trứng ở ngực có màu đỏ, chính là hồng đản nhân. Quả trứng trước ngực của họ là hồng đản, cũng chính là hỏa đản cổ.

Nhưng mà thịt muỗi dù ít cũng là thịt, Phương Chính sẽ không chê. Mặc dù sự thật là hắn chẳng bao giờ ăn muỗi, nhưng ít ra hắn cũng từng đem muỗi cho cá ăn, tính ra cũng không có lãng phí.

Bạo Vương truyền thừa bầu trời xám tro, mặt đất ám đỏ kéo dài trong tầm mắt. Trên đất, từng khối đá núi lửa tỏa ra hơi nóng cùng với hơi khói màu xám nhạt.

Mặt đất màu ám đỏ lúc này bị nhuộm thành một mảnh đỏ tươi, máu chảy thành dòng qua các khe đá. Khắp nơi vươn vãi rất nhiều t·hi t·hể của đản nhân.

Nhưng mà khoảng thời gian này, Phương Nguyên lại đang rất bận rộn đề cao chiến lực tự thân. Hắn chủ yếu nhốt mình trong chỗ ở, ngẫu nhiên đi ra ngoài cũng là đi tới chỗ Lí Nhàn mua bán cổ trùng.

Không giống Khuyển Vương truyền thừa trời xám tro đất xám trắng, cũng không giống Tín Vương truyền thừa một mảnh sương khói mông lung. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chậc.

Dịch Hỏa do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn lựa chọn đi vào Bạo Vương truyền thừa.

Theo sau, Khổng Nhật Thiên, Long Thanh Thiên đi vào Tín Vương truyền thừa. Võ Thần Thông, Dực Xung đi vào Khuyển Vương truyền thừa.

Người khác chú ý, cũng không phải chỉ vì muốn xem một bên nhốt và một bên bị nhốt. Bọn họ chú ý đó là đồng bạn của Bạch Ngưng Băng, Tiểu Thú Vương Phương Chính bao giờ mới xuất hiện cứu Bạch Sát Bạch Ngưng Băng.

Tầm nhìn xoay chuyển, Phương Chính lại lần nữa đi vào truyền thừa.

Phương Chính cười tủm tỉm, lặt ngửa bọn họ ra, sau đó dùng dao găm đem quả trứng trước ngực họ lấy xuống. Hai đản nhân này bị tươi sống lấy mất quả trứng, cuối cùng đau đớn đến c·hết.

Hắn loạt vào giữa vòng vây, nhưng lại giống như hổ vào đàn dê. Song côn liên tục vung, đánh bay rất nhiều đản nhân.

Mà câu hỏi này, hiển nhiên đám người Phương Chính không ai cho họ đáp án.

Bởi vì Bạo Vương truyền thừa yêu cầu người vào ải dùng bạo đản cổ g·iết c·hết toàn bộ đản nhân trong cửa ải mới tính là qua cửa.

Tần Phong lại chọn vào Tín Vương truyền thừa.

Hơn hết, lần này hắn phát tiếc thú tính của mình, bản hồn cũng không có ngăn cản, càng không có nháo sự.

Trong một đêm, Khí Phong Luân Tần Phong cùng Hỏa Y Ma Nữ Lạc Hồng đột phát tứ chuyển trung giai, chiến lực tăng vọt. Trong hàng cổ sư tứ chuyển trung giai đã có thể xếp vào tốp mười.

Cái này, cũng bất nguồn từ suy nghĩ nhân tộc vi tôn, dị nhân vi nô. Nô lệ, chính là thấp hèn, ngay cả c·h·ó ngựa còn không bằng.

Phương Chính đem hai con hỏa đản cổ còn đang nhỏ máu ném vào bao bố, cười càng thêm quỷ dị, nương theo sức mạnh của trời đất đi tới của tiếp theo.

Đây là đản nhân.

Gần nhất, mọi chú ý trên Tam Xoa sơn đều tập trung về một chỗ sơn cốc.

- Lại có thiên ma rơi xuống.

Mà lấy tu vi của mấy người Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong tới nói, có tác dụng với họ chỉ có thể là hoàng kim xá lợi cổ. Trong Tam Vương truyền thừa, ít nhất cũng phải trên bốn mươi cửa mới có thể lấy tới tay hoàng kim xá lợi cổ.

Phía sau Phương Chính, Dịch Hỏa lấy một địch bốn, đánh thắng bốn người Khổng Nhật Thiên, Long Thanh Thiên, Võ Thần Thông, Dực Xung, trở thành người mạnh thứ hai trên Tam Xoa sơn, chỉ xếp sau Phương Chính.

Phương Chính nói, khóe môi kéo lên ý cười dữ tợn.

Về phần Bạch Ngưng Băng, nàng lúc này vẫn đang bị nhốt trong thiết quỷ cổ. Thiết gia tứ lão cũng tình nguyện bỏ qua truyền thừa, ở lại tiếp tục vây khốn Bạch Ngưng Băng.

Có thể nói, Thanh Thư mặc dù chưa thể đánh thắng được bất cứ ai trong năm người Khổng Nhật Thiên, Long Thanh Thiên, Võ Thần Thông, Dực Xung, nhất là Dịch Hỏa. Nhưng không thể nghi ngờ, trong hàng cổ sư tứ chuyển cao giai, không ai có thể đánh thắng Thanh Thư khi hắn phát động bách niên mộc mị.

Hai người này là Phương Chính cố ý chừa lại, mục đích chính là vì hắn muốn ở lại thêm một chút, thu thập mấy quả trứng ở trên ngực đản nhân.

Phương Chính lúc này đưa tay lao v·ết m·áu dính trên mặt, vừa nói, vừa cười quỷ dị nhìn xung quanh.

- Thậy là vô nhân tính. Vậy mà lại bắt ta ra tay với trẻ con. Cái này, thật con mẹ nó phấn khích!

Có thể nói, lần này hắn có thể tận tình chơi đùa đến thống khoái.

G·i·ế·t c·hết dị nhân, cũng chính là đang g·iết người. Mà đản nhân cùng trẻ sơ sinh có vẻ ngoài gần như giống nhau, cho nên Phương Chính mới nói truyền thừa này vô nhân tính.

Cùng mao dân tương tự, đều là dị nhân.

Ví như mấy mao dân mà Phương Chính từng nhìn thấy, lông toàn thân họ có màu vàng nâu, thuộc vào hoàng mao mao dân.

Ở nơi đó, Bạch Ngưng Băng một thân tóc trắng như thủy tinh, áo bào trắng như tuyết đang bị vây khốn trong một cái lồng khí tỏa ánh sáng màu tím.

Một đám đản nhân lúc này hướng Phương Chính lao tơi, trong tay bọn họ chỉ có gậy gộc, búa đá các loại dụng cụ thô sơ.

Mà dị nhân, bị xem như nô lệ của nhân tộc. Cho nên mặc kệ là ma đạo cổ sư hay chính đạo cổ sư, chưa có một người cảm thấy thương sót cho này đó đản nhân mỗi khi thâm nhập truyền thừa.

- Người đâu, mau tập trung lại, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, có thể đánh bại đại ma vương.

- Mau, hồng đản thôn chúng ta, chỉ có thể do chúng ta đến bảo vệ.

Tin tức này truyền ra, rất nhiều người kinh hãi, tự hỏi vì cái gì ba người này nhanh như vậy đã đột phá?

Hắn hắt tung vạt áo, rút ra hai thanh đoản côn dắt ở hai bên đùi.

Hai đản nhân này đã bị Phương Chính đập nát tứ chi, mất máu quá nhiều, lúc này chỉ có thể trừng mắt thống hận nhìn Phương Chính, ngay cả mắng cũng không mở nổi miệng để mắng.

Phương Chính quét mắt một vòng, cuối cùng nhìn lại một bên.

Dược Hồng vào Bạo Vương truyền thừa.

Dị nhân, chung quy cũng là người. Cũng có sinh mệnh, có ý thức, có suy nghĩ, có tình cảm.

Từng khối đá núi lửa bỗng nhiên mở nắp, từ bên trong có một đám trẻ con chui ra.

Hắn lúc này không cần kiểm tra bản thân cũng biết, trên người mình ngoài bạo đản cổ ra, cũng chỉ còn xuân thu thiền là năng động.

Nhưng mà, nói thì nói thế thôi, chứ Phương Chính hắn khá là hưởng thụ việc này.

Tính ra, đã rất lâu rồi Lạc Hành không phát tiếc sự bệnh hoạn thú tính của mình ra ngoài. Vừa hay nhân cơ hội này, hắn có thể thỏa sức phát tiếc một phen.

Ngũ chuyển oai, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được.

Cách hắn không xa, hai đản nhân đang trừng mắt nhìn Phương Chính, đôi mắt tràn ngập nước mắt, chắc chứa bi thương, căm phẩn, thù hận cùng bất lực.

Không, phải nói là Lạc Hành thì rất hưởng thụ, còn bản hồn thì không. Bản hồn chỉ cảm thấy việc g·iết đản nhân cũng rất bình thường, cùng với việc g·iết dã thú cũng không có bao nhiêu khác biệt.

- Thật không biết Thiết Nhược Nam, kẻ luôn nói chính nói tà đó, khi đi vào nơi này sẽ như thế nào?

Trong Tam Vương truyền thừa có xá lợi cổ, bất cứ ai cũng biết việc này. Trong thời gian ngắn có thể tăng tu vi mà không để lại tệ đoan gì, vậy cũng chỉ có thể là được lợi từ xá lợi cổ.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, Phương Chính đi vào Bạo Vương truyền thừa.

Rất nhiều người vì vậy không khỏi tự hỏi, Tiểu Thú Vương Phương Chính có phải là loại máu lạnh vô tình, thấy c·hết không cứu hay không?

Mà đáng sợ nhất là Nhã Diệp Phong Ma Lạc Thanh. Không chỉ một hơi từ tứ chuyển sơ giai nhảy lên tới tứ chuyển cao giai, một lần thăng thẳng hai tiểu cảnh giới, mà chiến lực cũng có thể xếp hàng tứ chuyển đỉnh phong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những đản nhân bị Phương Chính đánh đánh bay ra ngoài, có đập vào vách đá phun máu, có nát đầu, có gẫy đôi. Mỗi một côn Phương Chính đánh xuống, đều là hung tàn đánh ra một cái mạng người.

Thì ở phía Cốt Diện Tứ Sát Tinh lại làm ra chấn động.

Thanh Thư dẫn đầu tứ chuyển cao giai, tiến vào Khuyển Vương truyền thừa.

Thân thể bọn họ có dập nát, có gấp khúc, xương trắng đâm phá da thịt chui ra ngoài. Cũng có đầu nát như tương, ốc xám cùng máu đỏ vươn vãi trên đất, bên trên còn lăn lộn hai cái nhãn cầu.

Chương 184: Thật vô nhân tính, nhưng ta thích

Đản nhân cũng không phải chỉ có một, mà chia ra nhiều chủng tộc. Giống như nhân loại có phân chia dân tộc, thì dị nhân cũng có dân tộc.

---

Phương Chính nhanh tay đem hỏa đản cổ thu hết vào cái bao đã chuẩn bị, liền đi lại chỗ hai đản nhân còn sống.

Trong lúc mọi người chờ đợi ăn dưa từ chỗ Hắc Bạch Song Sát cùng Thiết gia tứ lão. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhiệt độ không khí ở đây có chút cao, xung quanh một mảnh khô nóng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì vậy mọi người sinh ra một cái nhận thức chung, chính là Tam Vương truyền thừa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 184: Thật vô nhân tính, nhưng ta thích