Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 185: Đáng tiếc cho một cái phân thân
Phương Chính mất thời gian khá lâu cho Bạo Vương truyền thừa, nhưng thu hoạch cũng không phải số ít.
Một cái bao bố hỏa đản cổ, mươi mấy con viêm đạo cổ trùng, lệnh bài Bạo Vương ba cái.
Cuối cùng ở cửa thứ ba mươi lăm, Phương Chính thông qua một lần cơ hội rời khỏi truyền thừa.
Mà lần này cũng giống như những lần trước, Phương Chính luôn là người đi vào truyền thừa đều tiên, nhưng mỗi lần đều là người đi ra sau cùng.
Hơn nữa, lần này cũng không phải là vì vào quá sâu nên ra muộn, ngược lại là vì tốn quá nhiều thời gian cho một cửa nên mới muộn.
Phương Chính lần này đi trở về hang động rất bình yên, cũng không có bị cản đường.
Thứ nhất là do lần này từ chỗ hắn bị truyền tống ra ngoài trở về hang động phải đi đường khác với đường lần trước. Thứ hai là do Bạch Ngưng Băng đã được cứu thoát.
Cái này Phương Chính trên đường đi, nghe người bên ngoài bàn tán cũng đã biết được.
Khoảng mười ngày trước, tin tức Thiết gia tứ lão gửi thư cầu viện binh về Thiết gia, Thiết gia cử ra một đội ngũ chi viện truyền tới Tam Xoa sơn.
Đội ngũ chi viện của Thiết gia gồm bảy người, trong đó có một vị cổ sư thành danh, được gọi là Bá Vương Đương Thời Thiết Phách Tu.
Người này tu vi tứ chuyển cao giai, nhưng dựa vào một con ngũ chuyển thổ bá vương cổ, chiến lực sánh ngang Dịch Hỏa.
Ngoài ra, còn có một vị thiếu chủ Thiết gia, Thiết Nhược Nam. Thiết Nhược Nam hiện tại cũng đã là tứ chuyển sơ giai cổ sư, một chính đạo tân tinh, tài hoa hơn người.
Nhưng là ở bảy ngày trước, đội ngũ chi viện bảy người chỉ còn một, sáu người còn lại c·hết trên đường đi tới Tam Xoa sơn, ngay cả Bá Vương Đương Thời Thiết Phách Tu cũng b·ị đ·ánh thành thịt vụn ngay tại chân núi.
Mà người ra tay không phải ai khác, chính là Phương Nguyên.
Phương Nguyên lấy một địch bảy, chém g·iết hết năm người trong đội ngũ, Thiết Phách Tu đem theo Thiết Nhược Nam đã bị thù hận che mờ lí trí chạy tới Tam Xoa sơn, trông chờ Thiết gia tứ lão chi viện.
Kết quả Thiết Phách Tu chạy tới chân núi đã trọng thương, Thiết gia tứ lão chi viện chậm một bước. Thiết Phách Tu đem cơ hội sống cuối cùng nhường lại cho Thiết Nhược Nam, chính mình bị Phương Nguyên đánh thành thịt vụn.
Phương Nguyên lấy một địch bảy, g·iết c·hết sáu người, trong đó có Thiết Phách Tu có chiến lực tứ chuyển đỉnh phong, trong quá trình còn bại lộ kỹ năng phi hành cao thâm.
Việc này truyền bá ra ngoài, khiến Nam Cương chấn động không thôi.
Con người sinh ra hai chân đạp đất, không thể phi hành. Ngay cả Nhân Tổ cũng không có thuật phi hành. Nếu có thể phi hành, chính là một loại kì tích rất nghịch thiên.
Một khi có thể phi hành, bao vây trên mặt đấu, hoàn toàn không thể tạo ra uy h·iếp.
Bầu trời rộng lớn, chính là vũ đài của cổ sư, làm cho cổ sư có thể tự do ngao du. Tiến có thể công, lui có thể thủ, làm cho cổ sư nắm giữ toàn bộ sự chủ động của chiến trường.
Ở Nam Cương, cổ sư phi hành nổi tiếng có Phi Dứu Vương, Lam Mi Hạc, Hồng Phi Ngư đều là những người khiến người khác phải kiêng kỵ, cảm thấy rất phiền phức, không muốn đối địch.
Hiện tại, lại ra thêm một Tiểu Thú Vương. Tuổi tác còn trẻ, nhưng tài nghệ phi hành cao thâm, có thể dùng phi hành cho chiến đấu. Lại thêm chiến lực kinh người, càng làm cho người ta sinh lòng kiên kỵ.
Đối với tin tức này, Phương Chính chỉ có thể cảm khái trong lòng.
Trước khi đi vào truyền thừa lần này, Phương Chính đã gửi cho Thiết Nhược Nam một lời nhắc nhở, để nàng ta cẩn trọng hơn trong việc lựa chọn tuyến đường đi tới Tam Xoa sơn.
Bởi vì Phương Chính nhớ rất rõ ràng, trong nguyên tác Phương Nguyên cũng là chặng đánh viện binh, lấy một địch bảy, g·iết c·hết Thiết Phách Tu.
Phương Chính hiện tại muốn làm nhiệm vụ cưỡng chế, cho nên hắn vốn muốn Thiết Nhược Nam thay đổi tuyến đường dự định ban đầu, làm cho Phương Nguyên chặng đánh không thành, bảo tồn lại Thiết Phách Tu.
Ai ngờ việc này như cũ phát sinh theo đúng nguyên tác, làm cho Phương Chính chỉ có thể thở dài cảm khái, ngoài ra không có cách nào.
Dù sao Phương Chính cũng không biết chính xác Thiết Nhược Nam trong nguyên tác là đi đường nào, cho nên hắn cũng đâu thể chỉ cụ thể cho nàng ta là đường nào không nên đi.
Thêm nữa, cho dù có biết cụ thể đường đi, Phương Chính cũng không nói với Thiết Nhược Nam là: "Ngươi không thể đi đường đó" được. Làm như vậy quá mức trực tiếp, vạn nhất Thiết Nhược Nam vì vậy đổi đường nhưng vẫn bị chặng g·iết, thế nào cũng sẽ nói Phương Chính cố ý gài bẫy bọn họ.
Phương Chính cũng không ngại bị nghi ngờ, nhưng hiện tại thì không thể. Bởi Phương Chính còn phải nhờ vào Thiết Nhược Nam để làm nhiệm vụ cưỡng chế.
Đợi Phương Chính về tới hang động không lâu, ba người Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong cũng đi tới, bắt đầu vì Phương Chính kể lại những gì đã xảy ra gần đây.
- Từ thời điểm Phương Chính đuổi g·iết Thiết Phách Tu, không lâu sau, trên Tam Xoa sơn truyền ra tin đồn. Nói Tiểu Thú Vương Phương Chính nắm trong tay bí mật về Tam Vương truyền thừa, từ Tín Vương truyền thừa đạt được rất nhiều chỗ tốt, cho nên trong thời gian ngắn có thể học được cách phi hành, còn áp dụng cho chiến đấu.
- Vì vậy mà gần nhất, bình quân lượng người đi tới Tam Xoa sơn mỗi ngày tăng lên không ít. E gần rất nhanh sẽ có ngũ chuyển cổ sư khác đến đây.
Nói tới đây, ba người cùng đồng thời nhìn qua Phương Chính.
- Đó là việc hiển nhiên, sớm hay muộn gì mấy lão tiền bối đó cũng sẽ vác mặt tới. Lần tiếp theo truyền thừa mở ra, chúng ta sợ chừng không thể vào.
Phương Chính bình thản nói, bất quá câu cuối là tự nói trong lòng.
- Lạc Hành, ta thắc mắc, lời đồn Phương Chính biết bí mật của Tam Vương truyền thừa có đúng không?
Tần Phong tò mò hỏi, Phương Chính liền khẽ gật đầu.
- Vậy Phương Chính thật sự là học được phi hành từ truyền thừa sao?
Dược Hồng cũng nôn nóng. Nàng rất muốn học phi hành, nhưng tới nay vẫn chưa từng có cơ hội. Nếu có thể học được từ truyền thừa, nàng cũng muốn chạy đi thử.
Phương Chính nhìn Dược Hồng, thở dài hỏi lại.
- Nếu bây giờ ta dùng cánh bay ra ngoài đánh người. Tỷ cảm thấy người bên ngoài sẽ nói thế nào?
- Ách!
Dược Hồng giật mình, lập tức hiểu ý Phương Chính.
Bây giờ mà Phương Chính làm như vậy, người ta cũng sẽ lập tức nói Phương Chính là nhờ vào Tam Vương truyền thừa nên học được. Nhưng sự thật là Phương Chính vốn biết phi hành từ trước, từ rất lâu phía trước.
- Nói như vậy, Phương Chính là sớm đã biết phi hành, chỉ là giấu đến hiện tại mới dùng.
Thanh Thư lúc này tổng kết, ánh mắt thâm ý nhìn qua Phương Chính.
Phương Chính và Phương Nguyên, quả thật giống nhau như đúc!
Ngoại hình đã giống nhau như hai giọt nước, tính cách cũng có tám chín phần mười tương tự nhau.
Nói thật, nếu Phương Chính và Phương Nguyên hợp tác thay đổi thân phận cho nhau, người bên ngoài chưa chắc đã nhận ra. Trừ phi bọn họ vận dụng cổ trùng, nếu không rất khó bại lộ.
Còn cái gì mà Phương Nguyên ngang tàn hóng hách, Phương Chính trạch nam lánh đời. Ha, chỉ cần hai người này muốn, Phương Chính cũng có thể ngang tàn, Phương Nguyên cũng có thể lánh đời.
Với tính cách của Phương Chính và Phương Nguyên, Thanh Thư tin chắc như vậy.
Phương Chính nhận ra ánh mắt của Thanh Thư, lại làm như không thấy, đem lệnh bài mình thu thập được từ truyền thừa lôi ra, nói.
- Của mọi người đâu? Đem hết ra đây đi.
Ba người đều hơi giật mình, lục tục đem lệnh bài mình có được lấy ra.
Rất nhanh, ở giữa bốn người đã có một đóng lệnh bài.
Lệnh bài Khuyển Vương bốn cái, lệnh bài Bạo Vương năm cái, nhiều nhất là lệnh bài Tín Vương, có đến mươi một cái.
Bởi vì ngoài Dược Hồng ra, ba người Phương Chính, Thanh Thư, Tần Phong đều vào Tín Vương truyền thừa ít nhất hai lần, mỗi lần ít nhiều đều có thu hoạch lệnh bài.
- Vài ngày tới, ân, Bách Tuế Đồng Tử còn sống không?
Phương Chính đang định nói, đột nhiên hơi giật mình, hỏi.
Thanh Thư lúc này mới nói.
- Ngày hôm qua bị Phương Chính g·iết c·hết.
- Là như vậy à.
Phương Chính gật gù, thế này mới nói tiếp.
- Vậy đem hết đóng này rao bán đi!
Ba người Thanh, Dược, Tần sửng ra, tròn mắt nhìn Phương Chính.
- Bán hết?
- Đúng vậy, bán hết.
Phương Chính gật đầu.
- Vậy chúng ta...
Tần Phong hơi lúng túng.
- Không dùng tới nữa đâu.
Phương Chính bình thản nói, hơi dừng một chút, lại nói tiếp.
- Phương Chính g·iết Thiết Phách Tu, chọc giận Thiết gia. Không lâu nữa thôi, gia chủ đời trước của Thiết gia, cường giả ngũ chuyển đỉnh phong Thiết Mộ Bạch sẽ tới. Nói thật là ta không đánh lại lão ta, chỉ có thể chống mặt mũi giao thủ một chút.
- Mà Thiết Mộ Bạch một khi tới đây, sẽ đuổi sạch ma đạo cổ sư ra khỏi Tam Xoa sơn. Chúng ta cũng không ở lại được. Vì vậy mấy cái này để lại cũng vô dụng, đem đi đổi tài nguyên còn có giá trị.
Phương Chính nói một phen, ba người Thanh, Dược, Tần trầm mặt.
Ngũ chuyển đỉnh phong, trong phàm tục chính là đỉnh của đỉnh. Lại thêm tuổi già, kinh nghiệm lão luyện, kinh lịch hồng trần cả trăm năm. Cho dù Phương Chính có yêu nghiệt đến đâu cũng đánh không lại.
Mà nói tới Thiết gia, ba người cũng không lạ gì tính cách của gia tộc này. Cho nên, chỉ có thể thật sâu cảm thán, đem lệnh bài chia nhau ra, bắt đầu đi tìm người mua.
Phương Chính nhìn theo ba người rời đi một chút, liền nhắm mắt lại, tiếp tục ôn dưỡng không khiếu.
Hai ngày sau, ba người Thanh, Dược, Tần quay lại tìm Phương Chính. Lệnh bài đã bị bọn họ bán sạch không còn một cái, thu về một số lượng nguyên thạch kết xù, thậm chí có người không có nguyên thạch còn đem cổ trùng hoặc tài nguyên tới đổi.
Lệnh bài bảo mệnh, bất cứ là ai cũng không từ chối. Ngay cả năm vị tứ chuyển đỉnh phong cũng là mỗi người mua đi một tấm, đương nhiên người đứng ra giao dịch với họ chỉ có thể là Thanh Thư.
Dù gì nếu đánh lên, Thanh Thư cũng có thể đảm bảo bản thân an toàn chạy tới chỗ Phương Chính.
- Tần Phong, hải nạp cổ thế nào rồi?
Phương Chính nhìn đống tài nguyên trước mặt, chợt nhớ lại Tần Phong, liền hỏi.
- Ít nhất ba ngày nữa ta mới có thể đem nó thăng luyện lần tiếp theo.
Tần Phong cười khổ đáp.
Hắn thăng luyện hải nạp cổ, trước sau đã có bảy lần, mỗi lần đều lấy thất bại kết thúc.
Nếu không phải có tài nguyên ba người Phương, Thanh, Dược cung ứng duy trì, Tần Phong sớm đã phá sản.
Phương Chính nghe vậy, trầm tư một chút nói.
- Lần tới ta cùng ngươi luyện cổ. Chỉ cần ngươi chú ý một chút, để ta có thể tùy thời gia nhập vào là được.
Tần Phong hơi giật mình, có chút hoang mang.
- Hai người cùng tham gia luyện một con cổ, sẽ không có vấn đề gì chứ?
- Ngoại trừ tỉ lệ thất bại vốn có, còn lại cũng không có gì.
Phương Chính đáp.
Bất quá có một cái hắn không nói, đó là muốn hai người cùng luyện cổ, cả hai phải có kinh nghiệm luyện cổ mới có thể làm. Như vậy trong quá trình thay đổi người chủ trì luyện cổ mới đảm bảo quá trình luyện chế được ổn định.
Nhưng mà thăng luyện hải nạp cổ, chỉ đơn thuần là đem tam chuyển thăng lên tứ chuyển, cũng không phức tạp, cho nên cũng không đáng lo.
Ngoài ra, có thất bại, với Phương Chính cũng không sao. Dù gì hắn cũng chỉ có ý định dùng lần này để luyện tay, chứ không bức thiết muốn luyện thành cổ trùng.
- Được, ta hiểu rồi!
Tần Phong cũng không biết dụng ý thật sự của Phương Chính, nghe xong Phương Chính nói, liền gật đầu đồng ý.
Đợi đến khi tiễn ba người Thanh, Dược, Tần đi, Phương Chính lấy ra một quyển sách, lấy bút viết lên đó một câu.
"Lưu Tử Phàm, còn sống chứ? Còn thì trả lời"
Rất nhanh, bên dưới câu đó hiện ra một câu khác.
"Ta chưa c·hết! Việc gì?"
"Cho ngươi lời khuyên. Thiết gia cựu tộc trưởng sắp tới đây, lão ta sẽ đem ma đạo đuổi ra khỏi Tam Xoa sơn. Tin tức vô cùng đáng tin cậy, cho nên khuyên ngươi đem lệnh bài bán đi"
Phương Chính đáp lại, lần này mất một lúc, Lưu Tử Phàm mới có hồi đáp.
"Ta không ngờ ngươi lại có lòng tốt khuyên ta như vậy. Nói đi, có việc gì sao?"
Phương Chính không chút giấu giếm, đáp.
"Sau khi rời khỏi Tam Xoa sơn, tuyệt đối đừng quay lại. Khi chính ma tề tựu lần nữa, nơi này sẽ vô cùng hỗn loạn. Chỗ tốt không nhiều, nhưng mạng thì dễ đắp vào. Ta không muốn đến lúc đó bị ngươi kéo chân sau"
Im lặng một lúc sau, Lưu Tử Phàm đáp.
"Tốt đi, ta sẽ không kéo chân sau là được!"
Câu này ý là, Lưu Tử Phàm sẽ không làm theo lời Phương Chính, mà nhất định sẽ quay lại Tam Xoa sơn lần nữa.
Phương Chính thấy như vậy một dòng, đem quyển sách xếp lại, thu vào không khiếu, lắc đầu thở dài một hơi.
- Đáng tiếc, một cái phân thân xem như mất.
Trong nhận định của Phương Chính, Lưu Tử Phàm xem như đ·ã c·hết tại Tam Xoa sơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.