Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 189: Căn nhắc bước tiếp theo
Chính đạo hoan hô ăn mừng, ma đạo tất cắn răng uất hận không thôi.
Chỉ là cái này không cần thiết phải nói với ba người. Thậm chí việc Phương Chính có liên hệ với Thiết Nhược Nam, tham gia kế hoạch vây bắt Phương Nguyên, Phương Chính cũng không để ba người biết.
- Đệ thật là, đã biết đánh không lại, vậy mà vẫn còn liều mạng.
- Nhưng trước đó, vẫn là tìm chỗ đáp xuống đi.
- Thì ta Tiểu Thú Vương không phải tên là Phương Chính, mà tên là Phương Nguyên.
Ba người kiểm tra Phương Chính một vòng từ đầu tới chân không phát hiện chỗ nào không ổn, thế này mới đem trái tim đang kẹt ở cổ họng nhắc xuống vị trí cũ.
- Đương nhiên gia nhập gia tộc, thì phải có cống hiến cho gia tộc. Giác ngộ hy sinh vì gia tộc ít nhiều gì cũng phải có, bằng không ta cũng không dám ra mặt nói với họ.
Hắn chưa từng có cái khái niệm đó.
Cuốn sách này khác bookmark, chữ bên trên sẽ không biết mất mỗi lần viết xong. Cho nên nếu viết hết giấy, cuốn sách sẽ trở nên vô dụng. Đổi lại thông tin có thể lặt lại xem, dùng cho việc bàn kế hoạch sẽ tiện lợi hơn.
Phương Chính trong lòng nghĩ, ánh mắt chuyển qua người Thanh Thư và Dược Hồng.
Phương Chính dùng bút đáp lại.
Phương Chính dự định để Tần Phong lại Nam Cương, nhưng nói thật là có chút mạo hiểm. Phân thân Lưu Tử Phàm xem như đ·ã c·hết, Phương Chính cũng không muốn để thêm cái phân thân Tần Phong này c·hết.
Phương Chính trong lòng căn nhắc.
Đây là sách truyền tin có liên kết với cuốn Phương Chính đưa cho Lưu Tử Phàm. Hiện tại Phương Chính lấy ra, bởi vì hắn cảm nhận được Lưu Tử Phàm vừa gửi tin cho hắn.
Phương Chính nhìn Tần Phong, hơi mỉm cười, nói.
- Thanh danh không còn có thể lặp lại, nhưng mạng chỉ có một, vạn nhất Thiết Mộ Bạch động sát tâm, đệ nhất định không c·hết cũng phế.
Lưu Tử Phàm hỏi một cách khẳng định.
Nhưng đồng thời, Tần Phong cũng có chút chờ mong.
- Ngày mai chúng ta đi Bạch Cốt sơn.
Hai con cổ trùng này dù là hàng tinh phẩm, dùng rất tốc, nhưng cấp bậc chỉ có tam chuyển, không đáp ứng được yêu cầu lúc này của Phương Chính.
Suy tư một lúc, Phương Chính hỏi Tần Phong.
Lưu Tử Phàm đang trốn trong một cái hang động cách Tam Xoa sơn không xa, hắn trên tay cầm lấy một cuốn sách, đọc được dòng chữ vừa xuất hiện, hắn không nhịn được thở ra một hơi.
Mặc kệ là nguyên thân, còn là Tần Phong của bây giờ, đều là kẻ bạc mệnh không có thân nhân bên cạnh.
Chương 189: Căn nhắc bước tiếp theo
Mà Hắc Bạch Song Sát, hai vị ma đạo tân tinh, gây ra không ít sóng gió trên Tam Xoa sơn sớm đã đi khỏi từ bốn ngày trước.
Tần Phong cũng nhặt vài khối đá, xếp thành chỗ ngồi ở đối diện Phương Chính, hỏi.
Lưu Tử Phàm đắng đo rất nhiều, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi Phương Chính.
Phương Chính nhìn Tần Phong, cũng hiểu được một chút lo lắng của hắn ta, vì vậy nói.
Lôi đạo gần đây Phương Chính nhận được vài con cổ trùng, còn có một ít tài liệu, có thể thay đổi một chút cổ trùng trong tay.
Tần Phong cũng nói.
- Lạc Hành, thương thế của đệ thế nào? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Thư cũng vô cùng không an tâm, lớn giọng trách cứ.
Tần Phong nghe xong, hơi trầm tư.
Tần Phong sửng ra.
Còn về họa đạo. Chủ công có vạn vật đồng họa là sát chiêu chính. Đồng thời có không ít sát chiêu nhỏ lẻ giấu trong dung họa cổ. Di động cũng có một cái sát chiêu chuyên môn bỏ qua khoảng cách, dùng để chạy trốn, Phương Chính gọi nó là bước nhảy alpha.
"Ngươi họ Cổ Nguyệt?"
"Cổ Nguyệt Phương Chính là gì của ngươi?"
Nhưng mà, nếu ở lại Nam Cương, Tần Phong sẽ lại là một người cô đơn, mà hắn sợ nhất cũng chính là cô đơn.
Lưu Tử Phàm cười khổ một tiếng, nhu nhu huyệt thái dương.
Lưu Tử Phàm từng đi qua Thanh Mao sơn.
Được dựa vào một ai đó, được bảo vệ một ai đó, có người chia sẻ, có người an ủi, quả thật chính là nhân sinh hạnh phúc.
Khổng Nhật Thiên, Long Thanh Thiên hai vị tứ chuyển đỉnh phong, song song rút đi ngay sau đó.
Phương Chính trả lời "đó là tên của ta" đã cho Lưu Tử Phàm biết được rất nhiều thứ, cũng giải quyết được rất nhiều khúc mắc trong lòng.
- Chỉ cần bắt giữ được ta, trong mắt vị đại năng đó, Tần Phong không cần cũng được. Cùng lắm đem hắn sưu hồn một chút, cũng không đến mức lấy mạng hắn. Vừa hay, cũng nên thăm hai con cờ ta tiện tay để lại. Bây giờ chắc chúng cũng đã thành cổ sư rồi.
Thanh Thư và Dược Hồng thấy vậy, đánh giải thích một chút việc Phương Chính cùng Phương Niệm Dung có thề độc, hứa sẽ đi Trung Châu.
- Tiếp theo chúng ta sẽ làm thế nào?
Thiết Mộ Bạch đánh bại Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Trước tiên xem xét lôi đạo.
Còn lại những cái khác, chính là phế.
- Đi Trung Châu sao?
Vừa đáp xuống, ba người Thanh, Dược, Tần đã lo lắng không thôi, vội vàng xem xét Phương Chính từ trên xuống dưới.
Phương Chính mở hai mắt, v·ết t·hương của hắn lúc này đã hoàn toàn bình phục, cũng không lưu lại sẹo, chỉ là chỗ v·ết t·hương vẫn còn đau nhức.
Lâm An, Lâm Anh tuổi còn nhỏ, chưa đủ hiểu chuyện. Còn Bạch Ngưng Băng, căn bản không thể tính là nữ nhân. Bởi vì dù Bạch Ngưng Băng có xinh đẹp thế nào, chung quy lại tư duy vẫn là nam nhân, cùng nữ nhân hoàn toàn khác biệt. Thậm chí Bạch Ngưng Băng còn không xem bản thân là nữ nhân, thì Dược Hồng càng không dám xem nàng ta là nữ nhân.
- Thanh Mao sơn, đi ra hai cái yêu nghiệt.
- Tần Phong, ngươi có muốn ở lại Nam Cương không?
Hắn nghĩ một chút, cuối cùng để Tiểu Hổ đáp xuống một ngọn núi vô danh.
Lạc Hành trọng thương, đem theo Cốt Diện Tứ Sát Tinh rút khỏi Tam Xoa sơn.
Phương Chính mở ra xem, gặp được một dòng chữ nối tiếp phía sau dòng chữ lúc trước Lưu Tử Phàm đã gửi.
Nói thật là Dược Hồng có chút nhờ Phương Niệm Dung. Nàng dù gì cũng là nữ nhân, có nhiều việc cũng không thể cùng một đám nam nhân tâm sự. Mà trong những người nàng quen biết hiện tại, chỉ có Phương Niệm Dung mới chân chính là nữ.
Lưu Tử Phàm lại hỏi.
Phương Chính lúc này trầm ngâm, hơi nhìn qua Tần Phong.
Phương Chính cười như không cười.
Phương Chính do dự một chút, đáp.
Vô số ma đạo thành danh, cũng lục tục mặt ủ mày chao rời đi.
- Ta tôn trọng quyết định của cả hai.
Tin tức truyền lưu ra ngoài, khắp Nam Cương cũng không khỏi chấn động.
Ngay sau đó, Thiết Mộ Bạch dùng sức một người, chấn áp toàn bộ cục diện, đem ma đạo cổ sư toàn bộ đuổi khỏi Tam Xoa sơn.
- Lạc Hành, ngươi cũng không nên cậy mạnh, nhất là một chiêu cuối cùng, hoàn toàn không cần thiết.
- Bây giờ sẽ đi Trung Châu sao?
Nhưng về mặt di động, chữa trị lại chỉ có thể dựa vào hai con cổ trùng đơn lẻ là điện tốc cổ, điện liệu cổ.
Hiện tại đột nhiên muốn hắn cống hiến cho gia tộc, vì gia tộc hy sinh, cái này có chút ngoài tầm tay với.
Cái gì a, Lưu Tử Phàm làm sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Phương Chính ngồi nhắm mắt trên lưng Tiểu Hổ, thúc giục điện liệu cổ chữa trị thương thế của chính mình. Điện liệu cổ mặc dù dùng tương đối tốt, nhưng nó chỉ có tam chuyển, đối với cấp bậc hiện tại của Phương Chính không đáng nhắc tới.
Phương Chính lúc này nói, đi lại chỗ trống nhặt vài khối đá xếp lại thành chỗ ngồi.
Lôi đạo Phương Chính dùng để chủ công, có tốc kiếm cùng lôi minh là hai sát chiêu dùng cho công phạt.
Các phương diện cổ tu gồm công phạt, phòng ngự, di động, chữa trị, trinh sát, hậu cần.
Thanh Thư nói. Lời này nói rõ là hắn và Dược Hồng sẽ chờ Phương Chính.
Đó là vào khoảng sáu năm trước, hắn nhận được một mối làm ăn. Có người thuê hắn g·iết c·hết Cổ Nguyệt Phương Chính, thiên tài của Cổ Nguyệt bộ tộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta có ân với một cái cở trung gia tộc. Gia tộc này là Bách gia. Nếu ngươi lựa chọn ở lại Nam Cương, ta sẽ dùng phần nhân tình này, để ngươi trở thành gia lão khác họ của Bách gia. Chuyển thân thành chính đạo, cũng xem như có chỗ an toàn, bình an sinh sống.
Dược Hồng cũng hỏi, cùng Thanh Thư phân biệt ngồi hai bên trái phải của Phương Chính.
Nhưng mà rất nhanh, Phương Chính mở mắt, lấy ra một cuốn sách. Cuốn sách này vô cùng đơn giản, bìa xanh giấy ngã vàng, giống như một quyển bí tịch võ công trong phim kiếm hiệp. Trên bìa có ghi ba từ, Lưu Tử Phàm.
Nhiều nhất là trụ đạo có một cái sát chiêu tăng tốc thời gian, cùng một cái băng đạo sát chiêu chỉ để hạ thấp nhiệt độ không khí, được dùng lúc Phương Chính đi vào truyền thừa trận đạo của Đồ Tư Diệp.
Ai nói không cần chứ, nhất là một chiêu cuối cùng. Nếu không làm vậy, hắn làm sao giao bookmark truyền tin phiên bản cuốn sách cho Thiết Mộ Bạch?
- Không cần để ý, ta bây giờ hoàn toàn bình thường. Chúng ta hiện tại nên bàn việc tiếp theo đi.
Lúc này nhìn lại, trên người Phương Chính đã không có v·ết t·hương nào, chỉ là quần áo có vài vết rách, lại dính không ít máu mà thôi.
Dược Hồng vừa giận vừa lo nói.
Thanh Thư, Dược Hồng bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng lắc đầu.
Lúc đó Lưu Tử Phàm có biết, Phương Chính có một ca ca sinh đôi tên là Cổ Nguyệt Phương Nguyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho nên cấp thiết nhất bây giờ là phải bổ toàn các phương diện của hai lưu phái lôi đạo cùng họa đạo.
"Đó là tên của ta!"
- Công phạt, di động đã có. Ta thiếu nhất chính là chữa trị.
Tuy nhiên họa đọa lại không có thủ đoạn chữa trị, lỗ hổng này vô cùng lớn.
Việc này xảy ra trước khi Tần Phong cùng bọn họ quen biết, cho nên Tần Phong không biết cũng rất bình thường.
Tần Phong hơi giật mình, có chút không hiểu việc gì đang xảy ra.
Hiện tại, Tần Phong phát triển đến mức này, đã được xếp vào hàng cường giả, đoạn đường tiếp theo cũng đã có thể tự mình đi tiếp. Dù không lên được ngũ chuyển, làm một cái tứ chuyển đỉnh phong cũng không tệ.
- Chúng ta đã đồng hành cùng nhau lâu như vậy, hiện tại phải rời đi Nam Cương, vẫn là nên cùng nhau đi.
Lúc nhìn thấy Phương Nguyên, Lưu Tử Phàm còn cho là đó chính là người mình á·m s·át nhưng không thành. Mãi cho đến hiện tại, nhìn thấy Phương Chính tự cắt thịt của mình, một màn từng làm hắn kinh hãi lúc ở Thanh Mao sơn lại lần nữa xuất hiện trong đầu hắn.
Còn về những lưu phái khác, nói thật là Phương Chính chỉ có lí thuyết, cổ trùng một con cũng không.
Còn Thanh Thư cùng Dược Hồng, chỉ có thể nói là thiên tài, không tính yêu nghiệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính hơi ngẩng ra.
Phương Chính nói, sau đó cũng không nói gì thêm. Bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Gia tộc?
Chỉ là Lưu Tử Phàm không biết, yêu nghiệt đi ra từ Thanh Mao sơn không phải chỉ có hai, mà có ít nhất là ba. Bởi ngoài Phương Chính cùng Phương Nguyên ra, còn có Bạch Ngưng Băng.
"Đúng vậy! Có vấn đề gì?"
Nói thật hắn muốn dựa vào Phương Chính để phát triển đến đỉnh cao, nhưng cũng không muốn mãi là cái đuôi của Phương Chính.
Vô số ma đạo cổ sư không cam lòng, ẩn nấp ở phụ cận Tam Xoa sơn, ngóng nhìn ba cột sáng tận trời xanh của Tam Vương truyền thừa, trong lòng ham muốn lại bất đắc dĩ.
Đâu đó trên trời cao, trên lưng bốn con bưu.
Phương Chính đã quyết định, gửi Tần Phong lại cho Bách gia.
- Ta còn phải quay lại Tam Xoa sơn một chuyến, cũng phải ở nửa năm sau hoặc lâu hơn. Đại ca, nhị tỷ. Hai người có thể đi Trung Châu trước, không cần phải ở lại chờ ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.