Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 188: Cũ không đi, mới không tới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 188: Cũ không đi, mới không tới


- Không hỗ là tiền nhiệm gia chủ Thiết gia, Thiết Mộ Bạch.

Ờ thì nếu quà dâng tới cửa, Phương Chính cũng không tiện từ chối. Người ta cho mà không lấy mới thật sự là không phải lẽ. Cho nên mấy cái này, ngoài tộc hoa gì gì đó ra, còn lại hắn đều một hơi nuốt sạch.

Rất nhiều người hít sâu mấy hơi, nhịn không được kêu khẽ.

- Nhưng mà Thiết Mộ Bạch thì có chút...

Một trận đau nhức không tên ập xuống lòng vô số người.

Đương nhiên nếu gặp phải mấy vị cổ sư bình thường, vậy thì đồng đại cảnh giới không ai làm gì được Phương Chính. Nhưng Thiết Mộ Bạch là tinh anh trong hàng tinh anh, cao thủ trong hàng cao thủ. Cho Phương Chính có là ngũ chuyển đỉnh phong, cũng không qua nổi lão.

Còn về suy xét gia nhập.

Một khi như vậy, Phương Chính sẽ cùng các siêu cấp thế lực khác lặt mặt, tình thế của hắn sẽ mất căn bằng, gặp phải xa lánh cùng chèn ép đến từ các siêu cấp thế lực khác.

- Lạc Hành!

Phương Chính cười khẽ, tay phải huy chưởng, sau đó lao về phía Thiết Mộ Bạch.

Cũ không đi, mới không tới.

Điểm kim cổ.

Thiết Mộ Bạch mỉm cười từ ái, nói.

- Không cần, không cần!

- Lôi Minh Kiếm Ma này là một tên điên thích tự ngược!

Thiết Mộ Bạch hơi giật mình, lão sớm đã phát hiện Tiểu Hổ, nhưng không nghĩ tới nó vậy mà lại đồng thời cùng Phương Chính tấn công lão.

Đương nhiên trong thư Thiết Mộ Bạch cũng không nói ra cái tên Phương Nguyên, mà chỉ nói Tiểu Thú Vương Phương Chính.

Rất nhiều người kinh ngạc cùng kính nể nhìn về phía Thiết Mộ Bạch.

Phương Chính đau đầu.

Cái này sự việc trọng đại, Phương Chính là cần thời gian căn nhắc a.

Lưu Tử Phàm trốn trong đám người lại không khỏi cau mày.

Phương Chính hai tay huy quyền, từng quyền đánh tới, theo chuyển động của cánh tay, ánh sáng màu lam của tia điện kéo dài, hai quả cầu ở hai tay hắn giống như đang bị những tia sáng này nối lại với nhau.

Mọi ánh mắt đều tập trung đến đỉnh núi.

Ba người Thanh, Dược, Tần lại đồng thời xông thẳng lên đỉnh núi.

Phương Chính nhỏ giọng nói khẽ, sau đó mạnh lùi lại. Lại lén lút tự làm mình bị thương, phun ra một ngụm máu.

- Đột nhiên có chút quen thuộc...

- Tiền bối quả nhiên lợi hại, vãn bối hiện tại không bằng.

Phương Chính mấy ngày qua không có hồi thư, mà Thiết Mộ Bạch cũng không cần hắn hồi thư. Dù gì nhiều ánh mắt nhìn về phía Phương Chính, nếu hắn hồi thư, vậy người ta sẽ cho rằng hắn chọn dựa vào Thiết gia.

Bất kể là thứ gì, bị điểm kim cổ điểm trúng, đều hóa thành vàng ròng, mất đi sinh cơ.

À mà, chắc cái hình tượng này sớm đã sụp đỗ rồi đi. Nhưng tính, chẳng qua chỉ là nói nhiều hơn người ta tưởng một chút thôi, cũng không đến mức hỏng bét.

Sau Dực Xung, Võ Thần Thông cũng đại diện Võ gia tìm tới cửa. Mặc kệ Phương Chính có nhận hay không cũng để lại cổ trùng, nói là muốn hắn suy xét.

Người này một thời nỗi danh, lấy sức một người chống đỡ vinh quang của một siêu cấp thế lực, chống đỡ vinh quang của chính đạo nhân sĩ.

Phương Chính đem hạc giấy cổ thu vào, đồng thời đem hai con cổ trùng Võ Thần Thông đưa tới luyện hóa, thu hết vào không khiếu.

Thiết Mộ Bạch nghiêng người, tránh qua cánh bưu va đập, nhưng lại vừa vặn dính phải một chưởng vào giữa ngực.

Phương Chính đứng thẳng người, mặc cho vết thương trên người chảy máu, cũng mặc cho đau nhức, hắn chấp tay nói.

Phương Chính lấy lôi kiếm thành danh, người quen thuộc Phương Chính đều biết, mỗi trận hắn chiến đấu đều sẽ chủ dùng kiếm, dùng kiếm dẫn điện mới chính là phong cách của hắn.

Một lần giao thủ này kéo dài cũng không lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoảnh khắc vừa rồi, bởi vì có Tiểu Hổ lướt qua, người khác căn bản không thấy những gì đã phát sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Giờ thì. Ta sẽ xuất ra một chiêu cuối cùng, nếu tiền bối tiếp được, vậy ta lần này cũng không ở lại Tam Xoa sơn.

Phương Chính một bên cắt thịt chính mình, một bên chặc lưỡi nói.

Thiết Mộ Bạch vội vàng lùi lại.

Phương Chính lúc này kéo ra khoảng cách, thở dài một hơi, chấp tay nói.

Nhưng mà, từ chỗ bị đánh, Thiết Mộ Bạch không cảm thấy đau, ngược lại giống như bị Phương Chính dùng cái gì đó đập nhẹ vào người một cái.

Ánh nắng lúc này chiếu xạ, làm cho trên người Phương Chính không ít chỗ tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh.

Thiết Mộ Bạch nói.

Phương Chính nói, làm động tác mời.

Tuy nhiên với Thiết Mộ Bạch quả thật cần thiết, cho nên Phương Chính mới phải đắn đo là nên xử lí thế nào.

Không ai đứng ra cản ba người, ngay cả Thiết Mộ Bạch cũng không cản, để ba người chạy lại chỗ Phương Chính.

Hừ, giường của hắn chỉ đủ hắn nằm, ai cũng đừng nghĩ leo lên.

Còn cái gì mà đều hồi thư cho bốn nhà, như vậy Phương Chính có khác gì cỏ đầu tường, một chút tố chất cũng không có. Hoàn toàn đạp đổ hình tượng lạnh lùng cao ngạo của hắn.

Ba chiêu đầu, Phương Chính chiếm thượng phong. Đến chiêu thứ sáu, hai người đã ngang tay. Sau chín chiêu, Phương Chính bị động phòng thủ.

Gió núi nhẹ thổi qua, máy tóc hoa găm của Thiết Mộ Bạch nhẹ nhàng lay động, vạt áo của Phương Chính nhẹ đu đưa.

- Tốt.

Nhiều nhất một ngày nữa liền phải rời đi, muốn làm màu thì lúc đó phải đi thật gọn gàng lưu loát. Chứ đâu thể nói: "A, chờ ta soạn đồ cái đã" được.

Nhưng dù là như vậy, những nơi tiếp xúc gần với công kích của điểm kim cổ cũng hóa thành vàng ròng.

- Dùng thứ này, chúng ta có thể trò chuyện bằng chữ viết.

Rất nhanh, ngày mới lại tới.

Thiết Mộ Bạch nhìn như gần đất xa trời, nhưng mặc kệ là sức lực hay là dẻo dai, đều không thua kém tuổi trung niên. Lại thêm kinh qua nhiều trận chiến, một thân kinh nghiệm chiến đấu, hoàn toàn đè ép Phương Chính.

Nếu là một chiêu thăm dò, Phương Chính nhất định có thể đè ép vô số người. Nhưng nếu thật sự đánh lên tới, đều phải là dùng đến sát chiêu. Chiến đấu bình thường, Phương Chính rất dễ lặt xuồng trong mươn.

Sau đó xoay người, nhảy lên lưng Tiểu Hổ vừa mới hạ xuống, nói với ba người Thanh, Dược, Tần.

Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành.

- Tiểu hữu, ta cũng không phải là muốn đuổi ngươi đi. Nhưng nếu ngươi đã quyết, vậy thì tới đi.

- Bất quá, cũng không khó giải quyết lắm. Chỉ là tốn chút thời gian đi.

- Lạc Hành tiểu hữu quả là thiếu niên anh tài, tin rằng rất nhanh sẽ vượt qua cả ta.

Đáng tiếc là tiếp theo hắn sẽ bị đuổi ra khỏi Tam Xoa sơn, cho nên không có cách nào trả lời được. Mấy siêu cấp thế lực này cũng không thể trách hắn đi.

Đồng thời càng nhiều ma đạo cổ sư bĩu môi. Nhưng trên thực tế là bọn họ đang bắt đầu cẩn thận lùi lại.

Sau đó là Dực Xung cũng nhận lệnh gia tộc, gửi Phương Chính mấy phần lôi đạo cổ tài, cùng với một bức họa của đương kim tộc hoa Dực gia, cũng muốn mời chào Phương Chính.

- Lạc Hành tiểu hữu, ngươi ra tay trước.

Thiết gia đối với Phương Chính có ý mời chào, mặc dù không ai khẳng định, nhưng trên toàn Tam Xoa sơn đã có vô số lời đồn đãi. Hiện tại Thiết Mộ Bạch đối với Phương Chính hòa nhã từ ái, bất cứ ai nhìn vào đều chỉ nghĩ được hai từ "quả nhiên".

Còn lại là một thanh niên tuổi trẻ, một thân áo bào bạch lam, tóc đen như mực, mặt mang mặt nạ xương cốt hình đầu sói.

- Tiểu hữu không ngại, ta có thể giúp ngươi một tay.

Kết quả sau Thiết Nhược Nam, Dịch Hỏa đại diện Thương gia, đem thư của Thương Yến Phi cùng mấy phần quà tới mời chào Phương Chính.

- Chúng ta đi.

Sau đó bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy đi thu dọn đồ đạt.

Phương Chính nói, đem má phải của mình cắt xuống.

- Chậc, trị liệu quả nhiên là điểm yếu của ta.

Phương Chính mượn nhờ không gian linh mệnh, cũng chỉ là tự luyện từ chiến. Hắn khuyết thiếu cùng người giao thủ, kinh nghiệm chiến đấu thấp đến đáng thương.

Một cái cắt này rất sâu, cơ hồ dạt luôn nửa bên mặt, nhìn vào liền có thể thấy mấy cái răng cùng trăng như tuyết của hắn.

Nhưng phi lôi kiếm cổ cao tới ngũ chuyển, vừa lên đã dùng ngũ chuyển cổ trùng quả thật rất lãng phí chân nguyên.

Vì vậy cho nên, Phương Chính chuyển dùng tam chuyển điện tương cổ, kết hợp tam chuyển điện tích cổ, làm ra một thanh kiếm như hiện tại.

Chỗ Phương Chính cắt xuống, đều là những chỗ bị điểm kim cổ làm bị thương biến thành vàng ròng.

Đây là do cổ trùng của Thiết Mộ Bạch làm thành.

- Tiền bối, mời.

Cũng không biết là ai bên ngoài đồn đãi, nói Phương Chính đang có ý định gia nhập chính đạo, chỉ là chưa tìm thấy gia tộc chính mình thấy phù hợp.

Người trên toàn bộ Tam Xoa sơn nhất thời im lặng, nhìn theo bốn con bưu đang càng bay càng xa, cuối cùng biến mất ở phía chân trời.

Nhưng là nay Tam Xoa sơn lại an tĩnh vô cùng, so với những lần trước càng an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lúc này, ở đó đang đứng hai ngươi.

Thiết Mộ Bạch lần này không lui mà tiến, cùng Phương Chính tiến hành giao thủ.

Sau đó chỉ nói đại khái về vấn đề liên hợp bắt giữ Phương Nguyên.

Giao thủ trong chốc lát, Phương Chính cả người lấm tấm vô số vàng kim, trên tay, trên vai, trên chân, ngay cả một bên má cũng trở thành vàng.

Phương Chính khoát tay, thành thạo cắt xuống miếng thịt hóa vàng khác. Thủ pháp của hắn nhanh gọn, cho người ta cảm giác hắn làm việc này cũng không ít lần.

Phương Chính cũng không chút do dự, thúc giục điện tốc cổ, xong thẳng về phía Thiết Mộ Bạch, đồng thời hai tay làm thành trảo, trong lòng bàn tay xuất hiện hai quả lôi cầu vừa đủ hắn nắm lấy.

Việc này đối Thiết gia là việc tốt, nhưng đối Phương Chính là việc xấu. Người có đầu óc liền sẽ không làm như vậy.

Người này xuất đạo chưa lâu, nhưng là tuổi trẻ thiên tài, ma đạo tân tinh.

Grào!

Người trên Tam Xoa sơn lúc này gần như nín thở, bởi bọn họ biết, tiếp theo đây sẽ có một trận chiến giữa hai ngũ chuyển. Một cái đại diện cho chính đạo tiền bối, một cái lại là ma đạo tân tinh.

Phương Chính hơi mỉm cười, tại chỗ gọi ra phi lôi kiếm cổ, nhưng hắn không có hướng Thiết Mộ Bạch công kích, ngược lại dùng con cổ này cắt thịt chính mình.

Trong thư nói rõ, con tử tinh xá lợi cổ kia vốn là của Thiết Mộ Bạch vô tình tìm được, không phải của Thiết gia. Lần này gửi quà Phương Chính, là Thiết Mộ Bạch tự mình quyết định, muốn gửi lời cảm ơn Phương Chính vì đã giúp Thiết Nhược Nam tỉnh ngộ. Việc này cùng Thiết gia không có quan hệ, chỉ là việc cá nhân.

- Tiền bối chờ tí, sắp xong rồi!

Là Tiểu Hổ!

Trên đỉnh núi, Thiết Mộ Bạch lúc này hơi thở dài, nói.

Một tiếng lôi điện vang lên.

May mà Thiết Mộ Bạch một thân kinh nghiệm lão luyện, không có nửa điểm sơ hở, nhẹ nhàng tránh thoát. Nếu vừa rồi đổi lại là người khác, rất có thể đã bị thương.

Phương Chính cằm tích điện cổ như đang cầm chui kiếm, mà lưỡi kiếm là do vô số dòng điện kết lại mà thành.

Thiết Mộ Bạch vẻ mặt như cũ từ ái, thúc giục di động cổ, bắt đầu nhẹ nhàng lui tránh.

Trong thoáng chốc, Thiết Mộ Bạch giật mình mở to hai mắt, nhìn thấy Phương Chính đang ở sát bên người, chưởng pháp của hắn đánh thẳng vào ngực lão. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn nhu nhu huyệt thái dương, nhìn hai con cổ trùng ở trước mặt. Một con tứ chuyển, một con tam chuyển, đều là lôi đạo cổ trùng, cũng là loại trân quý.

Phương Chính trong lúc giao chiến cũng không bị trực diện điểm trúng, đều là hiểm hiểm lướt qua. Cái này còn là do Thiết Mộ Bạch không hạ sát thủ, cố ý đánh lệch đi.

Một vị lão nhân cao gầy, gương mặt nhăn nheo, tóc hoa găm.

- Đa tạ tiền bối đã nương tay.

Thanh Thư đỡ lấy Phương Chính, nhưng Phương Chính lại hơi phất tay, lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Chương 188: Cũ không đi, mới không tới (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong chớp mắt vừa rồi, Phương Chính vốn đang vung quyền đột nhiên chuyển tay cắt qua, tia điện chớp mắt vạch ngang một đường.

Phương Chính đem miếng thịt vàng vừa cắt xuống ném qua một bên, vẻ mặt bình thản nói.

Nhưng là người ta muốn xem, một thế hệ người mới này, có thể đánh bại thế hệ đi trước, chiếm lấy vũ đài hay không?

Ba người vẻ mặt lo lắng, nhưng cũng không có do dự, lặp tức leo lên lưng ba con bưu vừa mới bay tới.

Grào!

Nói chung là, Phương Chính sẽ không trả lời bất cứ ai cả.

Cuối cùng còn nói muốn cùng Phương Chính tiến hành trò chuyện, bàn bạc cụ thể hơn.

Phương Chính lại lần nữa xong lên, kiếm điện múa lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Hổ kêu gào một tiếng, dẫn đầu bay đi, ba con bưu cấp ngàn thú vương hưởng ứng, cũng vỗ cánh bay theo phía sau.

- Quả nhiên lợi hại!

Trước sau bốn cái siêu cấp thế lực, Phương Chính đùng là không nói nên lời.

Cho nên ba người Thanh, Dược, Tần cũng bị Phương Chính kêu đi dọn đồ của bản thân họ.

- Có gì hay ho, chẳng phải là khi dễ tiểu bối sao?

Thiết Mộ Bạch hai tay chấp sau lưng, cũng khách khí đáp lại một câu.

Bảy ngày sau...

- Tính, làm như vậy đi.

Cơ hồ đồng thời, một tiếng hổ gầm vang lên, một con bưu bay nhanh mà tới, lao thẳng vào người Thiết Mộ Bạch.

Theo hắn nói chuyện, người bên ngoài có thể theo miệng vết cắt nhìn thấy hàm răng trắng đều đặn cùng cái lưỡi đỏ hồng của hắn chuyển động.

Nó sớm được Phương Chính gọi tới Tam Xoa sơn, vẫn luôn xoay quanh ở phụ cận, hiện tại mới bay thẳng tới đây.

Gia chủ tiền nhiệm của Thiết gia, Thiết Mộ Bạch.

Lúc này nhìn lại, Phương Chính trong tay nắm lấy một con cổ trùng. Con cổ này hình lăng trụ đứng, một đầu xanh, một đầu đỏ, nhìn qua giống như một thanh nam châm thẳng. Đây chính là tích điện cổ

Phương Chính hơi nhíu mày, nhìn lá thư Thiết Mộ Bạch thông qua Thiết Nhược Nam đưa tới vào bảy ngày trước.

Rất nhanh, hai quả lôi cầu này không còn là mơ hồ liên kết, mà trực tiếp nối thành một đường.

Dù gì đồ không phải là hắn đòi, mà là bọn họ chủ động đưa tới. Cho nên không thể trách hắn được.

Trên Tam Xoa sơn, ba cột sáng lần nữa xuất hiện.

Chỉ biết là Phương Chính cùng Tiểu Hổ đồng thời tấn công, chớp mắt Tiểu Hổ vồ hụt, Phương Chính bị đánh lui, còn trọng thương hộc máu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 188: Cũ không đi, mới không tới