Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 197: Lí thuyết không khiếu tứ ba

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Lí thuyết không khiếu tứ ba


Thứ nhất, chủ tu họa đạo.

Cuống phong thổi quét, mây khói tan đi.

Phương Nguyên ngồi xếp bằng, trước mặt hắn trôi nổi hai đám mây, một trắng một đen, chính là âm dương vân.

Bất quá, Phương Chính cũng không có đi hỏi lí do.

Chỉ là, làm thế nào để nó xuất hiện? Đó mới chính là vấn đề.

Vì cái gì?

Ầm!

Có tất cả hơn vạn chữ, quá trình phức tạp, khiến người hoa cả mắt.

Những mạch này liên thông các điểm, đương nhiên cũng sẽ có điểm có ít mạch đi qua, cũng có những điểm có nhiều mạch đi qua. Phương Chính gọi đó là nơi hội tụ.

Đây là nội dung của cổ phương thứ hai không khiếu tiên cổ.

Phương Nguyên nhìn như vậy, mày hơi hơi cau lại một chút.

Hủ thổ huyết phấn, địa trung tàng hoa. Ngọc cốt thành cánh hoa, băng cơ hóa hành, hoa tâm kim xá lợi. Tinh hỏa rực rỡ, tụ tập băng tuyết thành nguyên. Này hạ có dương vân thăng hỏa như đan, này thượng có u ám lạc sa giống như kim, ánh sáng tăng thêm thú ảnh, cho đến điện quang sét đánh, sinh thú lực cuống rốn, liền khả tập nhân khiếu...

Tiểu Thiên cũng không muốn bản thân trở thành hệ thống đầu tiên trong lịch sử, làm kẻ thù của túc chủ ngay trong thời gian cả hai còn đang liên kết.

Cho nên, Phương Chính phải chuẩn bị đường lui cho chính mình.

Không riêng gì cổ sư, trong tất cả các tiểu thuyết tiên hiệp, nơi tập trung linh khí đều là đan điền. Thậm chí là kiếm hiệp, cũng đều lấy đan điền làm chủ.

Âm dương vân đang yên chợt động, âm vân hạ xuống, dương vân bay lên. Cả hai bắt đầu hợp lại thành một thể.

Chỉ có tu sĩ, hay như thế giới này là cổ sư, trái tim bị hủy cũng có thể còn sống nếu kịp chữa trị. Cho nên có thể mạo hiểm đi làm.

Nhưng dù vậy cũng có thể thấy, bách hội cũng là chỗ thích hợp để mở lỗ hổng, chỉ là yêu cầu khắc nghiệt mà thôi.

Cho nên, thông thường rất ít người mở lỗ hổng ở bách hội. Chỉ có một số trường hợp đặc biệt.

Hắn thử lí giải nguyên nhân, cuối cùng Phương Chính mơ hồ nhận ra lí do.

Ở trung ương truyền thừa, bên trong đại điện.

Ánh điện bùng lên, t·iếng n·ổ vang vọng, âm thanh giống như trống trận, vang lên không ngớt.

Hắn đang ở luyện chế thứ hai không khiếu tiên cổ, cũng đã đến bước thứ tư "này hạ có dương vân thăng hỏa như đan, này thượng có u ám lạc sa giống như kim, ánh sáng tăng thêm thú ảnh, cho đến điện quang sét đánh".

Rồi Phương Chính phát hiện, ngoài đan điền, còn có trái tim.

- Đây chính là thú lực thai bàn cổ.

Đồng thời trong lúc này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tất cả các cổ sư, không khiếu đều được hình thành trong đan điền, không có ngoại lệ.

Cơ thể con người có rất nhiều huyệt đạo, phân bố khắp nơi trong cơ thể, liên kết với nhau quá các ống dẫn vô hình. Trong tiểu thuyết gọi chúng là kinh mạch, linh mạch, hay mạch ma thuật.

Ngay sau đó, tiếng sét đánh vang lên, dị biến phát sinh.

Mà ở giữa, lại có bốn tia sáng màu không ngừng dây dưa, quấn quít lấy nhau, nhưng là ở giữa bọn chúng lại như có một cái khoảng cách, không cách nào hợp lại thành một.

Nó là nơi hội tụ, lại nằm ở khoang bụng, không ảnh hưởng đến lục phủ ngủ tạng, cho dù có mở lỗ hổng không thành cũng không đến mức c·hết người.

Mặc dù Phương Chính đã có không khiếu thứ hai, cũng sẽ không đi luyện con tiên cổ này, nhưng hắn đối với cổ phương lại vô cùng có hứng thú.

Trong tất cả các tiểu thuyết, việc lựa chọn đan điền làm nơi mở lỗ hổng cũng là vì vậy.

Điểm thứ ba, nằm ở giữa đầu, còn gọi là huyệt bách hội.

Nói cách khác, chính là một con tiên cổ, thứ ba không khiếu tiên cổ.

Vì vậy, về mặt lí thuyết, không khiếu thứ ba hoàn toàn có thể tồn tại. Nó hoàn toàn có vị trí trống đang chờ đợi nó vào chỗ.

Cứ như vậy, cho dù đại kế không thành, Phương Chính cũng không quá mức lãng phí công sức bản thân bỏ ra khi tu hành đa lưu phái.

Âm vân ở trên, dương vân ở dưới, cách nhau một khoảng cách.

Cho nên Phương Chính đã nghĩ đến không khiếu thứ hai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì vậy, Phương Chính đối với cổ phương của thứ hai không khiếu tiên cổ cực kì chú ý.

Mây trôi cuồn cuộn, hỗn tạp không ngừng, bên trong còn có ánh điện, tiếng sét không ngừng nổ vang.

Chỉ là mở lỗ hổng ở tâm mạch sẽ có mạo hiểm. Bởi vì người thường một khi trái tim bị hỏng sẽ lập tức c·hết.

Ở trong t·iếng n·ổ, mây trôi không ngừng dùng hợp, cuối cùng hợp thành một màu, sau đó bỗng nổ mạnh.

Đây là trung khu thần kinh, một nơi hội tụ giữa trời và đất trên cơ thể con người, cực kì trọng yếu. Bởi vì nó trực tiếp ảnh hưởng đến não bộ.

Phương Chính lúc đầu không có để ý, chỉ cho rằng là do người trước lựa chọn, người sau học theo, lâu dần đó trở thành chân lí cho tất cả các tác giả.

Hơn hết, nếu nghi ngờ của Phương Chính là đúng, hắn mà hỏi thì lại càng nguy hiểm. Cho nên tốt nhất là làm như không biết.

Còn về không khiếu thứ ba, trên lí thuyết không phải không được.

Mà mặc kệ là ai, là cổ sư cũng được, cổ tiên cũng được, hay là tu sĩ cao thâm khác đi nữa, một khi não bị hủy, đồng nghĩa với c·ái c·hết, dù có sống cũng là cả đời si ngốc.

Từ trong âm vân, lại có vô số kim sa rơi xuống, nhìn giống như mưa.

Cho nên, sau khi có đan điền, các tu sĩ sẽ tính đến trái tim làm nơi chứa linh khí. Mà các ma pháp sư lại trực tiếp chọn dùng trái tim làm bình chừa. Cái này cũng là do đặc tính sức mạnh của cả hai có điểm bất đồng.

Gần nhất, Phương Chính phát hiện rất nhiều vấn đề ở Tiểu Thiên, nhưng kinh nghiệm từ việc đọc tiểu thuyết hệ thống nói cho hắn biết, có hỏi Tiểu Thiên cũng sẽ không trả lời. Cho nên Phương Chính không có hỏi.

Điểm hội tụ thứ hai, nằm ở vị trí trái tim, còn gọi là tâm mạch. Đây cũng là một trung tâm, chính là trung tâm vận chuyển trao đổi chất của con người.

Ở giữa không trung, chỉ để lại một con cổ trùng.

Điểm thứ nhất, chính là đan điền. Nó là điểm trung tâm của cơ thể, cách điều trên dưới, trái phải, trước sau, trong ngoài của cơ thể con người.

Đương nhiên, đó là khi họ đã có đan điền, muốn mở thêm bình chứa mới.

Nếu cẩn thận lựa chọn, năm lưu phái này có thể bao quát được rất nhiều cài.

Phương Nguyên nhìn con cổ này, trong lòng nhẹ nhõm, liền lập tức ngã khụy xuống, chớp mắt liền chìm vào ngủ say.

Bỗng nhiên, Phương Nguyên ánh mắt chợt lóe. Hắn vội vàng điều khiển bốn tia sáng màu đại diện cho bốn thú ảnh, đem đặc tính của mỗi loại thú ảnh bày ra.

Thứ hai, không khiếu thứ hai.

Trên cơ thể con người, nhiều nhất cũng chỉ có thể mở được ba lỗ hổng ở ba vị trí này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy nếu có thêm cái không khiếu thứ ba, chẳng phải liền có thể tu hành tổng cộng bảy lưu phái?

Răng rắc...

Nhưng sau đó hắn lại tự hỏi, vì cái gì lại là đan điền, mà không phải chỗ khác?

Chương 197: Lí thuyết không khiếu tứ ba

...Cỏ dại phương hoa, huyết khí như hải. Ba trăm tuổi vì xuân, năm trăm tuổi thành thu. Thần cơ vô hạn, khoách du khắp nơi, thêm tam canh, lại tam canh, tam canh đắc cửu. Cửu vì cực, đại công cáo thành!

Còn Tiểu Thiên, bởi vì từ sau khi nhiệm vụ cưỡng chế bị phát động, nó luôn cảm thấy túc chủ của mình bệnh đa nghi ngày càng nặng, cho nên muốn làm chút việc cho hắn, kéo lại quan hệ.

Cho nên, kế hoạch đi kèm đại kế chính là khai sáng cổ phương của thứ ba không khiếu tiên cổ.

Phương Chính một bên tiếp tục xông pha trong Bạo Vương truyền thừa, trong lòng cũng đang ở xem xét cổ phương này.

Họa đạo có đặc tính đạo ngân có thể bám vào đạo ngân khác để tồn tại. Cho nên, khi chủ tu họa đạo, Phương Chính có thể phụ tu thêm hai lưu phái nữa.

Mỗi một cổ sư chỉ có một không khiếu, cho nên họ chỉ chủ tu một lưu phái, phụ tu một lưu phái bổ trợ.

Tái kết hợp với họa đạo, Phương Chính có thể chủ tu hai lưu phái, phụ tu ba lưu phái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì, Phương Chính muốn làm ra thứ ba không khiếu cổ.

Nhưng trên cơ bản, cũng bởi vì nơi này là điểm hội tụ.

Trong tiểu thuyết ma pháp, ma thuật không nằm ở đan điền, mà nằm ở trái tim.

Mà Phương Chính đã có không khiếu thứ nhất ở đan điền, không khiếu thứ hai ở tâm mạch. Cho nên, bách hội của hắn còn trống, có thể chịu tải được cái không khiếu thứ ba.

Không khiếu vốn không thể tùy ý mở, mà nó cần phải có một vị trí phù hợp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính đã tính toán quá, theo thứ tự mở lỗ hổng, vậy phải là đan điền, tâm mạch, bách hội. Ba cái từ dưới lên.

Phương Chính có một cái đại kế, đại kế này nhằm mục đích để Phương Chính có thể làm được toàn lưu phái thông tu. Nhưng mà khả năng thành công không cao, khởi bước cực kì giang nan, thậm chí nửa bước đầu tiên Phương Chính còn đưa bước ra được.

Cái lí thuyết này, không phải là tùy ý được Phương Chính bịa ra, hắn là căn cứ vào lí giải, giả thuyết của bản thân, dựa trên những gì hắn biết được từ tiểu thuyết tiên hiệp.

Nơi hội tụ là nơi tập trùng nhiều sức mạnh nhất, cũng có khoảng trống lớn nhất, có thể mở ra lỗ hổng, tích trữ sức mạnh.

Trên toàn bộ cơ thể còn người, có tổng cộng ba điểm hội tụ.

Phương Nguyên đã làm xong đến bước tăng thêm thú ảnh, nhưng lại không có cách nào sinh ra sét đánh. Cho nên mới khiến trong lòng Phương Nguyên cảm thấy kì quái.

Nhưng nếu có hai không khiếu, vậy thì có thể chủ tu hai lưu phái, phụ tu hai lưu phái.

Không khiếu thứ hai làm sao xuất hiện thì không khiếu thứ ba cũng sẽ như vậy xuất hiện.

Con cổ này, cao tới ngũ chuyển, hình như vòng tròn. Mặt ngoài thô ráp, giống như phôi đất có đầy cỏ dại. Ở giữa bề mặt, có một con mảnh thú, đầu ngựa ngà voi, thân rùa đuôi rắn.

Tứ trong dương vân, từng đoàn hỏa điểm bốc lên, chính là đan hỏa.

Cái này làm Phương Chính cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng Tiểu Thiên sẽ không chịu chép lại, bởi vì bản cổ phương này nó có bán, cho nên hắn không có yêu cầu. Ai mà ngờ Tiểu Thiên lại tự làm, còn không thu nguyên điểm.

Không khiếu, chính là một cái lỗ hổng như vậy.

Không khiếu thứ hai của Phương Chính, cũng sinh ra ở tâm mạch.

Lặp tức, bốn tia sáng này hợp lại, thành công dung hòa làm một.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Lí thuyết không khiếu tứ ba