Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 204: Hồ Tiên chi chủ, Phượng Kim Hoàng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 204: Hồ Tiên chi chủ, Phượng Kim Hoàng


Có người nhìn bóng lưng của Dương Quang, trong lòng đố kỵ.

Phương Nguyên giật mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Địa linh luôn túc trực bên cạnh, lúc này liền lập tức ra tay.

Nhưng mà Phương Nguyên cũng không cần Phương Chính nhớ ra, bởi vì Phương Nguyên biết chắc chắn, cái này thế nào cũng là bắt nguồn từ hệ thống. Cho nên Phương Nguyên cũng không tiếp tục để ý việc này, mà bắt đầu an bài một số thứ, sau đó giao lại việc luyện bước tiếp theo cho Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Nguyên cẩn thận tiếp nhận viên đát c·h·ế·t này, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lần này luyện cổ, giằng co hai ngày một đêm, đến đây cũng xem như là hoàn thành một bước.

Phần cổ phương này chính là bước luyện cổ tiếp theo, đem viên đá c·h·ế·t kia tăng thêm một lần luyện chế.

Hắn cực mệt, nằm trên mặt đất liền trực tiếp ngủ, chỉ hận không thể ngủ bảy ngày bảy đêm cho thật thống khoái.

Phương Nguyên tinh thần chuyên chú, không dám có một tia qua loa. Đợi đến khi đoàn ánh sáng chuyển thành màu vàng, liền mở miệng nói.

Viên đá c·h·ế·t này không thể tồn tại lâu, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài thêm một khắc liền sẽ tiêu tán. Đến lúc đó mọi cố gắng đều tan thành mây khối, giỏ trúc múc nước công dã tràng, phải bắt đầu lại từ đầu.

Vì duy trì Tam Vương truyền thừa mở ra, tiêu hao quá nhiều tiên nguyên. Mà dị trạng này, đã làm cho bên ngoài chú ý.

Đùa, Phương Nguyên cũng chỉ là người, không phải thần. Hắn cũng chỉ có một thân một mình, không phải là loại người có hack chống đở như Phương Chính.

Địa linh không có từ chối việc Phương Nguyên giao cho Phương Chính luyện cổ.

- Không sai, Tiên Hạc Môn chỉ đứng vị trí thứ tư. Tiếp theo còn phải xem tiểu tử này có thể tiếp tục vướt qua hay không?

---

Cho dù lần tranh đoạt này đã đi vào thời khắc sau cùng, nhưng với Phương Niệm Dung vẫn còn quá dài dòng.

- Lấy ba mươi con tuyết cầu cổ.

Lúc này, trên đầu Dương Quang còn lại ba người là Tiêu Thất Tinh, Ứng Sinh Cơ, Phượng Kim Hoàng.

Con cổ này có vẻ ngoài xấu xí, nhìn như một viên đá vụn, chính là bách chiến bách thắng cổ.

Bích Hà tiên tử ở phía dưới nhìn lên, trong ánh mắt có chút phức tạp.

Phương Nguyên nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ tới Phượng Kim Hoàng.

Trên vách đại điện có vô số phù điêu, lúc này trong đó một cái phù điêu đột nhiên hóa thành thực thể, rời khỏi vách đồng, đúng là liễu thạch hoàng.

- Trước mắt, ảnh hưởng của ta cũng không thể lan tới Trung Châu đi. Phượng Kim Hoàng có được phúc địa Hồ Tiên, tiền lời tề thiên! Cho dù ta luyện thành thứ hai không khiếu cổ, so sánh cũng không bằng.

- Mười chín tháng mười, dựa theo kế hoạch của ta, tiếp thêm năm ngày sẽ đi đến bước cuối cùng của việc luyện chế, cũng là hai mươi bốn tháng mười... Di? Trong lịch sử ngày này, không phải là ngày Phượng Kim Hoàng đắc thắng, giành được phúc địa Hồ Tiên sao?

Phương Nguyên trong lòng không khỏi nghĩ, lại nói địa linh đem Phương Chính truyền tống tới đại điện.

Bất quá rất nhanh, Phương Nguyên đã đem việc này ném ra khỏi đầu, tiếp tục luyện cổ.

Còn địa linh, vẫn như cũ thủ ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào quá trình Phương Chính luyện chế.

- Nhanh như vậy?

Chênh lệch của hai người, chính là nằm ở đó!

Chỉ là trong lòng nàng lại không để ý mấy thứ này, ngược lại suy nghĩ lại bay bổng về phía Nam Cương.

Mặc dù Phương Chính chưa hoàn toàn xông qua Tín Vương truyền thừa, nhưng tài năng luyện đạo của hắn so với Phương Nguyên hiện tại là có hơn chứ không có kém.

Cả hai đời, Phương Nguyên đều không nghiên cứu về luyện đạo, nhiều nhất chỉ luyện chế cổ trùng cho chính mình dùng, ngươi còn mong Phương Nguyên có thể có tích lũy nhiều hơn một kẻ bỏ ra vô số thời gian cùng công sức để tập trung nghiên cứu như Phương Chính? (đọc tại Qidian-VP.com)

Trung Châu. Thiên Thê sơn.

Phương Niệm Dung trong lòng hạ quyết tâm, chỉ hận truyền thừa không lập tức kết thúc ngay bây giờ.

Phúc địa Hồ Tiên, Đãng Hồn sơn.

Những người này, đều là những người xếp trước hắn khi tiến vào phúc địa.

- Tên này, đã đi đến vị trí thứ tư rồi.

Phương Nguyên hỏi.

Hơn hết, Phương Chính nhưng là luyện đạo đại sư, so với Phương Nguyên còn cao hơn một bật ở phương diện luyện cổ. Xác xuất Phương Chính luyện chế thất bại còn thấp hơn của Phương Nguyên.

Phương Nguyên kiếp trước rời khỏi Nam Cương, đi vào Trung Châu, tu thành cổ tiên, thành lập huyết dực ma giáo, cùng nàng chính là tử địch. Lớn nhỏ chiến mấy trăm lần, cuối cùng Phương Nguyên hợp lực mấy vị ma đạo cổ tiên, đồng loạt công đánh phúc địa Hồ Tiên, trả giá đại giới, cuối cùng gian nan đem nàng chém g·i·ế·t.

Phương Nguyên chủ trì đoàn ánh sáng, hai mắt tràn ngập tơ máu, một mảnh đỏ bừng, nhẹ nhàng nói.

- Chủ nhân, không làm nhục mệnh. Ta đã lấy được bách chiến bách thắng cổ.

Địa linh không biết Phương Nguyên kiếp trước tu hành lưu phái nào, nhưng xuân thu thiền là trụ đạo, Phương Nguyên lại luyện chế xuân thu thiền, địa linh đương nhiên sẽ tự bỗ não thành trụ đạo.

Phương Nguyên hiện tại không cần soi gương, cũng biết bộ dạng của mình lúc này vô cùng không xông. Đầu tóc rối bời, gương mặt hốc hác, hai mắt lại có quầng thâm như mắt gấu trúc, tiều tụy không chịu nổi.

- Dương Quang...

Phương Nguyên lúc này lại đem một phần cổ phương nói cho Phương Chính.

- Là ta đánh giá thập năng lực luyện đạo của Phương Chính sao?

Nhưng ngay lúc này, địa linh lại nói.

Tốc độ của Dương Quang cũng không tính là mau, nhưng vào khoảng thời gian cuối cùng này, lại có chút thu hút.

Nếu xem cảnh giới như một cái thang exp, khi thang exp đầy, cổ sư sẽ tăng lên một cảnh giới. Vậy thì thang exp của Phương Chính lúc này cao hơn của Phương Nguyên.

- Nếu không có gì ngoài ý muốn, người sau cùng chiến thắng là một trong bốn người này.

Ngụy Vô Thương trong lòng cũng tràn ngập sự kiên dè.

Địa linh cũng không nghi vấn gì, còn không phải là vì thuật nghiệp có chuyên sao?

Theo tính toán, cho dù Phương Chính có là luyện đạo đại sư, hẵn cũng phải qua thêm bốn ngày nữa mới có khả năng đi tới cửa cuối cùng. Không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

- Đến, phụ trợ ta luyện cổ.

Vì sao kiếp trước Phương Nguyên là cổ tiên mà luyện đạo lại không bằng Phương Chính?

Phương Nguyên nhận lấy, không khỏi khen một câu, lại nói.

Nghỉ ngơi được nửa giờ, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng mà đầu vẫn còn như cũ hỗn loạn, đây là do tiêu hao quá nhiều tinh thần, rất phí sức mệt nhọc.

Tất nhiên không phải bởi vì Phương Chính có hệ thống hay cái gì đó. Mà là vì kiếp trước Phương Nguyên là chủ tu huyết đạo, kiếp này hắn lại đi lực đạo. Phương Nguyên có thể có trình độ luyện đạo cao thâm, có thể nói là đại sư luyện đạo, đã là vô cùng tài giỏi rồi.

Nàng thiên tư trác tuyệt, bối cảnh thâm hậu, khế thừa phúc địa Hồ Tiên liền nhất phi trùng thiên. Ở ngày sau, tu hành thành cổ tiên, uy nghi bao phủ khắp nơi, khí độ tỏa sáng bốn phương.

- Theo cách tính ngày mà ngươi nói với ta, hôm nay là ngày mười chín tháng mười.

- Tên này, thật sự có cổ quái.

Địa linh lập tức đáp, trong giọng nói lộ ra suy yếu.

Phương Chính rất nhanh đã đem đoạn cổ phương này lí giải triệt để, thậm chí còn nói ra đoạn tiếp theo của cổ phương, làm cho Phương Nguyên hơi giật mình.

Mà trong cùng cảnh giới, còn chia cao thấp.

Các cổ tiên trao đổi với nhau.

- Luyện cổ gian nan a, phải là lực đạo cổ sư, còn phải tinh thông luyện đạo. Mặc dù là ta, có trí nhớ kiếp trước cùng nội tình, vẫn cảm thấy gian nan khốn khổ, vài lần suýt thất bại trong gang tắc, gian nguy vô cùng. Chẳng trách kiếp trước không ai luyện thành thứ hai không khiếu cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nửa giờ sau, địa lình đúng giờ đánh thức Phương Nguyên dậy.

Phương Chính gật đầu, đứng lên tiến lại gần.

Hắn vẫn không biết leo núi, linh hồn cũng không lớn mạnh hơn bạn cùng lứa. Cái hắn có là vị trí bắt đầu tốt, nằm trong tóp mười, lại có linh hồn của lão già sống mấy trăm năm là Thiên Hạc Thượng Nhân hỗ trợ, còn có một cái, đó chính là động lực làm hắn không ngừng tiến lên.

Trước đó Dương Quang là người thứ mười đi vào, vẫn luôn cố gắng duy trì xếp hạng này trong lúc leo núi. Hiện tại, có được sự trợ giúp của Thiên Hạc Thượng Nhân trong kí hồn tảo, hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, vượt qua từng người ở phía trước.

- Địa linh, tiên nguyên còn lại bao nhiêu?

Tính từ lúc Phương Chính g·i·ế·t Long Thanh Thiên, đã trôi qua mười tám ngày. Tuy là lúc đó kịp thời ngăn chặng nhiều hư hại, nhưng chỗ bị bích không cổ đầu độc cũng không chữa trị được, độc tố không ngừng ăn mòn, làm tăng thêm lỗ hổng.

Dương Quang cố gắng bò lên núi, vượt qua một số người.

- Tốt.

Còn bản thân hắn, vậy thì tận dụng lúc Phương Chính luyện cổ để nghỉ ngơi.

Ba mươi con tuyết cầu cổ tham già vào đoàn ánh sáng màu vàng. Đoàn ánh sáng như cũ vẫn là màu vàng, nhưng thể tích từ lớn bằng cái hang lại bắt đầu thu nhỏ lại.

Trong đại điện, một đoàn ánh sáng đủ mọi màu sắc, lớn cở một cái hàng, đang không ngừng xoáy chuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tiên Hạc Môn làm cũng không tệ. Chỉ là, hươu c·h·ế·t về tay ai, chưa đến cuối cùng chưa thể nói trước.

Phương Nguyên sắc mặt ngưng trọng, lại hỏi.

Chương 204: Hồ Tiên chi chủ, Phượng Kim Hoàng

Dương Quang dùng cả hai tay, hai chân, từng chút một bò lên.

Thứ hai, địa linh không lo lắng Phương Chính làm lãng phí, luyện chế thất bại. Dù gì đây chỉ mới là một phần ba quá trính luyện cổ, còn đang là phàm cổ, Phương Chính không cần phải có kinh nghiệm luyện tiên cổ, chỉ cần có kinh nghiệm luyện chế ngũ chuyển cổ trùng là được. Mà ngũ chuyển cổ trùng, Phương Chính luyện cũng không ít.

Mà Phương Chính, bởi vì đã bị Phương Nguyên nô dịch, hắn cũng không có bất cứ phản kháng nào. Thành thành thật thật nhận lấy viên đá c·h·ế·t Phương Nguyên luyện thành trước sau đó, bắt đầu qua một bên ngồi luyện cổ.

- Lấy liễu thạch hoàng ba lượng.

Thứ nhất là vì Phương Chính là thuộc hạ của Phương Nguyên, bị Phương Nguyên nô dịch. Nếu Phương Chính luyện thành, phen thành quả này cũng sẽ là của Phương Nguyên. Địa linh không cứng nhắc đến mức bắt Phương Nguyên phải địch thân luyện từ đầu đến cuối, nó chỉ cần thành phẩm sau cùng.

Thứ hai không khiếu cổ cao tới lục chuyển, luyện chế hiển nhiên là không tầm thường.

Cuối cùng trở thành một điểm, hóa thành một viên đá c·h·ế·t màu vàng đất, không chút nào thu hút.

- Vâng.

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều cổ sư kéo tới, trong đó còn có không ít cổ sư thành danh.

- Tiên nguyên chỉ còn lại năm phân một tia, mà luyện cổ chỉ mới đi được hai phần ba quá trình. Địa linh, hôm nay là mấy tháng mấy ngày?

Phương Nguyên trong lòng cảm khái, vỗ vỗ má mình, làm chỗ chính mình tỉnh táo lại.

Hạc Phong Dương vẫn luôn chú ý quang sát, nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn cũng có chút buông lỏng.

Phương Nguyên trong lòng cảm khái. Đại địch kiếp trước đã sắp nhất phi trùng thiên, nhưng bản thân lại ngoài tầm tay với, không thể làm gì.

Bất quá, Phương Chính lúc này chỉ nhớ là chính mình biết cổ phương của thứ hai không khiếu cổ, nhưng lại không nhớ làm sao lại biết nó, cũng chẳng nhớ là biết từ khi nào.

Bách chiến bách thắng cổ có được ở cửa chín mươi chín, Phương Chính lấy được liền chủ động lui lại, tiếp kiệm được thời gian. Lại thêm là luyện đạo đại sư, trí đạo đại sư, trong đầu còn không ít cổ phương, toàn lực xông quan, Tín Vương truyền thừa cũng không thể cản nổi hắn.

- Phương Nguyên đến hiện tại còn chưa xuất hiện. Nhiệm vụ cưỡng chế này cứ xem như bị hủy. Lạc Hành bây giờ còn ở Nam Cương, cũng không biết hắn đang bận việc gì? Chắc không phải là hắn đã quên ước hẹn với ta đấy chứ? Chờ truyền thừa tranh đoạt xong, ta phải tìm cách chạy đi Nam Cương mới được. Không thể để mấy siêu cấp thế lực ở Nam Cương bắt hắn làm con rể được.

Đây là thượng cổ thạch tài, xưa nay khó gặp, địa linh cẩn thận lấy ra ba lượng, thả vào trong đoàn ánh sáng.

Ai đâu lại đem trụ đạo so sánh với luyện đạo về mặt luyện cổ. Như vậy là quá mức bắt nạt người trước rồi.

- Tên nhóc này, cũng không uổng công ta dùng ngã tố cổ.

Phương Chính vừa xuất hiện, đã lập tức quỳ xuống một chân, hai tay dâng lên cho Phương Nguyên một con cổ trùng.

- Thiếu niên, người ngươi sắp xếp lấy bách chiến bách thắng cổ đã lây được tới tay, muốn ta đem hắn đưa đến đây, ngươi xem thế nào?

Cái này làm chỗ phúc địa đó không ngừng suy nhược, Phương Nguyên cũng chỉ có thể cảm khái, còn lại đều bất lực.

- Còn lại năm phân một tia tiên nguyên.

Có cổ tiên thì thầm.

Mà Phương Chính, nhìn cách thông qua Tín Vương truyền thừa liền biết hắn là luyện đạo cổ sư.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 204: Hồ Tiên chi chủ, Phượng Kim Hoàng