Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 205: Một bước cuối cùng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 205: Một bước cuối cùng


Phương Chính thoáng dừng, sau đó không tự chủ được nói thêm một câu.

Lời này vừa ra, đại điện đột nhiên trở nên trầm mặt. Bởi vì Phương Chính lúc này đột nhiên ngẩng ra, làm cho cuộc trò chuyện không tự chủ được kết thúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày hai mươi mốt tháng mười.

Đây chính là vấn đề.

Phương Chính vội ngẩng đầu lên, hỏi lại.

Phương Nguyên mặc dù từng luyện chế xuân thu thiền, nhưng cũng chưa từng lấy tiên cổ luyện tiên cổ. Cho nên đây là bước mà Phương Nguyên không nắm chắc nhất, vì vậy mà tâm tình của hắn mới trầm trọng.

Phương Chính lại tùy thời nói tiếp.

Phương Chính ý niệm khẽ động, con bướm liền theo ý nghĩ của hắn mà bắt đầu bay lượn xung quanh Phương Nguyên.

- Vậy là tốt rồi. Mấy ngày qua, ta càng ngày càng hư nhược. Đến thời điểm cuối cùng, còn phải xem ở các ngươi.

Không phải là việc Phương Chính xuyên việt hay là về hệ thống, mà là về việc tu hành của Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Phách Quy, ngươi không cần phải lo. Thái quang cổ, là fo trộm mộ mà được, chính là một con tàn cổ. Mỗi tháng, chỉ có thể thúc giục ba lần. Vượt quá ba lần trong một tháng, sẽ tự hủy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Nguyên đột nhiên hỏi.

Địa linh nhìn thấy con cổ này, vô cùng vui mừng.

Địa linh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Về họa đạo.

Một bước cuối cùng!

Phương Chính hơi trầm ngâm, sắp xếp lại câu từ một chút, nói.

Phương Nguyên lúc này thu hồi tầm mắt, bắt đầu tiếp tục luyện cổ.

Ngày hai mươi tháng mười.

Ngày hai mươi ba tháng mười. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Có hai gia tộc là Tả gia và Xa gia đến đây. Do tứ chuyển cổ sư dẫn đầu, còn có hơn mười vị tam chuyển cổ sư, thanh thế không nhỏ.

Một giai đoạn này, Phương Nguyên luyện một lần nhưng thất bại, Phương Chính luyện hai lần, ở lần thứ hai mới thành công. Mà thất bại cũng không phải vì luyện cổ sai sót, mà là vận khí không tốt, gặp phải tỉ lệ thất bại trong luyện cổ.

Thời đại thái cổ có cửu thiên, phân biệt gồm Bạch Thiên, Xích Thiên, Chanh Thiên, Hoàng Thiên, Lục Thiên, Thanh Thiên, Lam Thiên, Tử Thiên, Hắc Thiên.

Địa linh nói xong lời này, ánh mắt chuyển đến Phương Chính đang cặm cụi bò trên mặt đất cách đó không xa.

- Nguyên lại là Tiêu gia Tiêu Mang. Hắn có thái quang cổ, là cường giả quang đạo. Kiếp trước, trên Tam Xoa sơn cũng có xuất hiện qua hắn, chung quy vẫn là tới.

Nhưng dù vậy, tiên nguyên tiêu hao mấy ngày qua cũng không thiếu. Lúc này tiên nguyên chỉ còn là bốn phân.

- Nếu nói họa đạo đạo ngân có thể cản trở lưu phái khác thì còn có thể lí giải. Nhưng vì cái gì nó lại có thể tăng phúc cho lưu phái khác?

Phương Nguyên quan sát hình ảnh địa linh cung cấp, lập tức nhận ra.

Phương Chính mấy ngày qua nếu không thay Phương Nguyên luyện cổ, chính là đi vẽ đầy trên mặt đất ở các cửa ra vào của đại điện.

Nói tới Phương Chính, Phương Nguyên không nhịn được chuyển mắt nhìn qua một gốc.

Phương Chính vẻ mặt đạm mạc, hình dùng có chút suy nhược, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, tập trung quan sát từng biến hóa của đoàn ánh sáng.

Địa linh lo lắng không thôi.

Phương Nguyên trong lòng cân nhắc.

- Họa đạo không có hình thái nhất định như các lưu phái khác. Ví như mộc đạo là liên quan thực vật, thủy đạo là nước, viêm đạo là lửa, nô đạo là động vật, vân vân... Nhưng họa đạo lại không có như vậy, mà là tùy thuộc vào bức họa để sát định.

- Thái quang cổ? Nói như vậy, Tiêu Mang này có thể thúc giục ra ánh sáng vinh quang của thái cổ! Này đối chúng ta mà nói, là một cái uy h·iếp thật lớn.

Phương Nguyên nói, ngồi xuống bên cạnh Phương Chính.

- Giai đoạn này quả nhiên khó khăn, nhất là bước cuối cùng đều xem ở vận khí.

Ngụy cổ có thời gian bảo tồn bảy ngày bảy đêm, Phương Nguyên hiện tại cũng đang định nghỉ ngơi, chuẩn bị cho bước luyện chế cuối cùng. Cho nên hắn muốn nhân cơ hội này, làm rõ một việc về Phương Chính.

Phương Chính lúc này bò trên mặt đất, hì hục vẽ.

- Theo ta, bởi vì họa đạo là trừ tượng.

Phương Chính hiện tại cũng giống như vậy.

Mà cái này, càng đúng ý Phương Nguyên, cho nên Phương Nguyên cũng không có ngăn cản Phương Chính.

Phương Chính ngồi ở trong góc, lưng tựa vào vách đại điện, lặng lẽ ngồi vẽ.

Chương 205: Một bước cuối cùng

Xung quanh đều vắng lặng, vô cùng yên tỉnh.

- Đương nhiên, với ta chính là như vậy.

Còn là nhờ một thân khí vận do Phương Niệm Dung đem lại cho Phương Chính, bằng không giai đoạn này sợ chừng còn phải luyện thêm vài lần.

Này cổ là một con bọ cánh cứng, nhưng chỉ có phần bụng to, đầu đuôi nhìn như mũi nhọn, không có râu cùng chân. Hình dạng của nó mơ hồ, giống như là một cái phôi điêu khắc thô, không có một chút sinh cơ, dường như một khối tảng đá màu xám.

Nói cách khác, phúc địa cũng không thể ngăn trở được ánh sáng thái cổ.

Trong đại điện, ánh sáng màu đỏ nhạt phân tán, chiếu rọi bốn phía.

- Họa đạo bất nguồn từ một trong mười vị tôn giả, Nguyên Liên Tiên Tôn. Nguyên Liên Tiên Tôn sau khi thành tôn, mới khai sáng ra lưu phái này, nhưng lại giữ cho riêng mình, không có truyền bá ra ngoài.

Ngũ chuyển thái quang cổ một khi thúc giục, sẽ bộc phát ra ánh sáng vinh quang chói chan của mặt trời thái cổ. Ánh sáng này không có một tia công kích, nhưng có thể xuyên thấu qua tất cả, chiếu rọi chân trời gốc bể.

Mà đến nay, Xích Chanh Hoàng Lục Thanh Lam Tử bảy thiên đã không còn, chỉ còn lại Hắc Bạch hai thiên. Mà ánh mặt trời cũng không còn là thái cổ vinh quang, đã suy nhược không chịu nổi, chỉ có thể xuyên qua Bạch Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Người trẻ tuổi a, ta không có nhìn lầm ngươi. Ngươi thật sự luyện thành ngụy cổ. Chỉ còn kém một bước cuối cùng, tự ngụy chuyển thật, liền có thể luyện thành thứ hai không khiếu cổ.

Địa linh vốn cũng không biết người tới là ai, tên gì. Nhưng cũng không việc gì khó khăn, bởi vì Phương Chính biết.

Địa linh ánh mắt cũng chuyển lại, nhìn về phía hai người. Nó hiển nhiên cũng có chút tò mò về lưu phái chỉ tồn tại trong nghe đồn này.

Phương Nguyên ở bên cạnh, cũng rất chuyên chú, ánh mắt không rời đoàn ánh sáng.

Phương Chính thở hắt ra một hơi, đem con cổ này giao vào tay Phương Nguyên.

Luyện chế thứ hai không khiếu cổ, khó khăn vô cùng. Phía trước nhiều tới mấy ngàn bước, mỗi bước mỗi gian nan, thất bại không biết bao nhiêu lần. Phương Nguyên không ngừng kiên trì, cố gắng cùng trả giá, mới có thể đi tới một bước này, có thể thả lỏng.

Phương Nguyên muốn biết về họa đạo.

Phương Nguyên hơi gật đầu, nhưng mày lại không khỏi cao lại.

- Họa đạo mô phổng vạn đạo!

- Họa đạo mạnh ở chỗ biến ảo khó lường, lại khó nắm bắt, thậm chí so với hư đạo còn khó nắm bắt hơn. Nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng, đó là chuẩn bị rất lâu. Đồng thời, họa đạo cổ trùng không thuộc một phương diện cụ thể nào, nếu xét, chỉ có thể tính là phụ trợ cổ trùng. Cho nên mỗi một cái chiêu thức của họa đạo, đều là một cái sát chiêu. Nói cách khác, mỗi một bức họa, chính là một cái sát chiêu.

- Địa linh, trong phúc địa có cái gì biến hóa?

Phương Chính lần này không vẽ lên đất, cũng không vẽ lên quyển trục, mà là vẽ lên tấm giấy cứng nhỏ như lá bài poker. Mỗi tấm chỉ vẽ một hình, nhưng lại vẽ rất nhiều tấm, toàn bộ đều là sticker trông rất đáng yêu.

Nhưng mà một bước cuối cùng lại chính là bước quan mấu chốt nhất, là bước dẫn tới chất biến, phải vận dụng một con tiên cổ là thần du cổ.

Địa linh đáp, Phương Nguyên khẽ gật đầu.

Bên trong đại điện, quá trình luyện chế thứ hai không khiếu cổ vẫn đang kéo dài.

Có Phương Chính ở, Phương Nguyên cũng bớt đi không ít tâm tư đi chú ý người tới là ai.

Phương Nguyên cũng có chút không tự giác, liếc mắt nhìn qua.

Mà với tính cách sợ phiền phức của Phương Chính, hắn làm việc luôn đặc biệt thích chuẩn bị ít nhất ba phương án dự phòng.

Thời gian trong phúc địa nhanh gấp ba lần, tính thì mới qua hai ngày, nhưng trong phúc địa đã có sáu ngày.

Lấy Thanh Thư và Dược Hồng ra làm ví dụ, hai người họ căn bản không khác gì người không bị hạ nô lệ cổ. Nhưng nếu Phương Chính ra lệnh, hai người có thể lập tức t·ự s·át mà không chút do dự nào.

Này đó hình vẽ, cũng không phải để chơi, mà là thủ đoạn công kích cùng báo động. Chỉ cần có người đi lên vết mực, Phương Chính sẽ lập tức phát hiện, cũng có thể lập tức phát động công kích. Chuyên môn dùng làm phòng tuyến cho thời khắc luyện cổ cuối cùng.

Hắn chỉ quên đi những thứ hắn yêu cầu Tiểu Thiên khóa lại, chứ tư duy vẫn như cũ không có thay đổi.

- Chủ nhân muốn biết cái gì?

Các bước phía trước Phương Nguyên đều có lý giải, thậm chí có thể sửa đổi. Nhưng bước cuối cùng này hắn lại chỉ hiểu được ba phần trong đó.

Cho nên liền tận dụng lúc mình không luyện cổ, cùng địa linh trao đổi một chút, cuối cùng dưới sự cho phép của địa linh, bắt đầu vẽ tranh.

Ánh sáng tiêu tán, một con cổ trùng nhìn như một cái giáp xác xuất hiện.

Thái cổ dương quang, không giống như tầm thường, có thể tỏa ra ánh sáng vinh quang, xuyên thủng cửu thiên, đem ấm áp cùng ân uy chiếu rọi vạn vật sinh linh.

Phương Chính hơi mỉm cười, đáp.

Phương Nguyên đáp, ngữ khí có chút phức tạp. Vừa có vui mừng thả lỏng, cũng vừa có trầm trọng.

- Bản thân họa đạo là một lưu phái, nhưng đồng dạng là vô số lưu phái. Nó có thể sao chép bất kì một lưu phái nào, chỉ cần cổ sư có thể đem lưu phái đó mô phổng ra thành tranh vẽ. Khi bức họa về lưu phái khác được hoàn thành, vậy thì họa đạo đạo ngân trong bức họa đó cũng được mô phỏng theo lưu phái nó vẽ ra. Chỉ cần thúc giục kèm theo lưu phái đã vẽ, này đó họa đạo đạo ngân tạm thời có thể ngụy tạo thành đạo ngân của lưu phái đã vẽ. Đạo ngân tăng lên, được nhiên uy lực cũng sẽ tăng. Vì vậy ta mới nói họa đạo có thể tăng phúc cho lưu phái khác.

Mặc dù Phương Chính bị trúng nô lệ cổ, phục tùng mệnh lệnh của Phương Nguyên. Nhưng chẳng qua chỉ là ưu tiên Phương Nguyên, đem Phương Nguyên xếp trước mọi thứ, bao gồm cả mạng sống của mình. Chứ không ảnh hưởng đến khả năng tư duy của Phương Chính.

Phương Nguyên ánh mắt hơi chuyển, đem ngụy cổ thu vào, đứng lên đi về phía Phương Chính.

- Lạc Hành, ta có việc hỏi ngươi.

- Nếu bức họa là thực vật, vậy khi nó phát huy, nó sẽ là mộc đạo. Nếu nó là nước, vậy nó là thủy đạo, nếu nó là lửa, nó sẽ là viêm đạo. Nếu ta vẽ một đàn thú, sau khi thả ra, nó chính là nô đạo.

Phương Nguyên dừng lại động tác, nhìn con cổ trong tay, trong mắt tính quang lóe lên.

- Ba trăm tuổi vì xuân, năm trăm tuổi thành thu. Thần cơ vô hạn, khoách du khắp nơi, thêm tam canh, lại tam canh, tam canh đắc cửu. Cửu vì cực, đại công cáo thành... Bước cuối cùng này dùng thọ cổ, dùng thần du cổ, lại dùng hai tam canh cổ.

Nhưng Phương Chính rõ ràng cảm nhận được, cảnh giới họa đọa của mình vừa buông lỏng ra, đang rất tiếp cận tông sư. Nhưng mà lại còn cách tông sư một bước.

Phương Nguyên nói.

Phương Nguyên cầm lấy con cổ trùng, trong lòng cũng cảm than.

- Đúng vậy, chỉ kém một bước cuối cùng.

Mà việc này, cũng không phải là Phương Nguyên ra lệnh.

Ngày hai mươi hai tháng mười.

Hắn hơi dừng lại một chút, lại nói tiếp.

Phương Nguyên lúc này lại cười lạnh một tiếng.

Trong lòng Phương Chính lúc này đột nhiên dâng lên cảm giác kì quái. Hắn giống như giác ngộ ra cái gì, cũng giống như vẫn còn chưa hiểu được cái gì.

Địa linh truyền đến tin tức không tốt, một vị cổ sư ngũ chuyển tiến vào trong phúc địa.

- Nói về họa đạo, vậy phải nói về sự đặc biệt của nó. Họa đạo đặc biệt ở chỗ đạo ngân. Họa đạo đạo ngân có thể bám vào đạo ngân của lưu phái khác, cùng tồn tại với lưu phái khác. Nó có thể ẩn nấp, cũng có thể lộ diện, khi phát động, có thể cản trở đạo ngân của lưu phái khác vận hành, cũng có thể tăng phúc cho lưu phái khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 205: Một bước cuối cùng