Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 210: Cược hai đầu
- Chủ nhân, g·iết c·hết Ma Vô Thiên, ta có thể làm được. Chỉ là...
Không lẽ hắn đánh giá sai tâm tình của Phương Chính?
Ma Vô Thiên hắn là ma đầu thành danh đã lâu, trước nay đều là thấy người khác không thuận mắt liền ra tay g·iết. Đây còn là lần đầu tiên, hắn bị người ta thấy không thuận mặt nên tới g·iết.
Mà trong tám người trước, người tu hành lôi đạo, chỉ có duy nhất một người.
Ra đến cửa, hắn cũng không có liếc mắt nhìn Bạch Ngưng Băng, trực tiếp xem nàng như không tồn tại, thúc giục điện quang thiễm thước cổ.
Nói thật, vừa rồi chỉ mới trôi qua có năm hô hấp, nhưng hắn thậm chí có ảo giác cổ của chính mình đã bị băm thành thịt vụn.
Cách nhau một cái đỉnh đồng, cách một lớp mặt nạ, Phương Nguyên vẫn có thể nhìn ra nét khó xử trên mặt Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng hai người này chiến lực quả thật cao, hoàn toàn có thể thay đổi thế cục, biến hỗn loạn thành ổn định, cũng có thể đem ổn định làm thành hỗn loạn.
Phương Nguyên là người cẩn thận, cẩn thận đến biến thái. Vì để an toàn luyện cổ, hắn đem những người có khả năng thay đổi thế cục diệt sát.
Ma Vô Thiên cũng là ngàn vạn lần không ngờ, bản thân ẩn tàn trà trộn vào nơi này, lại không chỉ bị phát hiện, còn bị ngũ chuyển đỉnh phong cổ sư g·iết tới.
Oanh!
Cái này nằm ngoài dự đoán của Phương Nguyên.
Sát chiêu này cũng không thể kéo dài quá lâu, bởi kéo dài, thân thể Phương Chính sẽ bị điện ăn mòn, sẽ bị giật, đến lúc đó ngay cả cử động cũng khó khăn.
- Việc đó không cần để ý. Ta cho ngươi thời gian nửa nén nhang. Đi nhanh.
Bạch Ngưng Băng trong lòng tự hỏi.
- Hay là, Phương Chính đang đi g·iết Ma Vô Thiên cùng Tiêu Mang?
- Lạc Hành, đi ra ngoài, đem Ma Vô Thiên g·iết c·hết!
Nhưng không nghĩ tới, Phương Chính một lời không thèm nói, đã lập tức vun kiếm lao vụt lên.
Trong vô số tia điện, mơ hồ có bóng người di động, lại có kiếm quang sắt bén, chém nát không khí xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xoẹt!
Phương Nguyên lãnh đạm ra lệnh.
Phương Chính trầm mặt.
Lôi đình v·a c·hạm, trực tiếp đem Ma Vô Thiên đánh bay mười bước xa.
Phương Nguyên sẽ không tốt bụng đi quan tâm Bạch Ngưng Băng sống c·hết. Hắn không đem nàng ra làm lá chắn đã xem như phước đức vô lượng rồi.
Chương 210: Cược hai đầu
Ma Vô Thiên nghiến răng, gọi ra danh xưng này của Phương Chính.
Đây là thế công có tác dụng lên linh hồn!
Phương Chính ôm quyền thi lễ, liền xoay người đi nhanh ra khỏi đại điện.
Ma Vô Thiên cũng cảm nhận được việc này, lập tức nắm chắt thời cơ, thúc giục cổ trùng.
Phương Chính sợ thua? Sợ làm không được? Sợ bị g·iết c·hết?
Nhưng Bạch Ngưng Băng biết, Phương Nguyên đã không bị thề độc trối buộc, việc hắn giữ lời hứa rất mong manh.
- Nếu kế hoạch có thể làm được, vậy thì cứ theo kế hoạch mà làm. Nếu không được, chỉ có thể gửi gắm hy vọng Phương Nguyên sẽ giữ lời hứa.
Bạch Ngưng Băng trầm tư một lúc, trong lòng lại không khỏi tự hỏi.
Phương Nguyên chớp mắt đã bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói.
Dù giờ để đảm bảo không gây chú ý, Phương Chính cũng không phải là đi thẳng chặn đầu Ma Vô Thiên, mà là đánh một vòng, bọc ra phía sau rồi đuổi theo. Cho nên mới cần phải có địa linh chỉ đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại, Bạch Ngưng Băng muốn lấy lại thân nam nhi, chỉ còn một cách là trợ giúp Phương Nguyên, sau đó hy vọng Phương Nguyên giữ lời, giao dương cổ cho nàng.
Kế hoạch này yêu cầu Bạch Ngưng Băng phối hợp Thiết gia, lợi dụng đàn c·h·ó cản quần hùng, mở đường cho Thiết gia vào trong đại điện. Sau đó giao lại đàn c·h·ó cho nô đạo cổ sư của Thiết gia điều khiển, khiến Phương Nguyên rút Bạch Ngưng Băng về trong đại điện, từ đó liên thủ bắt giữ Phương Nguyên.
---
Ngũ chuyển sát chiêu, tốc kiếm!
Nàng không biết Phương Chính đây là đang đi đâu, nhưng có thể đoán được, Phương Chính đi ra ngoài lần này không thoát khỏi việc liên lụy tới Phương Nguyên.
- Là ai?
Nhưng còn chưa đợi hắn nhìn rõ, ánh điện đã dâng đầy xung quanh, điên cuồng hướng hắn đánh tới.
Kết quả đây còn là do linh hồn b·ị t·hương, chứ không phải là lúc toàn thịnh. Vậy lúc toàn thịnh, linh hồn của Phương Chính mạnh đến mức nào?
Nếu kế hoạch tiến hành thuận lợi, Bạch Ngưng Băng có thể dựa vào Thiết gia rút khỏi Tam Xoa sơn. Sau đó dù trở mặt, cũng là việc phía sau rất lâu một đoạn thời gian.
Phương Chính dùng sát chiêu này, hiển nhiên cũng không phải chỉ đánh lén một kiếm là xong, mà là trực tiếp hướng người Ma Vô Thiên điên cuồng chém.
Ma Vô Thiên thở hổn hển vài hơi, trong lòng còn tràn ngập chấn kinh.
- Ta có nên thành thành thật thật trợ giúp Phương Nguyên luyện cổ không?
- Là ngươi! Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành!
Nếu tính luôn bản thân hắn, vậy có chín người.
Nhưng không thể không có cá loạt lưới, chính là Ma Vô Thiên cùng Tiêu Mang. Bởi vì đến sau, cho nên mới an toàn vượt qua thời điểm Phương Nguyên g·iết người đoạt khiếu.
Phương Nguyên hơi cao mày.
Ngũ chuyển đã không thể trông mong, tứ chuyển cho dù có lọt được vào đại điện đi nữa, gặp phải Phương Chính thủ ở trong đó, vậy có khác nào tự chui đầu vào máy chém?
Phương Chính lúc này hơi ừ khẽ, xuất ra phi lôi kiếm cổ, vừa tiếp tục lao tới, vừa bắt đầu thúc giục sát chiêu.
Theo tốc độ di chuyển của điện quang thiễm thước cổ, khoảng cách Phương Chính và Ma Vô Thiên cấp tốc kéo gần.
Phương Chính nhận lấy, lập tức nhận ra.
Lấy kinh nghiệm của Phương Nguyên tới đánh giá, Phương Chính có hồn phách cực kì mạnh. Ít nhất cũng phải gấp đôi ngũ chuyển cổ sư thông thường.
Chỉ trong ba hô hấp, ba trăm bước khoảng cách đã đi qua.
Bạch Ngưng Băng lại nghĩ, đột nhiên cảm thấy khả năng này đặc biệt lớn.
- Chẳng lẽ nói, Phương Chính là đi g·iết đám người Thiết Nhược Nam?
Là ma đạo cổ sư, hắn cũng biết cái gì là thua người không thua trận. Khí thế cường ngạnh, nhất định sẽ làm đối phương kiên kỵ, giành lấy thời cơ cho chính mình.
Việc này có một nửa khả năng xảy ra.
Đáng c·hết nhất là, Ma Vô Thiên còn không nhín được rõ ràng dung mạo của người này, càng không có chỗ trống phản kháng, chỉ có bị động phòng thủ.
Nhưng là, hiện tại bên cạnh Phương Nguyên có Phương Chính, người này nắm rõ kế hoạch trong tay, chịu trách nhiệm ứng phó tất cả những trường hợp bất ngờ trong kế hoạch, cũng có năng lực lấy sức một người quét sạch toàn bộ những người tham gia vây bắt.
Hiện tại, mặc kệ là Phương Nguyên có biết kế hoạch bắt giữ hay không, thì kế hoạch này cũng đã không cách nào làm được.
Ầm!
- Vâng.
Ma Vô Thiên lúc này làm bộ cao ngạo nói.
Ánh điện chợt lóe, vạch ra một đường sáng màu xanh. Thân ảnh của Phương Chính cũng trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Cá cược giữa hai thứ luôn có tỷ lệ thua cược, để đảm bảo không thua, thì cược hai đầu là được.
Nhìn đi nhìn lại, Bạch Ngưng Băng thấy kế hoạch lần này đã triệt để phá sản từ lúc Phương Nguyên nô dịch được Phương Chính.
Ma Vô Thiên bị một kích đánh trúng, hai mắt bị ánh sáng làm chói, hai tai ù ù. Chân nguyên kịch liệt tiêu hao, cổ trùng phòng ngự trong không khiếu cũng hơi uể oải đi.
Ma Vô Thiên tức giận hét khẽ một tiếng, thúc giục cổ trùng ứng chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng may sát chiêu không thể kéo dài, bằng không sợ là hắn đ·ã c·hết trước khi kịp phản kháng.
Tiên nguyên đã hầu như cạn kiệt, địa linh cũng không thể lãng phía truyền tống Phương Chính, cho nên chỉ có thể để Phương Chính tự mình di chuyển. Nó nhiều nhất là chỉ đường cho Phương Chính đi đúng hướng mà thôi.
Phương Nguyên hơi ngẩn ra.
Phương Nguyên lại nói, ném cho Phương Chính ba con cổ trùng.
Bảo hiểm khởi kiến, vẫn là trước đem g·iết.
Hắn mặc dù là mang theo m·ưu đ·ồ mà tới, nhưng rõ ràng cái gì cũng chưa có làm, như thế nào lại chọc phải cổ sư đỉnh cấp? Chẳng lẽ chỉ đi đường cũng liền chọc người chán ghét?
Là linh cơ cổ, lôi giáp cổ cùng điện quang thiễm thước, ba con cổ trùng Phương Nguyên lấy từ Phương Chính lúc trước.
Đáng tiếc là, lúc này đã không còn đường lui nữa rồi.
Cứ như vậy, gì mà cầm chân, sợ là Ma Vô Thiên với Tiêu Mang sẽ bị hai con c·h·ó này đè đánh chẳng trượt phát nào.
Bạch Ngưng Băng ban đầu còn vui mừng khi phát hiện có hai ngũ chuyển cổ sư, có thể cùng nhau cầm chân hai con khuyển hoàng.
Chỉ cần Phương Nguyên không biết kế hoạch, thì Bạch Ngưng Băng chọn bên nào, đều có năm phần xác suất lấy được dương cổ. Và khi nàng chọn cả hai, vậy thì dù sau cùng là bên nào thắng, dương cổ vẫn sẽ vào tay nàng.
- Đi phía trước ba trăm bước, ngươi sẽ gặp được Ma Vô Thiên!
- Không ngờ ngươi trẻ tuổi như vậy, đã tu hành đến đỉnh phong, còn che giấu đủ sâu a. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Ngưng Băng hiện tại, chỉ có thể tận lực mà làm.
Ma Vô Thiên trong lòng vừa nghi, vừa giận, lại vừa sợ.
Chưa tính, Phương Chính còn lưu lại thủ đoạn trên người khuyển hoàng.
Ma Vô Thiên cắn chặt răng, trong đầu cấp tốc tự hỏi, rất nhanh, hắn nhận ra thân phận của người tới.
Hay là nói, Phương Chính vốn không hoàn toàn bị Phương Nguyên nô dịch?
Phương Chính vội vàng lui lại, đình chỉ thúc giục sát chiêu, cũng vừa vặn cùng Ma Vô Thiên kéo ra khoảng cách.
Phương Chính cảm thấy cả người chấn động, bên tai ong ong kêu to, một lực ép vô hình bao phủ lên người hắn.
Nhưng trợ giúp Phương Nguyên, cuối cùng loạt vào vòng vây, Phương Nguyên chắc chắn sẽ ném lại Bạch Ngưng Băng, một mình chạy trốn.
Phương Chính khẽ gật đầu, đứng lên chuẩn bị đi.
Cái này không riêng gì Phương Nguyên, nếu đổi làm Bạch Ngưng Băng, nàng cũng sẽ làm như vậy.
Thế cục bày ra trước mắt, cực kì rõ ràng.
Hắn chỉ kịp toàn lực thúc giục cổ trùng phòng ngự, trong tầm mắt liền lóe lên một tia sáng màu lam. Tiếng lôi điện kêu gào vang vọng bên tai. Sát ý mãnh liệt như vũ bão từ phía sau đánh úp lại. Khí tức ngũ chuyển đỉnh phong không chút che giấu, đập thẳng vào hắn.
Ba con cổ này là ba trong năm con cổ cấu tứ thành sát chiêu tốc kiếm. Một khi chiến đấu, Phương Chính cũng cần có chúng, vì vậy Phương Nguyên mới đem chúng đưa cho Phương Chính.
Ma Vô Thiên đang hướng về phía đại điện chạy tới, đột nhiên trong lòng cảm thấy nguy cơ mãnh liệt đang ập xuống.
Trong đầu Phương Chính vang lên tiếng nhắc nhỡ của địa linh.
Trên Tam Xoa sơn có bao nhiêu cổ sư ngũ chuyển?
Nhưng mà Phương Chính để lại thủ đoạn, có thể tính là Phương Chính cũng tham gia vào.
Phương Chính cũng không hồi đáp, sát chiêu tốc kiếm vẫn còn đang ở thúc giục. Chỉ là thế công đã yếu bớt, đang có dấu hiệu dừng lại.
Bạch Ngưng Băng cũng không phải kẻ ngốc, càng không phải là kẻ mù điếc.
Phương Nguyên có Phương Chính trợ giúp, khả năng trốn thoát không phải không có. Nhưng mà Bạch Ngưng Băng đâu? Nàng một chút cơ hội cũng không có.
Nàng muốn truy cầu đặc sắc, bị vây công quả thật rất đặc sắc, nhưng chỉ cần có thể sống, ai lại muốn c·hết? Mà cho dù có người như vậy, cũng tất không phải là Bạch Ngưng Băng.
Ma Vô Thiên tức giận hét, muốn nhìn đối phương cho thật rõ.
- Hồn phách của ta đã b·ị t·hương từ trước, Ma Vô Thiên lại là hồn đạo cổ sư. Một khi giao chiến, ta chỉ có thể đảm bảo bản thân không bị một chiêu diệt sạch linh hồn, nhưng quá trình luyện cổ tiếp theo, sợ là khó đảm bảo vạn vô nhất thất.
- Cầm lấy, ta cho ngươi mượn.
Đương nhiên là cho mượn, không phải trả lại.
Bởi lúc nô dịch Phương Chính, Phương Nguyên nhận được sự phản kháng cực kì mãnh liệt, thậm chí hiện tại, gánh nặng của việc nô dịch Phương Chính còn rất lớn.
Thiết Mộ Bạch, Vu Quỷ, Khô Ma, Cừu Cửu, Vương Tiêu, Võ Lan San, Tiêu Mang, Lạc Hành
Nói thật, nếu hiện tại có thể có đường lui, Bạch Ngưng Băng cũng muốn mạo hiểm lui lại.
Bạch Ngưng Băng nhìn theo, ánh mắt hơi khép lại.
Hồn phách b·ị t·hương?
- Tạ chủ nhân. Ta đi rồi sẽ về.
Mà cứ cho là Phương Nguyên giữ lời đi. Bạch Ngưng Băng lấy được dương cổ, trở lại làm nam nhân, vậy thì thế nào?
Bạch Ngưng Băng trong lòng quyết định.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.