Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 209: Có đủ thực lực, chỉ không thích tranh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 209: Có đủ thực lực, chỉ không thích tranh


Một khi thật sự liều mạng, cái gì mà hươu c·hết về tay ai thì chưa chắc? Hừ, chắc chắn sẽ c·hết trong tay Phương Chính!

Phương Nguyên tinh thần chuyên chú, Phương Chính lại phân ra một tia tinh thần, thay Phương Nguyên trị liệu v·ết t·hương.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khói nhẹ hóa thành từng ngọn cỏ xanh, nhẹ nhàng sinh trưởng. Mà ánh sáng vàng hóa thành đóa hoa, phiêu linh mà rơi, làm đẹp trong đó.

Con nhỏ, là tam bách niên thọ cổ, như thanh xà cuộng thành một vòng, có thể tăng cho cổ sư ba trăm năm tuổi thọ, không có tai hại. Con lớn, lại như cầu long phi thiên, giương nanh múa vuốt, có thể tăng năm trăm năm tuổi thọ, đồng dạng không có tác dụng phụ.

Vì vậy, Phương Nguyên mới ra lệnh cho Phương Chính đi g·iết Ma Vô Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ đó, làm giảm tiêu hao tiên nguyên cho phúc địa, cũng làm chậm tốc độ hình thành lỗ hổng lại.

Người trước thì không cần phải nói, Phương Nguyên chỉ có thể ra lệnh cho mỗi Phương Chính.

Trong kiếp trước của Phương Nguyên, Ma Vô Thiên không có đi tới Tam Xoa sơn. Nhưng lần này hắn không chỉ tới, mà còn mang theo tu vi ngũ chuyển đi tới.

Phương Chính gương mặt đạm mạt, nhưng ánh mắt cũng thập phần kiên định.

Phương Nguyên đời trước tu hành đến cổ tiên, hắn đối với những việc này hiểu rất rõ ràng.

- Lạc Hành, đi ra ngoài, đem Ma Vô Thiên g·iết c·hết!

- Xem ra vị cổ tiên thần bí kia, mặc dù khai sáng ra cổ phương, nhưng không có thực hành đến bước này, cho nên trong cổ phương không có chú thích, phê bình tình cảnh vừa rồi.

- Bắt đầu thôi.

Mà Phương Nguyên lập tức tham dự, tinh thần quán trú, đem thanh xà tóm lấy rắc rao.

Chỉ là Phương Nguyên phát hiện ra Phương Chính có một cái nhược điểm.

Có hai bộ cổ trùng, chân nguyên gấp đôi, trong giới cổ sư, đồng cảnh giới là đua không nổi việc tiêu hao chân nguyên.

Hai người không ai nói gì, song song ngồi xuống xếp bằng ở hai phía đối diện nhau.

Mà Thiết Mộ Bạch cùng hai người Ma Vô Thiên, Tiêu Mang so sáng. Liền chắc chắn người trước mạnh hơn hai người sau.

Từ trước đến nay, Phương Chính nắm trong tay không phải chỉ một hai con tiên cổ, lục chuyển chỉ có mỗi thứ hai không khiếu cổ, nhưng thất, bát chuyển lại không ít.

- Ba trăm tuổi vì xuân, năm trăm tuổi thành thu... Kế tiếp, chính là vận dụng thọ cổ! Phách quy!

Phương Nguyên và Phương Chính trước sau bước đi, tiếng bước chân của hai người hòa vào nhau, quanh quẩn trong đại điện, càng làm cho nơi này trở nên u tĩnh hơn bao giờ hết.

Nhìn chung trong toàn bộ Tam Xoa sơn lúc này, ngoài Ma Vô Thiên, cũng chỉ còn lại hai người là Tiêu Mang và Phương Chính.

Ngay lúc này, Phương Nguyên lấy ra dao găm, cắt vỡ động mạch, đem máu của bản thân dùng nhập vào.

Nếu Phương Chính không nhất kích tất sát, khiến Long Thanh Thiên không thể có nhiều hành động hơn, làm cho nơi này ban đầu nhiễm độc không quá nghiêm trọng, nhờ vậy nó có thể kéo dài hơn một đoạn thời gian so với nguyên tác.

Nơi này trước đó bị Long Thanh Thiên vận dụng bích không cổ đầu độc, mặc dù Phương Chính kịp thời g·iết c·hết hắn ta, nhưng nơi này đã bị độc tính ăn mòn. Mà ăn mòn là không thể quay ngược, cho nên nơi này càng ngày càng bị bào mỏng, có thể trở thành một cái lỗ hổng mới.

Đây chính là ưu thế lớn nhất của người có hai không khiếu.

Mà đối phó ngũ chuyển, chỉ có thể cầm ra chiến lực ngũ chuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi khi Phương Nguyên cảm thấy hoài nghi, liệu có phải hệ thống của Phương Chính vẫn còn đang hoạt động không? Nếu không, Phương Chính làm sao biết được nhiều thứ như vậy?

Mà trong lúc này, mây khói đang không ngừng biến hóa.

Bên trong đại điện, không gian rộng lớn, trống trải vắng lặng.

Biển máu sôi trào dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó động lại thành một mảnh ruộng đất. Mảnh ruộng đất này trải rộng, mang một màu đỏ tươi như máu.

Trong ba vị ngũ chuyển còn lại, hắn lại nắm trong tay người có chiến lực cao nhất là Phương Chính.

Một khi như vậy, hắn sẽ càng dễ bị phân tâm hơn là ngay lúc này chia ra một chút tình thần đi trị liệu.

Chỉ là, trong giới phàm nhân, cổ sư gần như đều có cảnh giới là phổ thông, cực kì hi hữu mới có người đạt tới mức đại sư, cho nên mọi người không để ý tới cảnh giới lưu phái mà thôi.

- Đây là bước cuối cùng, là thời khắc mấu chốt chân chính!

Phương Nguyên cùng Phương Chính quán chú tinh thần, kiệt lực điều hòa khói nhẹ cùng ánh sáng vàng.

Máu loãng bốc lên, lại co thành một khối cầu, lơ lửng trên không, cũng không khuyết tán.

Giờ khắc này, mây khói giống như hoá thành một con thanh xà dài, hoạt bát vô cùng, vội vàng chạy trốn từ trong tay Phương Nguyên.

Cái này cũng phải quy công cho Phương Chính.

- Thời gian cấp bách, trước không thể để ý nhiều như vậy. Kế tiếp liền phải vận dụng ngũ bách niên thọ cổ. Bất quá, trước đó...

Bất quá ngẫm lại, Phương Nguyên cũng cảm thấy bản thân có chút may mắn.

Theo cổ phương ở trong đầu Phương Chính, một bước này được hắn chú thích: "Thời điểm đem thọ cổ cho vào quá trình luyện cổ, sẽ sinh ra hiện tượng mây khói thoát ly, phải cẩn trọng, cẩn trọng!"

Một lượng máu lớn dung nhập đi vào, khói nhẹ cùng ánh sáng vàng nhất thời dập dờn rung động, hóa thành một mảnh mây khói màu đỏ, giống như biển máu.

Kỳ thực cái này không phải mệnh lệnh của Phương Nguyên, Phương Nguyên thậm chí còn không để ý tới v·ết t·hương của chính mình. Nhưng là bản thân Phương Chính cảm thấy rất chướng mắt, cho nên tự ý ra tay trị liệu.

Hoặc là nói, Phương Chính là từng luyện qua con cổ này?

Phương Nguyên đánh giá nơi nhiễm độc một chút, trong lòng căn nhắc thời gian.

Hắn chỉ cần đủ, không cần hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, trên vách thanh đồng một mảnh trống rỗng, đại đa số cổ trùng, tài liệu đều đã tiêu hao hết, chỉ còn lại một số ít, bị vách tường cắt giấu, tạo thành phù điêu.

Bất quá, thời gian cách bị phá hổng, còn cần một đoạn tương đối dài.

Cho nên dù Phương Chính có nói chính mình đánh không lại Thiết Mộ Bạch đi nữa, thì Phương Nguyên có thể nhìn ra, Phương Chính là không có cái gì cần lấy trên người lão ta, cho nên chẳng thèm dùng hết toàn lực.

Cho nên, Phương Chính vẫn luôn luôn chú ý việc này. Nhờ vậy mà kịp thời ra tay, tiếp kiệm được rất nhiều công sức cùng tinh lực.

Diệt trừ Ma Vô Thiên, lại thêm những thứ đã an bài trước đó, Phương Nguyên cũng thấy an tâm hơn rất nhiều.

Phương Nguyên hạ quyết định, ánh mắt lại lần nữa chuyển dời đến Phương Chính, lãnh đạm hạ lệnh.

Hắn một là không thấy máu, hai là cả người đều phải đầy máu. Cái loại chỉ bị có một v·ết t·hương, rất kích thích bản năng n·gược đ·ãi người khác của hắn trỗi dậy.

Phương Nguyên không thể không thừa nhận, Phương Chính chính là vô địch đồng cảnh giới.

Hai con thọ cổ một lớn một nhỏ, vừa như là sâm tu, lại giống như rễ cây, sờ ở trong tay, một mảnh thô ráp t·ang t·hương.

Phương Nguyên nhảy dựng, nhưng trong sát na, Phương Chính đã kịp thời ra tay, đem con thanh xà này túm chặt, kiệt lực đem nó đè ép ngược trở lại.

Phương Nguyên trong lòng nghĩ, lại không tránh khỏi nhìn Phương Chính một cái.

Tuy không ai nói rõ, nhưng lấy tầm mắt của Phương Nguyên tới nói, Thiết Mộ Bạch đã chạm tới mức kim đạo đại sư.

Mây khói nuốt mất thọ cổ, nhất thời như nước sôi sôi trào.

Phương Nguyên trước đem tam bách niên thọ cổ, ném vào trong mây khói.

Phương Nguyên nhìn tới nơi này, cũng không nhịn được thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng như vậy thì thế nào? Lão chỉ có một lưu phái, cùng lắm là có thể so với lôi đạo của Phương Chính.

Một khi thất bại, vậy chính là toàn bộ công sức trở về với con số không tròn trịa.

Nếu hắn thấy thiếu, vậy hắn sẽ liều mạng để tranh. Nhưng một khi hắn thấy đủ, dù có bị người ta đạp dưới chân hắn cũng lười phản kháng.

Cảnh giới lưu phái càng cao, đại biểu cổ sư đối với lưu phái mình tu hành càng thêm hiểu rõ, chiến lực càng thêm mạnh.

Cho nên nói, Phương Chính hoàn toàn áp quá hai người này.

Chiếu theo tình hình, nơi này cần khoảng thời gian nửa nén nhang mới có thể hình thành lỗ hổng. Mà đoạn thời gian này, cũng là đoạn thời gian ngắn nhất cho bước luyện cổ tiếp theo.

Điều này không thể nghi ngờ, chính là đem uy h·iếp thật lớn tới cho Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng không muốn đi cược sẽ làm kịp. Vạn nhất luyện chế không kịp, lỗ hổng hình thành gây ra chấn động sẽ làm luyện cổ thất bại.

Hai người hợp sức, phí một phen công phu, mây khói cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Đó là không thích tranh.

Lập tức, trước mặt hắn xuất hiện hình ảnh.

Còn vì cái gì chướng mắt? Rất đơn giản.

Nhưng dù tiên cổ có nhiều, thì đây cũng là lần đầu tiên, Phương Chính chân chính tham gia luyện chế một con tiên cổ. Cái này đối với tu hành luyện đạo của hắn mà nói, là vô cùng có trợ giúp.

Nếu so sánh với Thiết Mộ Bạch, Phương Nguyên có thể khẳng định, Phương Chính chỉ kém ở tuổi tác.

Địa linh đã sớm trận địa sẵn sàng, nghe được Phương Nguyên gọi, vội vàng điều ra hai con thọ cổ.

Nhưng một khi tới cập bậc cổ tiên, cảnh giới lưu phái là một trong những yếu tố đánh giá chiến lực một người.

Phương Nguyên cùng Phương Chính đi vào giữa đại điện, ở đó có một cái đỉnh đồng. Đỉnh đồng này chính là nơi cất chứa tiên nguyên của phúc địa. Nhưng nay, tiên nguyên đã tiêu hao hầu như không còn, chỉ còn lại một lớp mỏng manh ở đáy đỉnh.

- Phách Quy, cho ta xem hình ảnh mảnh đất nhiễm độc kia.

Phương Chính là họa đạo, lôi đạo, luyện đạo, viêm đạo, nô đạo đại sư. Thậm chí còn nhiều hơn, chỉ là Phương Nguyên không biết chính xác mà thôi.

Mặc kệ là trước đây khi còn là tam chuyển, hay lúc này đã là ngũ chuyển đều không thay đổi.

Chương 209: Có đủ thực lực, chỉ không thích tranh

Nhất là bát chuyển, điểm mặt sơ sơ thì Phương Chính đã cầm qua những năm con. Bốn trong số đó lúc này đang ở phúc địa Đồ Thiên, đều là trận đạo tiên cổ. Còn lại một con trong túi đồ của Tiểu Thiên.

Trong hình ảnh, một mảnh trời đất đều bị nhuộm thành màu xanh. Trên mặt đất còn nằm một bộ t·hi t·hể đứt đầu, là Long Thanh Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Nguyên xoa xoa mồ hôi trên trán, đồng thời kêu gọi.

Nhưng dù vậy, mây khói không ngừng dẫy dụa, Phương Chính vì trấn áp nó, tiêu hao rất nhiều tinh thần, gần như nín thở, đem toàn bị tâm trí đầu nhập đi vào.

Phương Nguyên sớm đã đem cổ phương thuộc lòng, nhưng giờ phút này vẫn như cũ hồi tưởng lại một lần.

Thiêu đốt thành một luồng thanh khí giống như khói, lượn lờ bốc lên, bao vây lấy thứ hai không khiếu ngụy cổ.

Mây khói hoàn toàn tiêu hóa tam bách niên thọ cổ, bình tĩnh trở lại, một lần nữa trở thành mảnh ruộng máu màu đỏ. Nhưng trên bề mặt màu đỏ máu lúc này đã chuyển thành màu xanh đậm, giống như mùa xuân đang ở sinh soi. Đúng như cảnh tượng cổ phương đã nói "ba trăm tuổi vì xuân". (đọc tại Qidian-VP.com)

Thậm chí cho dù Thiết Mộ Bạch còn sống khỏe mạnh, Phương Chính hoàn toàn có thể cùng lão đánh một trận trời lông đất lỡ.

Cảnh giới đại sư, đại biểu trong giới phàm nhân, Phương Chính đã xem như là đỉnh của đỉnh.

Phương Nguyên mạnh hét lớn.

Một bước này là không thể thiếu, chỉ có như vậy, thứ hai không khiếu cổ khi luyện thành mới trở thành của Phương Nguyên. Nếu không, nó chính là vật vô chủ, một khi luyện thành liền lập tức bay mất.

Cho nên, chỉ có thể ngồi chờ.

Giá trị của chúng, vừa xem liền hiểu ngay.

Ngụy cổ lơ lửng ở trên đỉnh đồng, bị thanh khí ảnh hưởng, hóa thành một mảnh ánh sáng vàng.

Phương Nguyên hít sâu một hơi, trong mắt thanh quang như nước.

Thời gian trôi qua, một loại huyền diệu hơi thở từ từ lan tràn.

- Cỏ dại phương hoa, huyết khí như hải. Ba trăm tuổi vì xuân, năm trăm tuổi thành thu. Thần cơ vô hạn, khoách du khắp nơi, thêm tam canh, lại tam canh, tam canh đắc cửu. Cửu vì cực, đại công cáo thành!

Hơn hết, chiến lực cổ sư, ngoài hơn nhau ở tu vi, chân nguyên, cổ trùng ra, còn xem ở một phương diện khác, chính là cảnh giới lưu phái.

Phương Nguyên lấy ra thứ hai không khiếu ngụy cổ, trực tiếp thả vào giữa đỉnh đồng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 209: Có đủ thực lực, chỉ không thích tranh