Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 212: Rốt cuộc tới
- Nhưng nơi đó sương mù dày đặc, lại cất giấu đàn c·h·ó gần mười vạn con, muốn xông vào thánh điện ở trung tâm, chỉ dựa vào sức của hai người chúng ta là không đủ.
Tình trạng giằng co, kéo dài hơn nửa nén nhang, sương khói lúc này mời bình ổn lại. Ruộng máu một lần nữa hình thành, bên trên một mảnh vàng óng ánh, quả lớn khắp nơi. Đúng là cảnh tượng "năm trăm tuổi thành thu".
Nhưng một trận chiến vừa rồi, Ma Vô Thiên quả thật b·ị đ·ánh cho nễ phục. Nhất là tốc độ phát ra sát chiêu lôi minh cũng Phương Chính, càng làm cho hắn kinh hãi.
Một khi lấy tới tay đản nhân hoàng hậu, đại biểu tài nguyên cuồn cuộn không dứt.
- Rốt cục cũng đã tới...
Cũ không đi, mới không tới.
Trong lúc này, tranh đoạt trong phúc địa đã vô cùng kịch liệt, việc này càng làm cho quần hùng hoài nghi, bởi vì đám cường giả ngũ chuyển đi vào lúc trước đều không thấy xuất hiện.
Mà giờ khắc này, bên trong phúc địa, phía ngoài đại điện một mãnh hỗn loạn. Tiếng kêu gào, tiếng chém g·iết chấn kinh thiên địa.
- Thật không ngờ Vô Thiên công tử, cư nhiên đối Tam Vương truyền thừa lại rõ ràng như vậy. Nếu không lọt vào mắt của ngài, không bằng để cho tiểu nữ tử.
Cho nên hiện tại, Phương Chính quả thật là chật vật không chịu nổi.
Mà hiện tại, Ma Vô Thiên cũng không có che giấu khí tức, ngũ chuyển khí tức hoàn toàn bại lộ ra ngoài, không khiến người khác giật mình kinh hãi là không có khả năng.
- Hắn đùng thật đi g·iết ngũ chuyển, còn vì vậy b·ị t·hương. Chỉ là không biết hắn g·iết người thành công, hay là thất bại?
Còn vì tránh bị người phát hiện, Phương Chính cố ý đánh một vòng ngoằng nghoèo, làm phí rất nhiều thời gian cùng công sức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở nơi đó, một mảnh sương mù dày đặc, che giấu trời cùng đất, không ai có thể biết được bên trong có cái gì.
Phương Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm, hơi liếc nhìn Phương Chính.
Lúc này ngũ bách niên thọ cổ tham gia vào, sương khói tỏa ra từ trong đỉnh đồng lập tức sôi trào, phun dũng ra ngoài.
Ma Vô Thiên là người thông minh, biết chính mình không thể lấy sức một người xông qua, cho nên liền chủ động lui lại, muốn đi tìm người giúp đỡ.
Con cổ này nhìn như một cái kén, màu vàng óng ánh, nhưng lại có đường vân màu đỏ.
- Kế tiếp, chính là dùng tiên cổ luyện tiên cổ!
Sau đó, Ma Vô Thiên lần nữa trở lại chỗ sương mù, nhưng cũng không phải một mình, mà là dẫn theo một đội ngũ mấy ngàn người.
Thời điểm Ma Vô Thiên tìm thấy Hồ Mị Nhi, nàng đang ở công kích một tòa thành trì của đản nhân.
Ma Vô Thiên nghĩ, cũng không khỏi thở dài.
Phương Chính khẽ gật đầu, vội vàng đi lại ngồi ở đối diện Phương Nguyên.
Nhưng con kiến này, hoàn toàn có khả năng đột phá lục chuyển. Chỉ là sớm hay muộn thì không ai nói trước được.
Tới bước này, thứ hai không khiếu cổ cũng xem như đã hình thành phôi thai, đang tiến hóa ở bên trong vỏ kén.
- Lôi Minh Kiếm Ma... Không nghĩ tới hắn không chỉ là lôi đạo, luyện đạo song tu, mà còn tu hành cả hồn đạo. Người này, chắc chắn có cổ tiên chỉ dạy, thiên tư càng là ngút trời. Nếu không phải hắn đột ngột dừng tay, ta sợ rằng khó mà toàn vẹn chạy đi.
- Đỉnh cao thế tục!
Phương Nguyên cùng Phương Chính sớm đã chuẩn bị, đem sương khói đè ép trở lại.
Nhưng chớp mắt, hắn đã bình tĩnh trở lại. Liền lập tức đứng lên, xác nhận phương hướng, liền một lần nữa chạy về phía đại điện.
Nhưng hai người lúc này cũng chưa buông lỏng tinh thần, như cũ chăm chú quan sát.
Phương Nguyên khoát tay, lại nói.
Ma Vô Thiên có thể đảm bảo, nếu Phương Chính xuất toàn lực, mấy vị gia chủ của siêu cấp thế lực căn bản đánh không lại hắn.
Thiết Mộ Bạch là thế hệ cũ, mà Phương Chính chính là người mới.
Bạch Ngưng Băng lúc này nhỏ giọng lẩm bẩm, liền lập tức đứng lên, chuẩn bị chiến đấu.
Mà đối với Phương Chính, bởi vì Phương Chính cực kì hiếm khi ra ngoài, làm Hồ Mị Nhi không có cơ hội, bằng không Phương Chính có lẽ đã gặp mặt người này từ lâu.
Mà nói tới cơ duyên, Hồ Mị Nhi trong lòng cũng trầm xuống, không tránh khỏi nhìn đến tòa thành trước mắt.
Phương Chính nhỏ giọng, vẫn duy trì tư thế ngồi, đầu gục xuống, chớp mắt đã hoàn toàn ngủ say.
Nhưng Hồ Mị Nhi không ngờ, Ma Vô Thiên nghe nàng nói xong, lại cười nhạt vài tiếng, sau đó nói.
Phương Nguyên lúc này cũng đã hoàn toàn chuẩn bị xong.
Bạch Ngưng Băng trong lòng hiểu rõ, ngoài mặt lại không để ý tới Phương Chính, để hắn tùy ý xuyên qua đàn c·h·ó, quay trở lại bên trong đại điện.
Ma Vô Thiên lạnh nhạt, nhìn chằm chằm hai mắt của Hồ Mị Nhi, nói.
Hồ Mị Nhi là người không khéo, lập tức hiểu được ý đồ của Ma Vô Thiên.
Linh hồn của hắn bị tổn thương không nhẹ, lại thêm tiêu hao trong lúc luyện cổ vừa rồi, trên cơ bản đã sắp chống đỡ không nổi.
Bạch Ngưng Băng như cũ nấp ở một gốc cạnh cửa đại điện, lúc này nhìn thấy Phương Chính thất tha thất thiểu chạy về, không khỏi giật mình.
Hồ Mị Nhi câu dẫn không ít ma đạo thành danh, cùng rất nhiều nam nhân có qua lại, trong đó có cả Ma Vô Thiên.
Lúc trước, tam bách niên thọ cổ làm sương khói bạo phát, bất quá cũng giống như một con mãng xà hung hăng. Nhưng nay, sương khói lại giống như một con giao long, mạnh mẽ vô cùng, muốn bằng mọi giá chạy trốn ra ngoài.
Mị đạo là một lưu phái nhỏ, tách ra từ trí đạo. Lưu phái này chuyên môn câu dẫn người khác, thường chỉ có nữ ma đạo cổ sư mới tu hành lưu phái này, dùng để câu dẫn nam nhân, mưu lợi bản thân.
Phương Nguyên do dự trong chớp mắt, vẫn là gật đầu.
Qua một lúc, mây khói hoàn toàn thành thục, bắt đầu tiêu tán. Ban đầu có kích thước một cái hang, lúc này rút nhỏ lại, cuối cùng chỉ để lại một con cổ trùng, rơi xuống trong tay Phương Nguyên.
Mà trong đại điện lúc này, Phương Chính mở mắt, mặc dù như cũ đầu váng mắt hoa, mệt mỏi cực điểm, nhưng là ít nhất hắn đủ sức kiên trì tiếp tục hỗ trợ Phương Nguyên luyện tiên cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng ta trước đây từng tiếp cận Phương Nguyên, nhưng bị Phương Nguyên lạnh lùng từ chối thẳng mặt, đối với Phương Nguyên cũng có không ít thù ghét.
Nhưng hiện tại có Ma Vô Thiên ở đây, cái này không thể không rơi vào tay hắn. Hồ Mị Nhi đương nhiên cũng không cam lòng, nhưng là không còn cách nào, chỉ có thể cười giả tạo, dùng lời lấy lòng mời Ma Vô Thiên hợp tác phá quan. (đọc tại Qidian-VP.com)
Địa linh cho là hắn tạm từ bỏ nơi này, cho nên mới không nói gì.
Phương Chính trước đó bị sát chiêu phản phệ, đã b·ị t·hương không nhẹ, lại bị Phương Nguyên gọi về, thương thế không kịp trị đã vội vã trở về nơi này.
Nhưng ở một góc nào đó, Ma Vô Thiên sắc mặt tái nhợt mở mắt.
Thêm vào tin tức di tàng cổ tiên, có không ít ma đạo cổ sư thành danh cũng tham gia vào.
Hồ Mị Nhi là tứ chuyển cổ sư, chuyên tu mị đạo.
Nhìn cả hai bắt đầu luyện cổ, địa linh đang định nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Ma Vô Thiên chỉ có thể đánh giá như vậy một câu.
Bất quá, nếu gặp phải lục chuyển cổ sư, vậy Phương Chính vẫn như cũ chỉ là một con kiến cỏ. Nhiều nhất là con kiến này hơi to một chút mà thôi.
Hồ Mi Nhi kh·iếp sợ.
- Cái gì?!
Cả hai đồng thời hít sâu một hơi, bắt đầu tiếp tục luyện cổ.
Đầu tiên là không ngờ Ma Vô Thiên lại tới Tam Xoa sơn. Mà sau đó chính là kinh hãi khi phát hiện Ma Vô Thiên đã là ngũ chuyển.
Cái này làm Hồ Mị Nhi trong lòng cũng thầm kêu may mắn. Ít nhất chính mình cùng Ma Vô Thiên có quan hệ, nếu không giới khắc này chắc đã bị g·iết c·hết, bị đoạt lấy cơ duyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Ma Vô Thiên đã đi đến bên cạnh sương mù, sau đó lại xoay người rời đi.
Chương 212: Rốt cuộc tới
Bằng vào quan hệ của Hồ Mị Nhi, tu vi cùng thanh danh của Ma Vô Thiên, rất nhanh đã tập hợp được rất nhiều ma đạo cổ sư
Đại điện Thanh Đồng, trung tâm phúc địa.
Nhất là trước đó cùng Ma Vô Thiên so sánh linh hồn, cho dù không có thua nhưng trên cơ bản cũng đã tổn thương.
Đỉnh đồng vẫn luôn được duy trì tình trạng trước đó, một mảnh huyết điền, khói xanh phủ như cỏ, bên trên còn ánh vàng điểm xuyến như hoa.
Lúc này, Phương Nguyên lấy ra ngũ bách niên thọ cổ, thả vào trong đỉnh đồng.
Rất nhanh, Ma Vô Thiên tìm tới Hồ Mị Nhi.
Hồ Mị Nhi cũng là người có quyết đoán, lúc này hoàn toàn bỏ qua đản nhân hoàng hậu, cùng Ma Vô Thiên đi mượn sức những mà đạo cổ sư khác.
- Bắt đầu luyện cổ thôi!
Phương Chính lúc này nói.
Cho nên, rất nhiều ánh mắt tập trung ở trung tâm phúc địa.
Thậm chí trước khi giao chiến, Ma Vô Thiên cũng không đánh giá cao Phương Chính.
- Quả nhiên là nữ nhân, tầm nhìn hạn hẹp!
- Năm đó Bạo Vương Vương Bát Đản, có được tám đản nhân hoàng hậu, ngày tạo vô số đản nhân. Tín Vương Vương Tiểu Nha, trong truyền thừa, tắc có mật báo cổ, trăm trận trăm thắng cổ. Khuyển Vương Vương Nhị Cẩu, bên người có hai con khuyển hoàng Anh Minh cùng Phách Hoàng làm bạn. Đây là Tam Vương truyền thừa tinh túy, nhưng toàn bộ cũng không lọt vào mắt của ta.
Phương Chính lúc này sắc mặt không còn chút máu, ngồi cũng muốn không vững, nhưng vẫn như cũ gắng gượng ngồi tại chỗ, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Vừa đến gần Phương Nguyên, Phương Chính đã lập tức quỳ xuống.
Nhìn thấy Ma Vô Thiên, Hồ Mị Nhi cũng là vô cùng kinh hãi.
Thế nhân đều biết, Ma Vô Thiên là cường giả tứ chuyển đỉnh phong, mà đầu cự phách. Nhưng lại không có ai biết, hắn ở đâu và khi nào đã đột phá thành ngũ chuyển sơ giai.
Càng là như vậy, trong mắt Ma Vô Thiên càng là không xem trọng bất cứ một hậu bối nào. Cho dù là Tiểu Thú Vương Phương Chính, hay là Thiết gia thiếu chủ Thiết Nhược Nam đều không được hắn xem trọng.
Bất quá, nếu để nó tự mình tiến hóa, vậy cho dù có trôi qua mấy trăm vạn năm cũng không tiến hóa được. Chỉ có mượn ngoại lực tác động, làm nó từ hư hóa thật, phá kén thành hình, siêu phàm thoát tục, lột xác thành tiên!
Ma Vô Thiên trong lòng nghĩ mà sợ.
- Không quan trọng.
Nhưng kì thực, Ma Vô Thiên vừa rồi đi tới, dưới thủ đoạn của hắn, hắn đã nhìn xuyên được màn sương. Tuy không phải là rõ ràng, nhưng cũng mơ hồ nhìn được rất nhiều, rất rất nhiều c·h·ó bố trí xâm nghiêm, không một kẻ hở.
- Tạ chủ nhân!
Lúc trước, thứ hai không khiếu ngụy cổ, chỉ có thể tồn tại bảy ngày bảy đêm. Nhưng con cổ này, có thể tồn tại bốn mươi năm.
Hắn cảm thấy, Thiết Mộ Bạch mà so với Phương Chính, cẳn bản chính là hàng lỗi thời có thể đem vứt xó, không cần phải xuất hiện thêm cho mất mặt.
Nhưng là thời gian cấp bách, Phương Nguyên cũng không thể chờ thêm được nữa.
- Chủ nhân, thật có lỗi, ta không g·iết được Ma Vô Thiên.
- Muốn người, còn không phải rất dễ dàng sao?
Hắn hiện tại đã muốn không nhìn thấy đường, trước mắt tối đen, quả thật rất cần nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Ma Vô Thiên nở nụ cười thâm trầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cho ngươi một phút!
Nhưng người mới này, căn bản vốn không cần người cũ rời đi nhường lại vị trí, mà là thực lực đủ để đạp đỗ người cũ leo lên.
Bên trong tòa thành này, có đản nhân hoàng hậu, có một năng lực đặc biệt, đó là sản sinh đản nhân.
Phương Nguyên trên trán toát ra mồ hôi, Phương Chính cũng đem môi mình cắn nát. Cả hai tinh thần chuyên chú, giữ cho sương khói không thoát ra ngoài.
Mà ngoại lực này, chính là lục chuyển thần du cổ.
Hắn trước đó chạy thoát khỏi Phương Chính, sau đó tìm một nơi không người chú ý, nhanh chóng điều trị v·ết t·hương tự thân.
Trong chớp mắt đã có thể phát ra sát chiêu, uy lực có thể nói là hủy thiên diệt địa, dư sức đánh thủng phúc địa, càng là khó lòng tránh né.
Nàng hai mắt tỏa sáng, cười duyên nói.
Nụ cười của Hồ Mị Nhi lập tức cứng đờ.
- Chủ nhân, cho ta xin mười hô hấp!
Hắn trước nay cao ngạo, làm việc không cố kỵ, trong mắt không có ai. Cho dù là Thiết Mộ Bạch, cũng chỉ có ba phần nể mà thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.