Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 213: Tề công

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 213: Tề công


Hồ Mị Nhi chần chờ.

Luyện cổ đã đến bước cực kì quan trọng.

Chương 213: Tề công

G·i·ế·t c·h·ế·t Bao Đồng, cũng vì lập uy. Ma đạo trước nay luôn chỉ biết bản thân, không đem họ chấn nhiếp, khó lòng xử dụng.

Mà trong lúc này, bên trong đại điện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ không bị kinh sợ, chính là chuyện lạ trên đời.

Cũng may địa linh còn ở, tùy thời mà động, kịp thời đem thần du cổ thúc giục.

- Công tử nói đúng.

Xung quanh đại điện, sương mù dày đặc, che phủ tầm mắt của tất cả mọi người bên ngoài.

Đàn c·h·ó kết thành đại trận vốn đang đứng yên, lúc này bắt đầu chuyển động, giống như một cái cối xây, mà này đó cổ sư, lại giống như hạt đậu. Đàn c·h·ó quét qua, chỉ trong chốt lát đã bị nghiền thành bã. C·h·ế·t đi hơn nửa, còn thừa lại thì tùy thời không ổn, vội vàng lui lại.

Bọn họ lúc này một đám đều cúi đầu, không ai dám nhìn vào mắt Ma Vô Thiên.

Trong sương mù, Bạch Ngưng Băng đầu choáng mắt hoa, mệt mỏi cực điểm.

- Ngươi không nói lời nào, xem ra ngươi là vừa lòng.

Ma đạo cổ sư xao động kinh hô.

Chất biến bắt đầu...

Bạo Hỏa Tinh Bao Đồng, tứ chuyển viêm đạo cổ sư thành danh. Ma Vô Thiên thậm chí không hề động thủ, chỉ là trừng mắt, đã đem hắn g·i·ế·t!

- Lí Nhàn, ngươi dẫn bốn trăm người, làm hậu bị, tùy thời chờ đợi điều khiển. Nếu ta không có mệnh lệnh, ngươi liền tiếp lĩnh hội quân rút về!

Ma Vô Thiên sắc mặt ngưng trọng, im lặng một lúc, thế này mới nói.

Đương nhiên, ma đạo đều là loại cao ngạo, độc lai độc vãng, nhất là chiến lực càng cao lại càng cao ngạo.

- Hồ Mị Nhi, ngươi đem năm trăm người, làm tả lộ. Một đường cường công đi qua, theo thứ tự sẽ gặp điện văn khuyển, thứ vị khuyển, thực thi khuyển. Không cần so đo tổn thất, hướng tới phương bắc trực tiếp xung phong liều c·h·ế·t.

Ma Vô Thiên âm hiểm cười một tiếng, bỗng nhiên tử đồng sáng ngời.

- Đã có đàn c·h·ó canh gác, nơi này hẵn là trung tâm phúc địa, có khả năng tiên tàng dấu tại nơi này. Nhưng là chúng ta làm thế nào có thể đi vào?

Ma Vô Thiên cúi xuống bên thi thể Bao Đồng, nghiêng tai lắng nghe.

- Vô Thiên công tử, ngươi rốt cuộc có nhìn thấy rõ ràng hay không? Ta dựa theo lời ngươi xung phong đi vào. Đầu tiên thật sự gặp thiết giáp khuyển. Vừa đánh vừa lui, hướng bên trái đi, lại bị điện văn khuyển cùng cúc hoa thu điền khuyển giáp công. Số lượng thật sự nhiều lắm, g·i·ế·t không thắng. Một trận chém g·i·ế·t không có kết quả, chỉ có thể rút lui.

Vỏ nhộng hoàng kim cùng thần du cổ dây dưa nửa ngày, cuối cùng kịch liệt va chạm.

Mọi người lập tức kinh hãi.

- Đây...

Nhưng lần này xung phong liều c·h·ế·t, cũng là sát vũ mà về. Người c·h·ế·t tuy ít hơn, nhưng tỉ lệ lại so với trước đó còn muốn cao hơn.

- Một đám ô hợp. Xem ra chỉ có thể triệu tập thêm nhiều người, mới có thể phá tan phòng tuyến. Đem tin tức truyền ra, mặc kệ là chính đạo hay ma đạo... Nói, đám người Thiết Mộ Bạch đã tiến vào đại điện, mà người đạt được Khuyển Vương truyền thừa đang ở ngoài đại điện ngăn chúng ta, muốn độc chiếm chỗ tốt.

Lí Cường đầu tiên làm khó dễ.

Cứ như vậy, bốn vị ma đạo cao thủ, dẫn theo bộ đội, chiếu theo Ma Vô Thiên an bài, hướng sương mù g·i·ế·t đi.

Ma Vô Thiên đánh giá những người xung quanh, đều là thương binh, khuôn mặt tiều tụy, hoảng sợ hỗn loạn, sĩ khí cực kì thấp.

Hồ Mị Nhi cùng Lí Cường cũng theo ngay sau đó, lao vào tranh đoạt.

Việc Ma Vô Thiên có thể dùng mục kích thuật g·i·ế·t người, cũng không ngạc nhiên.

Bao Đồng là tứ chuyển cao giai, cư nhiên ngay cả một chiêu cũng đỡ không được, bị Ma Vô Thiên một cái trừng mắt g·i·ế·t c·h·ế·t. Những người còn lại, có ai có thể đỡ được một chiêu vừa rồi?

Ma Vô Thiên đi rồi quay lại, dẫn theo một đội ngũ mấy ngàn vị ma đạo cổ sư quay lại. Mà trong đám người này, cón có mấy người Bạch Ngưng Băng từng thấy qua.

Lí Nhàn mặt không chút thay đổi, đứng ở một bên. Đội ngũ của hắn là chuẩn bị bảo hộ cổ sư lui lại, đón đánh đàn c·h·ó đuổi g·i·ế·t theo phía sau.

- Nga? Ngươi muốn giải thích? Ha ha. Ta đây liền cho ngươi một cái giải thích!

Rất nhanh, hắn té trên mặt đất, không còn động đậy.

Bạch Ngưng Băng vẻ mặt khẩn trương, vội vàng điều động đàn c·h·ó.

Liên quân địa bại, ném đi hơn ngàn người, chỉ còn lại vài trăm tàn binh bại tướng trở về.

- Ha ha a, Bao Đồng đã vừa lòng, các ngươi vừa lòng sao? Có muốn ta cho các ngươi một lời giải thích?

Lí Nhàn phản ứng đầu tiên, ào một cái đã nhảy tới bên thi thể Bao Đồng, bắt đầu lục soát.

Phương Nguyên trong lòng kêu gào, điên cuồng thúc giục thần du cổ.

Thấy như vậy, hắn cũng không khỏi thởi dài.

Ma đạo tập trung lại chỗ ma đạo. Chính đạo tất tự hợp lại thành liên quân, do ngũ chuyển cổ sư Tiêu Mang dẫn đầu.

Không một ai dám thở mạnh dù chỉ nửa hơi.

- Lí Cường, mời ngươi mang ba trăm người, tấn công chính diện. Sau khi đi vào mấy chục bước, sẽ gặp thiết giáp khuyển chặng đường. Ngươi vừa đánh vừa lui, hướng trái đi, sẽ có cúc hoa thu điền khuyển giáp công, chiến thắng chúng nó, lại hướng phía đông nam xung phong liều c·h·ế·t.

Lời vừa dứt, đám cổ sư ánh mắt lập tức sáng ngời.

- Ngươi!

- Ta dẫn theo tám trăm người, kết quả vẫn luôn không nghe thấy ở phái tây bắc có tiếng hét. Nhưng ở phía đông nam lại có âm thành chém g·i·ế·t. Ta dẫn quân g·i·ế·t qua, lập tức lọt vào vây công của điện văn khuyển, thứ vị khuyển, thực thi khuyển.

Ma Vô Thiên quan sát một vòng, trong tầm mắt của hắn, đàn c·h·ó bày bố trận hình đều bị hắn nhìn thấy.

- Tình hình cụ thể, ta so với các ngươi càng thấy rõ. Đàn c·h·ó có người chỉ huy, đây không phải là tử trận, mà là sinh trận. Cho nên chư vị mới sát vũ mà về.

Ma Vô Thiên thu hồi tầm mắt, lập tức phân phó.

Nói trắng ra, hắn chỉ có thể bắt nạt những người nhỏ yếu, thành danh không quá lâu.

Mà Ma Vô Thiên là hồn đạo cổ sư, hồn phách hoàn toàn vượt xa cổ sư thông thường. Đối với mấy người ở đây, muốn g·i·ế·t chính là một cái nhìn lấy đi một mạng người.

Hơn hết, cổ sư nhiều lần xung phong, Bạch Ngưng Băng đã muốn đem những thủ đoạn Phương Nguyên an bài dùng hầu như không còn. Nếu tình hình còn như vậy kéo dài, Bạch Ngưng Băng quả thật là khó lòng tiếp tục duy trì.

Nhưng là người quay lại thì có, c·h·ó đuổi g·i·ế·t thì không. Làm hắn đứng yên nửa ngày, cũng không có ra tay gì.

- Cho ta khai!

Ma Vô Thiên cười rộ lên, nhìn về phía chung quanh.

Ma Vô Thiên dù là ngũ chuyển, nhưng chỉ mới đột phá, tư lịch non trẻ, những người thành danh như Khổng Nhật Thiên, Lí Phi Nhạc là không thể điều động được.

Cứ như vậy, tin tức truyền ra ngoài.

- Bao Đồng, ngươi làm hữu lộ, lĩnh tám trăm người. Đi theo hướng tây bắc, một khi nghe thấy tiếp hét, liền lập tức vọt vào. Trong vòng năm trăm bước, sẽ không có đàn c·h·ó cản trở. Gặp được điện văn khuyển, liều c·h·ế·t xung phong, trong vòng ba canh giờ, nếu không thể xông lên, liền rút trở về!

Đã c·h·ế·t.

Hắn vừa rồi bày trận chu toàn cùng ổn thỏa, trần đầy thắng cơ. Nhưng đối phương lại tùy thời mà động, đem an bày của hắn đều đánh tan. Từ đó nhìn ra, cảnh giới nô đạo của người này hẵn là đại sư.

Có Hồ Mị Nhi, có thương nhân Lí Nhàn, Bạo Hỏa Tinh Bao Đồng, Nham Tích Lí Cường. Những người này, Bạch Ngưng Băng ít nhiều cũng đã gặp qua một lần, đều là các cổ sư thành danh trong ma đạo.

Lí Nhàn bị nhìn, sống lưng chớp mắt lạnh buốt. Hắn trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, chỉ có thể im lặng lĩnh mệnh.

Ma Vô Thiên nhíu mày.

- Ngươi muốn ta giải thích, ta liền cho ngươi cái giải thích. Giải thích này ngươi vừa lòng sao? Không vừa lòng, có thể nói ra.

Ma Vô Thiên lại cười lạnh.

Nhưng Bạch Ngưng Băng, bởi vì có địa linh giúp, nên giờ khắc này cũng là nhìn thấy rõ ràng.

- Tới!

Loại công kích này là trực tiếp so sánh linh hồn, người thua hồn phi phách tán, ngay cả tự bạo cổ trùng đều không làm được, nếu hòa thì cả hai cùng bị chấn động linh hồn.

Những người khác lại chỉ có thể thèm khát nhìn, không dám tiến lên.

Hiện tại thấy hỏa hậu không sai biệt lắm, hắn liền cười nói.

Rất nhanh, ba người đã đem tài phú của Bao Đồng chia xong, oán khí trong lòng của tiêu tán, chỉ còn lại sự kính sợ đối với Ma Vô Thiên.

Mà nói tới việc này, sự chú ý của mọi người cũng bị kéo lại.

- Cư nhiên có người chỉ huy? Rất cuộc là ai?

Hắn làm người khôn khéo, lấy được chỗ tốt, liền lập tức tỏ thái độ duy trì Ma Vô Thiên.

Ngược lại, ma đạo bên này, dưới sự dẫn dắt của Ma Vô Thiên, lại án binh quan sát.

Bao Đồng bất ngờ không kịp phòng, trừng mắt nhìn Ma Vô Thiên.

- Này đó cổ trùng của Bao Đồng, các ngươi tự phân đi. Xem như ta bồi thường các ngươi!

Bạo Đồng tính tình càng thêm táo bạo.

Rất im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Người phía sau, nô đạo tạo nghệ thật sự cao, là ta xem nhẹ hắn.

Một truyền mười, mười truyền trăm. Rất nhanh cổ sư trong phúc địa đều nghe được tiếng gió, ào ào bỏ việc trong tay xuống, hướng trung tâm chạy lại.

Lí Nhàn lúc này lại ho khan hai tiếng, nói.

Nàng vốn không phải nô đạo cổ sư, điều khiển nhiều c·h·ó như vậy quá sức miễn cưỡng.

- Sương mù quá dày, ta chỉ có thể xem mơ hồ, không thể nhìn thấu toàn bộ. Nhưng có người chỉ huy là khẳng định, chỉ có trí tuệ nhân loại, mới có thể làm ra tuyệt diệu phản ứng. Bất quá không cần lo, ta đối với nô đạo cũng có nghiên cứu, kế tiếp các vị chỉ cần theo lời ta công phạt, có thể g·i·ế·t phá vòng vây, đoạt được tiên tàng! (đọc tại Qidian-VP.com)

Ma Vô Thiên mặt không chút thay đổi, thản nhiên nhìn chằm chằm Lí Nhàn.

Phương Nguyên cùng Phương Chính song song cảm thấy choáng váng, bên tai vang lên tiếng nổ ầm ầm.

- Thời gian cấp bách, phúc địa một khi hỏng mất, chúng ta cái gì đều không có. Không có những người khác, chúng ta đủ thực lực xông vào sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám người vẻ mặt khó coi, hai mắt nhìn nhau, lại vì ngại cho thực lực ngũ chuyển của Ma Vô Thiên, còn có tiên tàng dụ hoặc, liền miễn cưỡng gật đầu.

Ma Vô Thiên liếc mắt nhìn qua, cũng tương đương hài lòng.

Bao Đồng nổi giận đùng đùng, ôm vết thương trên người, rống giận nói.

Nhưng là hắn cũng chỉ mới có tứ chuyển, thần du cổ cao tới lục chuyển, căn bản thúc giục không được.

Nhất là càng về sau, khi ngũ chuyển ra tay, tránh không khỏi sẽ có người lọt vào trong. Cho dù là Bạch Ngưng Băng có cố ý hay không, điều này chung quy cũng sẽ tránh không khỏi.

- Vô Thiên công tử, ta nghe theo ngươi nói, chuẩn bị cường công. Kết quả vọt vào tám trăm bước, đều không có gặp được đàn c·h·ó. Còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên phát hiện đàn c·h·ó ở bốn phương tám hương bao vây lại. May mắn ta đúng lúc quay lại, g·i·ế·t ngược trở về, bằng không mạng của ta cũng để lại nơi này.

- Ta đương nhiên là tọa trấn trung quân. Như thế nào, ngươi lo lắng?

- Ma Vô Thiên, ngươi cho ta một lời giải thích! Chúng ta liều sống liều c·h·ế·t, tổn thất nhiều người như vậy. Ngay cả nửa cọng lông của tiên tàng đều không nhìn thấy. Ngươi ở đây xem diễn vui sao? Ngươi hiện tại đã là ngũ chuyển cổ sư, cũng có thể ra một phần lực!

Hồ Mị Nhi đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thần du cổ hóa thành một đoàn huỳnh quang, chui vào bên trong vỏ nhộng hoàng kim.

Hồ Mị Nhi vẻ mặt cũng cực kì khó xem.

Nhưng Ma Vô Thiên lại lắc đầu.

Lí Nhàn ánh mắt lấp lóe, hỏi lại một câu.

Ầm!

- Vậy Ma Vô Thiên ngươi đâu?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 213: Tề công