Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 218: Trốn thoát!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 218: Trốn thoát!


Bạch Ngưng Băng hồi đáp.

- Hẵn là đã gặp qua lúc vẫn còn nguyên vẹn đi!

- Ta sắp không chịu nổi rồi. Chủ nhân, ta có thể ngủ sao?

Bốc, bốc!

Trong mơ hồ, Phương Chính cảm thấy đôi chân tàn tật này rất quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ là đã thấy qua ở đâu.

Phương Chính trong lòng nghi hoặc.

Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những dòng chữ này, nhưng lại không có cách nào lí giải được ý tứ trong đó.

[Kiểm tra được thứ hai không khiếu cổ đã luyện thành, kích hoạt trường hợp thứ hai: Luyện thành thứ hai không khiếu cổ]

Cổ trùng bị cổ sư luyện hóa, chỉ cần một ý niệm của cổ sư, chúng sẽ lập tức tự bạo. Chỉ có cấp bậc cổ tiên, mới có nâng lực ngăn chặn cổ sư tự bạo phàm cổ.

[Phát hiện hoàn cảnh phù hợp điều kiện, hệ thống tái khởi động]

Hắn tự nhũ, lại bắt đầu nghi hoặc.

Phương Chính vừa rồi thúc giục sát chiêu, không may quyển trục tương ứng đã bị hủy từ trước, dẫn tới sát chiêu dựng không thành, phản phệ lại hắn.

Phương Chính nghe vậy, khẽ mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn nếu Thiết gia muốn bắt Bạch Ngưng Băng, vậy phải để sau khi hắn rời khỏi, muốn truy đuổi thế nào là quyền của họ.

Cho dù Bạch Ngưng Băng cùng Thiết Nhược Nam đang ở ngay bên cạnh, còn cùng Phương Nguyên trò chuyện một lúc lâu, nhưng là với Phương Chính, xung quanh lại vô cùng tĩnh mịch, không có bất cứ âm thanh nào, ngoại trừ tiếng hít thở đang nhỏ dần của chính hắn.

Phốc! (đọc tại Qidian-VP.com)

Qua một lúc, Phương Nguyên thở dài cảm khái.

Điều kiện hợp tác của Bạch Ngưng Băng và Thiết gia rất đơn giản. Thiết gia phải hỗ trợ Bạch Ngưng Băng lấy được dương cổ, đồng thời sau khi bắt được Phương Nguyên, phải để hắn rời đi.

Thiết Nhược Nam hơi trầm mặc.

Chương 218: Trốn thoát!

Khí tức tiên cổ của cả hai bắt đầu chia sẽ cho nhau.

- Không, trước mắt không phải lúc nghĩ cái này. Trốn thoát, phải trốn thoát! Ta phải đưa chủ nhân trốn thoát khỏi nơi này!

- Đếm đi!

Thiết Nhược Nam hơi liếc nhìn Bạch Ngưng Băng. Nàng hiểu lời này của Phương Chính, là đang gián tiếp yêu cầu nàng ngăn cản Bạch Ngưng Băng.

Trốn thoát!

Phương Nguyên trầm mặc.

Ầm!

Phương Chính bởi vì cảm thấy không ổn, cho nên gánh lấy một kích của Thiết gia tứ lão, mượn lực xông vào trong.

Hắn giờ khắc này, chỉ muốn buông xuôi, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật sâu. Không muốn lo nghĩ cái gì nữa cả.

Phương Chính trong lòng tràn ngập nghi hoặc, mờ mịt nhìn màn hình tinh thể lỏng trong tầm mắt của mình.

Hắn hai mắt mông lung, chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một đôi chân. Bất quá, đôi chân này cũng không toàn vẹn, chính xác mà nói, nó chỉ còn lại ngang nửa đùi, từ nửa đùi trở xuống bàn chân đã hoàn toàn không thấy đâu.

Mà trong lúc này, Thiết Nhược Nam lại đúng lúc lấy đi thứ hai không khiếu cổ, còn hướng Phương Nguyên nói.

Phương Nguyên hơi giật mình, Phương Chính cũng đồng dạng hơi giật mình.

- Không sai. Tiên cổ duy nhất, cực kì trọng yếu. Ta lấy đi sẽ là công lao kinh thế, thậm chí có thể được cổ tiên trong tộc tài bồi cùng ban thưởng. Mà cổ phương luyện cổ, hiện tại cũng chỉ có một mình ngươi biết. Nếu ta lấy được, có thể lập tức trở thành thiếu tộc trưởng.

Hắn đưa tay lên, trước đem băng nhận bẻ gãy, sau đó cố sức ngã người ra trước, đem băng nhận rút ra khỏi người.

Phương Chính hơi mỉm cười, nói.

Đột nhiên, hắn trong lòng kêu khẽ.

Phúc địa trên bờ hủy diệt, xuất hiện vô số lỗ hổng, những lỗ hổng này ảnh hưởng xung quanh, lại thêm cổ sư trước đó ở khắp nơi tránh giành chiến đấu. Điều này làm quyển trục địa linh đưa đi trước đó bị ảnh hưởng.

[Khởi động chức năng ưu tiên]

Một phen động tĩnh của Phương Chính, làm cho Thiết Nhược Nam đang còn định nói thêm cũng không tự giác ngậm miệng lại. Mà Bạch Ngưng Băng cũng là vô thức hơi nắm chặt băng nhận.

Nhưng Phương Chính không còn hai chân, không thể đứng trụ. Bạch Ngưng Băng lại mạnh tay đẩy, Phương Chính bị đẫy ngã, lưng tựa lưng với Phương Nguyên.

Bất quá, Bạch Ngưng Băng cũng không có ý định nhún tay.

Hắn há mồm thở dốc mấy hơi, trong ánh mắt cũng có lại một tia thanh minh.

Diện tích của quyển trục vốn chỉ hơi rộng một chút so với một người đi qua, hai người trưởng thành chỉ có thể sát nhau mới có thể miễn cưỡng đi lọt.

Thiết Nhược Nam bình thản gật đầu, mặt không thay đổi đáp.

Phương Nguyên cười lạnh.

- Thật lạnh. Cũng thật mệt. Chủ nhân, ta có thể ngủ sao?

- Thiết Nhược Nam, đám người Thiết Mộ Bạch c·hết trong tay ta. Ngươi chỉ có thể lấy được tiên cổ trở về, lấy công chuộc tội, bằng không sẽ bị tước bỏ vị trí thiếu chủ.

Cho nên, Thiết Nhược Nam đồng ý với Phương Chính.

Phương Chính muốn hỏi, nhưng câu hỏi chỉ có thể vang lên trong đầu hắn, căn bản không ra được khỏi miệng.

[Hoàn tất các điều kiện thiết lập]

Phương Chính ổn định hơi thở, miễn cưỡng mở miệng nói chuyện.

Đúng lúc này, Phương Chính phun ra một ngụm máu lớn ngăn ở cổ họng. Ngụm máu bị phun ra ngoài, hô hấp của Phương Chính cũng trở nên thông thoáng hơn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Quên mất, đây chẳng phải là chân của ta sao?

Nhưng không đợi Phương Chính ý thức được việc gì, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hai từ.

Sự an tâm này, cũng không phải là nghĩ đến việc Phương Nguyên hết đường chạy, mà là dựa vào thủ đoạn phía sau.

Vừa nói, Phương Chính vừa lấy ra một cái quyển trục cùng bút lông cổ. Ngay lập tức, hắn đặt bút, vẽ lên quyển trục một nét, chân nguyên cũng đồng thời quán trú đi vào.

Hắn đồng thời tung ra ba quyển trục, tay phải cầm bút chớp mắt đã vẽ lướt qua cả ba, tay trái lại nhanh chóng vòng ra phía sau, ôm lấy Phương Nguyên.

Thiết Đao Khổ nợ Phương Chính, cũng không phải là nhân tình, mà là một mạng. Lúc ở Thương gia thành, nếu không có Phương Chính giúp, Thiết Đao Khổ đ·ã c·hết từ lâu.

Mà nơi này, không có cổ tiên. Ngay cả địa linh có thể làm việc đó cũng đ·ã c·hết.

Mà hai điều này, Thiết Nhược Nam cũng biết được rất rõ ràng, vì vậy rất nhanh, nàng đáp.

Bỗng ngay lúc này, trong mắt Phương Chính xuất hiện một tia sáng màu lam. Ngay sau đó, một cái màn ảnh tinh thể lỏng hình chữ nhật ngang xuất hiện.

Phương Chính bắt đầu thúc giục nhục bạch cốt cùng điện liệu cổ, bắt đầu trị thương.

Vì cái gì trong tầm mắt hắn lúc này lại là đôi chân này? Rõ ràng hắn đang ngồi cúi đầu, hẵn chỉ nên thấy chân của mình mới đúng.

Mà Phương Chính thì lại có chút luống cuống, không biết vì sao trong không khiếu của mình đột nhiên dư ra một con tiên cổ.

Trong khoảnh khắc, xuân thu thiền trong không khiếu của Phương Nguyên và Phương Chính chợt rung lên, ngay sau đó, cả hai con đều đứng yên bất động.

[Tiếp tục khởi động hệ thống]

Thiết Nhược Nam cùng Bạch Ngưng Băng giật mình, vội vàng lui qua một bên tránh thoát.

Nhưng trước khi ngã xuống, Phương Chính đấm một quyền xuống đất, cường chống cơ thể ngồi vững.

Cho nên, Phương Nguyên mà muốn tự bạo thứ hai không khiếu cổ, là việc cực kì đơn giản, ai cũng không ngăn được hắn ngoài chính hắn.

Tầm mắt của hắn ngày càng mơ hồ, ngày càng tối, đã gần như không còn nhìn thấy gì.

Mà để có thể kịp thời trốn thoát cùng hủy bỏ sát chiêu, chỉ có thể cả hai cùng đi, chứ không thể lần lượt trước sau.

- A!

Phương Chính đầu óc mơ hồ, trong vô thức nghĩ.

[Xuân xuân thu thu phát động thành công]

- Không dám nhận. Ta lần này có thể tính kế ngươi, cũng là thiên thời địa lợi nhân hòa. Đổi vị trí mà nói, nếu đổi lại là ta, vừa luyện tiên cổ, vừa tính kế quần hùng, tuyệt không thể tốt như ngươi. Nhưng việc đã tới bước này, được làm vua thua làm giặc, ta khuyên ngươi cũng không cần giãy giụa.

Mà thanh băng nhận trong tay Bạch Ngưng Băng, cũng là thuận thế xuyên qua người Phương Nguyên. Cũng là đem trái tim của Phương Chính cùng Phương Nguyên xâu lại với nhau.

Phương Chính đột nhiên đẩy nhanh trị liệu, Bạch Ngưng Băng với Thiết Nhược Nam còn chưa có phát hiện, lúc này cả hai còn đang ở hồi tưởng lại đầu đuôi cạm bẫy của mình.

Hai từ này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hằn, giống như nhẹ nhàng khuyên bảo, cũng giống như hò hét cổ vũ, lại giống như đang rít gào rống giận.

Phương Chính lại nôn ra một ngụm máu, khó khăn thở vài hơi, mới nói.

[Đã phát hiện điều kiện thiết lập xuân xuân thu thu: Tiếp xúc Cổ Nguyệt Phương Nguyên trong mười giây]

Phương Chính trong lòng kêu gào, ý chí lại lần nữa trổi dậy.

Nhưng băng kết quá nhanh, Phương Chính chỉ qua được một phần, hai chân hoàn toàn bị băng đóng chặt, không thể rút ra.

- Thiên hạ anh kiệt vô số a...

Cùng lúc, một t·iếng n·ổ từ bên ngoài đại điện truyền vào. Một luồng sáng trắng mênh mông cuồn cuộn, đánh nát đỉnh đại điện, chiếu rọi vào vị trí của bốn người bên trong.

[Cố ý, giả ý, họa ý, ác ý đã chuẩn bị hoàn tất]

- Bạch Ngưng Băng! Hay cho một Bạch Ngưng Băng... Ha ha a, là ta xem thường ngươi, thua tại tay ngươi. Ngươi thắng xinh đẹp, tính kế cũng thật tinh xảo, là ta đại ý, chí tại tiên cổ, để ngươi thực hiện được, là sai lầm của ta.

[Khởi động thất chuyển sát chiêu, xuân xuân thu thu]

Hắn không chữa trị hai chân của mình, mà là trị v·ết t·hương ở lưng.

Rất nhanh, thời gian mười giây kết thúc.

Thiết Nhược Nam cũng là nợ ân tình của Phương Chính bởi vì Phương Chính cho nàng biết về c·ái c·hết của cha nàng.

Mà Thiết Mộ Bạch, là nợ Phương Chính vào nửa năm trước. Lần đầu tiên lão cùng Phương Chính truyền tin cho nhau, từ chỗ Phương Chính lấy được tình báo cụ thể về Thiên Hạc Thượng Nhân cùng Tam Vương truyền thừa, đã hứa hẹn với hắn như vậy.

[Hoàn tất dẫn truyền cố ý, giả ý, họa ý, ác ý vào đầu túc chủ] (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Nguyên cười âm hiểm.

Hắn hiện tại có động lực, có mục tiêu khiến hắn phải kiên trì, không ngừng kiên trì.

- Khụ khụ.

Dù sao cũng chỉ có thể dùng được một lần, chỉ cần có thể khởi động được, sau khi đi qua, Phương Chính hủy bỏ sát chiêu liền có thể cắt đứt truy bình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính đem môi mình cắn nát, đè ép ra chút khí lực còn sót lại.

Cũng may Phương Chính bây giờ cử động không nổi, nếu không thật sự đã gây chú ý cho ba người Phương Nguyên, Bạch Ngưng Băng cùng Thiết Nhược Nam.

Hai người vừa đi mất, luồng sáng cũng lập tức oanh tạc vào vị trí vừa rồi của cả hai, tạc ra một cái hố sâu.

Cũng may da thịt chỉ nát chứ không mất, bằng không Phương Chính sớm đ·ã c·hết vì rơi mất n·ộ·i· ·t·ạ·n·g rồi.

- Gì vậy?

Đây là lần thứ hai, xuân thu thiền của Phương Nguyên có tình trạng như vậy.

Trước đó Phương Chính lãnh trọn công kích của Thiết gia tứ lão, phần lưng b·ị đ·ánh cho máu thịt be bét, thậm chí còn lộ ra một chút sương sống.

- Trốn thoát... sao?

Phương Chính trong lòng hò hét.

- Lạnh quá. Thật sự rất lạnh.

Mà huynh đệ Phương gia, tất đã trốn xa khỏi đại điện.

Bạch Ngưng Băng sẽ hỗ trợ Thiết gia, bắt giữ Phương Nguyên. Chỉ cần có thể đưa Phương Nguyên vào bẫy, vậy thì Bạch Ngưng Băng cũng xem như đã hoàn thành nghĩ vụ của mình.

- Ha ha a...

- Kiên trì!

- Thiết Nhược Nam... Chính nghĩa của ngươi, hẵn là bao gồm chữ tín đi?

- Rốt cuộc là việc gì đang diễn ra?

- Khụ.

- Chớ sau này ta trở thành tộc trưởng, nhất định sẽ nôi theo Thiết Mộ Bạch đại nhân, phát dương chính nghĩa. Trải qua lần này, ta đã hoàn toàn thông suốt. Muốn nêu cao chính nghĩa, không có thực lực cá nhân cường đại cùng thế lực là không được! Chỉ có như thế, ta mới có thể đền đáp ân của Thiết Mộ Bạch đại nhân, để trong Sinh Tử môn có biết, ngài ấy cũng có thể mỉm cười nhắm mắt.

Thiết Nhược Nam nói đến đây, không khỏi nhớ đến những người Thiết gia đ·ã c·hết trong tay Phương Nguyên, ánh mắt cũng lập tức phím hồng. Nàng dùng ánh mắt thù hận nhìn Phương Nguyên.

- Ta sẽ thay hai người họ trả ngươi. Bất quá, nếu ngươi muốn dựa vào đó để ta thả Phương Nguyên đi, còn không truy bắt hắn thì tuyệt đối không thể nào!

Đầu óc của Phương Chính mông lung, cũng bắt đầu tự mình lặp lại hai từ này, hơn nữa, hai từ này càng lúc càng trở nên rõ ràng, càng lúc càng khắc sâu trong lòng hắn.

- Thiết Nhược Nam, ngươi nợ ta một cái ân tình. Thiết Đao Khổ nợ ta một cái ân tình. Thiết Mộ Bạch tiền bối cũng đồng dạng như vậy. Nhưng nay, hai người kia đ·ã c·hết, chỉ còn có ngươi. Ngươi tính làm sao trả ta?

Quyển trục lập tức tỏa ra ánh sáng nhạt, ngay sau đó, bốc một tiếng, quyển trục đột nhiên p·hát n·ổ, rồi bắt đầu hóa thành tro bụi.

Phương Chính phun máu, trước mắt tối đen, cơ mồ muốn ngã xuống tại chỗ.

- Các ngươi không g·iết ta, chẳng qua chỉ là muốn lấy được tiên cổ, từ ta biết được công dụng của nó, còn có cổ phương trong đầu ta.

Nếu xét theo hợp tác tới nói, lúc này đây, việc của Phương Nguyên đã không còn can hệ gì Bạch Ngưng Băng nữa. Hơn hết là Bạch Ngưng Băng cũng không lo lắng Phương Nguyên chạy mất.

Mắt thấy Phương Nguyên sắp bị Bạch Ngưng Băng ám hại, Phương Chính căn bản không kịp phá băng, vì vậy hắn không chút do dự, trực tiếp chém rớt hai chân của mình để thoát ra. Sau đó lao tới, dùng thân mình cản lại một đao của Bạch Ngưng Băng.

Nhưng ngay sau đó, trong ánh sáng nhạt, hai t·iếng n·ổ trước sau vang lên, chỉ có duy nhất một quyển trục là tự động kéo căn ra, trên bề mặt xuất hiện một cái lỗ đen.

Phương Nguyên hơi ngẩng đầu nhìn liếc qua, ngay sau đó đã bị Phương Chính ôm chặt, cùng chui qua lỗ đen trên quyển trục.

Phía sau, mặc kệ giữa Thiết gia và Phương Nguyên phát sinh việc gì, với Bạch Ngưng Băng là không có bất cứ quan hệ nào.

Phương Chính trong đầu lại hỏi.

Nhưng là Phương Nguyên, vốn đang lưng tựa lưng với Phương Chính, lại bắt đầu phát hiện dị trạng.

Phương Chính không có thời gian thử từng quyển trục một, chỉ có thể cùng lúc thúc giục.

Thời gian của hắn không còn nhiều, không thể lãng phí.

Phương Chính nhớ ra, trước đó không lâu, lúc Bạch Ngưng Băng giả vờ tự bạo.

- Ta sẽ không làm vậy. Ngươi chỉ cần cho ta thời gian chín hô hấp. Trong thời gian này, bất kể ta có làm gì, ngươi đều không được phép can thiệp. Đồng thời, còn phải ngăn không cho người khác can thiệp vào, bất kể người đó là ai, đều không cho phép. Thiết Nhược Nam, ngươi làm được không?

[Hoàn tất kiểm tra từ khóa phát động sát chiêu]

- Chỉ có đầu hàng, mới là đường ra duy nhất của ngươi.

Thiết Nhược Nam không tin, Phương Nguyên có thể chạy thoát khỏi tay nàng.

[Kiểm tra trường hợp thiết lập]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 218: Trốn thoát!