Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 220: Hậu chiêu
Bạch Ngưng Băng lại định nói thêm vài lời, nhưng đột nhiên, một dự cảm không lành từ phía sau đánh úp lại.
Phương Nguyên đột nhiên từ hư không xuất hiện, phịch một tiếng rơi trên mặt đất.
Phương Nguyên lúc này quả thật kinh ngạc. Kinh ngạc vì Phương Chính đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc vì Thiết Kiến Hải cũng đột ngột hiện thân. Mà càng kinh ngạc là, đầu của Phương Chính nằm ngay bên chân của mình, mà thân thể hắn lại nằm ở cạnh Thiết Nhược Nam.
Thiết Kiến Hải là ngũ chuyển ám đạo cổ sư, một trong những tài tướng của Thiết Mộ Bạch, cùng Thiết Bạch Kì ngang hàng.
Sau đó, Phương Nguyên chỉ cần tự chặt đứt cánh tay trái, vậy cho dù Thiết gia tứ lão có dùng vô cực sưu tỏa lần nữa, cũng chỉ có thể lấy được cánh tay đứt của Phương Nguyên.
Đem thân thể, máu thịt, không khiếu cùng những con cổ trùng khác làm thành động lực thúc đẩy nó.
- Bạch Ngưng Băng!
Thiết Nhược Nam lúc này lại chiêu hàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mắt thấy Phương Chính lại ra tay, Thiết Kiến Hải chỉ có thể đem đầu Phương Chính chém rớt, triệt để ngăn chặn được hắn.
Phương Chính chỉ nghĩ đơn giản, Thiết Nhược Nam là thiếu chủ, một khi gặp chuyện thì Thiết gia tứ lão sẽ không thể ở yên mà nhìn. Chỉ cần có thể khiến bốn người họ phần tâm, vô cực sưu tỏa có chút buông lỏng, Phương Nguyên liền có thể nhân cơ hội chạy đi.
Xuân thu thiền chỉ cần cổ sư tự bạo!
Mà đây cũng chính là việc làm cho Phương Nguyên kinh ngạc.
Đã không có hy vọng, liền đại biểu không có thất vọng.
Đời trước của Phương Nguyên, Thiết gia tứ lão dựa vào sát chiêu này, tróc nã Khổng Nhật Thiên. Không nghĩ tới trong đời này, người bị tróc nã lại là Phương Nguyên hắn.
Đây là một lão nhân, tóc đã bạc, gương mặt bình thản lại có chút âm u.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, Phương Chính vốn đã muốn buông xuôi lại lần nữa vực dậy tinh thần, vận dụng sát chiêu di động lúc trước nhờ địa linh để lại ở đại điện để quay lại.
Bạch Ngưng Băng thoáng thở dài, nhìn người hắn xem là đại địch nay đã sa lưới, trong lòng hắn cũng là vô cùng phức tạp, vừa có vui mừng, xong cũng có chút bi thương.
Lúc này nhìn lại, chỉ thấy ở bên cạnh Thiết Nhược Nam, không biết từ khi nào đã đứng một người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phúc địa, bên trong đại điện Thanh Đồng.
Lần đầu tiên Phương Chính tập kích Thiết Nhược Nam, Thiết Kiến Hải đã đem hai tay của Phương Chính chém đứt. Đây là đề phòng hắn tập kích lần hai.
Ánh lôi điện vạch ngang, lại hình thành một thanh lôi kiếm, sau đó lại hướng cổ Thiết Nhược Nam chém tới.
Một khi bị vô cực sưu tỏa định vị, cho dù Phương Nguyên có chạy tới nơi nào, trong hư không cũng sẽ vươn tới xiềng xích, đem hắn bắt lại.
Phương Chính cư nhiên bị Thiết Kiến Hải chém rơi đầu.
Phương Nguyên trừng mắt nhìn Bạch Ngưng Băng, nghiến răng nghiến lợi.
Mà vận dụng xuân thu thiền, cũng không cần đến chân nguyên hay tiên nguyên quán trú vào nó.
Hơn hết, Phương Nguyên chưa hoàn toàn hết đường lui, hắn vẫn còn hậu chiêu.
Nhưng là, vô cực sưu tỏa chỉ có ngũ chuyển, không phong ấn được tiên cổ. Nói cách khác, xuân thu thiền của Phương Nguyên vẫn còn rất năng động.
Mục đích Phương Chính làm như vậy, vốn là để chuẩn bị làm hậu chiêu sau cùng.
Xẹt!
Nhưng không nghĩ tới, Phương Chính vậy mà lại điều động ý niệm, chuyển phi lôi kiếm cổ từ trong tay lên, dùng miệng cắn lấy, tiếp tục tập kích lần hai.
Cho dù lúc này đây Phương Nguyên không thể điều động được chân nguyên, cổ trùng bị vô cực sưu tỏa phong ấn.
Con cổ này là một mảnh sao thái cổ, có tám cánh, giống như kim cương, trong suốt trong sáng. Giờ khắc này nó tỏa ra tinh quang, đem cẳng tay trái của Phương Nguyên chiếu rọi thành một mảnh màu u lam.
Mặc dù phi lôi kiếm cổ có thể tự bay đi g·iết người, nhưng cũng cần cổ sư dùng tinh thần khống chế. Nhưng mà tinh thần của Phương Chính đã không đủ dùng, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ hắn hành động. Cho nên, Phương Chính chỉ có thể tự mình giữ lấy phi lôi kiếm cổ để động thủ.
Trong đại điện vang lên tiếng thở dài.
Hậu chiêu này, chính là xuân thu thiền!
Tính toán vốn rất tốt đẹp, đáng tiếc là, Phương Chính quên mất kế hoạch, cũng liền quên mất sự xuất hiện của Thiết Kiến Hải.
Tuy nhiên, dùng xuân thu thiền cũng không hề đảm bảo, tỉ lệ thành công rất thấp.
Nhưng dù có quay lại thì thế nào? Kết cục vẫn là c·hết, thậm chí còn không làm được gì đ·ã c·hết.
Một chiêu này, chính là rút củi dưới đáy nồi, đem hy vọng phản kích của Phương Nguyên hoàn toàn đánh nát.
Mà xung quanh hắn lúc này, Thiết gia tứ lão đang ngồi ở bốn hướng, tay phải đưa ra trước, tay trái nắm lấy cổ tay phải.
Đáng tiếc là, Phương Chính trời sinh cố chấp, một khi đã quyết làm cái gì, vậy chỉ có hắn mới ngăn được chính hắn. Với bản tính này, lại thêm nô lệ cổ, khiến cho việc cứu Phương Nguyên trở thành việc mà dù trời có sập xuống, Phương Chính cũng phải để Phương Nguyên c·hết sau chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Nguyên cúi đầu trầm mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian trong khoảng khắc như bị đọng lại, nhưng trong một cái chớp mắt, máu tươi phun trào.
Hắn vừa rồi cũng đã thử điều động cổ trùng, nhưng vô cực sưu tỏa cũng không phải là thứ chỉ có hư danh, cho dù là ngũ chuyển cổ trùng, cũng hoàn toàn không thể thúc giục được.
Thiết Nhược Nam đi đến bên cạnh, cười lạnh nhìn xuống Phương Nguyên.
Bằng không, Phương Chính đã sớm nhắm mắt đi c·hết, chứ không phải đến c·hết cũng yên, phải dựng đầu dậy quay lại đây.
Cái này đối với lão cũng thật bất đắc dĩ. Bởi vì lão cũng muốn chiêu mộ Phương Chính vào Thiết gia. Chỉ cần loại bỏ tác dụng cũng nô lệ cổ, Phương Chính liền có thể lại là chính mình.
Trong đại điện phút chốc một mảnh tĩnh mịch.
Trong khoảnh khắc, Phương Nguyên ngang nhiên tự bạo!
Thiết Nhược Nam cũng đồng thời cảm nhận được tương tự, cũng vội vàng tránh qua hướng ngược lại.
Người có mặt đều một mặt bàng hoàng, ngay cả Phương Nguyên cũng là trong lúc nhất thời cũng không kịp tiếp thu việc vừa mới xảy ra.
Phương Nguyên vội vàng nhìn xuống tay trái của mình. Quả nhiên ở đó lúc này, có một con cổ trùng đang ẩn nấp dưới da thịt của hắn.
Nhất là, Phương Nguyên chưa từng đặc hy vọng của mình vào người kẻ khác, cho nên càng không để ý.
- Cái gì?!
Trong ánh mắt của Bạch Ngưng Băng, lóe lên ý cười lạnh lẻo.
- Mọi thứ đều đã kết thúc, Phương Nguyên, Trấn Ma tháp chính là nơi cuối cùng dành cho ngươi. Phần còn lại của cuộc đời ngươi, sẽ trải qua ở tại nơi này.
Lúc này đây, Phương Chính nằm trên mặt đất, máu tươi chảy đỏ một mảnh lớn. Hai mắt của hắn ảm đạm, trong đáy mắt phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của Phương Nguyên.
Thiết Mộ Bạch lúc đó đồng ý, đồng thời truyền thư triệu tập Thiết Bạch Kì cùng Thiết Kiến Hải.
- Vô dụng thôi, trên cánh tay trái của ngươi, đã bị ta âm thầm hạ định tinh cổ. Có con cổ trùng này định vị, cho dù ngươi chạy tới nơi nào, đều không trốn khỏi vô cực sưu tỏa. Trận này ngươi đã thua, chấp nhận đi.
Phương Chính cũng đã suy xét qua, trên người Phương Nguyên có na di cổ lấy được từ Cừu Cửu lúc trước. Con cổ này có thể đem cổ sư di chuyển đến nơi khác, bỏ qua một đoạn khoảng cách. Cho dù không dài, cũng chắc chắn đủ để Phương Nguyên chạy ra khỏi đại điện.
Xoát! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Con định tinh cổ này là Thiết gia tứ lão đưa cho ta, còn huấn luyện sử dụng một đoạn thời gian. Ngươi biết ta hạ nó lên người ngươi khi nào không? Ha ha, là khi ngươi quán trú chân nguyên cho ta, thay ta ôn dưỡng không khiếu. Thần không biết quỷ không hay đi?
Phương Chính c·hết, c·hết không thể c·hết thêm.
Nhưng Phương Chính lo sợ việc nhiều lắm biến cố, cho nên vừa vào liền trực tiếp nhắm thẳng vào Thiết Nhược Nam.
Phương Chính không thể nói với Thiết Mộ Bạch là lão ta sẽ c·hết, nhưng hắn lại lấy lý do đảm bảo an toàn, yêu cầu Thiết Mộ Bạch gọi thêm một vị ngũ chuyển tới.
Bạch Ngưng Băng cũng thoáng thở dài, nói.
Cũng may, Phương Nguyên cũng không ôm hy vọng Phương Chính sẽ làm được gì đó trong lúc hắn bị vô cực sưu tỏa bắt lấy.
Phương Nguyên giận dữ rống to, điên cuồng giãy giụa, xiềng xích v·a c·hạm, vang lên tiếng lanh canh đinh tai.
Trên người hắn quấn quanh bốn sợi xích màu đen, đem hắn trói gô.
Lúc trước, Bạch Ngưng Băng bị Thiết gia tứ lão vây khốn, Phương Nguyên không trực tiếp tiến tới cứu trợ, cũng là bởi vì e ngại sát chiêu này.
Oanh!
Sát chiêu, vô cực sưu tỏa!
Mà việc loại bỏ tác dụng của nô lệ cổ, cổ sư khó làm, nhưng với cổ tiên lại đơn giản. Thiết gia là siêu cấp thế lực, có cổ tiên. Mời họ ra tay giúp Phương Chính thoát khỏi nô lệ cổ, cũng không phải không được.
Một bóng người xuất hiện, ánh sáng u ám chợt hiện, vạch xuống một đường thẳng.
- Thiết Kiến Hải đại nhân?
- Định tinh cổ... Tốt! Bạch Ngưng Băng ngươi thật sự rất tốt!
Một loạt âm thanh khẽ vang lên, sau đó im bật.
Bởi Phương Nguyên còn tưởng Phương Chính đ·ã c·hết, dù sao trước đó nhìn như thế nào cũng thấy Phương Chính đã từ bỏ cố gắng, nhắm mắt buông xuôi. Không nghĩ tới, Phương Chính cư nhiên còn bám trụ lại hơi thở, không chỉ vậy, mà còn chạy ngược trở về.
Phịch, bộp, lộc cộc...
Đáng tiếc, Thiết Kiến Hải quả thật trở thành hậu chiêu, nhưng không phải để cùng Phương Chính đối phó Phương Nguyên, mà là để đối phó bản thân Phương Chính.
- Ha ha, chúng ta là gặp nhau, Phương Nguyên.
Thiết Kiến Hải lần này tới Tam Xoa sơn, kì thực cũng là việc tốt Phương Chính làm ra.
Một khi thành công, cổ sư có thể mượn nhờ xuân thu thiền, chở ý thức ngược dòng Quang Âm để sống lại.
Ngược lại, tâm trí của Phương Nguyên lúc này lại vô cùng bình thản.
Bạch Ngưng Băng kinh hãi, vội vàng tránh qua một bên.
Thiết Nhược Nam nhận ra người này, nhưng cũng vô cùng giật mình khi thấy lão lộ diện.
- Ai...
Đối với Phương Nguyên mà nói, thất bại hay c·hết đi cũng không quan trọng, quan trọng là hắn vẫn còn vì con đường của mình phấn đấu là được.
Từ trong lòng bàn tay bốn người, có bố sợi xích, đầu còn lại tất đang quấn quanh người Phương Nguyên.
Nhưng trong khoảnh khắc, một thanh lôi kiếm hoành không chém về phía cổ của Thiết Nhược Nam. Sát ý lạnh thấu xương cũng bao phủ lấy nàng.
Chương 220: Hậu chiêu
- Phương Nguyên, ngươi trúng vô cực sưu tỏa, hiện tại cổ trùng trên người ngươi đều đã bị phong ấn, ngay cả chân nguyên cũng không điều động được một tia. Ngươi đã không còn hy vọng. Đương nhiên ngươi cũng có thể điều động ý niệm, cho cổ trùng tự bạo. Nhưng ta khuyên ngươi không cần lựa chọn như vậy. Ngươi là người thông minh, chắc biết lựa chọn nào đối với ngươi có lợi nhất.
Lão luôn luôn ẩn nấp thân hình, đi theo bên cạnh đội ngũ của Thiết gia, âm thầm bảo vệ bên cạnh Thiết Nhược Nam.
Giờ khắc này, Phương Nguyên hạ quyết tâm, đánh cược toàn bộ vào xuân thu thiền
Nam Cương, Tam Xoa sơn.
Có thể nói, tình trạng hnày của Phương Chính, thật sự bất thường!
- Phương Nguyên...
Nhưng chỉ cần không có định tinh cổ, vô cực sưu tỏa chẳng khắc gì ruồi không đầu, không cần để ý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.