Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 224: Làm lại một lần
Nếu dùng bốn con cổ này, Phương Nguyên bên kia nhất định sẽ phát hiện. Liệu Phương Nguyên có phát hiện được nội dung Phương Chính viết không thì Phương Chính không biết, nhưng Phương Chính biết, chính mình có thể làm được.
Đây con mẹ nó là cổ trùng của Phương Chính hắn, kết quả Phương Nguyên còn "tốt bụng" cho hắn mượn. Đây là cái logic c·h·ó má gì a?
Lấy đi bốn con cổ trùng văn phòng tứ bảo của Phương Chính.
- Ta đã có chuẩn bị!
Chính là Thiết Mộ Bạch cùng Phương Nguyên nổi bật, chiếm mất hào quang của Phương Chính, cho nên phải đạp đỗ, mới có thể trang bức lên mặt.
- Vô phương, ta làm việc ngươi còn không yên tâm sao? Trong quân địch, ta còn có quân cờ. Mà nơi này cũng có đủ nguyên thạch cho ngươi dùng để khống chế đàn c·h·ó.
- Vì đại cục, ta nhịn!
Đồng thời, Phương Chính cũng hướng Phương Nguyên hỏi về việc đường lui lại.
Phương Chính không cần có người báo cho hắn việc gì, cũng biết được cụ thể là việc gì.
Lần này Phương Chính chuẩn bị sticker so với một lần trước nhiều gấp năm lần. Mà hình vẽ bên trên cũng không phải là những thứ ngộ nghĩnh có hình dạng nhất định, mà là những nét mực phân bố không đồng nhất, có tấm nhiều có tấm lại ít.
Nếu Phương Chính để lại quyển trục ở đâu đó, rồi thông qua đó chạy trốn khỏi đại điện, như vậy thì cho dù là Ma Vô Thiên cùng Tiêu Mang liên thủ, cũng ngăn không được Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính trong lòng nghĩ, ánh mắt hơi lóe lên một tia lạnh lẽo.
Đây chính là đản nhân hoàng hậu!
- Là như thế này a...
Thời gian tiếp theo vô cùng an ổn.
Nhất là bút lông cổ, đó nhưng là bản mệnh cổ của không khiếu thứ hai của Phương Chính. Cấp bậc cao tới ngũ chuyển, trung tâm của trung tâm. Phương Chính cưng nó như bảo bối, nuôi dưỡng cực kì tốt, chưa từng để nó rơi một cọng lông nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hai mươi mốt tháng mười, giống như một lần trước, Phương Chính bắt đầu vẽ lên mặt đất quanh đại điện.
Phương Nguyên lại nhìn một chút, sau đó cũng quay lại tiếp tục luyện cổ. Tuy là hắn không gấp gáp như một lần trước, nhưng cũng sẽ không bỏ phế không lo.
Phương Chính viết xong, lại đem sticker hắn đã vẽ trước đó lúc trong đại điện ra, bắt đầu chia ra phân loại, sau đó sắp xếp theo thứ tự.
- Hỗn loạn bắt đầu!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, phúc địa chấn động kịch liệt.
Còn giải thích tính liên quan giữa hai cái nhiệm vụ này cho phù hợp với kiểu hệ thống trang bức cũng không khó.
Mệnh lệnh này vừa ra, Phương Chính đứng hình mất hai giây.
Phương Nguyên trầm tư. Hắn còn tưởng Phương Chính bởi vì học chuyên về hội họa, cho nên chỉ mới ở nhất nhị chuyển, họa đạo sát chiêu đã có thành tựu. Dù gì cái sát chiêu Phương Chính dùng cản đàn đao sí huyết bức lúc còn ở Thanh Mao sơn, vẫn còn làm Phương Nguyên ấn tượng nhiều lắm.
- Đàn c·h·ó này không phải do ta chỉ huy sao?
Đùa cái gì a, bộ bốn con cổ trùng văn phòng tứ bảo chính là toàn bộ trung tâm của họa đạo. Phương Nguyên một hơi lấy hết, chính là đem một thân chiến lực của Phương Chính tước đi hai phần ba.
Phương Chính đi vào Bạo Vương truyền thừa, thành công phá đi một cái thành trì của đản nhân, đem đản nhân hoàng hậu bắt tới tay, cũng đem bộ tộc lục đản nhân thu vào dưới trướng.
Nhưng đồng thời, dựa vào kinh nghiệm lần trước, Phương Nguyên tránh đi rất nhiều đường vòng trong việc luyện chế, cũng giảm đi rất nhiều việc thất bại. Điều này cũng đồng nghĩa giảm bớt đi lượng tiên nguyên tiêu hao.
Nhưng là lưu phái này, Phương Nguyên cũng chỉ mới nghe qua từ Phương Chính, quan sát nửa ngày, hắn cũng không nhìn ra được rốt cuộc lưu phái này hoạt động như thế nào. Cho nên, Phương Nguyên làm ra một cái quyết định.
Mà trước mặc hắn, quỳ một đám đản nhân. Này đó đản nhân, trước ngực cũng không phải là quả trứng màu đỏ, mà là quả trứng màu xanh lá, thuộc tộc lục đản nhân.
Phương Nguyên giải thích.
Hắn làm từng bước một, không hoãn không vội, cũng không như một lần trước, điên cuồng áp bức bản thân.
Đáng hận nhất là, Phương Chính còn phải cúi đầu cảm tạ Phương Nguyên.
Phương Nguyên lúc này cũng không bỏ mặt không quản, mà là ở bên cạnh quan sát, muốn tranh thủ lúc này phân tích nhiều hơn về họa đạo.
Kết quả hiện tại, Phương Nguyên lại hướng hắn đòi bút lông cổ. Cái này làm Phương Chính thật sự muốn lập tức trở mặt, đánh cho Phương Nguyên đến mức chính bản thân hắn cũng nhìn không ra.
- Cho nên nói, hắn là thiên phú dị bẩm, hoặc thuộc loại cần cù chăm chỉ mà thành?
Phương Nguyên nghĩ, lại nhìn nhìn Phương Chính, sau đó đem bộ cổ trùng văn phòng tứ bảo ném qua cho Phương Chính, nói.
Từng ngày trôi qua, rất nhanh, ngày mười chín tháng mười tới. Phương Chính y như kiếp trước, thông qua địa linh hỏi ý Phương Nguyên, cuối cùng đem theo bách chiến bách thắng cổ được truyền tống vào đại điện.
Phương Chính đè ép lại tâm tình của mình, đem bút lông cổ, giấy cổ, nghiên cổ cùng mực cổ giao cho Phương Nguyên. Phương Nguyên không chút khách khí đem chúng luyện hóa.
- Về phần ngươi, Bạch Ngưng Băng, đi theo ta đi. Thời điểm ta luyện cổ, cần có một người đáng tin cậy phòng vệ ở bên cạnh.
Mất đi bút lông cổ, Phương Chính miệng phun máu tươi, trong lòng càng là máu chảy đầm đìa, đau ở trong tim. Càng đáng giận nhất là, Phương Nguyên cùng Phương Chính lại là song sinh, cái này làm cho Phương Chính muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Phương Nguyên cũng có chút ngượng ngùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cho ngươi mượn, khi nào cần, ta sẽ lấy lại.
Khi Phương Nguyên hỏi tới nhiệm vụ Phương Chính đã thất bại khiến hắn không dùng được hệ thống. Phương Chính liền lấy lí do bởi vì hệ thống yêu cầu hắn đánh bại Thiết Mộ Bạch, nhưng Thiết Mộ Bạch đã c·h·ế·t, nên nhiệm vụ thất bại.
Hắn lúc này viết thư, không dùng tới bộ cổ trùng văn phòng tứ bảo. Bởi vì bọn chúng tuy đang trong tay hắn, nhưng đã là cổ trùng của Phương Nguyên.
Sau khi Phương Chính vừa đi không bao lâu, Bạch Ngưng Băng đem theo đàn c·h·ó đi vào đại điện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Nguyên cũng không để ý Phương Chính, bắt đầu ngồi nghiên cứu bộ cổ trùng văn phòng tứ bảo.
Phương Chính lần này dùng, là vải cùng với máu, căn bản không sử dụng cổ trùng.
Phương Nguyên vỗ vỗ bã vải của Bạch Ngưng Băng, cười thật ôn hòa nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Oanh!
Đương nhiên cũng không phải toàn bộ đều giả, ít nhất trong ba câu, sẽ có hai câu là nói thật, một câu là giả.
Phương Chính nghẹn một bụng, nhưng vẫn là cố gắng nuốt xuống, tiếp tục vẽ lên mặt đất.
Đương nhiên, đây là trường hợp tốt nhất trong phán đoán của Phương Nguyên, còn việc tệ nhất, tạm thời cũng không cần nói tới.
Phương Nguyên cười nói.
Trong đại điện lúc này một mảnh yên tĩnh, Phương Nguyên nhắm mắt dưỡng thần, không hề bắt đầu luyện cổ.
Ngày hai mươi ba tháng mười, trong lúc Phương Nguyên luyện cổ, Phương Chính đã chuẩn bị được rất nhiều poker.
- Địa linh cũng có thể vận dụng cổ trùng, chỉ huy bọn chúng, so với ngươi đương nhiên càng nắm chắc.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại thoáng lướt qua một tia mờ mịt, bất quá bên ngoài cũng không có một tia dao động, lãnh đạm nói.
Phương Nguyên vừa luyện cổ, vừa nghỉ ngơi giữ sức.
Phương Nguyên cười ha ha, vẻ mặt tự tin nói.
Ngày hai mươi tháng mười, Phương Chính một bên hỗ trợ Phương Nguyên luyện cổ, một bên lợi dụng lúc không luyện cổ liền cùng địa linh xây dựng quan hệ bạn hữu.
Nhưng mà lúc này nàng ta lại không còn là một vị hoàng hậu cao cao tại thượng, mà là một hầu nữ bên cạnh hầu hạ Phương Chính.
Cho nên Phương Nguyên phải ngăn cản Phương Chính rải quyển trục ra ngoài, để lúc đó hắn không thể nào chạy trốn được.
Dù gì, lời nói dối hoàn mỹ nhất chính là có chín phần là thật, một phần là giả.
Phương Nguyên từ trong đại điện đi ra, nhìn lướt qua đàn c·h·ó, thản nhiên cười nói.
- Ta nhịn!
- Bạch Ngưng Băng. Đem cổ trùng trong tay ngươi, đều giao cho địa linh đi.
Phương Chính lại mất càng nhiều thời gian, đem toàn bộ sắp xếp ổn thỏa, liền đem chúng nhét vào một cái hộp do đản nhân vừa thay hắn làm, đóng lại cẩn thận.
Phương Chính nhanh trí biên soạn, dựa theo trí nhớ về mấy hệ thống trang bức mình từng đọc trong tiểu thuyết, biên ra một Tiểu Thiên hoàn toàn mới.
Ngày hai mươi bốn tháng mười, Phương Chính theo lệnh của Phương Nguyên, đi ra khỏi đại điện, lẫn vào trong Bạo Vương truyền thừa.
Sau đó đem nhiệm vụ cưỡng chế mới thiết lập ra nói, đem đó thành điều kiện để tái khởi động hệ thống.
Tuy khá miễn cưỡng, nhưng cũng có thể xem như phù hợp. Dù gì hệ thống cũng là loại tùy cơ khó đoán, không thể áp đặt một cái quy tắc cụ thể nào cho hệ thống cả.
- Chỉ là sở thích, cũng không có học chuyên môn, nhiều nhất là học theo chương trình phổ thông bắt buộc, sau đó cũng không theo học nữa. Chủ nhân ngài sao lại đột nhiên tò mò việc này?
Phương Nguyên liền cùng Bạch Ngưng Băng đang tiến vào đại điện.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, Bạch Ngưng Băng lại đứng ở bên cạnh, đảm đương phòng vệ.
Phương Nguyên cũng đồng thời tranh thủ thời gian, hỏi dò Phương Chính rất nhiều thứ, nhất là những vấn đề liên quan đến hệ thống.
Phương Chính hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu.
- Người trẻ tuổi. Ta vừa muốn điều động tiên nguyên, phụ trợ ngươi luyện cổ. Vừa muốn chỉ hủy đàn c·h·ó ngăn địch, chỉ sợ không kịp ứng đối a.
- Ngươi trước khi xuyên việt, có phải chuyên ngành hội họa?
Ngày hai mươi hai tháng mười, Phương Chính đem một con cổ trùng vừa luyện thành giao cho Phương Nguyên, sau đó lại tiếp tục đi vẽ.
Chương 224: Làm lại một lần
Trong kế hoạch của Phương Nguyên, hắn có chuẩn bị đường lui cho mình, đã không cần Phương Chính phải ra tay. Hơn hết, Phương Nguyên là muốn g·i·ế·t Phương Chính, hắn không trực tiếp ra tay được, thì cũng phải để Phương Chính c·h·ế·t trong tay quần hùng.
Vải là Phương Chính lấy từ quần áo của đản nhân, mà máu, cũng là của những đản nhân bị hắn vừa g·i·ế·t lúc công thành. Đản nhân hoàng hậu đứng hầu bên cạnh, cũng chính là bê một bát máu cho Phương Chính, để hắn có thể lấy nhún bút bất cứ lúc nào.
Nàng ta có một đầu tóc xanh, váy áo bạch lục sắc, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
- Cái gì?
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, nhìn lại Phương Chính đang ủ rủ ngồi ở một bên, ánh mắt thương cảm cực độ nhìn bút lông cổ, hỏi
Phương Chính vẻ mặt vui mừng đón lấy, trong lòng lại không ngừng kêu gào mắng Phương Nguyên.
Phương Chính chín thật một giả, mất nửa ngày mới ứng phó xong với Phương Nguyên.
- Tùy ngươi đi, chỉ cần ngươi không c·h·ế·t, vậy luyện cổ thành công hay thất bại, cũng không phải việc của ta.
Phương Chính mất không ít thời gian để viết thư, bao gồm hỏi thăm tình hình, bàn giao công việc, liệt kê danh sách... Nói chung là có rất nhiều thứ cần nói.
Bạch Ngưng Băng kinh hãi.
Chỉ là Phương Chính cũng không có để ý đám đản nhân này, mà là bắt đầu viết thư.
Thì phải là Tiêu Mang vận dụng sát chiêu thái cổ quang quyền, đánh thủng phúc địa.
- Đa tạ chủ nhân!
Lúc này đây, bên cạnh Phương Chính đứng một vị đản nhân. Đản nhân này là một cô gái, thân thể nhỏ bé, trắng trắng nộn nộn như một đứa bé gái.
Địa linh lúc này có chút lo lắng nói.
Mà trong lúc này, Phương Chính ngồi trên một cái ghế đá. Ghế đá mặc dù có chút nhỏ so với hắn, nhưng miễn cưỡng cũng đủ ngồi.
Phương Nguyên nghịch nửa ngày, cũng thử vẽ vài bức họa nhỏ, nhưng trước sau cũng không làm được thành một cái sát chiêu. Thậm chí để mực bay ra khỏi giấy còn có chút khó, chứ đừng nói đem một bức họa lấy ra hoàn chỉnh, thậm chí là hoạt hóa thành hình dạng 5D toàn diện.
Ngày tiếp theo, Phương Nguyên và Phương Chính thay phiên luyện cổ cùng nghỉ ngơi.
Phách Quy chần chờ, nhưng ngẫm lại thân phận của Phương Nguyên, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.