Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 223: Bày mưu cùng tính kế
Phương Nguyên cảm nhận được gánh nặng ở linh hồn khi nô dịch Phương Chính cùng một lần trước không sai biệt lắm, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút. Lúc này liền nhìn xuống Phương Chính, hỏi
- Lạc Hành, ta hỏi ngươi. Ngươi biết Bạch Ngưng Băng đã phá bỏ ước thúc của thề độc cổ không?
- Thưa chủ nhân, ta biết! Phương pháp này, còn là ta dạy cho nàng. Sau đó, nàng hẵn là nhờ Tố Thủ Y Sư hỗ trợ mình thực hiện.
Phương Chính thành thật gật đầu.
Phương Nguyên nghe xong, thiếu chút nữa đã một chân đá bay Phương Chính.
Không nghĩ tới, người hố Phương Nguyên hắn lại là tên đệ đệ thân ái này.
Bất quá hắn nhịn xuống, lại hỏi.
- Là phương pháp gì?
- Tìm đường sống trong chỗ c·hết. Trước vi phạm lời thề, làm thề độc cổ phát huy tác dụng đem g·iết c·hết. Túc chủ không còn, thề độc cổ cũng sẽ tiêu vong. Tái sau đó, chính là dùng y thuật cao minh cứu trị là được. Chỉ là phương pháp này cực đoan, tỉ lệ thành công cực kì thấp, chủ nhân ngài không nên dùng.
Phương Chính đáp, hảo tâm nhắc nhỡ thêm, sau đó lại nói.
- Ta dạy phương pháp này cho Bạch Ngưng Băng, bởi vì biết người giúp nàng là Tố Thủ Y Sư. Người này từng thành công một lần, hơn hết, nàng ta còn là người Ảnh Tông, tỉ lệ thành công sẽ cao.
- Ngươi biết Ảnh Tông?
Phương Nguyên giật mình.
Đây là lần thứ hai hắn nghe cái tên này. Lần trước, còn là từ miệng Cừu Cửu nghe được, đồng thời cũng biết môn phái này nắm giữ bí mật về Sinh Tử môn. Không nghĩ tới lần thứ hai nghe được, lại là từ miệng Phương Chính.
Chẳng lẽ nói, sau Cừu Cửu cùng Tố Thủ Y Sư, Ảnh Tông còn nhận đệ tử khác là Phương Chính?
- Đúng vậy, ta biết Ảnh Tông! Bất quá, ta không thuộc Ảnh Tông, cụ thể tình hình thế nào cũng không rõ. Chỉ biết Ảnh Tông có liên quan Sinh Tử môn, có thể bắt được sinh cổ từ bên trong. Ta không biết Tố Thủ Y Sư dùng cách nào cứu sống một n·gười c·hết, nhưng hẵn là có liên quan đến việc này.
Phương Chính gật đầu, bình thản nói.
Phương Nguyên hơi trầm mặt. Hắn nguyên bản còn tưởng Phương Chính có thể cung cấp thông tin hữu ít về Ảnh Tông, ví như người sáng lập, vị trí cụ thể chẳng hạn. Nhưng đáng tiếc, Phương Chính lại không thể nói ra mấy thứ này.
Kì thực Phương Chính biết người sáng lập là ai, nhưng vị trí cụ thể của đại bản doanh Ảnh Tông thì hắn không biết.
Bởi Ảnh Tông có quá nhiều phân bộ, nơi chính nhất chắc là phúc địa mà Cừu Cửu cùng Tố Thủ Y Sư từng sống. Phương Chính chỉ biết nơi này nằm ở Nghĩa Thiên sơn, nhưng đáng tiếc, Nam Cương hiện tại không có ngọn núi nào tên như vậy, cái tên này phải mấy năm sau, chính ma đại chiến, ngọn núi ma đạo dừng chân mới được gọi là Nghĩa Thiên sơn.
Thông tin về nó vào lúc này, chỉ có một câu, một ngọn núi vô danh.
Nam Cương có thập vạn đại sơn, núi có tên thì ít, nhưng núi vô danh thì vô số. Có trời mới biết Nghĩa Thiên sơn sau này là ngọn núi nào.
À không, Phương Nguyên biết.
Bởi năm trăm năm đời trước, Phương Nguyên cũng từng tham gia vào đại chiến Nghĩa Thiên sơn.
Nhưng mà Phương Chính cũng đâu thể nói hoạch toẹt ra việc phúc địa của Ảnh Tông nằm ở Nghĩa Thiên sơn. Cái này không chỉ bại lộ việc hắn không chỉ biết trước, còn biết rất xa. Mà còn dẫn Phương Nguyên sớm tới nơi đó, ảnh hưởng nguyên tác sau này.
Cho nên, Phương Chính liền thành thành thật thật làm như không biết.
Phương Nguyên cũng không có nhiều trông mong, vì vậy cũng đem việc này ném qua một bên, lại hỏi.
- Ngươi biết việc Bạch Ngưng Băng cùng Thiết Nhược Nam hợp tác bắt ta không?
- Biết, còn biết rất rõ.
Phương Chính lập tức gật đầu, vẻ mặt vô tội nhìn lên Phương Nguyên, nói.
- Lúc đầu, là ta làm cầu nối cho Thiết Nhược Nam và Bạch Ngưng Băng gặp nhau ở Thương gia thành. Sau khi đến Tam Xoa sơn một đoạn thời gian, Thiết Nhược Nam mời ta tham gia, vì thuận tiện nên ta đồng ý. Kế hoạch dùng ở trong truyền thừa cũng là ta dẫn dắt suy nghĩ của hai người họ, cuối cùng làm thành. Như thế nào? Chủ nhân người không phải đã biết việc này sao?
Phương Nguyên nhìn mặt Phương Chính, nhịn không nổi nâng chân đạp hắn một cái.
- Tên hố cha nhà ngươi!
Không nghĩ tới, từ việc giúp Bạch Ngưng Băng thoát khỏi thề độc cổ, đến việc lên kế hoạch bắt Phương Nguyên, đều là việc tốt do Phương Chính làm ra.
Phương Chính bị Phương Nguyên một cước đạp ngã, vẻ mặt lại chỉ có sự ái nái cùng tự trách, hoàn toàn không có gì là phản kháng.
Nhưng trong lòng Phương Chính lại đang cười trộm, nghĩ Phương Nguyên nói sai rồi. Phương Chính hắn là hố ca ca, chứ không phải là hố cha.
Phương Nguyên đạp Phương Chính một cước, cũng hoàn toàn bình tỉnh lại.
Việc Phương Chính có tham gia kế hoạch, Phương Nguyên sớm đã có đoán trước. Chỉ là Phương Nguyên không ngờ tới, kế hoạch này nguyên bản lại bất nguồn từ Phương Chính, còn bố cục từ rất sớm.
- Tính toán một chút, chắc là bắt đầu từ lúc Thiết Nhược Nam tới Thương gia thành tìm ta, đã vô tình gặp được Phương Chính. Kế hoạch chắc cũng là bắt đầu từ đó.
Phương Nguyên nghĩ, cũng lập tức đoán đúng tình hình.
- Kế hoạch này, quả thật kín kẻ, gần như không chỗ hở, đánh đúng vào sự chủ quan của ta từ việc Phương Chính cực kì hiếm khi bước ra khỏi cửa. Cũng đánh vào sự chủ quan của ta khi nhìn thấy Thiết Nhược Nam. E gần lúc cùng ta nói chuyện ở Thương gia thành, Thiết Nhược Nam đã biết ta là Phương Nguyên.
- Tính, thua tại trong tay các ngươi, cũng là do bản thân ta đã buông lỏng cảnh giác, xem thường các ngươi. Nhất là ngươi, Phương Chính. À không, Lạc Hành, là ta đã quá xem thường ngươi. Nếu không phải ta có xuân thu thiền, có thể sống lại, thì thật sự đúng là không còn đường lui.
Phương Nguyên lúc này thản nhiên nói.
Ai trên đời cũng sẽ có thất bại, đều quan trọng nhất chính là ta học được gì sau khi thất bại.
Phương Nguyên sống hơn năm trăm năm, hắn càng thêm hiểu rõ đạo lí này. Chấp nhận thất bại, học tập từ trong thất bại, càng biết thưởng thức người đánh bại mình. Chỉ có như vậy, mới không phải bước vào vết xe đỗ của chính mình trong quá khứ.
Phương Chính nghe Phương Nguyên nói, trầm mặt không đáp.
Kì thực Phương Chính không có thông minh như người khác đã nghĩ, này đó kế hoạch, đều không phải do hắn tự mình nghĩ ra, mà vốn dĩ là Thiết Nhược Nam cùng Bạch Ngưng Băng đã nghĩ ra.
Phương Chính chẳng qua chỉ là dựa vào nguyên tác, biết đại khái kế hoạch của hai người họ, sau đó trước một bước "gợi ý" lại cho cả hai.
Chỉ là bởi vì trong lúc đó, ngoài hắn ra thì không có ai nghĩ tới, cho nên người ngoài cho rằng hắn thông minh, mưu kế sâu xa, suy nghĩ chu toàn.
Nói thật, Phương Chính đối với việc này chỉ có thể cười khổ. Nói về tính kế, hắn gần như là một mù hai dốt, chỉ có thể xem là tập tễnh bước đi. Nhưng việc này, hắn chỉ có thể im lặng, tuyệt đối không thể để cho người khác biết, nhất là Phương Nguyên.
Có thể giấu được bao lâu, Phương Chính tình nguyện giấu bao lâu, càng lâu lại càng tốt.
- Tốt lắm, đem cổ trùng của ngươi lấy ra đi!
Phương Nguyên ra lệnh, đem chủ đề chuyển hướng.
Phương Chính cung kính gật đầu, đem cổ trùng lấy ra.
Nhưng hắn cũng không đem hết, mà là dựa theo kí ức, đem những con cổ trùng có trên người vào một lần trước lấy ra.
Phương Nguyên cũng không chút do dự, nhanh chóng lấy đi bốn con nguyên lão cổ, trư lung vương thảo, điện quang thiễm thước cổ, linh cơ cổ, lôi giáp cổ, kim giáp cổ cùng với tam thủ tửu trùng.
Tổng cộng mười con, cùng kiếp trước khác biệt chính là hắn không lấy đi ngũ chuyển nô lệ cổ. Bởi tiếp theo Phương Nguyên cần phải để Phương Chính dùng con cổ này, lấy tới tay chẳng lẽ lại cho mượn lại.
Cổ trùng dùng nhiều lần còn được, nô lệ cổ lại là cổ trùng tiêu hao, làm vậy chi cho phiền phức.
- Tiếp theo, ngươi thay ta nô dịch một người. Chính là Cừu Cửu!
Phương Nguyên lại nói.
Trong kế hoạch của Phương Nguyên, Cừu Cửu đóng vai trò rất trọng yếu, thậm chí vượt qua Phương Chính.
Nhưng bởi vì Phương Chính là mối đe dọa ẩn tàn, một mình hắn có thể đánh đồng cùng hai vị ngũ chuyển Ma Vô Thiên và Tiêu Mang. Lại thêm làm người thâm sâu khó dò, là một xuyên việt giả, một túc chủ hệ thống.
Khi mà Phương Nguyên chỉ có một con ngũ chuyển nô lệ cổ trong tay, chỉ có thể nô dịch một người, Phương Nguyên sẽ ưu tiên lựa chọn Phương Chính.
Vì cái gì?
Vì đem kẻ thù nguy hiểm nhất, nhét vào dưới trường, tùy thời quan sát sẽ an toàn hơn việc thả kẻ đó chạy rong bên ngoài.
Hơn hết, còn là vì trong tay Phương Chính có ngũ chuyển nô lệ cổ. Cái này cho phép Phương Nguyên bắt một người, được hai người.
Đây cũng là nguyên nhân Phương Chính lựa chọn mua một con ngũ chuyển nô lệ cổ trong thời khắc bị Phương Nguyên nô dịch.
Giả dụ như Phương Nguyên vì đại kế, quyết định nô dịch Cừu Cửu, vậy Phương Chính sẽ không nằm trong khống chế của Phương Nguyên. Trong trường hợp đó, Phương Nguyên sẽ làm gì?
G·i·ế·t!
Một lần trước, Phương Chính đã suy xét đến việc không thể dùng được hệ thống. Vậy trong tình huống đó, Phương Chính không dùng được cổ trùng, không chạy trốn được, hắn liền cầm chắc c·ái c·hết.
Nhưng nếu để Phương Nguyên thấy, chỉ cần nô dịch Phương Chính, hắn liền có thể bắt thêm một người nữa là Cừu Cửu. Vậy Phương Nguyên lúc đó sẽ chọn cái gì?
Nô dịch Phương Chính!
Mặc dù nô dịch ngũ chuyển cổ sư, đối với linh hồn tạo ra gánh nặng cực lớn. Phương Nguyên còn vì để lại dư lực dùng cho luyện cổ, nên hắn nhiều nhất chỉ có thể nô dịch một người.
Bất quá, Phương Nguyên có thể để Phương Chính đi nô dịch Cừu Cửu, lại để Phương Chính ra lệnh cho Cừu Cửu nghe lệnh mình. Mặc dù cũng rất mạo hiểm, nhưng so với đại cục, loại mạo hiểm này Phương Nguyên còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
- Quả nhiên...
Phương Chính trong lòng thoáng cười khổ.
Hắn mặc dù không thông minh, không biết tính kế người khác. Nhưng chỉ cần cho hắn tình báo cụ thể, hắn có thể dựa vào lí giải của mình về tính cách của một người, phán đoán ra tám chín phần mười kế hoạch của người đó dựa trên tình báo có sẵn.
Cho nên, việc này cũng nằm trong tính toán ở một lần trước của Phương Chính.
Lúc này đây, Phương Chính liền nhận lệnh.
Rất nhanh đã được địa linh truyền tống trên trước mặt Cừu Cửu.
- Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành?!
Cừu Cửu kinh ngạc, sau đó lại kinh hãi, lão nhìn thấy một đám khói vàng.
- Ngũ chuyển nô lệ cổ?! Sĩ có thể g·iết không thể nhục! Ngươi muốn nô dịch ta! Si tâm vọng... Ách...
Cừu Cửu nói chưa xong đã bị Phương Chính một cước đạp vào mặt. Cừu Cửu lãnh trọn một cước, bị đạp ngã lăn ra phía sau.
Phương Chính cái gì cũng không nói đã trực tiếp động thủ. Hung hăng hướng mặt của Cừu Cửu nào đá nào giẫm
Một trong những thói quen của Phương Chính là lúc động thủ sẽ không động khẩu, trừ trường hợp bất đắc dĩ không thể không nói chuyện. Ví như lúc đánh nhau với Bạch Ngưng Băng ở diễn võ trường chẳng hạn.
- Dừng tay, ngươi cư nhiên dám... Ách...
- Ngươi còn đá vào mặt ta, ta với ngươi... Ách...
- Mẹ nó, ngươi còn dám... Ách a...
- Đừng đánh, đừng...
- Không, không cần... A...
Cừu Cửu b·ị đ·ánh cho oa oa kêu loạn, nhưng mỗi lần đều nói chưa hết câu lại đã bị Phương Chính hung hăng đánh cho kêu to.
Mà Phương Chính lại điên cuồng hướng mặt Cừu Cửu không đá thì giẫm, đánh cho lão mặt mũi bầm dập, răng môi lẫn lộn.
Lúc này đây, Phương Chính lại đột nhiên vung chân, dùng sức hung hăng giẫm vào giữa hai chân của Cừu Cửu.
Lão bị đạp, nhất thời hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, phòng tuyến linh hồn cũng bị một đạp này đạp sụp đỗ, hoàn toàn bị Phương Chính nô dịch.
Nô dịch thành công, Phương Chính cũng dừng công kích.
Cừu Cửu ôm lấy đũng quần, đau tới nhe nanh trợn mắt, nhưng vẫn là từ mặt đất bò dậy, quỳ xuống trước mặt Phương Chính, cung kính nói.
- Tham kiến chủ nhân!
Đúng lúc này, Phương Nguyên được địa linh truyền tống lại đây.
Phương Chính hơi thi lễ với Phương Nguyên, lại hướng Cừu Cửu nói.
- Đây là chủ nhân của ta, từ nay về sau lệnh của ngài ấy chính là lệnh của ta, ngươi phải tuyệt đối nghe theo.
- Vâng, thưa chủ nhân!
Cừu Cửu cung kính đáp, lại hướng Phương Nguyên chấp tay.
- Tham kiến đại chủ nhân.
Phương Nguyên khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Phương Chính.
- Lạc Hành, ngươi đi tới Tín Vương truyền thừa, đem bách chiến bách thắng cổ lấy về cho ta.
- Vâng.
Phương Chính nhận lệnh, liền bị địa linh truyền tống tới cửa đầu tiên của Tín Vương truyền thừa.
Mà Phương Nguyên lúc này lại bắt đầu an bài việc cần làm cho Cừu Cửu.
Sau khi an bài ổn thỏa, Phương Nguyên tất quay lại đại điện, tiếp tục luyện cổ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.