Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 226: Diễn cùng diễn
- Đây là cổ trùng gì?
Lại nói, Phương Chính vẫn luôn cố gắng duy trì đại thể của nguyên tác. Cho nên hắn cần Phương Nguyên luyện ra tiên cổ, chạy thoát khỏi Nam Cương.
Chương 226: Diễn cùng diễn (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Nguyên không có quay đầu lại, đáp.
Sau vài hiệp, nàng thở hổn hển nói.
Mà lúc này, bên phía quần hùng lại một mảnh an tĩnh.
Cừu Cửu trong lòng mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể chống lại tâm ý của toàn thể quần hùng, vì vậy đành dẫn theo ma đạo liên quân xông vào đàn c·h·ó.
Răng rắc...
Có thể nói, lúc này quần hùng có lập tức tiến công hay không, đều nằm trong một cái quyết định của Phương Chính.
Hai người bắt đầu giao chiến kịch liệt.
Cho nên Phương Chính mới cần tới thôi bôi hoán trản cổ, yêu cầu địa linh Tiểu Đồ Thiên thay hắn luyện. Mà bởi vì thời gian cấp bách, cho nên Phương Chính chỉ để cho địa linh luyện ra tam chuyển.
Thiết Bạch Kì ngữ khí hùng hồn nói.
Thiết gia tứ lão cũng vạn phần kinh hãi, vội vàng lui lại, nhưng sông băng lại nhanh hơn, đem bọn họ đóng thành tảng băng.
Ngươi hỏi nhiệm vụ thì sao?
Nhưng vì cái gì phải tiến công đâu?
Phương Chính một chút cũng chẳng quan tâm Phương Nguyên tiếp theo sẽ như thế nào. Với Phương Chính bây giờ mà nói, hắn chỉ muốn chờ sau khi quyển hai của nguyên tác kết thúc, tranh thủ vớt một chút chỗ tốt, bù đấp cho tổn thất của mình lần này là đủ rồi.
- Không còn kịp rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Với Phương Chính thì cũng không tới mức đó, nhưng là hắn cũng sẽ ưu tiên nguyện vọng của chính mình. Còn cái gì mà nhiệm vụ, vậy thì xếp ở phía sau đi.
Tiêu Mang, Ma Vô Thiên ánh mắt không khỏi hiện lên sự kiên dè.
Dù sao bọn họ xuất đạo đã lâu, trong tay có không ít thủ đoạn ẩn giấu. Ma Vô Thiên có truyền thừa cổ tiên, Tiêu Mang lại có giá tộc chống đỡ.
Hắn nhưng là còn rất nhiều thứ về hệ thống cần được thăm dò lắm, vừa hay mượn cơ hội lần này kiểm tra suy nghĩ của mình một chút cũng tốt.
Phương Chính hơi mỉm cười, khen một câu, trong lòng đã quyết định đem sát chiêu này ghi nhớ, khi nào rãnh liền học hỏi một phen. Hắn có cảm giác, sát chiêu lôi minh của mình còn có nhiều chỗ có thể cải tiến lắm.
Mặt đất chấn động, khí lãng thổi quét bốn phía. Thậm chí Phương Chính ở phía xa xa cũng bị sức gió đập vào mặt, đem tóc áo của hắn thổi tán loạn
Nhưng luận về chiến lực, Tiêu Mang cùng Ma Vô Thiên tự nhận là chính mình mạnh hơn Phương Chính.
Các loại công kích, các loại thủ đoạn điện, quang, hỏa, thủy... tung bay trong không trung. Tiếng kêu gào, tiếng hò hét đinh tai vang vọng.
Tiêu Mang bởi vì vướn phải chính đạo liên quân, tuy là dẫn đầu, nhưng cũng không thể hoàn toàn phát huy ra hết khả năng của mình. Ngược lại là loại độc thân như Ma Vô Thiên, Phương Chính hai người, lại là tự do phát huy, muốn nhanh liền dùng nhiều lực, không muốn nhanh, vậy vừa đi vừa chơi cũng chẳng ảnh hưởng ai.
- Ha ha ha...
Ầm!
- Đáng c·h·ế·t.
Nhìn số lượng cùng trận thế, ai cũng biết, hiện tại chỉ có thể liên thủ mới có thể xông lên.
Cái này làm cho vô số người cảm khái.
Phương Chính vội vàng kiểm tra, rất nhanh liền lấy từ trong cốc ra bốn con cổ trùng.
Đàn c·h·ó mười vạn con bày ra trước mắt, quần hùng tuy đông nhưng cũng không ai nguyện ý bước ra trước. Địa linh cũng vì vậy có chỗ trống, quay lại tiếp tục hỗ trợ Phương Nguyên luyện cổ.
Phương Chính gia nhập chiến trường, nhất thời tạo ra một trận oanh động không nhỏ.
Bạch Ngưng Băng thâm trầm thở dài một hơi.
Nhưng người khác thì không có quyền lên tiếng, có quyền lên tiếng ở đây cũng chỉ có ba người, chính là Cừu Cửu, Ma Vô Thiên cùng Tiêu Mang.
Không qua thêm bao lâu, cái cốc trong tay Phương Chính đột nhiên bay lên, sau đó biến mất.
Phương Nguyên ngữa đầu cười dài, thúc giục cổ trùng ngăn cản băng sương đang lan tới, lại hướng Bạch Ngưng Băng nói.
- Ha ha, lão phu nhìn xem nửa ngày, trong lòng đã sớm ngứa ngáy.
Từ bên trong hố, vô số bạch viên chui ra, hình thành đại quân, hướng đại điện lao tới.
Bất quá, Tiêu Mang là chính đạo nhân sĩ, thiếu chủ Tiêu gia. Thân phận này khiến hắn không thể mở miệng đề cập hợp tác.
Hắn không vội hành động, mà chỉ ngồi yên quan sát.
Trong giới cổ tu, chỉ có tu vi mà không có thủ đoạn cùng kinh nghiệm chiến đấu, khi đánh nhau cũng dễ dàng bị người ta treo lên đánh.
Ở tầng thứ hai, Phương Chính độc thân một mình, đã đánh tới nơi giao nhau giữa đàn c·h·ó thông thường và ngũ nhạc khuyển.
- Bạch Ngưng Băng? Bạch Ngưng Băng!
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Bạch Ngưng Băng ánh mắt chợt lóe, hừ lạnh một tiếng, vẫn là tiến lên ngăn cản lại Thiết Nhược Nam.
Thiết Nhược Nam kinh hãi kêu lên một tiếng, nhưng ngay sau đó, bị sông băng bao trùm.
Phương Chính trong lòng mừng thầm, biết là cái mình đợi đã tới. Quả nhiên ngay sau đó, một chiếc cốc từ hư không xuất hiện, cuối cùng rơi xuống tay Phương Chính.
Bốn con cổ trùng này cũng không xa lạ, chính là bộ bốn con cổ văn phòng tứ bảo. Chỉ là bọn chúng đều chỉ có tam chuyển, căn bản không thể so sánh với bốn con trong tay Phương Chính.
Có được bốn con cổ này, Phương Chính cũng an lòng hơn rất nhiều. Lúc này liền duỗi thân đứng lên, đi về phía đại điện. Cũng nên tới lúc hắn lộ cái mặt.
Giờ khắc này từ trên cao nhìn xuống, chiến trường tuy hỗn loạn nhưng lại sắp xếp thành ba tầng.
Phương Nguyên duy trì luyện cổ, đưa lưng về phía chiến trường, hô.
- Phách Quy, ngươi không cần cậy mạnh. Ngươi một bên điều khiển đàn c·h·ó, còn điều động tiên nguyên phụ tá ta luyện cổ, hiện tại sao có thể lại phân tâm? Bạch Ngưng Băng, kế tiếp liền nhìn ngươi, ngươi thay ta ngăn cản nàng.
Nhưng rất nhanh, Bạch Ngưng Băng hét lên.
Quang thương đem sương mù tán đi, đàn c·h·ó hiện ra trước mắt mọi người.
Phương Nguyên kinh ngạc.
Có đại quân bạch viên liều c·h·ế·t mở đường, Thiết Nhược Nam rất nhanh đuổi tới đại điện.
Rất nhanh, Ma Vô Thiên đuổi kịp tốc độ của Phương Chính, lại vượt qua Phương Chính tiến về phía trước, lại tiếp tục đuổi kịp Tiêu Mang.
Ngay sau đó, băng sương lan tràn, khí lạnh bao trùm bốn phía.
- Ngươi tận lực chống đỡ, không đến vạn bất đắc dĩ...
Không lâu sau, Tiêu Mang bị sương mù làm cho trong lòng nôn nóng, vận dụng sát chiêu vinh quang ngô thương.
Mà lúc này, xung quanh đại điện đã an tĩnh lại rất nhiều.
- Ngươi kiên trì cho ta, ta cần rất nhiều thời gian.
- Tư chất của ngươi, chẳng lẽ đã trở về mười thành?
Ma Vô Thiên đi theo bên cạnh Cừu Cửu, nhiều lần đốc thúc nhưng không thành. Cuối cùng hắn nổi giận đùng đùng, tách khỏi liên quân, một mình g·i·ế·t lên.
Phương Chính nhìn thấy màn này, liền hơi cúi đầu nhìn lại thôi bôi hoán trản cổ trong tay. Hắn đang chờ địa linh Tiểu Đồ Thiên vận dụng con cổ này, gửi đồ qua cho hắn.
Mà Cừu Cửu, bởi vì bị Phương Chính nô dịch, lại theo lệnh của Phương Chính nghe lời Phương Nguyên. Lần này Phương Nguyên an bài lão kéo dài thời gian, làm chậm quá trình tiến công của quần hùng. Cho nên với lão mà nói, quần hùng không hợp tác, đứng ở đây nhìn càng lâu lại càng tốt. Vì vậy lão càng không có khả năng yêu cầu hợp tác tiến công.
- Chẳng lẽ là trong truyền thuyết, Bắc Minh Băng Phách thể?!
Ma Vô Thiên hai lần tiến công thất bại, ma đạo liên quân tạm dừng lại thế công. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bạch Ngưng Băng, ngươi diễn đủ sao?
Thiết Bạch Kì xé bỏ ngụy trang, mở ra con mắt thứ ba trên trán.
Bất quá, bốn con trong tay Phương Chính đã bị Phương Nguyên luyện hóa, trở thành đồ của Phương Nguyên. Phương Chính cũng không muốn trong thời khắc trọng yếu, Phương Nguyên đem chúng lấy đi, như vậy thì Phương Chính c·h·ế·t chắc rồi.
Mở ở tầng thứ ba, Cừu Cửu dẫn theo ma đạo liên quân, cố ý kéo chậm tốc độ. Lúc này đây vẫn còn đang ở giao chiến với đàn c·h·ó thường.
- Vô nghĩa!
Rất nhanh sau đó, Tiêu Mang cùng Ma Vô Thiên tiếp cận được đại điện, nhưng lặp tức gặp phải Anh Minh cùng Phách Hoàng, bị cản lại.
Ở tầng đầu tiên, gần với đại điện nhất, Tiêu Mang dẫn theo chính đạo liên quân, đã xông pha vào giữa thế trận của ngũ nhạc khuyển.
Nhưng rất nhanh, hai người họ trong lòng cũng âm thầm kinh hãi.
- Là lúc! Thiết Bạch Kì tiền bối, tiếp theo liền xem ở ngài.
Ha ha, ai thèm để ý chứ!
Một thân tu vi này của Phương Chính, ở đây bất luận là kẻ nào, đều không cùng hắn so sánh được.
Phương Nguyên gấp gáp đến liên tục rống to. Nhưng Bạch Ngưng Băng không có đáp lại.
Phương Nguyên đã luyện tiên cổ tới bước dung nhập tam bách niên thọ cổ.
Phương Chính nhìn như vậy, khẽ mỉm cười, sau đó chuyển mắt về phía liên quân chính đạo, cụ thể là về phía Thiết Nhược Nam trong đám người Thiết gia.
- Ân, quả nhiên thiên hạ anh kiệt vô số a.
- Ta không được! Phương Nguyên, ta chống đỡ không được, chỉ có thể tự bạo.
Phương Chính đi ra khỏi gò đất, thu hồi con mắt do thám. Rất nhanh hắn liền thông qua nó nắm được tình hình đại khái.
Phương Nguyên mắng một tiếng, thúc giục dương cổ.
Bạch Ngưng Băng liên tục mắng, như cũ cùng Thiết Nhược Nam chiến đấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính xuất hiện, cũng không phải dùng tu vi ngũ chuyển cao giai của không khiếu thứ hai xuất hiện. Hắn lần này đem tu vi ngũ chuyển đỉnh phong của mình bộc lộ ra ngoài, không có nửa điểm che giấu.
Xung quanh đại điện, chém g·i·ế·t vô cùng khốc liệt. Chỉ mới qua thời gian nửa chén trà, nơi này đã máu chảy thành sông.
Nhưng đến nửa đường, nó đột nhiên quay đầu, bay ngược lại tay Phương Nguyên. Cơ hồ đồng thời, quang đoàn biến mất, quá trình luyện cổ hoàn thành một bước. Thứ hai không khiếu ngụy cổ xuất hiện, cũng rơi vào tay Phương Nguyên.
Chính đạo liên quân lúc này cũng đã tập hợp lại, dưới sự dẫn đắt của Tiêu Mang, đang ở triển khai thế công.
Ma Vô Thiên tuy muốn lên tiếng, nhưng hiện tại trong ma đạo liên quân, uy vọng của hắn lại không bằng Cừu Cửu. Cừu Cửu chưa nói gì, hắn cũng tạm thời không thể ra mặt.
- Thiếu chủ, ngài xông lên đi, nơi này đã có ta chống đỡ.
Địa linh lúc này định ra tay, nhưng bị Phương Nguyên ngăn lại.
Đương nhiên, nếu như bây giờ Phương Chính xuất hiện, ra lệnh lão tiến công, vậy mọi việc sẽ khác. Bởi vì Cừu Cửu nghe lời Phương Nguyên, là do Phương Chính bảo lão làm vậy. Nếu Phương Chính đổi ý, không cho lão nghe lời Phương Nguyên, vậy lão cũng liền lập tức trở mặt.
Mà bên ngoài, dưới sự xúc tiến của Ma Vô Thiên, chính ma liên quân cuối cùng đưa ra quyết định đồng loạt ra tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiết Nhược Nam lúc này cũng đang nhìn về phía Phương Chính, ánh mắt của hai người lập tức gặp nhau, liền song song khẽ gật đầu.
- Tiếp theo chính là sát chiêu vinh quang ngô thương.
Quả nhiên ở nơi này, chỉ có ngũ chuyển cổ sư mới có thể thong dong tung hoành.
Phương Chính trong lòng tự nhũ, dò xét lại trí nhớ về lần trước.
- Phương Nguyên, ta sắp duy trì không được, ngươi còn cần bao lâu a!
Thiết Nhược Nam lúc này nhỏ giọng nói, Thiết Bạch Kì đang che giấu thân phận ở bên cạnh lập tức cười rộ lên.
- Vậy kính nhờ ngài, tiên cổ trọng đại, vì gia tộc, chúng ta phải bắt sống Phương Nguyên!
Nhưng nhiệm vụ lại yêu cầu hắn ngăn cản Phương Nguyên, cái này hoàn toàn đi ngược lại mong muốn của Phương Chính. Cho dù phần thưởng có lớn đi nữa, Phương Chính cũng không muốn vì cái lợi trước mắt này, hủy đi cuộc sống núp lùm sau này của mình.
Thiết Nhược Nam nói, phất tay, dẫn theo Thiết gia tứ lão xông lên.
Lão thúc giục cổ trùng, hai tay đẩy ra trước, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một cái hố đen.
Mà Phương Chính chỉ vừa mới xuất đạo không lâu, tu hành nhanh chóng liền đại biểu hắn bỏ nhiều thời gian cho việc ôn dưỡng không khiếu hơn. Cái này cho thấy, hắn không có thời gian dành cho việc tích lũy thủ đoạn.
Một lần an tĩnh này, trôi qua hơn một giờ.
Dương cổ từ không khiếu của hắn bay ra, bay về phía Bạch Ngưng Băng.
Mà trong mắt Ma Vô Thiên cùng Tiêu Mang, Phương Chính chính là loại người sẽ bị treo lên đánh.
Bởi vì Phương Chính không gia nhập vào liên quân của chính đạo lẫn ma đạo. Hắn một thân một mình, độc lập lại ngông cuồng, tự chọn một hướng riêng, xuyên qua đàn c·h·ó mà vào.
Bạch Ngưng Băng mắng to một tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.