Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 227: Lại luyện tiên cổ
Địa linh lập tức phối hợp, thần du cổ rơi vào tay Phương Nguyên.
- Ngươi xem, ánh sáng đến đây!
Phách Quy giật mình, trong lòng đột nhiên dấy lên hy vọng.
Trong đại điện, băng sương đang lan tràn đột nhiên dừng lại.
Phương Nguyên cười nói.
Phương Nguyên ý niệm vừa động, một đạo lục quang từ không khiếu của hắn bay ra, rơi xuống tay còn lại, hóa thành một đoạn bích không ngọc trúc.
Tứ chuyển luyện đạo cổ sư Phong Thiên Ngữ vẻ mặt chấn kinh.
- Ha ha a, Phương Nguyên, ngươi còn không phải là chủ nhân phúc địa, địa linh sẽ không nghe mệnh lệnh của ngươi. Người bên ngoài đã ở rất gần đại điện, rất nhanh liền có thể xông vào. Hôm nay, ngươi thua rồi!
- Phương Nguyên, ngươi không cần phô trương thanh thế! Cho dù ngươi xuyên qua bố cục của chúng ta thì như thế nào? Đàn c·h·ó ngoài điện chắc chắn không ngăn được quần hùng. Không qua bao lâu, Tiêu Mang, Cừu Cửu, Ma Vô Thiên, Dịch Hỏa, Dực Xung các anh hùng anh kiệt, đều sẽ vọt vào đến. Lúc đó ngươi còn giữ được tiên cổ?
Quang hà cuồn cuộn, chảy xuống phúc địa, đánh về phía đại điện.
Chương 227: Lại luyện tiên cổ
- Đây là thần thánh phương nào? Đến tột cùng muốn làm cái gì?
- Vậy ngươi muốn ta bảo hộ ngươi thế nào? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi! Ngươi là người duy nhất thỏa mãn tiêu chuẩn chọn người có trong phúc địa, lại là cổ tiên sống lại, cho dù lần này thất bại, tương lai cũng có khả năng luyện thành thứ hai không khiếu cổ.
- Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Vậy mà lại nghênh đón sát chiêu bay lên!
Dịch Hỏa, Dực Xung đám người ngửa đầu, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Lí Nhàn cũng là mờ mịt.
- Tiên cổ quả thật chưa luyện thành, nhưng vì vậy ta bảo lưu lại được rất nhiều tiên nguyên. Cũng đủ g·i·ế·t sạch các ngươi!
Phương Chính mỉm cười, ném ra một tấm thẻ sticker, cái cây quái dị lại một lần nữa xuất hiện, hướng Ma Vô Thiên vỗ tới.
Phương Nguyên cười ha ha, ý vị thâm trường nói.
- Như thế nào tình cảnh này lại có chút quen thuộc?
- Hắn, hắn muốn làm gì?
Tứ lão lập tức phân ra bốn hướng, nửa quỳ trên đất, tay trái nắm lấy cổ tay phải, tay phải vươn thành nắm, hai hai đối diện.
Cho nên lúc này đây, địa linh khóc đến vô cùng thương tâm.
Thiết Nhược Nam cũng đồng tình với Bạch Ngưng Băng, liền vội vàng kêu.
Thần du cổ lúc này bay lên, chui vào tay trái của Phương Nguyên, đem định tinh cổ nuốt mất.
Bạch Ngưng Băng im lặng, hoàn toàn bị kinh sợ cho nói không nên lời.
- Tứ lão!
- Bất quá, loại thất bại này chỉ là tạm thời, chúng ta còn có hi vọng.
Phương Nguyên nói
Cho dù trải qua bao lâu, trong lòng hắn vẫn chôn chặt một cái cảm xúc mãnh liệt. Chính là muốn tận mắt nhìn thấy Phương Nguyên vùng vẫy, từ trong hiểm cảnh thoát ra ngoài.
- Muốn phạm đến chủ nhân, trước phải bước qua xác của ta!
Thiết Kiến Hải gầm khẽ, lập tức ra tay. Từ trong tay lão, một đoàn bóng đen kéo dài, giống như một con trăn, hướng Phương Nguyên bay tới.
Bởi vì từ lúc Phương Nguyên đòi lấy đi bút lông cổ, hắn nhận ra Phương Chính kì thực cũng không hoàn toàn bị nô dịch. Nói cách khác, Phương Nguyên nhận ra, người hắn nô dịch lần này là bản hồn, chứ không phải Lạc Hành.
- Không, tình huống này vượt qua dự đoán của ta. Hiện tại ta chỉ là phàm phu tục tử, không thể ngăn được cơn sóng dữ. Phách Quy, ta xin lỗi ngươi, lần này luyện cổ là thất bại.
Khóe môi của Phương Nguyên dần xuất hiện một nụ cười âm hiểm.
Phương Nguyên cười ha ha, hơi nâng lên cánh tay trái, nói.
Nhưng Phương Nguyên mới làm ra ngụy cổ, cách thành công tuy không xa, nhưng một bước mấu chốt nhất, cũng khó khăn nhất vẫn chưa có làm tới. Mà hoàn cảnh lúc này, cũng không cho phép hắn làm.
- Ma Vô Thiên, ta không tiếp tục cùng ngươi chơi đùa nữa.
- Hiểu được!
Phương Chính trong lòng kêu gào.
Địa linh tiếng khóc giảm bớt, truyền âm hỏi.
Tứ chuyển, tụ quang cổ.
Ngũ chuyển, giang hà nhật hạ cổ.
Nhưng lúc này, địa linh xuất hiện, lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói.
Cùng đám người Thiết gia, Bạch Ngưng Băng nói chuyện, cũng là để kéo dài thời gian, thỏa thuận cùng địa linh, và chờ đợi bên ngoài.
Điên cuồng, nhưng lại tỉnh táo!
Nhưng chính vì vậy, Thiết Kiến Hải cũng không thể không lộ diện, đánh mất cơ hội đánh lén Phương Nguyên.
- Phương Nguyên, ngươi là người thông minh, ngươi cũng nên rõ ràng tình cảnh lúc này của chính mình.
Phương Nguyên nghe vậy, nhịn không được cười to, chỉ vào vách đại điện nói.
Tiêu Mang lần này là bị bức đến hết đường lui, chứ không phải là hết kiên nhẫn như một lần trước. Nhưng mặc kệ thế nào, hắn vẫn là bay lên cao.
- Thái cổ vinh quang!
Cho nên đợi đến phía sau, Phương Nguyên để Phương Chính rời đi, nhưng sau đó lại không có gọi Phương Chính về. Còn vì cái gì không loại bỏ Phương Chính ngay từ lúc phát hiện.
- Ngươi còn cơ hội luyện thành sao? Không thể nào! Ngươi đã không còn thời gian, không qua bao lâu, đại điện này sẽ bị quần hùng đánh sập. Ngươi có thể chạy đi đâu? Ngươi bay ra thử xem thử? Hừ, hiên tại đường ra duy nhất của ngươi chính là đầu hàng trước Thiết gia chúng ta. Chỉ cần ngươi đem tiên cổ bán thành phẩm cống hiến ra, trả lại cổ trùng của lão tộc trưởng, tiến vào trấn ma tháp cải tạo, còn có thể lưu lại tánh mạng.
Đúng lúc này, Phương Chính đạp lên dải lụa mà tới, đem bóng đen trong tay Thiết Kiến Hải đánh tan.
Địa linh sửng sốt, hiểu ý Phương Nguyên, nhưng lại không khỏi chần chờ.
Thiết Nhược Nam vì kiên kị địa linh, cũng không dám ra tay, chỉ có thể tiếp tục dùng tâm lý chiến.
Phương Chính ném cho Thiết Kiến Hải ánh mắt cảnh cáo, lại hơi quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
- Cùng Thiết gia hợp tác khoái trá sao?
Tiếng quần hùng kinh hô lúc này không truyền được đến hắn, bởi bên tai hắn chỉ có tiếng nổ đinh tai của quang hà. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Xuống cho ta!
Mà như đáp lại ánh mắt nóng rực của Phương Chính, Phương Nguyên vẫn mạnh mẽ vỗ lấy cốt dực trên lưng, trong tay nắm lấy cái kén tằm đang bao bọc thần du cổ, nghịch hướng quang hà bay lên.
- Ha ha ha.
- Hiện tại mới phản ứng? Hừ, chậm!
Phương Nguyên còn chưa có quên, chính mình có một nô lệ là Phương Chính. Bất quá, hắn cũng không định dùng tới Phương Chính.
Đừng thấy hắn bình thường bình tĩnh, nhiều nhất đôi khi thích g·i·ế·t chóc liền cảm thấy như vậy liền thôi. Một tên điên thật sự, thậm chí có thể đem sự điên loạn của mình bẽ thẳng như không có việc gì.
Phương Nguyên cười ha ha, thúc giục chân nguyên, điều động tứ chuyển cốt dực cổ, cùng ngũ chuyển phòng ngự cổ trùng kim thang cổ. Đón lấy ánh sáng nay lên.
- Cư nhiên lại ở trong sát chiêu luyện cổ, thật to gan lớn mật.
Thần du cổ ăn xong định tinh cổ, liền chui vào bên trong bích không cổ, nhanh chóng kết thành cái kén!
Một khi Phương Nguyên cắt đứt cánh tay, vậy thì sát chiêu vô cực sưu tỏa liền trở nên vô dụng, nhiều nhất cũng chỉ bắt được cánh tay trái bị đứt của Phương Nguyên.
Ở bên ngoài đại điện, Ma Vô Thiên cùng Phương Chính đang ở giao chiến, mà Tiêu Mang lại một mình gặp phải hai đầu khuyển hoàng.
Đám người Thiết gia cùng Bạch Ngưng Băng lập tức kinh hãi, không nghĩ tới Phương Chính lúc này lại đứng về phía Phương Nguyên, còn gọi Phương Nguyên "chủ nhân".
Ngũ chuyển, thái quang cổ.
Thiết Nhược Nam thấy việc bại lộ, cũng liền phá băng mà ra. Thiết gia tứ lão cũng theo sát ngay phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Địa linh kinh hô.
- Vô dụng, vô dụng. G·i·ế·t c·h·ế·t bọn họ, tiên nguyên tiêu hao quá nhiều, không thể tiếp tục duy trì luyện cổ. Mà thời gian cũng không còn kịp, phúc địa nhiều lỗ hổng lắm, không lâu sau sẽ hoàn toàn hỏng mất, tan thành mây khối. Người trẻ tuổi a, ngươi tính toán có sai lầm. Tiên cổ của chúng ta... luyện chế thất bại.
- Ngươi phát rồ, g·i·ế·t nhiều cổ sư như vậy, cướp lấy không khiếu, dùng người luyện cổ. Hành vi phạm tội, thiên lý khó tha, Bạch Ngưng Băng chính là nhân chứng tốt nhất! Chỉ cần công bố ra ngoài, ngươi chính là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh. Mấu chốt nhất là, tiên cổ của ngươi còn chưa luyện thành.
Phương Nguyên cười lạnh.
- Phương Nguyên ma đầu, cho dù ngươi phát hiện thì thế nào! Ngươi hôm nay chính là chạy trời không khỏi nắng!
Sát chiêu, vô cực sưu tỏa!
Trước mắt Phương Chính còn đang cùng Ma Vô Thiên, Tiêu Mang và hai con khuyển hoàng dây dưa, rút không ra thân. Mà cho dù Phương Chính có rút ra thân đi nữa, Phương Nguyên cũng không dám dùng đến Phương Chính.
- Bích không cổ!
Đồng thời, xung quanh Phương Nguyên xuất hiện bốn đạo xiềng xích, từ hư không xuất hiện, bay về phía hắn.
Thiết Nhược Nam hai mắt mở to, vẻ mặt kinh nghi
- Làm sao có khả năng. Người này giống như đang ở... ở luyện cổ?
Đám người Thiết gia muốn ngăn cản, nhưng Phương Chính lại trực tiếp ra tay, cản trở Thiết Bạch Kì. Chỉ dựa vào những người trong đại điện, cũng chỉ có thể suy yếu một bộ phần nhỏ.
- Tốt lắm, địa linh, ngươi có giác ngộ này là phi thường tốt. Nhưng ngươi có thể bảo vệ ta nhất thời, lại không thể bảo vệ ta một đời. Không qua bao lâu, ngươi sẽ mất đi. Tiên nguyên còn lại, cũng không đủ diệt sạch những người trong phúc địa. Cho dù ngươi có đem ta truyền tống ra ngoài, trên Tam Xoa sơn cũng có vô số cổ sư đang ở.
Lần này Bạch Ngưng Băng không thể tiếp tục diễn, khôi phục thân hình, vẻ mặt tràn ngập kh·iếp sợ cùng nghi hoặc, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Từ lúc Phương Nguyên đứng dậy, đã để địa linh chia sẻ tầm nhìn cho mình, quan sát được tình cảnh bên ngoài đại điện.
Trong nhận thứ của Phương Chính, đây gọi là điên tỉnh.
- Phương Nguyên làm sao lại phát hiện? Ta rõ ràng làm rất bí ẩn. Nói như vậy, hắn vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ, nhìn ta biểu diễn sao?! Chờ một chút, ta rõ ràng đã hạ định tinh cổ thành công...
- Ngươi làm sao lại...
- Ta đương nhiên rõ ràng tình cảnh của mình. Hơn nữa càng rõ ràng tình cảnh của các ngươi.
- Địa linh giúp ta. Thần du cổ!
- Không uổng công ta mặc kệ tổn thất ở lại đây. Cũng xem như mở mang tầm mắt. Phương Nguyên a, bay cao đi!
Quang hà to lớn, giống như thác nước, nặng nề đánh vào đại điện. Vách đại điện lập tức bị phá vỡ, quang hà thuận thế chiếu xuống đối diện Phương Nguyên.
Lần này sống lại, mọi việc trong suy tính của Phương Nguyên đều tiến hành thuận lợi, nhiều nhất là ở chỗ Phương Chính có chút ngoài ý muốn, nhưng là Phương Nguyên vẫn càng ngày càng tiếp cận thành công. Cái này cũng không khỏi làm hắn trong lòng âm thầm có một chút hưng phấn.
- Không ổn, ta hiểu biết hắn! Phương Nguyên làm mỗi việc đều có thâm ý! Mặc kệ thế nào, chúng ta không thể để hắn thực hiện được, phải phá hư!
- Ngươi là đang nói định tinh cổ sao? Nếu ta đem cánh tay này chặc đứt thì như thế nào?
Nhưng Phương Nguyên lại nói.
Lúc này đây, Phương Nguyên hơi nhìn về phía Bạch Ngưng Băng. Ngươi sau hơi giật mình, trong lòng có chút bất an. Sợ Phương Nguyên dùng dương cổ uy h·i·ế·p chính mình.
Địa linh đáp.
Thiết gia tứ lão lập tức nhíu mày.
Phương Nguyên thưởng thức hai con cổ trùng trong tay, mỉm cười từ tốn nói ra đại khái kế hoạch của đám người Bạch Ngưng Băng, Thiết Nhược Nam.
Bạch Ngưng Băng ngữ khí dồn dập, trong lòng càng lúc càng thấy không ổn.
Phương Nguyên không quan tâm, trong lòng hướng địa linh truyền ấm.
Phương Nguyên thản nhiên mỉm cười.
Tứ lão lập tức phun máu, hoàn toàn mất đi liên hệ với định tinh cổ.
- Sau khi ngươi c·h·ế·t, ta chính là người duy nhất biết được cổ phương hoàn chỉnh. Hơn nữa trong tay ta đã có bán thành phẩm, cho nên ngươi phải bảo hộ ta.
Vì cái gì?
- Phương Nguyên!
Đám người trong đại điện trợn to hai mắt, kinh ngạc vô cùng.
Nhưng là so sánh một chút, Phương Chính lại không nổi bậc bằng Phương Nguyên đang tắm mình trong sát chiêu, không ngừng bay lên.
Địa linh hỏi.
Giờ khắc này, Phương Chính trên người quấn quanh dải lụa, trên đầu có một cái vương miệng do sương lam tạo thành. Hắn lơ lửng giữa không trung, phía sau là ánh sáng trắng xóa của thiên bộc quang hà. Trong rất thần thánh cùng cao quý.
Cơ hồ đồng thời, tay trái của Phương Nguyên tỏa ánh sáng màu u lam, mơ hồ còn có thể nhìn thấy định tinh cổ.
- Phách Quy, ngươi còn nhớ, Nhân Tổ truyện, chương thứ hai quyển thứ ba sao?
- Cư nhiên có một quái nhân đón lấy sát chiêu của ta tiến lên?
Bằng không, với hiểu biết của hắn về thế cục nơi này, với sự trợ giúp của Tiểu Thiên, với tài nguyên hắn đang có trong tay. Phương Chính hắn, hoàn toàn không cần vì Tam Vương truyền thừa này mà lãng phí nhiều thời gian, công sức, còn có cả mạng sống như vậy.
- Lời này là ý gì?
- Ha ha ha!
- Đúng vậy, ngươi là cổ tiên sống lại, kiếp trước trải qua quá. Hẳn là sớm đoán được cục diện này!
Ma Vô Thiên cũng không tránh khỏi kinh hãi.
- Không tốt!
Sát chiêu, thiên bộc quang hà! (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà với tính cách của Phương Nguyên, tự chặt tay của mình cũng không phải là việc gì đáng nói.
Phương Chính nhân lúc này bức ra, chớp mắt chui vào đại điện.
Địa linh khóc càng lớn.
Với nó mà nói, thứ hai không khiếu cổ chính là chấp niệm, cho dù bản thân có c·h·ế·t cũng không để ý.
Bốn sợi xiềng xích cũng mất đi mục tiêu, bay lung tung, lại bị quang hà chiếu rọi phá hủy.
- Nga, chẳng lẽ ngươi có biện pháp?
Mặc dù diễn xuất của Lạc Hành không tệ, thậm chí trước đó Phương Nguyên còn chẳng nhận ra vấn đề gì. Nhưng xui cho Lạc Hành, hắn lại bị việc của bút lông cổ làm cho bại lộ.
Đừng quên, Phương Chính hắn là một tên điên bệnh hoạn. Ý tưởng của một tên điên, đôi khi ngươi cũng không thể lí giải hoàn toàn.
Giống như trong Nhân Tổ truyện, chương thứ hai quyển thứ ba. Thái Nhật Dương Mãng vỗ lấy hai cánh, bay về phía mặt trời thái cổ...
Nhưng Phương Nguyên lại không quá bận tâm nàng, ánh mắt chuyển hướng về phía địa linh, truyền âm nói.
Bạch Ngưng Băng trong lòng phiền muộn.
- Ở Thương gia thành, ngươi lợi dụng việc thua cho Phương Chính, được Tố Thủ Y Sư giúp, thoát khỏi thề độc, lại âm thầm liên hệ Thiết Nhược Nam. Ở Tam Xoa sơn, ngươi cùng Thiết gia tứ lão bố cục... Những thứ này ngươi nghĩ ta không biết sao?
Tất nhiên là vì Phương Nguyên còn muốn triệt để lợi dụng Phương Chính khi còn có thể. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiết Nhược Nam đột nhiên cười to, chỉ vào Phương Nguyên quát.
Phương Nguyên bình thản nói, sau đó câu lên nụ cười băng lãnh, lại nói tiếp.
- Không, ta còn hi vọng, lần này luyện cổ không tính thất bại.
Ánh mắt kinh hãi của mọi người cũng không lọt được vào mắt hắn, bởi trong mắt hắn chỉ là một mảnh ánh sáng trắng xóa.
- Ngươi là nói... Không, không được, còn thiếu hai cái điều kiện không thể thỏa mãn. Đầu tiên, ngươi cần có thái cổ vinh quang.
Tiêu Mang vẻ mặt quái dị nhìn xuống.
- Phách Quy, ngươi còn nghĩ muốn luyện thành thứ hai không khiếu cổ hay không?
Mà Phương Nguyên, giờ khắc này đã tấm mình trong thiên bộc quang hà, dẫn đến ánh mắt chú ý của quần hùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.