Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 229: Kim nhật tạm thư triển dực khứ, minh triều đăng tiên si phượng hoàng!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229: Kim nhật tạm thư triển dực khứ, minh triều đăng tiên si phượng hoàng!


Kim nhật tạm thư triển dực khứ, minh triều đăng tiên si phượng hoàng!

Việc này, làm cho hắn ngay cả diễn cho tròn vai cũng không làm được, trực tiếp bạo phát rống to.

Địa linh kêu lên, tuy giọng nói yếu ớt nhưng lại tràn ngập vui sướng cùng hạnh phúc. Nó không biết Phương Chính có gạt nó hay không, nhưng nó thực sự rất vui.

Thiên hà nhất quải đào long ngư, nghịch thiên độc hành cố bát hoang.

Hắn không có ý định đi cùng bọn họ.

Nó nói, sau đó nhạt dần, rồi biến mất.

Ngoài ra, địa linh cũng không phải để chưng. Nó vì bảo hộ hi vọng, cũng liền bảo hộ Phương Nguyên. Mà định tiên du là đường lui cuối cùng Phương Nguyên có, địa linh tuyệt sẽ không ở yên đứng nhìn người khác c·ướp đi.

- Bằng không ngươi cảm thấy ta vẫn còn đứng đây là vì cái gì?

Trước đó ai mà nghĩ tới, ở một nơi ngũ chuyển một đám lớn tụ tập, cư nhiên người luyện ra tiên cổ, lại là một vị tứ chuyển cổ sư. Quả thật khiến này đó ngũ chuyển cường giả, trong lòng tràn đầy khó chịu.

Dương Mãng hám vẫn thùy vô bại? Quyền thổ trọng lai tái xưng vương.

Lại có đạo hữu Shintoo, từng có đoạn thời gian cùng ta bình luận trên trời dưới đất rất nhiêu thứ.

Đã biết kết quả, còn phí sức đi làm để làm gì?

- Người trẻ tuổi, ngươi cũng nên đi đi a. Bằng không sẽ không đi được nữa.

Đương nhiên là loại thu hồi có trình tự, hắn cũng không ngu tới mức đột nhiên ngắt ngang sát chiêu, như vậy chẳng khác nào tự tìm thương tích.

Trong khoảng thời gian đăng những chương cuối cùng của quyển 2, ta vẫn luôn suy nghĩ về việc này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng cảm ơn vì đã xem mấy dòng cảm nghĩ này của ta.

Hơn nữa, trước đó thay Phương Chính truyền tống nhiều dị nhân cùng đàn c·h·ó như vậy, lại giúp Phương Nguyên thúc d·ụ·c định tiên du, mà phúc địa còn trăm ngàn lỗ hổng, thất thoát không ít tiên nguyên. Hiện tại tiên nguyên đã muốn không còn.

Bởi bọn họ nhận ra, người vừa luyện ra tiên cổ, chính là một vị tứ chuyển cổ sư, Tiểu Thú Vương Phương Chính.

- Dùng định tiên du, ngươi tất nhiên sẽ thoát khỏi nơi này. Mà khi tiên nguyên không còn, phúc địa sẽ lập tức hủy diệt, đối với ta mà nói, t·ử v·ong cũng không là gì, còn có thể xem là một loại giải thoát. Chỉ hi vọng ngươi ngày sau có thể luyện thành thứ hai không khiếu cổ, không phụ lần cơ duyên này. Trước khi ly biệt, ngươi còn có cái gì muốn nói với ta sao?

Vừa nói, tiên nguyên vừa bị nó điều động lên.

Rất may là lúc đó gặp được một bạn nhiệt tình, cho ta nhận xét, bằng không chính ta cũng không có nhận ra.

- Phương Nguyên! Tên hổn đản nhà ngươi! Trả mạng lại cho cổ trùng của ta a!

Một lần dừng này, ta thậm chí từng muốn từ bỏ.

Cuối cùng, ta không cầu quà tặng, cũng không đặt vip chương. Ta không có ý định kiếm tiền bằng bộ này, vì đây là đồng nhân. Ta chỉ cầu nhận xét của các vị, cầu các vị tìm sạn giúp ta.

---

Vị cổ sư này nghe vậy, chỉ có thể dè dặt nói xin lỗi, không dám đặc tội Phương Chính.

Cảm ơn đạo hữu Hỗn Ma, với ta, đạo hữu có thể nói là thần minh xuất thế ngang trơi. Đột nhiên xuất hiện, mỗi ngày cho ta bốn cái đề cử, nói thật thì ta rất vui, nhưng lại ngại ngùng, cũng không dám nói tiếng cảm ơn.

Còn có đạo hữu Kẻ Trộm, cũng rất hay cho ta đề cử, còn có bình luận. Mặc dù rất ngượng ngùng, nhưng cũng phải nói là ta mất rất lâu, nhưng đôi khi cũng không hiểu bình luận của đạo hữu là đang muốn truyền đạt cái gì cho ta.

Đường quay lại lúc này một mãnh thông thoáng, bọn họ lại ở gần đại điện hơn, muốn chen quá đám đông liền khó khăn, còn không bằng cược một lần.

Theo lời Phương Chính, từ trong thẻ sticker, một con cổ trùng nhìn tương tự bọ rùa, trên thân sáng bóng trong suốt, chính là hình dạng của thứ hai không khiếu cổ.

- Đây là hình dạng của thứ hai không khiếu cổ, ta từng thấy qua, nên vẽ lại. Xem như tặng ngươi món quà đưa tiễn.

Chương 229: Kim nhật tạm thư triển dực khứ, minh triều đăng tiên si phượng hoàng!

Đầu tiên là cảm ơn hai vị đạo hữu Nhân Thường, Light Yagami. Hai vị đã đồng Hành cùng ta trong những ngày đầu khởi bước.

Trong đầu Phương Nguyên lúc này đã ấp ủ xong nơi cần tới, lại chợt nhìn về phía Phương Chính, khóe môi hơi vễnh lên, trong đầu ý niệm chợt động.

Phương Nguyên ánh mắt bình thản, quét qua toàn trường, cuối cùng dừng lại trên người Phương Chính.

Ba lần! Đó là số lần ta viết năm mươi chương đầu. Cảm giác viết xong, lại bằng một cái chạm đem xóa sạch tất cả cũng rất sót, nhưng ta lại không hối hận, bởi vì nhờ vậy, đến lần thứ ba, ta đã có được cái mở đầu khiến ta hài lòng.

Phương Chính ngẩng người, sao đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, cuối cùng nhịn không nổi rống lên.

Ngay sau đó, bích quang chợt lóe, Phương Nguyên biến mất. Chỗ hẵn vừa ở chỉ còn lại có bộ quần áo trên ngươi hắn vừa mới rồi đang rơi xuống.

Nhưng đột nhiên ngừng bộ này, khiến ta cảm thấy rất khó chịu, bởi có không ít thì nhiều cái hố nhỏ trong cái hố to này còn chưa có lấp, bỏ dỡ giữ chừng, sợ gần chính ta cũng chửi mình.

Nhưng bằng một thế lực nào đó, một vị đạo hữu đăng trên group cổ chân nhân giới thiệu bộ này. Cho nên có không ít đạo hữu đã ghé qua.

Phương Nguyên là ai nha?

Phương Nguyên lúc này ở trên cao, phòng ngự trên người cũng bị thu hồi. Mà bên cạnh Phương Nguyên, định tiên du đang chấn động hai cánh, dập dờn bay xung quanh hắn.

Trong lúc Phương Chính cùng địa linh đang vận chuyển tài nguyên.

Người trẻ tuổi này, vì cái gì đột nhiên nổi điên a? Lại nói, Phương Nguyên là ai nha?

Hắn ánh mắt quét qua toàn trường, trong lòng cũng là tràn ngập cảm xúc, cuối cùng này đó cảm xúc, hội tụ mà thành một bài thơ.

Tiêu Mang hừ lạnh, đem sát chiêu thu hồi.

Mà mảnh phúc địa này, cũng rất nhanh đã bị hủy diệt hoàn toàn. Có một bộ phận cổ sư, bởi vì đi theo không kịp đại đội, rơi lại trong phúc địa, sống sờ sờ cũng bị hủy diệt cùng mảnh phúc địa này, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.

Tới một bước này, cũng liền đã hoàn thành quyển 2.

Định tiên du sau khi luyện đi ra, đã bị Phương Nguyên luyện hóa thành công. Đây chính là đồ của Phương Nguyên, một ý niệm của Phương Nguyên liền hủy. Phương Chính cũng không làm được việc chớp mắt luyện hóa tiên cổ.

Phương Chính lúc này xoay người đi xuống đất, Phương Nguyên cũng không tiếp tục để ý hắn, mà quay lại đáp lại lời khen ngợi của địa linh. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Khí tức này, không thể nào?! (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù toàn quá trình, Phương Chính gần như đều đưa lưng về phía Phương Nguyên. Nhưng hắn vẫn luôn vận dụng con mắt do thám, toàn bộ tình cảnh không chỉ nhìn thấy rõ ràng, còn bị thu lại không sót chút nào.

Tiếng rống của hắn tràn ngập phẩn nộ cùng bi thương, là loại bi thương tê tâm liệt phế.

Cái này nhắc trước với các vị đạo hữu, tốt nhất chuẩn bị tâm lí sụp hố bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay sau đó, Phương Nguyên lại lấy ra một con cổ trùng, tham gia vào trong luyện cổ.

- Hảo chí hướng! Ta liền đưa các hạ đoạn đường.

Tính, cũng bởi lúc đó lên chương quá chậm, mỗi tuần một chương, cũng không thể trách ai.

Thiên cổ địa tiên tùy phong thệ, tích nhật tam vương quy thanh trủng.

Không lâu trước đây, ta đã dự định sẽ tạm dừng bộ này. Kế hoạch của ta là sau khi kết thúc quyển 2, sẽ đăng cái thông báo tạm dừng, rồi bắt đầu một bộ mới. Thậm chí đã chuẩn bị xong đại cương cho hai bộ khác, còn đang trong quá trình phân vân nên đăng bộ nào trước trong hai bộ.

Nhưng sau đó, xem như cố gắng có kết quả, bắt đầu có thêm độc giả mới đến với ta. Và ở đây, ta cũng xin cảm ơn một số vị đạo hữu.

Rất yên tĩnh!

Phương Nguyên vẫn đang ở luyện cổ, quần hùng ánh mắt đều bị hấp dẫn, hồn nhiên chưa phát hiện mao dân, đản nhân cùng đàn c·h·ó đang lần lượt biết mất.

- Thông qua nơi này, các ngươi sẽ đến một chỗ an toàn.

Hành trình mấy năm dài, trong đó có một lần ta tạm dừng hẵn nửa năm, còn nhớ lúc đó mới vừa ra trường, mới vừa đi làm, không thể căn đo được thời gian, lại thay đổi môi trường, làm ta không có cảm xúc gì.

Bộ này viết ra, cũng là ta ấp ủ rất lâu. Ngẫm lại cũng bắt đầu từ những ngày đầu tin Cổ chân nhân bị phong sát mới chỉ còn là tin đồn, chưa phải tin chính xác, ta đã bắt đầu có ý định viết.

Quần hùng một mặt mộng bức, thông qua vách đại điện bị phá sập, tò mò nhìn về phía Phương Chính.

Nhìn lượt cất giữ tăng, lượt đọc tăng, có thêm bình luận nhận xét về truyện, làm ta cũng do dự.

- Người trẻ tuổi, cảm tạ ngươi...

Lúc này đây, hắn đùng một cái trong đó, đem đám cổ sư này đưa đi.

Phương Nguyên hé miệng, khí khái ngâm.

- Cái này ta đương nhiên hiểu được.

Ta kiên trì viết, dù mỗi ngày số lượt đọc không quá năm mươi, không có đề cử, không có thêm bình luận mới, ta vẫn viết.

Nhưng là Phương Nguyên đã có chuẩn bị, lập tức đem hai con tam canh cổ lấy ra, đều dùng lên trên kén tằm.

- Nguyên lai nó trong như thế này a!

- Không xông, phúc địa sắp hủy diệt rồi!

Ầm ầm ầm...

Gì thì gì, nhìn Phương Nguyên chật vật, Phương Chính trong lòng vẫn là rất vui vẻ.

Nếu cái đó có giải thích trong mấy bản thảo, ta sẽ cho các vị một vị trí đại khái. Nếu chưa có, ta sẽ đưa nó vào tương lai xa, xem như hố mà lặp lại. Còn nếu là sạn, ta sẵn sàng chỉnh sửa nếu cần thiết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất nhanh, phúc địa đột nhiên chấn động, vách phúc địa đột nhiên hình thành gió.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, trong không khiếu của Phương Chính, ngũ chuyển bút lông cổ, tứ chuyển giấy cổ, tứ chuyển nghiên cổ, tứ chuyển mực cổ đồng loạt tự bạo.

Thời gian trên kén tằm chớp mắt tăng lên chín lần.

Bọn họ chỉ biết người gọi là Tiểu Thú Vương Phương Chính, chứ không biết Phương Nguyên.

Có Lưu Tử Phàm dẫn đầu, những người còn lại cũng không do dự nữa, đều ào ào nhảy vào, sau đó biến mất.

Cảm ơn CUCfe71138, Ninh Thư, Mặc Diệp Hy, Ta là Quả Bơ các vị đạo hữu đã đánh giá truyện của ta.

Phương Nguyên cũng là ngay sau đó, bay ra khỏi quang hà. Mà quang hà cũng chậm rãi biến mất, sau đó tiêu tán.

Nhưng mà, Lạc Hành có một chỗ giống ta, chính là cố chấp. Một khi đã bắt đầu, liền không cam tâm từ bỏ, vì vậy ta viết tiếp.

Một chút ý nghĩa cũng không có!

Cuối cùng, ta đang cố sửa lỗi chính tả của truyện, tuy tiến độ rất chậm, nhưng sẽ cố gắng hạn chế sự khó chịu nhất cho các vị đạo hữu.

Phong Thiên Ngữ là phát ra tiếng kêu đau tận tâm can, vô cùng tuyệt vọng, giống như con tiên cổ kia vốn là của hắn.

Nhưng cũng có vài người, nghe được lời Phương Chính nói, không khỏi nhìn lại.

Thiết Nhược Nam, Bạch Ngưng Băng hơi liếc nhìn Phương Chính, cũng không có nán lại, vội vàng xoay người chạy đi.

Vâng, chính là nội dung hiện tại.

Cái này làm cho Phương Chính giờ khắc này đau tận tâm can, hắn từng nghĩ Phương Nguyên sẽ triệu hồi bốn con văn phòng tứ bảo đi, nhưng hắn không có chuẩn bị tâm lí là, Phương Nguyên cư nhiên cho chúng tự bạo.

Mà quan trọng nhất, hệ thống bây giờ đã bị khóa, không cách nào sử dụng, Phương Chính cũng không cách nào dựa vào hệ thống đi c·ướp định tiên du.

Phương Chính nhìn hắn, lãnh đạm hỏi lại.

Luyện đạo cổ sư Phong Thiên Ngữ lúc này kích động đến hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.

Vài lời tác giả.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn ảm đạm xuống, quỳ xuống trên mặt đất, gương mặt bi thương đến cự điểm.

C·ướp thành quả?

Hẹn gặp lại ở quyển 3!

Đám người Dịch Hỏa, Dực Xung sau khi nhớ ra tình cảnh luyện định tiên du trong Nhân Tổ truyện, cũng là kinh hãi không chịu được.

Chỉ có địa linh kêu to.

Kén tằm sau đó mở ra, một con bướm toàn thân tỏa ra lục quang loang loáng, là định tiên du tiên cổ.

Nói tới nói lui, chính là c·ướp không được.

Nó mặc dù ngày đêm bên cạnh trợ giúp Phương Nguyên luyện cổ, nhưng nó cũng đâu biết tên của Phương Nguyên, toàn gọi hắn người trẻ tuổi.

Bắt đầu một bộ mới, với ta không khó, cái khó chỉ có việc không biết là nên đăng bộ nào mà thôi, dù gì ta chuẩn bị cho hai bộ dự bị này cũng đã có hơn hai năm. Nói viết, cũng có thể bắt tay ngay cũng được.

Phương Chính hơi liếc nhìn đám đông đã chạy ra xa xa, nhất là bóng dáng của Bạch Ngưng Băng cùng Thiết Nhược Nam đáng ẩn hiện bên trong.

Địa linh liền đáp.

Địa linh cũng là ném ánh mắt kì quái về phía Phương Chính.

Bách chiến bách thắng cổ vừa tham gia vào, khí tức tiên cổ đột nhiên ổn định lại.

Trở lại một chút trước đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quần hùng ào ào biến sắc, cực kì kinh hãi.

Địa linh lúc này truyền âm cho Phương Chính, giọng nói của nó đã rất yếu ớt.

Nhưng rất nhanh, trong đám người đi ra một người, Phương Chính nhận ra người này, chính là Lưu Tử Phàm.

Phương Chính dày vò nội tâm một hồi, cuối cùng vẫn là rống lên thêm một câu.

Bởi tâm tình của bọn họ, lúc này chỉ còn lại có bóng người trên cao, trên lưng có một đôi cốt cánh, toàn thân bao phủ kim quang, đang tắm mình trong quang hà, phấn đấu hết sức, ngược dòng mà lên.

Quần hùng lúc này đua nhau chạy ra ngoài, thậm chí bắt đầu có tình cảnh chém g·iết nhau để tranh đường đi, đánh đến mức cũng là đỏ cả mắt.

Phương Chính nhìn Lưu Tử Phàm, cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn ta còn sống.

- Định tiên du, hắn thật sự đang luyện định tiên du sao? Không nghĩ tới, Phong Thiên Ngữ ta vậy mà có thể nhìn thấy tình cảnh luyện tiên cổ a!

Thật không nghĩ tới, Phương Chính vậy mà trước sau lại không ra tay cản trở Phương Nguyên. Nói thế nào thì, Phương Nguyên vẫn là có chút tin tưởng, nhiệm vụ cưỡng chế mà Phương Chính nói với chính mình, cũng phải có ít nhất sáu bảy phần là nói thật.

Một cổ hơi thở mênh mông, theo người kia không ngừng bay lên, dần dần xuất hiện, lan tràn mà ra.

Rất nhanh, hắn thu hồi tầm mắt, phát động đồ án cuối cùng còn lại, thi thi nhiên nhiên đi vào, sau đó biến mất tại chỗ.

Cái này thuận tiện để hắn sau này có buồn chán, cũng có thể lấy ra xem lại.

- Hắn ở luyện cổ, hắn thật sự đang ở luyện cổ?! Hắn đến tốt cùng là loại người nào? Chẳng lẽ là Thái Nhật Dương Mãng trọng sinh?

Mà lúc này đây, toàn trường cũng là chấn kinh rồi.

Mỗi lần nó chấn động hai cánh, đều rơi ra những bụi ánh sáng màu xanh ngọc bích, vô cùng xinh đẹp.

Trong phúc địa của Phách Quy.

Hắn và Phương Chính có thề độc, sẽ không làm hại nhau. Cho nên nếu đây là bẫy, Phương Chính một khi nhìn thấy Lưu Tử Phàm, liền sẽ ngăn cản lại.

Đám người Thiết gia cùng Bạch Ngưng Băng giờ khắc này kinh hãi không thôi, đem một màn kì lạ do Phương Chính tạo ra ném ra sau đầu.

Đám cổ sư do dự một chút, nhưng không ai dám là người đầu tiên đi vào.

Lạc Hành này có phải điên rồi hay không? Đột nhiên kêu gào cái gì?

Con cổ này, là do Phương Chính đi lấy về, tự tay giao cho Phương Nguyên, đúng là bách chiến bách thắng cổ.

Thấy Phương Chính vẫn còn đứng tại chỗ cũ, bọn họ hơi do dự, cuối cùng cắn môi, quay đầu chạy về.

Mặc dù tiên nguyên trước đó có được bổ sung, nhưng nó đã rất già rồi, tiên nguyên dù còn nó cũng sống không được.

Phương Nguyên tự biết, nếu đổi vị trí tới nói, hắn mà biết Phương Chính luyện tiên cổ, bản thân lại có nâng lực ngăn cản, vậy thì mặc kệ có nhiệm vụ hay không, Phương Nguyên vẫn sẽ ra tay cản trở.

Phương Chính chỉ hét một lần, cũng không có để ý xem bọn họ nghe hay không, tùy ý đứng đó. Nếu không ai tới, vậy một mình hắn đi.

Mọi người hốt hoảng, ào ào bỏ chạy.

- Ta ở chỗ này có đường thoát, ai muốn sống, có thể đến đây!

- Đây là đương nhiên. Trong đồng đỉnh vẫn còn tiên nguyên, ngươi muốn đi nơi nào, trước hết trong đầu nghĩ một cái. Tốt nhất là chọn một cái địa phương an toàn, nhưng phải chú ý, hình ảnh trong đầu của ngươi, phải cùng thực tế không quá sai biệt, không thể có khác biệt quá lớn.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại.

Tiếp sau, mới các vị đạo hữu vào hành trình lắp và đào hố của ta.

- Không!

Phía sau, sẽ là bắt đầu quyển 3.

Ngâm xong, Phương Nguyên cười ha ha.

Phong Thiên Ngữ vẻ mặt kích động, lập tức đứng lên, ánh mắt rực sáng, giống như tìm thấy hi vọng.

- Phương Nguyên, ta nhất định sẽ đấm ngươi không trượt phát nào a!

Chân thành cảm ơn mọi người!

Không sai, Phương Chính mặc dù có thể ra tay c·ướp. Nhưng kết quả nhất định là thất bại.

Phương Chính đem tam chuyển bút lông cổ Tiểu Đồ Thiên gửi tới chuyển thành bản mệnh cổ của không khiếu thứ hai. Sau đó liếc về phía quần hùng, lớn giọng hét.

Phương Nguyên há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra cái gì.

Phương Chính nói.

- Vô dụng. Gia tốc như thế chính là uống rượu độc giải khát, tiên cổ dựng d·ụ·c quá nhanh, khí tức không ổn định, tất nhiên sẽ tự bạo hủy diệt...

- Định tiên du cổ, có thể làm cho cổ sư, đi đến bất cứ nơi nào. Nhưng nó là tiên cổ, cần có tiên nguyên mới có thể thúc giục. Cho nên, địa linh, ta cần ngươi trợ giúp.

Không ai biết nên nói gì.

Hắn lúc trước chuẩn bị sáu cái, bốn cái để vận chuyển tài nguyên, hai cái còn lại chuyên môn dùng làm đường lui cho bản thân.

Ở quyển 3 này, ta sẽ tận lực lấp nhiều hố nhỏ một chút, đồng thời đào một cái hố to đùng, đem cái hố to bự nhất đào sâu thêm mấy thước.

Cho nên sau nhiều ngày suy tư, ta quyết định vẫn là tiếp tục đi tiếp. Ta cũng không muốn Lạc Hành nửa đường gẫy gánh, hắn hiện tại còn chưa có cái nhà riêng cho mình, còn phải ăn nhờ ở đậu. Bỏ hắn như vậy, thân làm mẹ ta đương nhiên vẫn sót lắm a.

Rất nhanh, nơi này đã tập hợp được hơn hai trăm cổ sư. Phương Chính thấy thời gian cũng không quá sai biệt, liền phát động một cái đồ án khác.

- Hắn dùng trụ đạo cổ trùng tăng tốc thời gian?!

Phương Chính đau đớn vô cùng, bút lông cổ c·hết so với hắn c·hết còn khiến hắn thương tâm hơn. Mà đáng hận nhất là, Phương Chính không thể g·iết Phương Nguyên, vì đại kế của chính mình, hắn tuyệt đối không thể g·iết Phương Nguyên.

Phương Nguyên khẳng định đáp.

Lưu Tử Phàm hướng Phương Chính gật đầu nói tạ, sau đó không chút do dự đi vào đồ án.

Lúc đó ta đã nghĩ vậy.

- Cư nhiên muốn mượn lực của ta, luyện thành tiên cổ? Hừ.

Một vị cổ sư chạy tới, dè dặt hỏi.

Không, đúng hơn đã viết.

Viết vì sở thích, quả thật không thể kéo dài!

Phương Chính nhìn quần hùng hỗn loạn, ánh mắt bình thản, như cũ đứng yên tại chỗ.

Nhưng dù vậy, thiên bộc quang hà vẫn là ngừng chảy, bắt đầu thu nhỏ lại.

Toàn trường một mảnh câm lặng nhìn hắn.

Đương nhiên chương 1 đã từng bị ta sửa qua một lần, bởi vì lúc đó cách ta viết, làm cho độc giả hiểu lầm một chút về hình tượng nữ ban đầu của Lạc Hành.

- Nhanh, nhanh thoát ra khỏi đây!

Nói thật thì, ta luôn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhiều lần viết lại thôi, cuối cùng vẫn luôn im lặng cho tới bây giờ.

Mọi người nhìn xem, không khỏi kinh hô.

Cảm ơn các vị đạo hữu Jiangshan Nguyễn Hà, Tiger62, APOOLO, TuấnHắcHóa, Phuc Trận, Dahes, LuyệnThiênMaTôn, pt ngọc thùy, Minhanh9512, raccon, Trí Giả Thần, Tree of life, feVDB18972, Lelouch009, Thái Thượng Vong Tình, Anh duc Nguyễn, Triệu Vỹ, Catking, Cổ Lão. Cảm ơn mọi người đã cho ta đề cử, thậm chí còn tặng quà.

Nhưng Phương Chính rất nhanh thu hồi tầm mắt, bên kia là phúc địa Đồ Thiên, chỉ cần Phương Chính không ra lệnh, đám cổ sư này hiển nhiên là tuyệt đối an toàn. Cho nên Phương Chính nói an toàn, là không có nói dối.

Phương Chính lúc này cũng vừa đem đóng cổ tài chuyển đi xong, hơi quay đầu lại, mỉm cười nhìn về phía Phương Nguyên.

Phương Chính lúc này lấy lại tinh thần, nhìn về phía địa linh, lấy ra một tấm thẻ sticker ném về phía nó, đồng thời nói.

Địa linh thở dài, cảm khái nói.

Xin lỗi vì có chút nhiều lời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229: Kim nhật tạm thư triển dực khứ, minh triều đăng tiên si phượng hoàng!