Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Trở về phúc địa Đồ Thiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Trở về phúc địa Đồ Thiên


Bọn họ ào ào lên tiếng, không ngừng nói cảm tạ.

Cứ như vậy, trong lúc bên kia hỗn loạn, bên này đã qua năm ngày.

Phương Chính lạnh nhạt gật đầu, nói.

Phúc địa Đồ Thiên vốn là động thiên cấp bát chuyển, sau khi rơi xuống thành phúc địa, cấp bậc cũng còn ở thất chuyển.

- Làm gì? Các ngươi cảm thấy, ta đưa các ngươi về đây để làm gì? Ta nhưng là ma đạo cổ sư. Mà cho dù là chính đạo cổ sư, trong tình thế đó cũng chẳng ai lại tốt bụng ra tay cứu các ngươi. Các ngươi nên cảm thấy may mắn, may mắn chính mình đối với ta còn có giá trị, bằng không các ngươi sớm đ·ã c·hết.

Dương Quang kêu lên một tiếng, vẻ mặt tràn ngập không dám tin.

Lúc Phương Nguyên luyện thành định tiên du, Tiểu Thiên có mở lại, nhưng mở lại chỉ để thông báo với Phương Chính, nhiệm vụ thất bại, hệ thống bị khóa vô thời hạn. Muốn tái khởi động, cần Phương Chính hoàn thành điều kiện.

- Ha!

Nhưng những thứ này không đáng chú ý. Đáng chú ý nhất là, hắn hoàn toàn xích lõa, toàn thân không có lấy một mảnh vải, phơi bày trần trụi giữa trời đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Địa linh lập tức đáp.

Phương Chính đem chúng thu lại, cũng không cảm thấy có bao nhiêu tiết nuối. Bởi vì này đó hình vẽ, dù mất đi nhưng cũng đã hoàn thành vai trò của mình. Đó chính là làm nên đồ án, phát động sát chiêu bước nhảy alpha.

Phương Chính gật đầu, cùng hắn tính toán cũng không sai biệt.

- Lạc Hành đại nhân, ngài chính là cha mẹ tái sinh của ta a.

- Không có lầm, đây đúng là phúc địa, bên cạnh ta chính là địa linh.

Lập tức có người lớn tiếng chất vấn.

Phương Chính im lặng không nói gì, mặc cho bọn họ thỏa sức nói, bởi hắn biết mấy người này chỉ đang khách khí, rất nhanh sẽ chủ động chuyển đề tài.

Về đến nơi, toàn thân của Phương Niệm Dung đã ướt nhẹp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mệt mỏi đến mức ngồi phịch trên mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà ở ngay sau đó, Phương Nguyên bên trên Đãng Hồn sơn, dùng chân đạp Phượng Kim Hoàng xuống, lại để cho địa linh Tiểu Hồ Tiên đem những người khác đuổi đi, đóng cửa phúc địa.

- Tiểu Đồ Thiên, trước đem mấy tấm giấy trước đó thu lại, đưa toàn bộ tới đây.

Phương Niệm Dung lúc đó cũng vạn phần kích động, nàng nhận ra gương mặt của người này.

- Lạc Hành đại nhân?!

Đám cổ sư giật mình, ngay sau đó vội vàng hướng Phương Chính thi lễ.

Tùy theo cấp bậc cổ tiên, mà có mức độ tai kiếp khác nhau.

Hạc Phong Dương rất muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng nhìn phản ứng của Dương Quang cùng Phương Niệm Dung, hắn hơi suy tư, cuối cùng vẫn là cắn răng gật đầu thừa nhận.

- Tiểu Đồ Thiên, đem bọn họ giam lại. Chúng ta về Đồ Thiên cung.

Phương Chính nhu nhu huyệt thái dương, cảm thấy mệt mỏi.

Đáng tiếc, hệ thống khóa rồi.

- Trước tiên kiểm tra lại tổn thất cùng thu hoạch của lần này đã.

Nhiệm vụ ẩn vốn đã không dễ dàng, thành tựu lại càng khó khăn. Có thể nói, chủ yếu là xem ở vận khí.

- Đây là nơi nào?

- Cài gì?

Quả nhiên, không lâu sau, có người hỏi.

Hơn nữa, mảnh phúc địa này sinh cơ bừng bừng, so với trước đó một trời một vực, cái này càng kích phát lòng tham của bọn họ.

Phương Niệm Dung bởi vì nhiệm vụ cưỡng chế, phải tốn rất nhiều công sức, cuối cùng lôi Phương Chính ra, nói chính mình đã chiêu mộ Phương Chính vào môn phái, lại vì tăng sức thuyết phục, nàng còn đem sự yêu nghiệt của Phương Chính ra nói, mà Phương Nguyên lại là ca ca song sinh của Phương Chính, có thể mượn mối quan hệ này, lôi kéo Phương Nguyên, thâu tóm phúc địa Hồ Tiên.

Dưới chân bọn họ, tùy tiện một bông hoa, một ngọn cổ đều là cổ tài nhất, nhị chuyển, thậm chí có một số tam chuyển.

Phương Chính lạnh nhạt nói.

Nhưng phản ứng đầu tiên nhất lúc đó, chính là Dương Quang.

- Cách địa tai còn bao lâu?

- Không, không phải Lạc Hành. Đây là Phương Nguyên!

- Lạc Hành đại nhân, ngài đây là ý gì?

Phượng Kim Hoàng lúc đó ngốc lăn tại chỗ, Dương Quang cách đó rất gần cũng là hai mắt trừng to.

- Lạc Hành đại nhân, vừa rồi ngài nói nơi này là phúc địa, ta không có nghe nhầm chứ?

- Mạng của ta là được ngài cứu, ơn nghĩa này ta nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm. Về sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.

Tai kiếp tuy cũng là của thất chuyển, nhưng độ nguy hiểm so với của lục chuyển cao hơn.

Chính là nói, mảnh phúc địa này không hề vô chủ, mà chủ nhân của nó, chính là Phương Chính.

Địa linh vừa đáp, ngay sau đó, một sắp giấy xuất hiện trước mặt Phương Chính. Những thứ này đều là mấy tấm thẻ dùng để vẽ sticker, chỉ là bây giờ đã không còn hình vẽ nào bên trên.

Câu này của Phương Niệm Dung, khiến mấy vị cổ tiên không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Hạc Phong Dương. Bọn họ đều đồng thời có một cái ý nghĩ, người tới là do Tiên Hạc môn an bày.

Nhưng hắn không thể nghỉ ngơi, bởi vì địa tai sắp tới.

Mà thời gian đang nói, là tính bằng thời gian chảy của phúc địa.

Phương Niệm Dung trong lòng nghĩ mà sợ, không tự chủ được đánh một cái rùng mình.

Thời gian qua, bởi vì luôn phải áp chế bản hồn, hắn tiêu hao rất nhiều tinh thần, hiện tại tuy thân thể cũng không mệt mỏi gì mấy, nhưng linh hồn đã cảm thấy rất mệt, tinh thần càng thêm suy yếu.

Phúc địa mỗi cách một đoạn thời gian sẽ có tai kiếp buông xuống. Cổ tiên tu hành, cũng không còn là dùng chân nguyên ôn dưỡng không khiếu, mà đổi thành kinh doanh phúc địa, vượt qua tai kiếp.

Chương 1: Trở về phúc địa Đồ Thiên

Phương Niệm Dung đi ra khỏi phòng nghị sự, nàng một mạch đi xa nơi này, sau đó đi phía trung ương môn phái, lại vòng qua vài con đường, cuối cùng quay về tới phòng của mình.

Trong lúc Phượng Kim Hoàng đang vươn người lên, muốn ngã l·ên đ·ỉnh núi, thì đột nhiên bích quang chợt lóe, một người từ hư không xuất hiện, đứng thẳng trên đỉnh núi.

Tiên Hạc môn. (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Phúc duyên luôn đi cùng tai ương, có phúc địa liền có tai kiếp.

Phương Chính lúc này đi lại cái ghế lớn ở tầng năm ngồi xuống, sau đó nói.

Nhưng bọn họ cũng không phải không có đầu óc. Phương Chính có thể tùy ý đưa họ vào đây, còn có địa linh đi ở bên cạnh, cái này nói lên điều gì?

- Bẫm chủ nhân, chỉ còn lại mười lăm ngày.

Nhưng Phượng Kim Hoàng không muốn thất bại, vận dụng tới mộng dực tiên cổ, làm cho cổ tiên của thập cổ phái cũng phải kinh hô.

Bát chuyển cổ tiên, mười năm một trận thiên kiếp, năm mươi năm một trận hạo kiếp, một trăm năm một trận vạn kiếp. Trải qua ba lần vạn kiếp, hoàn thành một điều kiện thành tựu cửu chuyển.

- Vâng, chủ nhân!

Bọn họ có tò mò, có ngỡ ngàng, có nghi hoặc, cũng có một số ánh mắt tham lam nhìn xuống dưới chân.

Mà trong lúc Phương Niệm Dung từ Thiên Thê sơn quay về Tiên Hạc môn.

Trung Châu, Phi Hạc sơn.

Mười vị cổ tiên bên ngoài cũng một đám á khẩu, nói không nên lời.

Phương Chính không chờ bọn họ nói nhiều, hướng địa linh nói.

Phương Chính cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn lại người nói, sau đó nói.

Vừa trở về, Phương Niệm Dung liền bị gọi đi, chuyên môn để hỏi về Phương Nguyên.

Xoát một tiếng, Phương Chính được nó mang về tầng năm của Đồ Thiên cung. Mà hơn hai trăm vị cổ sư cũng đều bị nó giam vào tầng bốn của Đồ Thiên cung.

Dựa vào hệ thống?

Lục chuyển cổ tiên, mỗi mười năm có một trận địa tai, trăm năm có một trận thiên kiếp, sau ba lần thiên kiếp sẽ thành tựu thất chuyển.

Bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, nhịn lại xúc động muốn đem hoa cỏ ở đây nhổ đi. Dù gì bọn họ vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, lại bị đưa tới nơi xa lạ, chưa chắc chắn an toàn, ai cũng không dám vọng động.

- Lạc Hành đại nhân, ngài đúng là người tốt a.

Thập cổ phái Trung Châu không thể làm gì khác, chỉ có thể đem theo người của mình, mạnh ai về nhà nầy.

Đây là phúc địa, là do cổ tiên để lại, trong này nhất định có tiên tàng.

Đám cổ sư giật mình, trong lòng cực kì kinh hãi.

Phương Chính liếc mắt nhìn lướt qua, thấy một đám cái cổ rụt rụt, liền hiểu bọn họ đã nghĩ được tới đâu.

Mà phía sau, phúc địa chỗ Tam Vương truyền thừa có quá nhiều lỗ hổng, câu thông ngoại giới, làm thời gian bên trong cũng chậm lại dần, có xu thế cùng ngoại giới giống nhau.

Người này dung mạo bình thường, đôi con ngươi đen như vực sâu không đáy. Hắn dáng người khôi ngô, cơ thịt săn chắc, da ngâm bánh mật, tỏa ra sức sống bừng bừng.

Địa linh đáp, trên mặt lẫn trong giọng nói đều tràn ngập lo âu, còn có chút sợ hãi.

Phương Chính là ngũ chuyển đỉnh phong cổ sư, đỉnh cao thế tục. Còn bọn họ, tuy hơn hai trăm người, nhưng cao nhất chỉ có tứ chuyển trung giai, đánh bình thường đã đánh không lại Phương Chính, huống chi Phương Chính còn có địa linh giúp sức.

- Là một mảnh phúc địa!

- Lạc Hành?!

Điều kiện khởi động chính là Phương Chính phải hoàn thành một cái nhiệm vụ ẩn, cùng với một cái thành tựu ẩn. Mà cả hai cái này, phải hoàn thành trong thời gian cách biệt không lớn. Cụ thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn, vậy trong vòng hai mươi bốn giờ, phải hoàn thành thành tựu ẩn. Hoặc ngược lại hoàn thành thành tựu ẩn, vậy trong hai mươi bốn giờ phải hoàn thành nhiệm vụ ẩn. Vượt quá thời gian này, vậy thì số đếm trở về không, phải làm lại từ đầu.

- Đa tạ đại nhân ra tay tương trợ!

Nếu may mắn, có thể ngay lập tức hoàn thành, nếu không may, vậy thì sẽ rất lâu, rất lâu về sau.

Mà tình hình trước mắt cũng không cho phép Phương Chính đi đoán mò, đánh bậy đánh bạ cố gắng thăm dò.

Trong thời khắc tranh đoạt sau cùng. Dương Quang trước vượt qua Phương Kim Hoàng, giành được vị trí dẫn đầu.

Mà Phương Chính, hắn ngay cả lục chuyển còn không tới, lại muốn vượt qua tai kiếp của thất chuyển, nói thật chính là nằm mơ cũng không làm được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà tiếng kêu này của Dương Quang, làm cho Phương Niệm Dung giật mình, lập tức kêu lên.

- Mười lăm ngày, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng muốn không có.

Phương Niệm Dung lúc này đứng lên. Giờ khắc này, nàng không chỉ vì nhớ Phương Chính, mà còn là vì áp lực từ các vị cổ tiên, không thể không nhanh chóng đem người về.

Các vị cổ tiên của Tiên Hạc môn bàn luận rất lâu, cuối cùng tạm thời chấp nhận ý tưởng này, nhưng muốn Phương Niệm Dung bằng thời gian ngắn nhất đưa Phương Chính về, để bọn họ nhìn xem có giá trị hay không.

Ngay sau đó, ở cách họ không xa, đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt. Đồng thời, trong chớp mắt, Phương Chính từ hư không xuất hiện, bên cạnh hắn còn có một con nai sừng tấm, toàn thân trắng muốt không hạt bụi, hai cái sừng trên đầu trong suốt như pha lê, đúng là địa linh Tiểu Đồ Thiên.

Phương Chính lúc này lại hỏi

- Tiểu Đồ Thiên, trấn áp đi!

- Không nghĩ tới, uy áp của cổ tiên lại đáng sợ như vậy, ta thậm chí còn tưởng sẽ bị g·iết c·hết tại nơi đó a.

Hồi tưởng lại một chút, việc này còn phải bắt nguồn từ trận tranh đoạt phúc địa Hồ Tiên.

Phúc địa Đồ Thiên có tốc độ thời gian sáu so một so với ngoại giới. Phúc địa chỗ Tam Vương truyền thừa là ba so một. Cho nên ở nơi đó một ngày, nơi này qua ba ngày.

Xa ở Nam Cương, phúc địa Đồ Thiên.

Hơn hai trăm vị cổ sư tập trung trên một mảnh đất rộng rãi, ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.

- Vâng.

Đám cổ sư giật mình, không chờ bọn họ phản ứng lại, toàn bộ cổ trùng trên người họ đều bị trấn áp, không thể thúc giục.

Trên tay trái của hắn có một v·ết t·hương rất sâu, máu chảy ồ ồ.

Phương Chính trầm tư một lúc, thấy trong đầu một mảnh lộn xộn, vì vậy không khỏi khẽ thở dài, đi theo từng bước mà tính.

Bởi nói biết, chủ nhân này của nó rất nhanh sẽ dùng đến đám người này.

Người bên trên hơi giật mình, cúi đầu nhìn xuống Dương Quang. Sau đó như không có gì, nhìn qua Phượng Kim Hoàng, rất hiển nhiên, hắn không biết Dương Quang là ai.

Bọn họ nghe xong, ánh mắt không khỏi chuyển hướng về phía địa linh. Trong lòng không khỏi có chút kiên kị, đồng thời cũng có chút thèm muốn.

Thời gian của hắn không còn nhiều, làm mấy cái đó, còn không bằng dồn sức đi chuẩn bị ứng phó địa tai sắp buông xuống.

Phúc địa Đồ Thiên không có chỗ giam cầm, địa linh cũng chỉ có thể dọn ra một chỗ trống trong Đồ Thiên cung, tạm thời giam giữ.

Nàng ta dựa vào mộng dực, bay lên, vượt qua Dương Quang, đi tới bên cạnh đỉnh núi.

Nhưng sự thật đắng lòng, Phương Chính không thể bỏ mặt không quản. Chỉ có thể cố hết sức vượt qua. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ta phải sớm chuẩn bị một chút, nhanh chóng đi Nam Cương một chuyến, đem người đón về.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Trở về phúc địa Đồ Thiên