Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Tình báo
Cũng may việc này còn có thể không tham gia.
Nhưng hắn so với Lưu Tử Phàm tốt nhiều lắm, ngủ cũng không đến mức mê mang, ngẫu nhiên có tỉnh lại đi ra ngoài, liền chỉ thấy Phương Chính mang theo hai con mắt gấu trúc, ngồi xử lí công việc.
Phương Chính cũng không xoắn xuýt tiếp việc này, liền chuyển chủ đề nói.
Phương Chính nói tới đây, sắc mặt Phong Thiên Ngữ cùng Lưu Tử Phàm không khỏi biến đổi.
Mà lý do sâu xa trong đó, vậy phải nói về mấy ngày trước.
- Đây chỉ là sự kiện nhỏ, bởi vì chúng ta là phàm nhân, căn bản chen không vào. Nhưng mà, ta sẽ thành cổ tiên, cũng sẽ đem các ngươi kéo lên thành cổ tiên. Trở thành cổ tiên, có nhiều lúc thân bất do kỷ, muốn tránh không được.
Lưu Tử Phàm lấp đầy bụng của mình xong, đang chuẩn bị lại đi ngủ thêm một chút, lại bị Phương Chính gọi tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, tư thế cũng đổi sang ngồi thẳng ngay ngắn.
Nói xong truyền âm cho địa linh.
Hắn ngủ suốt bốn ngày bốn đêm, tinh thần cũng khôi phục không ít, bất quá cũng chưa phải hoàn toàn tỉnh táo, rất thường hay đánh vài cái ngáp.
Cũng không lâu, Phong Thiên Ngữ hài lòng ngồi vào ghế bên tay phải, Lưu Tử Phàm ngồi vào ghế phía bên trái.
Phương Chính gật đầu, nói.
Sợ chừng bây giờ Lưu Tử Phàm còn chưa biết vì cái gì, chính mình lại cam tâm trung thành với Phương Chính.
Mà chỉ mình hắn thì cũng thôi đi.
- Ta có một cái truyền thừa, truyền thừa này cho phép ta biết được một số việc của tương lai. Mặc dù con người thay đổi, tương lai cũng sẽ thay đổi. Nhưng vạn vật trên đời là có quán tính, cho nên ta tin rằng, có rất nhiều việc sẽ không khác với thông tin ta nhận được từ truyền thừa.
Phong Thiên Ngữ trong phòng luyện cổ đang rất chăm chú tập trung luyện chế thôi bôi hoán trản cổ.
- Ta họ Cổ Nguyệt, tên Phương Chính. Đến từ Cổ Nguyệt bộ tộc trên Thanh Mao sơn. Chỉ là mấy năm trước, Thanh Mao sơn toàn diệt, chỉ có năm người chạy ra được, ta và ca ca Phương Nguyên là hai trong số đó.
Nhưng mà, tính, cũng không quan trọng. Quá trình thế nào thì kệ nó, kết quả chỉ cần có lợi cho Phương Chính là được.
Nếu đổi lại là mấy ngày trước, hắn một chút nhiệt huyết cũng không có, chỉ muốn đi ngủ một giấc thật đã.
Cho nên Phong Thiên Ngữ làm ra quyết định, cho dù bản thân rất sùng bái Phương Nguyên, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không phản bội người chủ thượng là Phương Chính.
Bọn họ đây là vừa mới nhận được tình báo đáng sợ gì? Mặc kệ có phải là thật hay không, việc này cũng không phải là việc có thể đem ra đùa.
Phương Chính ngồi nhìn xuống, thấy cảnh này, trong lòng cũng có chút bất ngờ.
Phương Chính mỉm cười, nói.
- Ta không thích uống rượu, nên phần lớn thời gian đều uống trà. Trà được pha chế công phu, ta nhưng là uống không quen. Ngẫm lại, từ lúc gia trại của ta bị hủy, lang bạc kì hồ đến nay cũng đã sắp có mười năm, con ấm trà cổ này vẫn luôn cùng ta làm bạn, ta sớm đã quen thuộc mùi vị của nó. Lần này lấy nó thay rượu, đa tạ hai người đã trợ giúp ta trong lần địa tai này. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vừa hay nói luôn, người này bây giờ thấp nhất chắc cũng là tứ chuyển. Dù sao cũng là số mệnh quy định, tin tức này đối với một số vị bát chuyển đại năng cũng không tính là bí mật.
Nói cách khác, Lưu Tử Phàm không có ý định phản bội Phương Chính vì lợi ích, nhưng nếu là vì mạng sống, vậy thì cái này phải nghĩ lại một chút.
Nghe được cuộc đối thoại đó, Phong Thiên Ngữ đã bị làm cho cảm động không thôi.
Phương Chính lúc này vung tay, một con nhị chuyển ấm trà cổ bay ra, gót ba ly trà, chính hắn một ly, hai người còn lại mỗi người một ly.
Phương Chính cũng không thể nói cụ thể cấp bậc ra. Bởi truyền thừa mà hắn nói, chính là nguyên tác.
Hai người Lưu, Phong nghe vậy, cũng lập tức uống.
Phong Thiên Ngữ lúc đó cũng mệt mỏi, cũng không có để ý gì nhiều, đơn giản nói tạ liền cứ vậy đi ngủ.
Thuộc hạ trung thành, là sẽ nghĩ cách trả thù cho ông chủ, chứ không phải c·hết theo ông chủ.
Địa linh lập tức đem hai cái ghế, chuyển tới hai bên trái phải ở phía dưới đài.
Tính từ lúc địa tai qua đi đến nay đã trôi qua bốn ngày.
Cho nên việc này cứ thế bỏ qua, không ai hỏi gì, cũng chẳng ai nói tới.
Mà địa linh lúc đó lại nói Phương Chính chính mình cũng nên ăn, cũng nên nghỉ ngơi, nhưng lại bị Phương Chính từ chối.
Mà bản thân Phương Chính cũng thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc chính mình đã làm cái gì mà có thể "chinh phục" được hai người này.
Lưu Tử Phàm lúc đó mệt mỏi cực điểm, căn bản chỉ mở được nửa con mắt, nhắm hết một con rưỡi. Cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, còn được Phong Thiên Ngữ hảo tâm giải thích, đem hắn triệt để khai sáng.
Có tổ chức sẽ có cạnh tranh, đạo lí này Phương Chính cũng biết, nhưng là không nghĩ tới, hắn còn chưa nói sẽ thành lập tổ chức, thế mà đã sớm có cạnh tranh.
Đương nhiên trong quá trình ăn uống, Lưu Tử Phàm vẫn sẽ suy nghĩ một chút về việc Phong Thiên Ngữ nói trước khi mình đi ngủ. Hắn quả thật nhớ, nhớ cũng khá rõ.
Nếu không biết cũng liền thôi, nếu đã nghe nói tới, ngươi còn có thể không thèm để ý?
Nhất là khi thấy bóng lưng đơn bạc của Phương Chính mệt mỏi tựa trên ghế, Phong Thiên Ngữ cũng không đành lòng đâm sau lưng Phương Chính một đao.
Không sai, là tiện tay làm.
- Cái gì là đại thời đại? Chính là thời đại sinh ra tôn giả. Từ thái cổ đến nay, có mười vị tôn giả xuất thế. Mỗi một vị sinh ra, đều đại biểu một lần biến đổi thời đại. Mà đời này của chúng ta, được dự đoán sẽ có một vị tôn giả mới ra đời. Là tiên tôn hay là ma tôn, trước vẫn chưa thể nói.
Cái quyết định này, cũng xem như đã hoàn toàn thay đổi hướng đi của Phong Thiên Ngữ trong tương lai. Mà sự thay đổi này, cũng hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của Phương Chính.
Thế giới này cửu chuyển là mạnh nhất, ngươi nói xem, một thứ có thể biết được động thái của các tôn giả, thì cấp bật là mấy chuyển mới hợp lí? (đọc tại Qidian-VP.com)
Một chút biến đổi này, làm cho hai người Lưu, Phong cũng bất giác ngồi thẳng lưng lên.
Kỳ thực lúc đó Phương Chính rất mệt, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần là để địa linh chuẩn bị thức ăn, vạn nhất đang ngủ lại bị đói bụng làm thức thì cũng có cái để ăn. Chính xác mà nói, là hắn yêu cầu cho chính mình, nhưng nghĩ cũng đã chuẩn bị rồi, thì thêm hai phần cho Phong Thiên Ngữ với Lưu Tử Phàm cũng không có việc gì.
- Lưu Tử Phàm tham...
Cho nên, họ sẽ không thể yên tâm không quản, mà sẽ bắt đầu chuẩn bị để ứng phó.
Chỉ là không ngờ, khổ chủ của việc đó lại trở thành chủ thượng của chính mình.
Bất quá, cái này vừa hay lại là cái bàn đạp khởi bước!
Chương 12: Tình báo
Còn cái gì mà từ chối nghỉ ngơi, vậy cái đó chính là thói quen lở làm thì làm cho xong. Dù sao việc cũng không còn nhiều, cố thêm chút nữa cho xong, khi đó đi nghỉ cũng an tâm hơn mà thôi.
Người thanh niên này, tuổi cũng không tính lớn, nhưng luôn cho người bên cạnh cảm giác, trên vai hắn đang gánh vác một cái gì đó cực kì to lớn.
Chỉ là hiện tại cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy Phương Chính mặc dù tốt thật đấy, nhưng cũng chưa đến mức khiến hắn phải bán mạng.
- Trước mắt ta có thể nói cho hai ngươi một đại sự trong những sự kiện của tương lai. Không bao lâu sau, đại khái vài năm. Tiêu gia sẽ có biến động, Tiêu Sơn sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc, Tiêu Mang nắm giữ Tiêu gia. Sau đó ở một ngọn núi vô danh, Tiêu Sơn chiêu mộ nhân sĩ khắp nơi, tụ thành thế lực. Chính đạo sẽ hợp sức vây công, hình thành một trận chính ma đại chiến. Được gọi là, Nghĩa Thiên sơn đại chiến! Bất quá đây chỉ là vẻ bề ngoài, trên thực tế, việc này có can dự của cổ tiên, hơn nữa là rất nhiều cổ tiên chứ không phải một hai vị.
Phương Chính lại giống như không biết cảm giác của cả hai, nói thêm.
Nếu không phải nằm suốt mấy ngày, thân thể tê cứng, bụng lại đói meo, Lưu Tử Phàm vẫn thật là còn muốn ngủ thêm mấy ngày.
- Ngồi đi!
Cho nên, tốt nhất không nên đánh giá cấp bật, để tránh đánh giá sai lầm.
- Chủ thượng, ngài từng có gia trại?
Ngày tiếp theo, Lưu Tử Phàm tỉnh dậy.
Rất nhanh, Lưu Tử Phàm cười khổ, bởi hắn thấy ánh mắt Phong Thiên Ngữ như đang nói "bên phải là của ta" với mình.
Nói xong, uống sạch ly trà trong tay.
Hai người Lưu, Phong nhận lấy, có chút khó hiểu nhìn lại Phương Chính.
Phong Thiên Ngữ lúc này mới hỏi Phương Chính.
- Nhất là sau Nghĩa Thiên sơn đại chiến, vẫn còn rất nhiều sự kiện khác, không thể không dấng thân vào. Đặc biệt, thế hệ này của chúng ta cũng xem như vận khí không tốt, sinh ra trong đại thời đại.
Người chủ thượng này của hắn, nhìn thì rất bốc lột sức lao động của người khác. Thực tế cũng đúng là như vậy, nhưng mà hắn bốc lột người khác một, bốc lột chính mình tới mười. Hơn nữa, cũng là luôn nghĩ đến thuộc hạ trước, mới tính đến mình sau.
Thanh Mao sơn trong một đêm toàn diệt, toàn bộ bị băng phong, đến nay băng vẫn còn chưa tan hết. Việc này chấn động Nam Cương, Phong Thiên Ngữ cũng có nghe nói tới.
Nhưng hiện tại, Phong Thiên Ngữ muốn nhanh chóng hoàn thành hai bộ thôi bôi hoán trản cổ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hắn muốn Phương Chính thấy vui.
Lưu, Phong không khỏi nảy sinh ý tưởng này trong lòng.
Phương Chính trong lòng nghĩ, làm bộ như không thấy, để hai người Lưu, Phong tự giải quyết.
Có người chủ thượng như vậy, làm thuộc hạ tuy mệt, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Cũng vô tình nghe thấy Phương Chính nhắc địa linh nhớ chuẩn bị sẵn thức ăn, vạn nhất hai người Lưu Tử Phàm, Phong Thiên Ngữ thức dậy vì đói, cũng có ngay để dùng.
Lưu Tử Phàm, Phong Thiên Ngữ cả người căng cứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Rất nhanh, hắn đi tới tầng năm của Đồ Thiên cung, liền nhìn thấy Phong Thiên Ngữ đã sớm chờ ở đó. Mà Phương Chính, vẫn như thường ngày, ngồi ở trên ghế cao nhìn xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính nói, Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ hơi nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi.
Biết trước tương lai? Đây phải là truyền thừa cấp bậc nào?
Bốn ngày trước, địa tai kết thúc, Phương Chính an bày cho địa linh trước tiên dọn ra hai cái phòng ngủ, để hai người Phong Thiên Ngữ cùng Lưu Tử Phàm đi nghỉ ngơi.
- Không cần đa lễ!
Hai người Lưu, Phong nuốt vài ngụm nước bọt, đưa tay lao một phen mồ hôi lạnh trên mặt.
Mà Lưu Tử Phàm thì cũng không có bất ngờ gì, bởi hắn sớm đã biết thân phận của Phương Chính. Thậm chí còn biết, Phương Chính là thiếu tộc trưởng của Cổ Nguyệt bộ tộc, chỉ mới nhị chuyển đã bị người khác mời cổ sư tam chuyển tới á·m s·át. Và đương nhiên người được mời khi đó là hắn.
Phong Thiên Ngữ nhưng là người chu đáo, lo sợ người bạn cùng cảnh ngộ Lưu Tử Phàm không nhìn thấy được "tấm lòng" của Phương Chính. Hắn còn rất tốt bụng, chạy đi dựng đầu của Lưu Tử Phàm dậy, để Lưu Tử Phàm có thể nhìn thấy cái mình thấy.
Ai mà nghĩ Phong Thiên Ngữ thế nhưng lại vì nghe câu được câu không, đâm ra hiểu lầm, cuối cùng lại vì hiểu lầm mà cam nguyện trung thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đùa gì a, hai người chỉ mới tứ chuyển, vậy mà lại nói với cả hai, có một vị tôn giả được sinh ra trong thời đại của họ?!
- Lần này gọi hai người tới, ta cũng là có vài việc muốn thông báo.
Hai người Lưu, Phong sắc mặt tái nhợt.
Nhưng Phương Chính ngay sau đó tát cho mỗi người một ao nước lạnh, nói.
Ai cũng có tâm lí may mắn, nhưng là đều sẽ có suy nghĩ "vạn nhất là thật thì sao?"
Phong Thiên Ngữ nghe xong, không khỏi nhớ lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.