Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Đàn thú
- Chỉ đáng tiếc Lưu Tử Phàm là chọn c·h·ó, chứ không phải chọn sói. Bằng không đỡ tốn một bút tiền rồi.
- Vậy ngươi muốn điều khiển loài nào? Hổ, sói, ưng, vượn, vân vân. Ta có thể thay ngươi đem đàn hồ ly đổi về.
Lúc này trên bảng chủ chỉ có ba cái tên.
Bảng vật tư hiển thị các loại vật tư liên quan đến cổ tu mà các thành viên có thể dùng điểm cống hiến để đổi.
Mà tử sách cổ, là dựa vào giấy của mẫu sách cổ luyện ra, bề ngoài cùng mẫu sách giống nhau như đúc, nhưng kích thước chỉ lớn bằng một quyển vở thường dùng của học sinh.
Hiện tại cũng đã sắp hoàn thành xong chỉ tiêu luyện chế ban đầu.
Cứ như vậy, trước sau chỉ khoảng một ngày ngoài ngoại giới, Nam Cương đột nhiên mất đi mấy chục vạn thú phân bố ở rất nhiều nơi khác nhau.
Chỉ là tên trên bản cũng không phải là Phương Chính, mà để Lạc Hành.
Nhưng cái này còn chưa thật sự xong, bởi vì điểm cống hiến tích lũy của Phương Chính vẫn còn đang tăng. Bởi trong quá trình xây dựng, tuyệt đối không thể thiếu việc Phương Chính ra tay. Mà trong quá trình luyện chế cổ trùng cho thế lực, cũng không thể thiếu việc Phương Chính móc tài liệu cá nhân của mình ra đưa thêm vào.
Trong khi Phương Thiên Ngữ lúc này, lại đang ở luyện chế cổ trùng. Lần này hắn đang luyện chế tử sách cùng mẫu sách.
Phương Chính gọi, địa linh đang nằm dài lười nhát trên cái đệm bông gần đó liền ngẩng đầu lên.
Ngoài ra còn có việc đối chiến hoang thú, chém g·i·ế·t hồ ly.
Rất nhanh, nó đưa theo Phương Chính đi tới một chỗ tương đối trống.
Bao gồm điện lang, thương lang, tuyết lang, song đầu lang, nguyệt lang, huyết lang sáu chủng tộc, mỗi loại một vạn con.
Sau khi lập xong danh sách thành viên của Quân Đoàn Thiên Không, Phương Chính có phổ cập kiến thức cho các thành viên về lưu phái tu hành, còn có một chút liên quan giữa lưu phái tu hành và việc thăng tiên sau này.
- Ý ngươi là nữ tính!
Vừa quay đầu, Phương Chính trong lòng liền đối hệ thống nói.
Phương Chính không chờ Lưu Tử Phàm nói hết, đã nói.
Nhưng mẫu sách cổ có hình thể lớn, xếp lại cũng phải tương đương một cái giường đôi trong khách sạn.
Phương Chính theo ánh mắt của hắn, liền ngầm hiểu là Lưu Tử Phàm không muốn để Phương Thiên Ngữ biết việc mình muốn nói, cho nên đem đồ thu lại, đứng lên.
Nhưng nếu đi kèm với đàn hồ ly, vậy thì cái này, dù có dùng danh từ nào thì cũng nhìn rất... ẻo lã.
Lúc đó hắn cũng yêu cầu, để cho các thành viên suy xét về lưu phái bản thân muốn theo đuổi. Bởi lúc còn là phàm nhân, chuyển tu khá đơn giản, nhưng một khi thành tựu lục chuyển, việc chuyển tu cực kì khó khăn. Trừ phi có một con tiên cổ có tác dụng cực cao làm chống đỡ.
Hắn dừng một chút, nói tiếp.
Thấp nhất là Lưu Tử Phàm, tứ chuyển sơ giai, thái thượng tam trưởng lão, với số điểm cống hiến là mười tám vạn hai ngàn.
- Ha ha, không nghĩ tới lão nhân gia ngươi sống hai đời, vậy mà còn để ý cái này!
Phương Chính cười khẽ, chiêu chọc nói.
Chỉ riêng có mảnh đất, không tính tài nguyên bên trong, Phương Chính đã có một ức điểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Thiên một lần hốt đi sáu vạn con, cái này xem như ăn hết ba phần năm. Con mẹ nó, đây còn là sợ bị chú ý. Nếu không sợ, vậy chẳng phải là một con cũng không chừa?
Phương Chính mỉm cười, vỗ vỗ vai của Lưu Tử Phàm, liền trở về Đồ Thiên cung.
Hiện tại túi đồ đã mở rộng, thời gian qua lại liên tục luyện cổ, vì vậy trong túi đồ liền trở nên trống trải. Cho nên có thể nhét vào rất nhiều.
- Chủ, chủ nhân, đây, cái này.
Nguyên nhân Phương Thiên Ngữ đã luyện ra rất nhiều cổ trùng dùng cho bày trận. Mà cổ trận cũng lập được đại công trong địa tai. Ngoài ra còn hộ vệ cho Lưu Tử Phàm, dẫn đắt mao dân.
Lưu Tử Phàm nghe Phương Chính giới thiệu qua, lục chuyển thường sẽ có một cái danh xưng đi kèm, chuyên môn dùng để trao đổi mua bán. Cho nên đã nghĩ xem sau này chính mình sẽ lấy tên gì.
Đây là do Lưu Tử Phàm đã có công bồi dưỡng đàn c·h·ó, lãnh đạo đàn c·h·ó trong địa tai. Một mình hắn g·i·ế·t hơn mười lăm vạn hồ ly, trong đó có rất nhiều thú vương, còn có cả thú hoàng.
Lưu Tử Phàm chắc chắn đáp.
Thanh Mao sơn năm xưa nhiều nhất chỉ có ba vạn hơn điện lang. Cho dù Khiếu Nguyệt sơn có là núi hoang, không có ai g·i·ế·t bớt, thì quy mô chắc cũng không quá mười vạn con sói.
Lưu Tử Phàm cũng cười đáp trả.
Ghi chú cổ cổ phương, là dựa trên cổ phương của du tự cổ, chiếu ảnh cổ, lưu ảnh tồn thanh cổ cùng giấy cổ, dùng tính năng suy diễn của Tiểu Thiên, kết hợp sự suy tính của trí đạo mà ra.
Ở trung tâm phúc địa Đồ Thiên, Đồ Thiên cung đứng sừng sửng, phía trước cửa dựng đứng bốn bức bia đá cao mười trượng, rộng bốn trượng, dày hai trượng dựng ở hai bên trái phải.
Mảnh phúc địa này vốn là động thiên, cho dù rơi xuống còn là phúc địa thì cũng thuộc hàng phúc địa của thất chuyển. Tài nguyên phong phú, đất đai màu mỡ.
Tiểu Thiên đáp, chớp mắt liền đi rồi.
Địa linh lấp bấp nói không nên lời.
Vì để nó, Phương Chính chuyên môn an bày đặc một cái kệ lớn bên cạnh ghế của mình trong Đồ Thiên cung.
Địa linh hơi nghiêng đầu, có chút mờ mịt. Nhưng chủ nhân đã phân phó, nó cũng liền đi làm.
Lưu Tử Phàm nghe vậy vui mừng, nhưng rất nhanh vẻ mặt ngại ngùng, nói.
Dưới sự hợp tác, cố gắng của một trăm ba mươi bảy thành viên, chỉ trong vòng nửa ngày, mọi thứ trên cơ bản đã làm xong.
- Tốt thôi. Còn lại mấy vạn con c·h·ó ngươi cứ chăm sóc, ta trở về liền đem năm mươi vạn hồ ly đổi c·h·ó về cho ngươi.
- Tiểu Thiên, đi Khiếu Nguyệt sơn một chuyến đi!
Hai người đứng trên đồng cổ, gió nhẹ thoáng lay động tóc mai của cả hai. Lưu Tử Phàm nhìn lên bầu trời màu da cam, nói.
- Ta thích c·h·ó. Chúng trung thành. Đời trước ta cũng có một đàn mười bốn con c·h·ó, làm bạn mười mấy năm, cuối cùng chúng đều vì bảo vệ ta mà c·h·ế·t hết.
Đầu tiên là đất.
Mà ở một phía khác, mấy chục vị cổ sư đang ở xem xét lại đoạn ghi hình cảnh địa tai, đếm số lượng hồ ly bọn họ đã g·iết, để quy ra điểm cống hiến.
Phương Chính lúc này hỏi.
- Túc chủ, để tránh bị chú ý, ta không có bắt hết sói ở Khiếu Nguyệt sơn. Vạn thú vương có năm con, ngàn thú vương hai trăm con, bách thú vương hai ngàn con. Tổng quy mô sáu vạn con. Bởi vì tính toán đến con vạn thú vương giảo điện bái bắt được ở Thanh Mao sơn, cho nên ta bắt dư một vạn con điện lang.
Còn về những người không gia nhập, tạm thời bị Phương Chính nhốt lại, ngày ăn đủ ba bữa, rảnh rỗi không có gì làm. Chỉ là cổ trùng không dùng được, cũng không thể đi ra khỏi tầng bốn của Đồ Thiên cung.
Đây cũng là một trong những lý do Lưu Tử Phàm chấp nhận đầu quân cho Phương Chính.
Mà Lưu Tử Phàm cũng có thể nói là thiên tài, đối với ba lưu phái, hắn điều có am hiểu, nhất là có thiên phú trong nô đạo.
Bốn cái bia đá này, phân biệt gồm bảng cống hiến, bảng nhiệm vụ, bảng vật tư, bảng chủ.
Còn về thôi bôi hoán trản cổ, bởi vì cần thời gian dài, cho nên trước mắt tạm gác qua một bên.
Lưu Tử Phàm nói tới đây, liền hơi ngập ngừng.
Phương Thiên Ngữ thì đơn giản, trực tiếp lựa chọn luyện đạo.
Mà bởi vì cũng là trưởng lão, cho nên Phương Thiên Ngữ cùng Lưu Tử Phàm đứng mũi chịu xào trong việc này.
Đến tối hôm đó, Phương Chính đang ngồi kiểm tra lại kế hoạch, Lưu Tử Phàm một mình đi tới tìm hắn.
Phương Chính đứng chấp hai tay sau lưng, nhìn đám người đang ở bận rộn dựng bốn tấm bia khổng lồ ở bên cạnh Đồ Thiên cung.
Cho nên hắn chê đàn hồ ly, cho dù trong đó có đi kèm một con hoang thú, Lưu Tử Phàm vẫn là chê.
- Chúng ta đi dạo!
Tiếp sau đó là mao dân, đản nhân, đàn c·h·ó, đàn hồ ly, hoang thú, tiên cổ, các loại cổ phương, các loại cổ trùng, ngỗn ngang rất nhiều thứ.
Bảng chủ dùng để thể hiện tên, tu vi, điểm cống hiến kỷ lục cùng chức vị của các vị lãnh đạo.
- Địa linh!
Hai người liền cứ vậy đi ra khỏi Đồ Thiên cung.
Chờ đến khi mẫu sách cổ được mở ra đặt trên kệ, nó liền trong giống như một quyển thánh kinh trong tiểu thuyết fantasy.
Mà phía mao dân, Phương Chính đã để cho họ luyện chế ghi chú cổ, chuyên môn dùng để ghi chép, sau này sẽ phát cho các thành viên để họ có thể ghi chép lại quá trình làm nhiệm vụ.
Nhưng Lưu Tử Phàm thì hơi khó khăn một chút.
- Ta tìm ngài là vì việc này.
- Ngươi biết chăm sóc c·h·ó, vậy chắc cũng chăm sóc được sói đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đủ tham a! Nhưng Phương Chính thích!
Làm một người xuyên qua, trong thế giới rộng lớn này là cực kì cô độc. Thậm chí ở cùng thân nhân, vẫn là không thể cùng ai tâm sự.
Đáng chú ý nhất là Khiếu Nguyệt sơn, cho dù là qua mấy năm sau, tiếng sói tru mỗi đêm ở nơi này cũng là ít ỏi.
Một giờ sau, Tiểu Thiên quay lại.
- Ta đã hiểu!
Phương Chính khẽ gật đầu.
Phương Chính nghe xong, ngốc lăn tại chỗ.
Có thể nói, đội ngũ mấy chục người tính điểm cống hiến bận tới sức đầu mẻ trán, tốn gần một ngày mới miễn cưỡng tính xong.
Bảng nhiệm vụ chuyên hiển thị các loại nhiệm vụ, nếu có người muốn công bố nhiệm vụ, nội dung cùng thưởng cho đều sẽ hiện ở đây.
Khiếu Nguyệt sơn, sinh sống rất nhiều sói. Phương Chính lúc trước đã để mắt đến chúng, nhưng bởi vì túi đồ lúc đó không gian không nhiều, cho nên cũng không có động thủ bắt bới.
Phương Chính đón ý, liền mỉm cười tiếp lời.
Thời gian trong phúc địa trôi qua một giờ, Tiểu Thiên quay trở về, báo cáo.
Phương Chính nói, trong đầu hơi suy tư đến việc bắt đầu mua bán với bên ngoài rồi.
Mà Phương Thiên Ngữ thì lại tiếp tục luyện chế thôi bôi hoán trản.
Mẫu sách cổ có hình dạng một quyển sách, bìa cứng màu xanh tím đen, bên trên chạm khắc hoa văn đẹp mắt. Cùng giấy cổ có bảy phần tương tự.
- Ta trở về liền ban bố nhiệm vụ, ngươi cứ đi lĩnh về làm là được. Ngoài ra, không đủ điểm đổi hết một lần, vậy cứ đổi từ từ. Đàn c·h·ó ta sẽ chuyên môn giữ riêng cho ngươi!
- Ta đã tính toán dùng điểm cống hiến đổi chúng đi, để chúng trở thành chiến lực trung tâm của ta. Nhưng mà sau khi suy nghĩ, ta đột nhiên không muốn nhận chúng. Hồ ly tuy không yếu, nhưng có chút...
Lưu Tử Phàm nói tới đây, vẻ mặt không khỏi hiện lên vẻ hồi ức cùng chua sót.
Đây chính là một con số thiên vân, khiến người nhìn thấy kinh hãi. Đặc biệt là không ai có thể dị nghị gì, bởi Phương Chính cống hiến quá nhiều.
Thậm chí có một cái gia tộc, chiếm lấy Khiếu Nguyệt sơn, trở thành một nhà độc đại trên ngọn núi này. Mà gia tộc này, cũng là một thành viên của Quân Đoàn Thiên Không.
Phương Chính đem hai đàn thú này giao cho địa linh, để địa linh đem chúng bố trí xung quanh chỗ đàn sói tập trung, chuyên môn làm thức ăn cho đàn sói.
Hắn có thể tưởng tượng được, Khiếu Nguyệt sơn hiện tại có bao nhiêu vắng vẻ.
- Đại trưởng lão, ta đã suy nghĩ cẩn thận. Ta muốn theo nô đạo.
Làm địa linh, số lượng này không đủ dọa nó. Nhưng cái dọa nó chính là, vị chủ nhân này của nó, cư nhiên trong phúc địa, có thể tránh đi sự phát giác của nó, trống rỗng biến ra một đàn sói.
Lưu Tử Phàm vui mừng không thôi, gật đầu vài cái, hướng Phương Chính nói cảm tạ.
Hơn nữa, mẫu sách cổ là ngũ chuyển cổ trùng, mà tử sách cổ chỉ có tam chuyển. Luyện chế tử sách cổ cũng là khá là đơn giản, dễ dàng. Cho nên sau khi phía mao dân luyện ra một ngàn con ghi chú cổ xong, tử sách cổ cũng trở thành hạng mục luyện chế của họ.
Dưới sự kinh hãi của địa linh, một đàn hơn sáu vạn con sói trống rỗng xuất hiện.
Lạc Hành, ngũ chuyển đỉnh phong, thái thượng đại trưởng lão, điểm cống hiến hiến hai ức chín ngàn hai trăm mười vạn chín ngàn tăm trăm chín mươi lăm.
Chỉ là Lưu Tử Phàm lại lập tức lên tiếng.
Lưu Tử Phàm vừa vào liền nói, ánh mắt hơi nhìn một chút về phía phòng luyện cổ.
- Vừa hay có một đàn hồ ly...
- Không cần để ý! (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính mỉm cười, xoa xoa đầu địa linh, trong lòng lại để Tiểu Thiên đi một chuyến, tùy tiện bắt thỏ cùng dã lộc đem về.
Cho nên khi gặp một người xuyên qua khác như mình, mặc kệ đời trước có cùng thế giới hay không, đối với Lưu Tử Phàm thì đây cũng là một người tri kỷ.
Tiếp theo là Đồ Thiên cung, một tòa tiên cổ ốc, có thể phi hành, có thể đánh quái, phòng ngự cũng kiên cố. Mà tốt nhất là nó do rất nhiều cổ trùng, còn có tiên cổ tạo thành, lại có thể tùy thời mang đi. Cho nên từ nó Phương Chính lại lấy thêm một ức.
Lưu Tử Phàm khi còn là người của Lưu gia trại, từng tu hành ám đạo, đến lúc thành thiếu tộc trưởng, hắn chuyển tu nô đạo. Sau đó Lưu gia bị diệt, Lưu Tử Phàm lưu lạc, mất hết cổ trùng, nhờ cơ duyên xảo hợp chuyển tu độc đạo, mới có việc đi ám sát Phương Chính.
- Già thì thế nào? Nam nhân ai lại không muốn ngầu chứ!
Phương Chính lúc này nói, dù gì từ đầu hắn cũng định nuôi dưỡng đàn hồ ly này.
Bất quá việc này về sau lại nói.
Mà cao nhất, tất nhiên là Phương Chính.
- C·h·ó!
Ngày tiếp theo, mẫu sách cổ được tạo ra.
- Bất quá, điểm cống hiến của ta hiện tại có chút... Ta đã tính toán qua, cho dù mấy ngày tiếp theo có cố làm nhiệm vụ, điểm cũng là...
Mà Phương Chính, chính là một người như vậy.
Chương 15: Đàn thú
- Chủ nhân, có việc gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì vậy sau hai ngày căn nhắc, hắn quyết định chuyên tâm cho nô đạo.
- Thái thượng đại trưởng lão, ta có việc này muốn nói riêng với ngài.
Đứng thứ hai là Phương Thiên Ngữ, tu vi tứ chuyển sơ giai, thái thượng nhị trưởng lão, số điểm cống hiến hai mươi vạn chín trăm ngàn.
Lưu Tử Phàm liền gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bảng cống hiến dùng để hiển thị điểm cống hiến của tất cả các thành viên.
Phương Chính nói, đứng lên.
Mặc dù điểm cống hiến của mỗi thành viên đều tăng lên, nhưng không ai có thể tăng nhanh bằng của Phương Chính. Dù sao vì cái thế lực này, Phương Chính đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.