Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Khi mệt mỏi quá ngưỡng chịu đựng, sẽ hóa điên!
Bọn họ không ngừng cầu xin, xong lại chuyển thành chửi mắng, lại chuyển thành cầu xin.
Thủ pháp có thể xem như thủ thuật của đôi tay, có thể làm tăng tốc độ luyện chế trong lúc luyện cổ.
Lưu Tử Phàm cũng có việc muốn gặp Phương Chính, liên quan đến vấn đề đàn thú.
Mà bọn họ, lúc này bị triệt triệt để để xem là cổ tài!
Phương Chính cũng không để ý mấy người xung quanh, giờ khắc này đã tập trung tinh thần luyện cổ.
Phương Chính lúc này đang dùng một loại thủ pháp, gọi là đan dây.
Mười lăm người được Phương Chính chỉ điểm giữ lại, giờ khắc này ngồi bẹp trên mặt đất, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, sợ hãi run bây bẫy.
Đây còn là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy đem người còn sống sờ sờ đi luyện cổ.
Phong Thiên Ngữ và Lưu Tử Phàm ở ngay bên cạnh, bởi vì tiếng la hét nên cũng không nghe được lời Phương Chính tự nói, nhưng lại nhìn thấy biểu cảm của hắn rất rõ ràng.
Chương 18: Khi mệt mỏi quá ngưỡng chịu đựng, sẽ hóa điên!
Trong việc vận dụng sát chiêu có thủ pháp, thì trong luyện cổ cũng có thủ pháp.
- Lạc Hành đại nhân, xin ngài tha cho ta, ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ a...
Mà bên cạnh Phương Chính, Lưu Tử Phàm cùng Phong Thiên Ngữ cũng là mặt mũi tái mét.
Nhưng ra tới sảnh, Phong Thiên Ngữ hơi sửng ra.
Thân thể mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, linh hồn mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, nhưng khi tâm lí của hắn mệt mỏi, hắn sẽ muốn n·gược đ·ãi người khác.
Phong Thiên Ngữ và Lưu Tử Phàm tới nơi, nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng không khỏi kinh ngạc.
Nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt, Phương Chính không nhịn được khẽ lẩm bẩm.
Hắn vừa mới luyện thành thôi bối hoán trản cổ, đang gấp gáp muốn đem thành quả khoe với Phương Chính.
Hắn một chút cũng không để ý mấy người này, ý niệm chợt động.
Bất quá hai người không có lên tiếng, chỉ đứng yên một bên nhìn. Bởi vì Phương Chính lúc này đã ra tay.
Phong Thiên Ngữ lại không như vậy, hắn nhìn ra không ít cổ tài, có quý mai tử, thu thanh thảo, có dược lực cổ, quỳ hoa cổ,...
Mười lăm người này chính là sợ đến mức suýt chút xoán ra cả quần.
Phong Thiên Ngữ tự hỏi, có chút thất vọng nhìn hai chiếc cốc trong tay. Hắn bây giờ thật muốn đem nó khoe ra ngay lập tức!
Đám người kêu lên đau đớn, bắt đầu điên cuồng dãy dụa.
Mặc dù Phương Chính luyện cổ là chính, nhưng n·gược đ·ãi cũng tính là tương đương. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đại trưởng lão quả nhiên có trình độ luyện đạo rất cao thâm a!
Lạc Hành đa nghi, lại còn hoang tưởng, suy nghĩ chu toàn, tính trước tai họa. Khi kết hợp tất cả các đặc tính này lại, hắn sẽ luôn nghĩ người bên cạnh ghét mình, luôn nghĩ bản thân sẽ bị hại, luôn căng thẳng, khiến tâm lí của hắn sẽ phải gánh vác một áp lực cực kì to lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một câu của người kia, giống như một hòn đá lớn ném vào nước, chớp mắt sinh ra gợn sóng. Những người khác cũng giật mình, ào ào kêu gào cầu xin.
- Đại nhân, cầu xin ngài tha cho tiểu nữ. Chỉ cần ngài tha cho tiểu nữ, ngài muốn tiểu nữ làm gì cũng được.
- Phải trải qua những gì, mới có thể khiến cho một người chỉ mới hai mươi tuổi đã điên loạn đến mức độ này a!
- Lạc, Lạc Hành đại nhân, cầu xin ngài, xin ngài tha cho ta!
Nhưng vừa nghĩ tới Phương Chính nói sau đó sẽ tính đến chính mình, bọn họ càng là sợ hãi, thậm chí có người sợ đến mức ngất luôn tại chỗ.
- Đại trưởng lão đi xử lí công việc sao?
Phương Chính kiểm tra một lượt xong, ánh mắt chuyển hướng về một trăm người đang ngồi bẹp, mỉm cười nói.
Trong lúc luyện cổ, cổ sư phải làm theo từng bước, từ một qua hai mới tới ba.
- A!
Đám người kêu gào đau đớn, vô cùng tuyệt vọng.
Mấy ngày qua, Phong Thiên Ngữ đã đối với khả năng luyện cổ của Phương Chính tràn ngập tò mò. Bởi Phương Chính nhiều nhất chỉ phụ trợ hắn một chút, chưa từng chân chính ra tay.
Nhưng mà mấy cái cổ phương Phương Chính giao cho Phong Thiên Ngữ, có không ít cái là do bản thân Phương Chính tự tạo ta. Ví như ghi chú cổ, mẫu sách cổ, tử sách cổ đều là do Phương Chính làm ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn không chút nghĩ ngợi nào, cơ hồ ngày lập tức hỏi lại địa linh.
Diễn tả được Phương Chính, chỉ có một từ, điên!
Nhưng Phương Chính hoàn toàn bỏ ngoài tai, để mặc bọn họ thỏa sức kêu gào.
Đám người này tay chân múa loạn, muốn đem đàn kiến trên người xua đuổi.
Mà phương pháp nhanh nhất, chính là n·gược đ·ãi người khác.
Có quỳ trên mắt đất khóc lóc, có lạy lục vang xin, cũng có không ít nữ cổ sư đưa đưa đẩy đẩy thân mình, muốn cố gắng quyến rủ lấy Phương Chính.
Nếu ở thời hiện đại, Lưu Tử Phàm cảm thấy, nơi tốt nhất dành cho Phương Chính chỉ có thể là bệnh viện tâm thần.
Phong Thiên Ngữ nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên.
Mà trong lúc mọi người ngơ ngác, Phong Thiên Ngữ kích động, Phương Chính đã luyện ra một con cổ.
...
Lạc Hành không biết nếu bản thân nổi điên đến mất kiểm soát sẽ có hậu quả gì, cho nên trước khi việc đó xảy ra, hắn sẽ trước một bước giải tỏa chính mình.
Lưu Tử Phàm chỉ nhận ra một con thực hoa cổ, hình dạng như một cái cây bắt mồi dẹp. Còn lại đều nhìn không ra.
Nhưng kiến nhiều lắm, đeo lấy bọn họ đến mức cả người mọc đầy đóm đen.
Bọn họ dù không biết chính xác Phương Chính muốn làm gì, nhưng bọn họ mơ hồ nhận ra, Phương Chính đây là đang muốn luyện cổ.
Cái này, đơn thuần chính là đang n·gược đ·ãi người khác chứ không phải là luyện cổ.
Hai người thật sự sợ rồi!
- Đây là thủ pháp?! Đây thật sự là thủ pháp luyện cổ!
Dùng người luyện cổ!
Hai giờ sau, trước mắt Phương Chính xuất hiện một con cổ trùng, hình dạng một đóm lửa nhỏ, có màu tím đỏ quỷ dị.
Nhưng nó đòi hỏi cổ sư phải có thể cùng lúc phân tâm chiếu cố cả hai bên, phải cẩn thận, tỉ mỉ, bởi sẽ rất dễ xảy ra sai sót.
Phương Chính đem hạt giống thu lên, lại lấy ra một đám cổ tài cùng cổ trùng khác.
- Đã để các ngươi chờ lâu rồi!
Nhìn đám người này kêu gào, lớp da trên người bị ăn đi từng mảng từng mảng, máu tươi chảy đầm đìa, đem quần ào ào trên người làm ướt nhẹp như mới vừa nhún xuống nước.
- Địa linh, đại trưởng lão có thời gian gặp ta một chút không?
Phong Thiên Ngữ trong lòng ngưỡng mộ.
Lưu Tử Phàm trong lòng cảm khái.
Phương Chính lại lần nữa bắt đầu luyện chế.
Phương Chính ánh mắt lạnh như băng, khóe miệng vễnh lên cao cao.
Phương Chính vốn cũng chưa muốn gặp, nhưng nghĩ nghĩ một chút, vẫn là để Lưu Tử Phàm dẫn theo hai con khuyển hoàng cùng sáu con vạn lang vương tới. Dù sao luyện xong cổ trùng, Phương Chính cũng cần phải dọn dẹp "rác thải" một chút cho sạch sẻ.
- Ta, ta có thể đến xem không? Ta hứa sẽ không quấy rầy, chỉ cần cho ta được đứng xem thôi!
- Tính, ta ở đời trước c·hết đi, xem như cũng là một việc tốt cho xã hội đi. Bằng không sống tiếp, sớm hay muộn gì cũng sẽ cằm dao g·iết người mất.
Bọn chúng ăn lấy ăn để, đem da trên người bọn họ không ngừng ăn, nơi chúng đi qua, lớp da đều bị ăn sạch sẽ không còn, làm lộ ra nhưng lớp thịt đỏ ao, thậm chí có thể thấy được các dây chần, các sợi cơ đang ở co giật.
Trong trí nhờ của Phong Thiên Ngữ, Phương Chính luôn ở đó, ngồi trên ghế, một tay đỡ má, tay còn lại cằm lấy một sắp giấy tờ, bận rộng đến đầu tắc mặt tối.
Đám người nhìn xem ngơ ngác, Phong Thiên Ngữ hai mắt sáng lấp lánh, trong lòng vô cùng kích động.
Hai ngươi nghe nói Phương Chính đang luyện cổ, còn nghĩ là trong một căn phòng kín đáo nào đó. Không nghĩ tới hắn vậy mà lại đang ở một nơi đồng không mong quạnh, trước mặt còn có một đám người đang ngồi bẹp trên đất.
Rất nhanh, địa linh hồi đáp.
Một câu này, Phương Chính nói vô cùng ôn nhu, còn có vài phần ái náy, giống như một người bạn trai, lỡ trễ hẹn với cô bạn gái đáng yêu của mình.
- Lạc Hành đại nhân, ngài đại ân đại đức, xin làm ơn tha cho ta đi!
Không thấy!
Phương Chính trước tiên lấy ra mấy loại cổ trùng, còn có cổ tài. Đều là mộc đạo.
Phương Chính điên! Là thật sự điên!
Vô số kiến rất nhanh đã bò lên người họ, chui vào trong quần áo của họ, bọn chúng há cái miệng nhỏ của mình, bắt đầu gậm cắn lấy lớp da của mấy người này.
Phong Thiên Ngữ nghĩ nghĩ, cuối cùng kêu lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó bắt đầu vận dụng cổ trùng, dung nhập cổ tài.
Có đan hỏa cổ, có hỏa đản cổ, có viêm dịch, hỏa thạch,... đều thuộc viêm đạo.
Hắn điều động chân nguyên, tình thần chia ra, bắt đầu xử lí cùng lúc ba loại tài liệu, mượn nhờ liễu diệp thảo, trước đem cổ tài mài nhỏ.
Lạc Hành không còn cách nào, hắn chuyển sang xem camera quay chụp lại t·ai n·ạn, xem cách đoạn giải phẫu của bên y học.
Mà đồng thời, Lưu Tử Phàm cũng được đưa tới.
Sợ!
Mà dựa vào thủ pháp đan dây, cổ sư sẽ chia quá trình luyện cổ ra hai phần, một bên là các bước chẵn, bên còn lại là các bước lẽ.
Dùng người luyện cổ, hai người cũng có nghe qua. Nhưng từ trước đến nay, đều là g·iết xong mới luyện cổ.
Mặc dù so sanh Phương Nguyên lấy thân thể phàm nhân luyện tiên cổ thì không bằng, nhưng Phương Chính rõ ràng mạnh hơn những người hắn từng thấy khác rất nhiều.
- Chủ nhân đang chuẩn bị luyện cổ, e là không thể gặp ngươi!
Trong đám người, có người nhạy bén, lập tức khóc rống cầu xin.
Lúc này nghe được Phương Chính chuẩn bị luyện cổ, Phong Thiên Ngữ liền lập tức xúc động không thôi. Muốn lập tức chạy đi xem.
Cho nên cũng sẵn tiện đáp ứng cho Phong Thiên Ngữ đến xem một chút.
Mà này đó kiến, bởi vì phân tán cho cùng lúc một trăm người, nên số lượng trên người mỗi người cũng không phải là quá nhiều. Bắt quá bọn chúng kết thành một cái thảm, cắn cùng một khu vực. Tốc độ gặm cắn phải nói là rất mau.
Ngày qua ngày, gánh nặng ngày càng tăng, hắn lại càng cảm thấy mệt mỏi. Đến một mức độ nào đó vượt qua ngưỡng chịu đựng, chính là lúc hắn nổi điên.
Phương Chính không có ở đó!
Mà hai người nghĩ cũng không tính là sai.
Mười quả cầu đen đột nhiên vỡ ra, vô số con kiến đen rơi xuống đất, hướng về phía một trăm người này phân tán ra.
Đám người sợ hãi, tiếng cầu xin càng lớn.
Lạc Hành bệnh hoạn, khi hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn lại càng bệnh hoạn.
Đời trước, sống trong xã hội pháp trị, hắn chỉ có thể xem phim kinh dị, viết tiểu thuyết có cảnh g·iết chóc. Nhưng theo thời gian, khi hắn càng lớn, tình trạng của hắn lại càng nghiêm trọng, sự giả tạo mà phim ảnh mang lại không đủ thỏa mãn hắn, tình tiết truyện không đủ giải tỏa hắn.
Nhưng đám người nghe như vậy một câu, toàn thân liền phút chốc trở nên lạnh buốt, mặt cất không còn giọt máu.
Phong Thiên Ngữ một mặt vui mừng, tay cầm lấy hai chiếc cốc đi từ phòng luyện cổ ra.
Hắn biết, trong phúc địa này, địa linh Tiểu Đồ Thiên biết mọi thứ. Cho nên dù hắn nói ở đây, thì địa linh đang ở đâu trong phúc địa cũng có thể nghe được.
Nhưng mà hôm nay, ghế ngồi trống rỗng, đại sảnh an tỉnh không có tiếng động, ngay cả địa linh cũng chẳng thấy đâu.
Nhưng nhìn kỹ lại, đây không phải khối cầu bình thường, mà là do vô số kiến đen kết lại mà thành.
Con cổ này nhìn như một cái hạt giống, chỉ lớn cở móng tay tay cái, không có gì nổi bật.
Sau đó cùng lúc thực hiện đan chéo vào nhau, như vậy thì quá trình sẽ diễn ra theo kiểu nhảy cóc từ một qua ba, từ hai qua bốn, nhưng lại có thể kết hợp hoàn chỉnh thành một chuỗi.
Làm như vậy, có thể rút thời gian luyện chế lại còn một nửa so với quá trình bình thường.
Bọn họ trước đó đã cho rằng, chính mình thật xui xẻo mới bị Phương Chính giữ lại. Nhưng hiện tại, bọn họ cảm thấy, chính mình thật ra là rất may mắn, được Phương Chính giữ lại.
Mà những vết mực này, cũng không có ảnh hưởng đến việc cắn nuốt da của đàn kiến.
Phương Chính cũng không chỉ lấy ra một quả như vậy, mà lấy ra tròn mười khối.
Nhìn vào cổ phương, Phong Thiên Ngữ có thể khẳng định, trình độ luyện đạo của Phương Chính, so với chính mình chỉ hơn chứ không kém.
- Lạc Hành đại nhân...
- Ta sẽ hỏi chủ nhân! (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù lời nói có chút tự giễu, nhưng là vẻ mặt của hắn lại càng trở nên điên cuồng, hưng phấn, còn có thỏa mãn.
Ma đầu, tàn bạo, ác độc, không từ nào trong ba từ này phù hợp để diễn tả Phương Chính.
Hành vi lúc này của Phương Chính, chính là của ma đạo, một ma đầu, độc ác trần trụi.
Đây là muốn làm cái gì? Mở lớp học luyện cổ ngoài trời?
Nhưng Phương Chính tuyệt đối không để việc đó xảy ra, hắn lấy ra bút lông cổ, xoát xoát vài cái đã vẽ ra dây trói, đem bọn họ trói gô.
Phương Chính cũng đem con cổ này thu vào, sau đó lấy ra một khối cầu màu đen.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.