Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: Số mệnh không thể an bày tình yêu!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Số mệnh không thể an bày tình yêu!


Dương Quang hơi ngẩng ra.

Đột nhiên hắn cảm thấy tình cảnh này giống như đã xảy ra.

Nhớ lại, trước đây lúc hắn đi Nam Cương tìm Phương Niệm Dung, khi hắn hỏi nàng có phải là Phương Niệm Dung không? Nàng cũng đáp lại hắn bằng câu hỏi giống y như vậy.

Dương Quang lặp tức hơi nhíu mày, lạnh nhạt đáp.

- Không liên quan đến...

- Từng là sư phụ của hắn!

Dương Quang nói chưa hết câu, Phương Niệm Dung đã thay hắn trả lời, còn nói thêm.

- Thiên Hạc Thượng Nhân đ·ã c·hết được mấy năm, trước khi c·hết, lão nhận Dương Quang làm đệ tử, để lại đàn hạc này cho hắn. Cách đây cũng không tính lâu, ta nhận hắn làm đệ tử.

Phương Chính ánh mắt hơi khép hờ.

Đệ tử của Thiên Hạc Thượng Nhân? Cho nên nói, phân thân tiếp theo của Lạc Hành, chính là tên này!

Phương Chính trong lòng có chút bất ngờ, đánh giá nhìn Dương Quang từ đầu tới chân.

Ấn tượng đầu tiên, Dương Quang khá tuấn tú. Nói đúng hơn là rất tuấn tú. Nếu phải diễn tả, Phương Chính chỉ có thể nói đơn giản là, tên này có vẻ ngoài của mấy nam thần trong phim cổ trang Trung Quốc, rất là đốn tim phái nữ.

Dáng người cũng rất xuất sắc, chuẩn thân hình người mẫu thời trang.

Máy tóc màu vàng kim rực nắng, làm Dương Quang trong như đang tỏa ánh sáng.

Tổng thể mà nói, hắn có cái tên rất phù hợp với ngoại hình của mình.

Bất quá, Phương Chính phát hiện Dương Quang có chỗ không đúng.

Ánh mắt của hắn ta không đúng!

Chính xác mà nói, ánh mắt của hắn khi nhìn Phương Niệm Dung không đúng!

Phương Chính có thể nhận ra, ánh mắt Dương Quang giành cho Phương Niệm Dung, không giống như một người đệ tử đang nhìn sư phụ, mà nó giống như là một nam nhân đang nhìn lấy nữ nhân mình ái mộ.

Phương Chính đánh giá Dương Quang một chút, lại chuyển mắt nhìn lại Phương Niệm Dung, sau đó lại nhìn Dương Quang, cuối cùng hơi hừ khẽ một tiếng, không tiếp tục để ý.

Hắn và Phương Niệm Dung cũng không là gì của nhau, không có lý do gì để hắn phản ứng khi gặp phải người đang theo đuổi nàng cả.

- Lạc Hành, ta có việc quan trọng cần nói với ngươi. Nhưng trước đó, ngươi cùng đại ca, nhị tỷ cùng ta nhanh chóng trở về Tiên Hạc môn đi. Vừa đi, ta sẽ vừa nói với ngươi.

Phương Niệm Dung lúc này hơi kéo góc tay áo của Phương Chính, nói.

Nhưng Phương Chính lại không có nhìn nàng, ánh mắt hơi chuyển về phía Thanh Thư và Dược Hồng, sau đó nói.

- Đến dưới chân Phi Hạc sơn, chúng ta liền sẽ rời đi. Thề độc cổ trên người ta đã không còn, cũng không nhất thiết phải đi vào Tiên Hạc môn. Đi cùng ngươi tới đó, cũng xem như là giữ lời hứa. Mà sau đó nữa, chúng ta liền xem như không quen biết.

Lại nói với Thanh Thư và Dược Hồng.

- Đại ca, nhị tỷ, hai người cưỡi Tiểu Hổ đi!

Cả hai nhìn lại Phương Chính, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Nói thật, từ sau việc ở Thanh Mao sơn, đối với thiết uế phi hạc, trong lòng cả hai luôn sinh ra cảm giác sợ hãi. Hiện tại nghĩ tới việc phải cưỡi chúng, thật sự làm cho hai người cảm thấy như sắp phải ngồi trên bàn chông.

Rất may là Phương Chính rất tâm lý, biết hai người sợ nên chủ động nhường Tiểu Hổ cho hai người.

Phương Chính lúc này lại đảo mắt nhìn quanh, đánh giá đàn hạc. Hắn chọn trong đó một con, đang chuẩn bị đi tới, đột nhiên lại dừng lại, nhìn xuống bụng của mình.

Ngay lặp tức, hắn nhìn thấy hai cánh tay đang vòng qua bụng mình, ôm chặt từ phía sau. Trên lưng lập tức truyền đến cảm giác ấm áp cùng mềm mại, cảm xúc cực kỳ tốt.

- Lạc Hành, làm ơn nghe ta nói!

Phương Niệm Dung lúc này lên tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Những lời Phương Chính nói với nàng, làm nàng cảm thấy trong lòng chua sót.

Nàng không muốn cùng hắn thành hai người xa lạ.

Đều này không phải vì nhiệm vụ của Tiểu Túc, cũng không phải vì nhiệm vụ của Tiên Hạc môn. Mà là vì bản thân Phương Niệm Dung.

Phương Niệm Dung yêu Phương Chính!

Trong lòng nàng đã khắc sâu hình bóng của hắn, đã dứt không ra. Cho nên nàng cũng không muốn buông tay, không muốn rời xa hắn. Vì vậy, nàng dùng hết can đảm mình có ôm chặt lấy Phương Chính.

Phương Chính trầm mặt, đưa tay muốn gỡ tay Phương Niệm Dung ra. Nhưng Phương Niệm Dung lại ôm hắn chặt hơn, nước mắt lăn xuống, thấm vào lưng áo của Phương Chính.

- Làm ơn, một câu thôi cũng được!

Phương Chính bất đắc dĩ thở dài, nói.

- Nói đi!

Phương Niệm Dung do dự chốc lát, nàng muốn nói rất nhiều, nhưng lại chỉ có thể chọn ra một câu. Nàng hé môi vài lần, cuối cùng nói.

- Số mệnh, không thể an bày tình yêu!

Lời này mang theo hàm ý, Phương Niệm Dung tin mệnh, nàng sẽ không vì Phương Chính mà thay đổi niềm tin của mình. Đồng thời, nàng yêu Phương Chính, đây là tự bản thân nàng yêu hắn, chứ không phải là do số mệnh an bày.

Nói cách khác, nàng thật lòng yêu hắn, bất kể số mệnh an bày thế nào, nàng vẫn yêu hắn.

Phương Chính cả người khẽ run lên.

Hắn hiểu hàm ý trong lời này, chính vì như vậy, hắn không kìm chế được khẽ run lên. Bất quá, hắn còn không biết, bản thân rốt cuộc là vì sợ hãi, vì kích động, hay vì một lý do nào khác mới như vậy.

- Ta cần suy nghĩ.

Phương Chính nhỏ giọng nói, chỉ vừa đủ cho Phương Niệm Dung nghe thấy.

Mà lời này, cũng là đang nói với Lạc Hành trong không gian linh mệnh.

Bản hồn cần suy nghĩ, cho nên hắn cần đổi chỗ.

Lạc Hành cũng không cự tuyệt, hai bên liền chớp mắt đã đổi chỗ thành công.

Phương Chính lúc này hơi chạm nhẹ vào tay Phương Niệm Dung, đạm mạc nói.

- Lên đường thôi!

Phương Niệm Dung nghe thấy, trong lòng cũng trở nên vui vẻ một chút. Bởi Phương Chính bây giờ không còn dùng giọng lạnh lùng nói với nàng, hiển nhiên là hắn đối với nàng cũng không còn xa cách như vừa rồi. Đây chính là một dấu hiệu tốt.

- Dương Quang, cho ta mượn vạn thú vương. Ta và Lạc Hành sẽ cùng đi, như vậy tiện nói rõ tình hình với hắn hơn.

Phương Niệm Dung lúc này quay đầu nói với Dương Quang.

Mà Dương Quang, sắc mặt lúc này đã rất khó xem.

Phương Niệm Dung vừa rồi ôm Phương Chính trước mặt hắn, cái này làm hắn cảm thấy bản thân giống như đang bị cấm sừng, trên đầu một thãm cỏ xanh mơn mởn.

Nhưng ngẫm lại, chính mình cũng Phương Niệm Dung cũng chỉ có quan hệ sư phụ cùng đệ tử, cho nên hắn không có quyền nói gì cả. Bất quá, trong lòng vẫn đang tính toán, xem phải vã mặt Phương Chính thế nào cho hả dạ.

Rất nhanh sau đó, bọn họ lên đường.

Phương Chính ngồi yên trên lưng con hạc cấp vạn thú vương, để Phương Niệm Dung điều khiển còn hạc này bay đi.

Bay ở bên cạnh con hạc vương này, chính là Tiểu Hổ cùng một con hạc cấp ngàn thú vương, Thanh Thư và Dược Hồng, cùng với Dương Quang phân biệt ngồi trên lưng chúng.

Mà giờ khắc này, Phương Chính đang nắm trong tay một con đông song cổ, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào nội dung bên trong.

Trước khi rời khỏi phúc địa Đồ Thiên, Lạc Hành từng yêu cầu Tiểu Thiên chờ hắn tới Trung Châu liền đem con cổ này giao cho hắn. Tiểu Thiên đáp ứng, nhưng mấy ngày qua hắn đều ôn dưỡng trong không gian linh mệnh, cho nên nó chưa có đưa được.

Hiện tại, Lạc Hành vừa lú mặt ra ngoài, Tiểu Thiên liền lặp tức đem đông song cổ nhét cho hắn.

Giờ khắc này, Phương Chính xem xét toàn bộ ký ức mà mình đã ghi lại, hoàn toàn chìm vào trầm mặt.

Ký ức bị mất đi, không có cách nào khôi phục lại. Hiện tại hắn xem xét những ghi chép này, cũng giống như là đang học lại những thứ này.

Về nguyên tác, về Tiểu Thiên, về các loại cổ phương, cổ trùng, các tính toán, các sắp xếp... toàn bộ đều phải học lại, ghi nhớ lại, lưu giữ lại thành một ký ức mới.

Trước đây hai phân thân của hắn cũng phải học lại mấy thứ này. Nhưng so với hắn nhẹ nhang hơn, bởi vì những cái quan trọng, hắn đều chia cho hai người họ, bản thân lại chỉ giữ lại mấy thứ râu ria có thể xem như rác thải.

Cho nên lúc này, cái hắn phải học thật sự quá nhiều, nhiều đến mức hắn cảm thấy hoa mắt chống mặt không thôi.

Vì vậy, hắn chỉ có thể trước tiên lựa chọn mấy cái quan trọng như nguyên tác, Tiểu Thiên, cùng với cổ trùng để nhớ trước. Mà như cổ phương hay các loại bố cục lâu dài thì tạm gác lại phía sau.

Phương Niệm Dung lúc này thấy Phương Chính cứ cau mày trầm tư, bộ dạng như đang rất phiền não, cho nên một đoạn đường dài nàng đều không có lên tiếng, để yên cho hắn nghĩ.

Lại một ngày trôi qua, khoảng cách Phi Hạc sơn chỉ còn lại khoảng một ngày đường. Đương nhiên đây là tính theo gấp gáp lên đường, không có nghỉ ngơi.

Phương Chính lúc này thở ra một hơi nhẹ nhỏm.

- Đại khái đã nhớ xong!

Hắn trong lòng tự nói, bắt đầu tự trả bài một chút. Cuối cùng lấy ra một đoạn từ trong nguyên tác.

- Phương Nguyên luyện thành định tiên du, mượn nhờ con cổ này đi tới phúc địa Hồ Tiên, trở thành chủ nhân phúc địa. Mà nhờ có Phương Chính đang ở Tiên Hạc môn, vì vậy Tiên Hạc môn đứng ra che chở cho Phương Nguyên, nhắm thông qua Phương Chính, chiêu mộ Phương Nguyên vào môn phái.

- Nhưng bởi vì Phương Nguyên trốn trong phúc địa, Tiên Hạc môn không thể câu thông, vì vậy họ mượn nhờ việc phúc địa độ địa tai, thông qua khe hở gửi thư vào.

- Thời gian độ địa tai tiếp theo, tính từ lúc Phương Nguyên trở thành chủ nhân phúc địa là một năm ba tháng. Thời gian chảy của phúc địa Hồ Tiên là năm lần so với ngoại giới, tức là tương đương ba tháng.

- Mà từ lúc Tam Xoa sơn đại loạn đến này, thời gian ngoại giới đại khái mới trôi qua hai mươi ngày, cách lúc Phương Nguyên độ địa tai của phúc địa Hồ Tiên, còn ít nhất hai tháng mười ngày.

- Mà lúc này Phương Niệm Dung đoán ta về Tiên Hạc môn, đại khái cùng việc đàm phán chiêu mộ Phương Nguyên có tám chín phần liên can.

Phương Chính tự nói, ánh mắt chuyển sang Phương Niệm Dung đang ngồi ở bên cạnh, đạm mạc lên tiếng.

- Ta sẽ ghé qua Tiên Hạc môn. Còn phía sau thế nào, thì trước xem tình hình. Bất quá, ta sẽ không mãi ở lại đó.

Phương Niệm Dung nghe thấy Phương Chính nói chuyện, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nói.

- Lạc Hành, ta đã gặp được ca ca Phương Chính của ngươi. Lần này gấp gáp lên đường như vậy, cũng là có nguyên nhân.

Phương Niệm Dung nói tới đây, hơi do dự một chút. Nàng lo lắng khi nói tiếp, Phương Chính sẽ lại hiểu lầm chính mình chỉ vì nhiệm vụ mới đi gặp hắn.

Nhưng Phương Chính đã đoán ý, nói.

- Nói thẳng đi. Ta cũng không trẻ con đến mức đụng cái gì cũng hiểu lầm.

Phương Niệm Dung nghe xong, cười khẽ một tiếng, chọc.

- Ngươi còn nói mình không trẻ con!

Nhưng là, giọng của nàng rất nhanh chuyển biến, nghiêm túc nói.

- Ca ca của ngươi chọc phải phiền toái không nhỏ. Cư nhiên cả gan lấy hạt dẻ trong lò lửa, c·ướp đi thứ thập cổ phái đang tranh giành.

Phương Niệm Dung sau đó đem tình hình kể lại với Phương Chính, cũng đem mục đích của Tiên Hạc môn nói ra.

Phương Chính nghe xong, ánh mắt xâu kín đánh giá Phương Niệm Dung, ngoài miệng lại nói.

- Tiên Hạc môn các người cũng tham lam thật, không sợ bắt gà không được còn mất nắm thóc sao? Ta không có ý định gia nhập Tiên Hạc môn, các ngươi lại tính đến việc mượn ta để chiêu mộ ca ca. Hừ, là xem thường ta, còn là tự đề cao mình, cho rằng ai cũng muốn gia nhập vào các ngươi?

Phương Niệm Dung nghe xong, cười khổ.

- Lạc Hành, khuyên ngươi không nên ngoan cố, lần này là cổ tiên ra tay, không phải là dạng ngươi có thể đối phó.

Phương Niệm Dung khuyên nhũ.

Nhưng Phương Chính lại cười lạnh.

- Cổ tiên? Ta vừa mới chạy thoát khỏi tay một vị thất chuyển cổ tiên. Hạc Phong Dương chỉ mới lục chuyển, còn muốn bắt ta?

Phương Niệm Dung kinh hãi.

Chẳng trách Tiểu Túc lại cảnh báo Phương Chính sắp c·hết. Thì ra là hắn chọc phải cổ tiên, còn trực tiếp chọc luôn thất chuyển.

So sánh cho dễ hiểu mà nói, lục chuyển cổ tiên trong lớp cổ tiên giống như nhất nhị chuyển cổ sư trong lớp phàm nhân.

Thất chuyển như gia lão tam chuyển, đứng ở trung tâm.

Bát chuyển như tứ, ngũ chuyển. Đương nhiên đó là khi không có cửu chuyển.

Nếu có cửu chuyển xuất hiện, có thể liên tưởng cửu chuyển như ngũ chuyển trong giới phàm nhân. Bát chuyển là tứ chuyển, thất chuyển như tam chuyển, lục chuyển như nhất nhị chuyển.

Mà Phương Chính, giống như một võ giả phàm nhân, có thể bị cổ sư g·iết một cách dễ dàng.

Bất quá, đây là ví dụ, thực tế thì thất chuyển bóp c·hết ngũ chuyển chẳng khác nào một ngũ chuyển bóp c·hết một con kiến.

Vậy mà bây giờ, Phương Chính nói với nàng, hắn vừa mới chạy thoát khỏi tay một thất chuyển cổ tiên.

Đây, con mẹ nó, tên này rốt cuộc yêu nghiệt tới mức nào a?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Số mệnh không thể an bày tình yêu!