Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Lời khuyên
Dược Hồng nói tới đây, lại nhìn về phía Phương Chính.
- Ngoài ra còn có một câu ta nghĩ nên nói với ngươi. Đó là "túc mệnh không trối buộc được ái tình"!
Bản hồn nghe xong câu này, trong lòng không khỏi trấn động.
Tình yêu thuận buồm xuôi gió thì không tính là hoàn mỹ, có trắc trở, có khúc mắc, đến khi hóa giải sẽ càng trở nên bền vững.
- Ngươi cảm thấy ta là người như vậy sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính khẽ thở dài, ngã người nằm lên lưng Tiểu Hổ.
- Ta không biết!
- Phương Chính, ngươi phải biết, bên cạnh ngươi còn có Thanh Thư, có Dược Hồng, có rất nhiều người. Đừng cảm thấy bọn họ chỉ nhận biết ta mà không biết ngươi. Kỳ thực, ai cũng nhận ra, rằng ta và ngươi khác nhau, rằng thân thể này có hai tính cách khác nhau. Chỉ là bọn họ chưa nghĩ tới ta và ngươi là hai linh hồn khác biệt mà thôi. Mà việc này, trong tương lai cũng sẽ phải công khai ra ngoài, dự kiến là sau khi chúng ta thành tựu cổ tiên.
- Ta... quả thật còn rất trẻ con!
Chỉ cần vừa nhìn, hắn liền lặp tức nhận ra.
Buổi tối ngày thứ tư, trong một chỗ sơn cốc.
- Làm ông mai cũng thật không dễ dàng.
Thử nghĩ xem, biết trước tương lai bản thân sẽ bị thập cổ phái đuổi g·iết, mà việc này là không thể thay đổi. Ngươi có thể hay không, vẫn xem một người sẽ đuổi g·iết mình là bạn hữu, thậm chí còn đem lòng yêu mến nàng?
Mấy ngày nay, Thanh Thư và Dược Hồng đã vài lần nói chuyện với Phương Chính, chủ yếu là khuyên hắn cùng Phương Niệm Dung nên trò chuyện. Nhưng Phương Chính rõ ràng là không đồng ý, thậm chí còn thấy khó chịu.
Lạc Hành biết Phương Niệm Dung đang trên đường đuổi tới Nam Cương, tính toán một chút, khả năng gặp nhau ở giới bích là rất cao. Mà tin tức này, là Tiểu Thiên cấp cho Lạc Hành.
Vì yêu hy sinh, vì yêu mà hiến dâng?
Mà Thanh Thư và Dược Hồng, sắc mặt cũng lặp tức trở nên khó coi, ký ức phủ bụi của mười năm trước lại lần nữa trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn định đáp lại Lạc Hành, nhưng vừa hé miệng, lại không biết phải nói cái gì, cuối cùng chỉ đành im lặng.
Bản hồn hơi giật mình. Hắn không nghĩ tới Lạc Hành lại chủ động hỏi thăm mình. Chỉ là, hắn cũng không có ý định trả lời.
- Nếu ngươi cũng khuyên ta như đại ca và nhị tỷ thì không cần nói cũng được.
Phương Chính đem chiếc lá trên môi lấy xuống, ngẩng đầu lên nhìn trời.
- Ngươi biết vì sao ta vẫn luôn tính đến tình huống xấu nhất, nhưng lại không thuộc loại người bi quan không? Bởi vì, ta luôn tìm kiếm sự tích cực bên trong tiêu cực. Đơn giản mà nói, đó là tìm được giải pháp cho tình huống tệ nhất.
Lại nói tới, Phương Niệm Dung còn chưa có cơ hội nói việc này với Phương Chính, thì Dương Quang đã đuổi tới.
Bản hồn câm lặng, qua một lúc mới nói.
Tiểu Thiên trong lòng mặc niệm thay cho Tiểu Túc. Bởi nó phát hiện, túc chủ này của nó, cho dù ký ức không hoàn chỉnh, thậm chí thiếu rất nhiều, nhưng vừa mới rồi, hắn giống như đã phát hiện ra cái gì đó rất quan trọng về Tiểu Túc.
Lạc Hành cười nhạt.
Mà liên tục ba ngày sau đó, bầu không khí xung quanh bốn người vẫn không có gì thay đổi.
- Thiên Hạc Thượng Nhân là gì của ngươi?
Lạc Hành thức giấc!
Mặc dù hắn không nhớ Tiểu Thiên, nhưng không đáng ngại, hắn chỉ cần biết mình có hệ thống là đủ. Về chức năng của nó, đoán đại khái một chút cũng liền ra được một hai phần.
Nàng vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, chỉ vì hai từ "số mệnh" mà mọi thứ giữa nàng và Phương Chính đều thay đổi trong chớp mắt.
Tiểu Hổ bay trên trời đầu tiên phát hiện, nó hạ người bay xuống đất, đồng thời đem tin tức này thông quá ngự hổ cổ truyền về cho Phương Chính.
Bọn họ ngày đi đêm nghỉ, Tiểu Hổ cũng bay theo bốn người, nhưng rõ ràng tốc độ lên đường cũng không nhanh.
- Cũng không quan trọng lắm. Ta nhớ trước đây ngươi có cho ta vài cái lời khuyên. Ta nghĩ cũng nên đáp trả một chút.
Mấy ngày nay, Phương Niệm Dung nhận được không ít tin từ Tiên Hạc môn, toàn bộ đều là hối thúc nàng nhanh chóng trở về.
Phương Niệm Dung liên tục muốn thử trò truyện cùng Phương Chính, nhưng hắn trước sau đều không thèm đếm xỉa tới nàng, làm nàng bất đắc dĩ không thôi.
- Là ta hiểu lầm đi, ngươi không cần để ý!
- Phương Chính a, nhận biết lòng người, ta tuy không giỏi, nhưng so với ngươi, ta giỏi hơn.
Chỉ là, hắn bây giờ đang trong không gian linh mệnh, ngoài Tiểu Thiên hơi cảm thấy ớn lạnh ra, cũng chẳng còn ai phát hiện.
Ánh trăng bàng bạc, ngân hà lấp lánh, gió đêm mát lạnh, tiếng côn trùng kêu vang. Không gian yên bình đến nhẹ lòng.
Kỳ thực Lạc Hành cũng nắm được đại khái tình hình, biết bản hồn cùng Phương Niệm Dung bất đồng quan điểm ở chỗ số mệnh. Nhưng là, hắn không có ý định can thiệp vào, ít nhất là trong lúc này.
- Sư phụ, ta tới đón người!
Vì cái gì Lạc Hành muốn diễn khổ nhục kế?
Mặc dù lúc trước khi còn đồng hành ở Nam Cương, Phương Chính cũng không thường lên tiếng. Nhưng rõ ràng không khí xung quanh hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn đầu tiên hướng Phương Niệm Dung cười tủm tỉm nói, sau đó liếc mắt nhìn lại Phương Chính.
- Bầu không khí, có chút đáng sợ!
Bản hồn đáp lại.
Không riêng gì tranh vẽ của Phương Niệm Dung, còn là vì Dương Quang đã gặp qua Phương Nguyên, cho nên vừa nhìn liền nhận ra Phương Chính ngay.
Hai người đêm qua thấy Phương Chính và Phương Niệm Dung ngồi bên đóng lửa, liền chủ động tránh xa. Cho nên cũng không biết gì về cuộc nói chuyện không vui giữa hai người họ.
- Ngươi tức giận vì đều gì?
Trên đời này, cái Phương Chính xem thường nhất, cái hắn không cần nhất, chính là tình yêu!
Dưới sự không chế của Dương Quang, đàn hạc lượn trên trời hai vòng, sau đó mới đáp xuống đất.
Mà nếu đổi là bất cứ ai, chắc chắn cũng sẽ nghĩ giống Phương Chính như bây giờ.
- Phương Chính, ngươi và ta không giống nhau. Đừng để bị ảnh hưởng bởi ta. Ta có thể nhìn ra, ngươi bây giờ, giống ta ít nhất cũng phải bảy tám phần. Nhất là ở điểm lấy việc luôn tính tới tình huống xấu nhất. Đây mặc dù cũng không phải cái gì xấu, thậm chí ta thấy cũng khá tốt. Nhưng mà, ngươi lại quá mức bi quan.
Thanh Thư nghe xong, cũng khẽ gật đầu.
Sau đó, liền im lặng, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
- Là ta n·hạy c·ảm. Ngươi nói đi!
Chương 34: Lời khuyên
Thanh Thư khẽ gật đầu.
Phương Niệm Dung lấy lý do bạch hạc đ·ã c·hết, không thể nhanh chóng đi đường. Tiên Hạc môn liền lặp tức cử người đi đón họ về. Mà người được cử đi, chính là Dương Quang, đệ tử của Phương Niệm Dung.
Mà ở phía trước, Phương Niệm Dung vừa đi bên cạnh Phương Chính, vừa nhìn về phía hắn.
Đúng lúc này, trong lòng Phương Chính vang lên câu hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kết quả tình cảm tăng không nhiều, nhưng lại bị hai từ "số mệnh" kéo xuống gấp mấy lần.
Tiên Hạc môn gần đây cũng gặp phải rất nhiều áp lực từ bên ngoài lẫn bên trong, phần lớn đều liên quan đến phúc địa Hồ Tiên.
Từ lúc lên đường đến giờ, Phương Chính vẫn luôn trầm mặt, không nói bất cứ lời nào.
Lạc Hành cũng không cần hắn trả lời, lại nói tiếp.
Tiểu Hổ nằm dài trên mặt đất, Phương Chính ngồi trên lưng nó, thổi một giai điệu buồn bằng lá.
- Nam nhân đều khó hiểu như vậy sao?
Phương Chính đại khái biết có một đàn phi cầm đang bay về phía này. Chờ đến khi nhìn thấy diện mạo của đàn phi cầm, mày Phương Chính không khỏi nhíu lại.
- Không phải đi. Rõ ràng Tiêu Viêm, còn có Tần Phong đều không có khó hiểu. Thậm chí là đại ca ngươi cũng không có khó hiểu như vậy. Cho nên nói, chỉ có một số người...
Ngu ngốc, thật ngu ngốc! (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính cũng không ép nàng phải có suy nghĩ giống hắn, chỉ là, hắn không muốn đi cùng nàng.
Ha ha, chắc chắn là không! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Hành dùng giọng không sao cả nói, nhưng sau đó giọng điệu chuyển biến, nghiêm túc nói.
Dược Hồng đi cạnh Thanh Thư, nhìn bóng lưng của Phương Chính đang đi phía trước cùng Phương Niệm Dung, nhỏ giọng nói.
Chỉ là đạo bất đồng, bất tương vi mưu!
Ngược lại với ba người, Phương Niệm Dung lại không có vẻ gì là kinh ngạc. Bởi nàng biết trước đàn hạc này sẽ tới.
Tiên Hạc môn đâm lao phải theo lao, cho nên bọn họ đang cần gấp Phương Chính, dùng hắn để trấn áp cục diện.
- Đúng vậy, không phải ai cũng sờ không thấu như vậy.
- Lại nói, tuy bọn họ nhận biết ta. Nhưng trên thực tế, Phương Chính, ngươi mới là người bọn họ yêu thích. Nếu ngươi không tin, vậy thì thử đi! Trước khi công khai ta và ngươi ra ngoài, hãy thử hỏi họ xem, họ thích tính cách nào nhất ở chúng ta. Nếu lựa chọn ở cùng nhau, họ muốn ở cũng ai nhất?
Chín môn phái khác trong thập cổ phái đều gây áp lực, muốn Tiên Hạc môn đưa ra bằng chứng Phương Nguyên là người của bọn họ. Mà các đệ tử trong môn cũng luôn hỏi về thân phận của Phương Nguyên.
Bản hồn hỏi lại, Lạc Hành hơi trầm tư, sau đó thở dài.
- Chúng ta nói chuyện một chút đi!
Lạc Hành trong lòng cảm khái, ánh mắt khép hờ lại hơi lóe lên ánh nhìn sắc lạnh.
Dương Quang trong lòng cũng rất nôn nóng, muốn tận mắt nhìn thấy Phương Chính. Hắn muốn xem, người nam nhân này có chỗ nào tốt mà Phương Niệm Dung lại nhớ mãi không quên.
Nhất là khi Phương Chính nhìn Phương Niệm Dung, ánh mắt của hắn lạnh đến mức, Phương Niệm Dung có cảm giác Phương Chính đang nhìn vào một cái xác c·hết chứ không phải đang nhìn mình.
- Chẳng phải đêm qua đệ ấy còn lo lắng cho Phương Niệm Dung sao? Như thế nào mới qua một đêm, đệ ấy lại nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù vậy?
Chính là vì để đẩy thuyền cho bản hồn với Phương Niệm Dung.
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, nở nụ cười tự giễu.
- Là ta đã sai sao?
Nhưng hiện tại, hai người họ có thể cảm nhận được, quan hệ giữa hai người Phương Chính, Phương Niệm Dung đã xảy ra ngăn cách. Mà Phương Chính, càng giống như là trở nên xa cách, thậm chí là chán ghét Phương Niệm Dung.
Lạc Hành trong không gian linh mệnh lúc này nói.
Phương Niệm Dung trong lòng không khỏi tự hỏi.
Hắn lạnh băng, ánh mắt lạnh như thanh kiếm sắt bén giấu trong tuyết, sâu thẫm như vực sâu dưới đáy hồ băng.
Thiết uế phi hạc, gắn liền với ký ức diệt trại của hai người!
Lạc Hành nói đến đây liền dừng. Mà bản hồn lại trầm mặt.
Nhưng mà, trên thực tế, nàng không có sai. Phương Chính cũng không có sai.
- Ngươi là Lạc Hành?
- Mà ngươi đâu? Ngươi nghĩ đến điều tệ nhất, xong lại bị nó ảnh hưởng, làm tâm tình bị đè nặng, không thể nhanh chóng tìm ra hướng giải quyết. Ngươi như vậy, sẽ càng lúc càng bi quan, càng lúc càng tiêu cực, càng làm cho bản thân trở nên hèn nhát.
Dược Hồng lại nói, nhưng sau đó lại lắc đầu tự phản bác mình.
Dược Hồng khó hiểu hỏi.
Nhưng Phương Chính không có trả lời, mà hỏi ngược lại.
- Cái kia, ta không hề làm lộ tin tức gì về ngươi đâu đó nhé!
Dương Quang hỏi.
Một đàn thiết uế phi hạc từ chính diện bay về phía bốn người.
Lại qua hai ngày, tính từ lúc Phương Chính đến được Trung Châu đã được hơn mười ngày, sắp được nửa tháng.
- Ta vì sao phải tức giận?
Trên cơ sở thông tin này, Lạc Hành quyết định diễn khổ nhục kế cho Phương Niệm Dung xem, chính là để Phương Niệm Dung chăm sóc Phương Chính, từ đó đẩy tình cảm của nàng và bản hồn lên thêm một phần.
Dương Quang từ lưng vạn thú vương nhảy xuống, thi thi nhiên nhiên đi tới trước mặt bốn người.
Ít nhất với Phương Chính, việc đó là không thể nào!
Nhưng mà, ngày hôm sau, hôm sau nữa, thậm chí lại thêm hôm sau nữa, Phương Chính vẫn như cũ không đếm xỉa Phương Niệm Dung.
Hắn vừa mới tỉnh lại, liền phát hiện có gì đó không đúng ở bản hồn. Hắn im lặng quan sát cũng một đoạn thời gian, cuối cùng đưa ra kết luận như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.