Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54: Cơ duyên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Cơ duyên


Phương Niệm Dung nghe xong, nhất thời trong lòng tràn ngập lửa giận, còn có cả ủy khuất. Nàng hừ lạnh một tiếng, đứng lên liền đi trở lại chỗ đóng lửa.

Không nghĩ tới, tuy tiện như vậy, vậy mà lại đụng phải một mảnh phúc địa! Thật là cơ duyên to lớn a.

Nước hồ trong xanh, đứng trên bờ có thể nhìn thấy trong nước có các loài thủy sản, thủy tảo.

Núi không quá cao, cũng không san sát như Nam Cương.

Phương Chính nghiêng đầu nhìn theo, không nói gì, chỉ là đem một khối đá trong đóng đá vụn Phương Niệm Dung vấp phải giấu đi. Sau đó cũng trở lại chỗ ngồi của mình.

Nó bơi lại trước mặt Phương Chính, hai vây trước đưa ra, đỡ lấy mảnh san hô lên xem vài vòng, cuối cùng kích động reo lên.

- Lúc nguyên thân còn sống có đánh rơi một vật, chỉ cần các ngươi có thể tìm được vật đó đưa đến trước mặt ta, liền chính là chủ nhân của ta.

Qua một lúc, Phương Chính nhu nhu huyệt thái dương, sau đó ngồi xổm xuống, giữ lấy chân của Phương Niệm Dung.

Nhưng rất nhanh, Phương Chính chấn định lại.

Đây là một mảnh phúc địa!

- Người trẻ tuổi, hai ngươi là đến để trở thành chủ nhân của ta sao?

Biết như vậy, Phương Chính cũng không vội vọng động, mà là đứng yên nhìn.

Phương Chính trong lòng tính toán, lí trí nói với hắn, việc hắn vừa nghĩ là không có sai.

Nó một bên nói, một bên bơi vòng quanh người Phương Chính, sau đó nhu thuận gọi hắn chủ nhân.

Rất im lặng.

Cũng may là hắn kịp áp chế lại tâm tình của mình, không có phát ra tiếng.

Địa linh nghe hỏi, liền thở dài nói.

Lúc này, trong một cái sơn cốc.

Hiện tại có cơ hội lấy được một mảnh phúc địa khác, không vui là không được.

Phương Niệm Dung mày ninh chặt hơn. Vật này nhìn bình thường như vậy, sợ chừng có đưa tới trước mắt nàng, nàng còn không nhận ra, chứ đừng nói tới đi tìm.

Rèm trân châu, niệm vỏ sò, các vật trang trí đẹp mắt, lại hiển hiện ra nét nữ tính.

Phương Niệm Dung vẻ mặt ủy khuất nói.

- Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?

Phương Chính lúc này làm bộ dạng trầm tư, b·iểu t·ình như thể đang tự hỏi "vật này có chút quen mắt, là gặp qua ở đâu".

Mấy ngày tiếp theo, Phương Chính và Phương Niệm Dung cưỡi trên lưng Tiểu Hổ, ngày đi đêm nghĩ, hướng về phía tây bay đi.

Trong lúc hai người nhìn quanh, một giọng nói ngọt ngào vang lên trong đầu cả hai, mà đồng thời, một con cá chép bảy màu xuất hiện trước mắt hai người. Nó vãy vãy đuôi, thản nhiên bơi giữa không trung.

Chương 54: Cơ duyên

- Là nó, đúng là nó. Đây đúng là cái ta muốn tìm. Người trẻ tuổi. Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã đem nó tìm về cho ta. Ngươi bây giờ chính là chủ nhân của ta a!

Tòa cung điện này có màu xanh nước, trang trí bằng các vật trang trí làm từ hải sản.

Phương Niệm Dung kính hãi đến hai mắt mở to, mà Phương Chính cũng không giấu nổi sự kinh ngạc cùng chờ mong.

Mà Phương Chính, trong lòng lại nhảy bọp một chút, hắn hơi liếc nhìn Phương Niệm Dung, trong lòng ẩn ẩn xuất hiện một loại dự cảm.

Mặc dù chân vẫn còn đau, nhưng Phương Niệm Dung cũng không chút nào để ý, cứ vậy đi.

Chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy Phương Niệm Dung mặt mũi nhăn nhó ngồi trên mặt đất, ôm lấy chân mình.

Tiếp sau đó, ở giữa hồ xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh nước. Ánh sáng mở ra, một cánh cửa từ hư không xuất hiện. Cánh cửa cao lớn, vách tường đỏ cam, bên trên có một cái biển lớn.

- Ngươi làm sao?

Mảnh phúc địa này chưa chắc là vô chủ, mà cứ cho là vô chủ, chưa chắc Phương Chính đã đáp ứng được điều kiện nhận chủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó, cánh cửa đóng lại, chớp mắt biến mất.

Phương Chính lại hỏi.

Nghĩ như vậy, Phương Chính liền không để ý nữa, chỉ là cũng không có đem mảnh san hô ném bỏ, mà là thu nó vào cổ trùng trữ vật, chẫm rãi chờ kết quả.

Chỉ là nàng không biết, đây vốn là cơ duyên của nàng, chỉ là bị nàng bỏ lở mà thôi.

- Nguyên lai mảnh phúc địa này, chính là cơ duyên dành cho hắn!

Nếu là cổ trùng, cổ tài nàng còn có thể mua từ Tiểu Túc. Nhưng nếu là tìm đồ, vậy thì khó. Bởi vì hệ thống sẽ không bán ra vật của ai đó bị mất, cùng lắm chỉ có cái tương tự mà thôi.

Phương Chính lúc này vừa đợi thịt nướng chín, trong lòng cũng bất đầu căn nhắc.

Cách đây vài ngày, Tiểu Thiên có báo với Phương Chính, Phương Nguyên đã đi tới Bắc Nguyên.

Trong lúc Phương Chính đang cau mày suy tư, bỗng cách đó không xa, một tiếng hét khẽ vang lên làm hắn bừng tĩnh.

- Đây là, địa tai!

Nói là đá, kì thực cũng không phải đá, mà là một mảnh san hô đ·ã c·hết, hóa thành đá xám.

Hóa hi nê tiên cổ chỉ có công dụng khá đơn giản, biến đất đá thành bùn nhão.

Mà địa linh cũng không để ý cả hai, nó mở miệng, nhả ra một cái bóng nước, bên trong bóng nước là hình ảnh của vật cần tìm.

Địa linh vừa nhìn thấy, hai mắt sáng lên.

Trải qua hơn tám tháng, nó cũng đã quen với khí tức ở Trung Châu, trên ngươi đã có một số cổ trùng đến sống nhờ. Cũng xem như có thể tự bảo vệ chính mình.

Trong lúc Phương Niệm Dung lấy nước giúp Phương Chính để nấu ăn, dị tượng đột nhiên phát sinh.

Phương Nguyên muốn m·ưu đ·ồ tiên cổ từ tay lão, cho nên mượn nhờ định tiên du, đi tới Bắc Nguyên.

Sóng nước ba động mảnh liệt, nhưng rất nhanh cũng liền an tỉnh trở lại.

Trung Châu địa hình theo kiểu vùng trũng, xen lẫn đồi núi.

Biển lớn nhìn qua như thủy tinh màu xanh nước, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện đây là do dòng nước tạo thành. Mà trên biển, đề bốn chữ "phúc địa Hải Cát" to

Bất quá hắn xem xét một hồi lâu, vẫn không phát hiện chỗ nào không đúng.

- Ngươi cũng không thể cứ như vậy chỉnh lại a, vạn nhất không cẩn thận làm chân ta gãy luôn thì sao?

Nàng từng có một mảnh phúc địa qua, cũng biết chỗ tốt của phúc địa. Chỉ là bị Tiểu Túc cưỡng chế, phải cống hiến cho môn phái, cho nên trong lòng vẫn luôn tiếc nuối. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đứng lên được đi?

Nhìn qua, giống như một tòa thủy cung của công chúa thủy tề. Thậm chí thông qua cửa sổ, còn có thể thấy nước bao ở xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Niệm Dung giật mình, Phương Chính cách đó không xa cũng bị thu hút.

Mà Phương Chính thì đã kích động không thôi, suýt chút nữa đã kêu lên một câu.

- Xoa nắn nhẹ nhàng càng khiến ngươi chú tâm vào, đến lúc đó còn đau gấp bội. Tốt rồi, đứng lên đi!

Hồ không quá lớn, chỉ thuộc tầm trung. Nằm trong một cánh rừng già.

Phương Niệm Dung mặt hơi đỏ lên, lí nhí đáp.

Sau đó lại làm vẻ mặt như nhớ ra, nói với địa linh.

Trung Châu không có biển, sẽ không có san hô, như thế nào lại có sát một con san hô?

Một mảnh san hô c·hết khô, trở thành một khối đá xám. Nhìn qua bình thường vô cùng, không có điểm đặc biệt nào cả.

Chỉ thấy mặt nước không gió mà động, từ trung tâm, xuất hiện từng làn sóng dạt ra xung quanh bờ.

Hắn trong lòng kinh hãi, đi nhanh lại bờ hồ, nhìn chằm chằm vào giữa hồ.

Đây chính là lý do trong một đóng đá, Phương Chính chỉ lấy đi mỗi mình nó.

Phương Nguyên vì cứu chữa Đãng Hồn sơn, cho nên m·ưu đ·ồ một con tiên cổ, gọi là giang sơn như cố.

Phương Chính ngồi nhìn mảnh san hô này, suy tư một chút, cuối cùng quyết định không để ý nữa. Nếu đây thật là cơ duyên, nhất định sẽ có lúc nó tự phát huy tác dụng, Phương Chính cũng không cần tốn quá nhiều công sức. Mà nếu là hắn nghĩ nhiều, vậy tốn công cũng chỉ là vô ích thôi.

- Gãy thì dùng cổ trùng chữa trị. Ngươi ta đều là cổ sư, chút chuyện vặt đó thì tính là gì?

Không chờ bao lâu, cánh cửa ổn định, liền kẻo kẹt một tiếng mở ra, từ bên trong, một luồng sáng màu bọt biển bắn ra, bao trùm lấy hai người Phương Chính, Phương Niệm Dung, đem cả hai kéo vào bên trong.

Phương Niệm Dung xem một màn này, không nhịn được há hốc mồm, trong đầu không khỏi nghĩ.

Việc này cùng nguyên tác cũng không sai biệt gì.

Hắn hơi dùng lực, bóp một cái, đem chỗ trật khớp sửa lại. Phương Niệm Dung đau đến ra nước mắt, oán giận nói.

- Ta vấp...

Từ lời này tới xem, mảnh phúc địa này là chưa có chủ. Đây rõ ràng chính là một tin vui ngoài ý muốn.

Chỉ là không hiểu sao, trong lòng Phương Chính lại ẩn ẩn xuất hiện cảm giác nguy cơ. Nhưng loại cảm giác này lại như ẩn như hiện, không cách nào nắm bắt được.

Phương Niệm Dung và Phương Chính nghe vậy hơi chuyển mắt nhìn nhau.

Rắc! (đọc tại Qidian-VP.com)

Địa linh sửng sốt, sau đó kích động cùng chờ mong gật đầu, đồng thời cho phép Phương Chính có thể vận dụng cổ trùng.

- Địa linh, ta có một vật nhìn qua giống với cái ngươi đang tìm, ngươi xem thử không?

Phương Nguyên vượt qua địa tai lần thứ sáu của phúc địa Hồ Tiên, còn cho rằng có thể an ổn ở trong đó tu hành ba năm năm năm. Ai mà nghĩ tời, Đãng Hồn sơn lại gặp biến cố.

Nghe nó nói, mày Phương Niệm Dung hơi cau lại.

Đến buổi tối cùng ngày, đợi đến khi Phương Niệm Dung đã ngủ say, Phương Chính lúc này mới đem khối đá kia lấy ra xem xét.

Việc này Phương Chính cũng kiến thức tới từ lúc mới gặp Phương Niệm Dung, trên đường đi Thương gia thành.

Phương Nguyên cùng địa linh không có phát hiện việc này, đợi đến khi phát hiện, Đãng Hồn sơn đã bị tác dụng này ăn mòn, khiến cho ngọn núi này c·hết dần c·hết mòn.

Phương Chính và Phương Niệm Dung chỉ cảm thấy tầm nhìn xoay chuyển, định thần nhìn lại, đã thấy chính mình đang ở trong một tòa cung điện.

Trong năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên, con tiên cổ này là của một vị cổ tiên gọi Thái Bạch Vân Sinh. Người này xuất thân từ Bắc Nguyên, hiện tại vẫn đang là một vị ngũ chuyển cổ sư.

Phương Niệm Dung có chút không chờ kịp, hỏi.

Mà Tiểu Hổ thì đang nằm cách đó không xa, thưởng thức còn mồi chính mình vừa bắt được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính phủi phủi tay, một bộ không quan tâm nói, chỉ là lại âm thầm kiểm tra chỗ nàng vấp phải.

- Nguyên lai cơ duyên của Phương Niệm Dung chính là mảnh phúc địa này!

Phương Niệm Dung nhưng là có hồng vận tề thiên cổ gia thân, một thân vận khí rất tốt, lại còn là ngũ chuyển cổ sư, sẽ không vô duyên vô cớ vấp ngã. Trừ phi là có cơ duyên nào đó ẩn giấu, cần chút tác động mới có thể lộ ra ngoài.

Nàng đường đường ngũ chuyển cổ sư, cư nhiên đi đường cũng bị vấp ngã, cái này thật sự có chút mất mặt.

- Lại nói, ta muốn thống nhất Tây Mạc. Nếu không nhanh đi chuẩn bị bố cục, tốn thời gian ở Bắc Nguyên, m·ưu đ·ồ Tây Mạc sẽ khó mà thuận lợi triển khai.

Phương Chính lãnh đạm đáp lại.

Một loại khí tức nguy hiểm quen thuộc, từ giữa hồ thổi quét mà ra, làm Phương Chính nhất thời vừa mừng vừa sợ.

Trên người con cua này có một con tiên cổ tiêu hao, gọi là hóa hi nê.

Phương Chính liền lấy mảnh san hô trong cổ trùng trữ vật giao ra.

Lần địa tai thứ sáu Phương Nguyên gặp phải, là hoang thú thành tai. Mà hoang thú Phương Nguyên gặp, là cua vũng bùn.

Phương Niệm Dung cúi thấp đầu, lí nhí đáp.

- Ta bị trật chân!

Phương Chính bất đắc dĩ đi lại bên cạnh, hỏi.

Không cần nghi ngờ, đây đúng là địa linh của phúc địa Hải Cát.

- Điều kiện nhận chủ là gì?

- Hiện tại Bắc Nguyên đang chuẩn bị mở ra trận Vương Đình chi tranh, sau đó nữa sẽ là sự kiện Chân Dương lâu. Cơ duyên hiển nhiên không ít, nhất là phút cuối, nếu biết tận dụng, có thể lấy tới tay một mớ tiên cổ. Bất quá, nguy cơ trùng trùng, thời khắc cuối cùng cũng khó mà chạy thoát khỏi vòng vây của cổ tiên.

Phương Chính và Phương Niệm Dung ngồi bên bếp lửa, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Cơ duyên