Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Phí gia loạn, Phí Tài
Phí Thanh nhịn không được, rống to
Nhưng sự thật lại không như vậy.
Nhưng vị gia lão bên cạnh lại cười lạnh.
Sắc mặt mấy người Phí Trường nhất thời đại biến.
Phí Tài vươn tay, lâu đi nước mắt, nhưng nước mắt khác lại tràn ra. Hắn căn răng, quay đầu bỏ chạy.
Mà trong lúc Phương Chính đang an ổn bế quan, Bắc Nguyên bên ngoài đã là gió nổi mây phun.
Phí Thanh đem Phí Tài đẩy ra. Phí Tài thối lui vài bước, bất lực nhìn phụ thân của mình, mặt đầy nước mắt.
- Nếu Phí gia không còn, ta lên được chức vị tộc trưởng còn có ý nghĩa gì? Thủ, tử thủ! Phải bảo vệ được hết thảy! Noãn Chiểu cốc dể thủ khó công, đánh lui đại quân Mã gia không phải là không được. Đúng, ta còn hy vọng!
- Phí Thanh, hừ, ngươi quả nhiên trốn ở chỗ này!
Phí Trường đi vào loạn thạch than, ngoại bọn họ ra, không còn ai khác.
Ít nhất là từ khi quen biết đến giờ, Phương Niệm Dung chưa thấy Phương Chính dùng toàn lực qua. Nàng cũng không biết, rốt cục là Phương Chính có mặt yếu nào hay không nữa.
Vừa dứt lời, liền thúc giục cổ trùng, tiến hành sưu hồn.
Phí gia mặc dù chiếm địa lợi từ Noãn Chiểu cốc, nhưng lại không ngăn được hùng binh tướng mạnh, nhân tài đông đúc của Mã gia.
- Phí Trường, tên tiểu nhân ti bỉ! Vì chức tộc trưởng, ngươi cư nhiên lại đối đường đệ là ta hạ độc thủ. Đáng giận, thật đáng giận!
Nói xong, hơi vung tay lên, đoàn người liền nhanh chóng tiếp tục đuổi theo.
Phí Tài chạy vài bước, thế này mới nghe được tiếng gọi, chần chờ nhìn lại.
- Gia lão đại nhân, bọn họ đi qua nơi này, hướng về bên kia.
- Đi mau!
Ô ô ô…
Cậu bé Phí Tài thương tâm khóc không thành tiếng.
- Nga, nga!
Nhưng vì vậy, hắn cũng liền mất đi cổ trùng di động, thân lại trúng độc, đã không còn hy vọng chạy thoát.
- Gia lão đại nhân, gia lão đại nhân, thỉnh nhanh chóng hồi viện! Mã gia huy động đại quân, bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, doanh địa gia tộc đã báo nguy! (đọc tại Qidian-VP.com)
Một đội ngũ cổ sư cưỡi trên lưng khủng trảo mã, đuổi tới một bãi bùng lầy
Phí Thanh trong lòng khẩn trương, bắt lấy vai Phí Tài.
Phí Thanh cả người run lên, đau đến sùi bọt mép. Cổ sư hai bên nhìn thấy, cũng không ai nói lời nào.
Phí Tài lại chuyển hướng, thế này mới đi lên đường chính xác, làm cho Phí Thanh cũng thở ra một hơi nhẹ nhỏm. Nhưng đồng thời, cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Phí Thanh nhìn về phía cậu bé, trong ánh mắt tuyệt vọng lại hiện lên một tia hy vọng cùng kiên quyết. Hắn vươn tay, yêu thương sờ đầu cậu bé, nói
Phí Trường hừ lạnh ra lệnh, hai vị cổ sư bên cạnh lặp tức đi lên, đem Phí Thanh trói gô, sau đó dùng dây thừng, kéo hắn trên mặt đất.
Chính mình quá ỷ lại vào Tiểu Túc, đâm ra tu vi cao, căn cơ bạc nhược, kinh nghiệm khuyết thiếu, chiến lực so sánh cùng cảnh giới chỉ có thể tính là trên trung bình, miễn cưỡng xếp vào vị trí thấp nhất trên tốp đầu.
- Ngu xuẩn, đó là hướng tây nam!
Mà nhìn lại Phương Chính, tuổi so với nàng còn nhỏ, cùng nàng đồng cảnh giới, nhưng là một thân chiến lực, không đến mức quét ngang đồng cảnh giới, thì cũng thuộc loại khó tìm được đối thủ khiến hắn xuất ra toàn lực.
- Ha ha a, Phí Thanh, ngươi ở trên mặt đất, nếm thử mùi vị bùn đất đi. Truy, cần đem tiểu tử kia đuổi g·iết!
Đứa con này của hắn, tuy rằng huyết mạch nồng đậm, nhưng từ nhỏ lại có chút vụn về, nhất là còn là một tên mù đường. Thân là người làm cha, Phí Thanh cũng không khỏi tự hỏi, Phí Tài thật sự có thể chạy ra đường sống sao?
Nhưng tới nơi, hắn lại như cũ không phát hiện có dấu vết gì ở nơi này.
- Yên tâm, Phí Thanh trúng độc cổ của cha ngươi, nguy ở sớm tối, lại còn mang theo con của hắn. Hắn càng thúc giục quỷ vân chạy trốn, trúng độc càng nặng. Ha ha, hắn chạy không xa. Chúng ta truy!
Đợi bọn họ đi xa, ngay tại chỗ vũng bùn vừa rồi đột nhiên quay cuồng, từ trong bùn, một con nhộng lớn màu vàng đất chui lên.
Phí Trường giận quá thành cười, nói
- Không! Phụ thân, ta muốn cùng ngươi đi. Chúng ta cùng nhau chạy đi... Phụ thân, ta cầu ngươi...
Qua một lúc, không ngoài dự kiến, Phí Trường sắc mặt âm trầm, dẫn theo ba vị cổ sư quay lại.
Chiến cuộc đang ở nhanh chóng lan tràn, khắp nơi đã bắt đầu khai chiến.
Nhưng bởi có Tiểu Túc trợ giúp, Phương Niệm Dung trước nay cũng chưa có gặp phải việc bị địa vực áp chế, cổ trùng cũng là giống như vậy, cho nên so với Phương Chính, nàng quả thật là lười không chịu nổi.
Nhất là Phí Trường đa mưu túc chí, Phí Thanh càng hiểu được khả năng không lớn. Nhưng những gì có thể làm, hắn cũng đã làm, chỉ còn biết hy vọng vào ông trời.
- Sao lại như vậy? Tiểu tử này tuổi tác không lớn, còn chưa khai khiếu, chỉ là phàm nhân. Không có khả năng tránh đi trinh sát của ta. Chẳng lẽ ta c·ướp đoạt trí nhớ cũng chỉ có một bộ phận?
- Con ta...
Phí Trường lạnh giọng quát.
- Con ta, vi phụ đã muốn hết sức, chỉ mong ngươi có thể chạy thoát.
Phí Trường lại cười lạnh, âm hiểm nói.
Trung niên cổ sư bên cạnh nghe xong, nhíu mày, sốt ruột nói.
Một vị trinh sát cổ sư, hai mắt tỏa ra ánh sáng hồng nhạt, nhìn một vòng liền bẫm báo.
- Hừ, diệt cỏ không tận gốc, gió xuân tới lại mọc. Bắt hắn lại cho ta!
- Ngu ngốc, ngươi đứng lại đó cho ta!
Chỉ trong hôm đó, một đại hình thế lực, hoàng kim gia tộc, sở hữu Noãn Chiểu cốc Phí gia bị diệt!
Chuyên môn châm ngòi, lại lợi dụng Phí gia nội loạn, phát động t·ấn c·ông.
Nhưng Phí Thanh một đường bị kéo trên mặt đất, sớm đã b·ất t·ỉnh. Phí Trường chỉ có thể đá hắn một cước đánh tỉnh, nhưng đổi lại cũng chỉ là ánh mắt trào phúng của Phí Thanh.
Ở một gốc của chiến cuộc.
- Không thể tưởng được, ta hôm nay lại c·hết trong tay tên tiểu nhân ngươi.
- Đi mau! Không đi sẽ không kịp!
- Cuối cùng cũng lừa được bọn họ!
- Cái gì?!
Ngay lúc này, từ bên ngoài Noãn Chiểu cốc, một tiếng kèn hùng hồn truyền đến.
Phí Trường cười lạnh, xoay người nhảy lên lưng khủng trảo mã, hướng đường nhỏ đuổi tới.
Rất nhanh, Phí Trường sắc mặt tái nhợt vì cùng lúc tiếp nhận nhiều kí ức, nhưng là ánh mắt lại hiện lên nét vui vẻ.
- Tiểu Tài, phụ thân không đi được. Phí Trường mưu mô thâm trầm, ta chỉ có thể lừa hắn nhất thời. Không lâu sau, hắn nhất định sẽ phát hiện không đúng, đuổi g·iết trở về. Ngươi đi mau, ta thay ngươi cản những người này. Ngươi theo đường nhỏ ta nói cho ngươi kia, có lẽ sẽ chạy ra một đường sống.
Mỗi bộ móng vuốt, đều có màn da, cái này giúp khủng trảo mã không chỉ có thể leo trèo, còn có thể đi lại tự do trên vũng bùn.
Liên tục âm thanh dồn dập, từ xa đến gần.
Chương 67: Phí gia loạn, Phí Tài
Phí Tài vội vàng thay đổi phương hướng.
Bất quá, Phương Chính thân tại trong hang bế quan, lại là người bên ngoài đến, tin tức không lưu thông, nên một chút cũng chưa phát hiện.
Nghĩ đến đây, Phí Trường đã đem Phí Tài ném ra sau đầu, hoảng loạn chạy về doanh địa.
Phương Chính sau khi trở về từ phúc địa Lang Gia, liền lại lần nữa bế quan luyện cổ.
Phí Thanh càng nghĩ càng giận, trong tình trạng b·ị t·hương nặng, lại nóng giận công tâm, nhất thời phun ra một ngụm máu có màu xanh lục.
Phương Niệm Dung trong lòng tự nhắc nhở.
Phí Trường kinh hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phí Thanh cái trán nổi gân xanh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quát.
Trung niên cổ sư Phí Thanh sắc mặt xanh tím, trúng độc rất sâu.
Tật quỷ vân cổ, đi động cổ trùng của hắn bị người động tay chân. Hắn một đường bị đuổi g·iết, phát hiện không đúng, liền đem tật quỷ vân cổ bỏ qua, để nó một mình bay đi. Mà hắn tất mang theo con mình, trốn xuống vũng bùn.
- Tiểu Tài, ngươi phải sống sót. Tương lai nếu có khả năng, tiến vào Vương Đình, liền đi Bát Thập Bát Giác Chân Dương lâu, thu hoạch trạch ân mà Cự Dương tổ tiên lưu lại. Chỉ có như vậy, ngươi mới có khả năng thay ta báo thù!
- Ta sẽ không g·iết ngươi nhanh như vậy. Phí Thanh, không phải ngươi thanh cao cao ngạo sao? Đợi ta bắt được con trai ngươi, ta sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến cảnh con trai mình bị g·iết. Ha ha ha... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Có lẽ, ta về sau không nên dùng Tiểu Túc g·ian l·ận khi phá vực!
Phí Trường cười lớn, tràn ngập khoái ý.
Một vị cổ sư truyền tin, cưỡi trên phi điểu, vội vàng đuổi tới.
Nhưng mà, Mã gia xâm lược cũng không phải là nhất thời, mà sớm đã có mưu tính.
Tin tức này vừa ra, cũng làm chấn động các lộ anh hùng của Bắc Nguyên.
- Nguyên lai phụ cận còn có một cái đường nhỏ.
Phí Thanh quát.
Phí Thanh hai mắt trừng lớn, phẩn hận hét.
Phí gia nội loạn chỉ vừa xong, Mã gia đã xâm lược tới cửa, cái này cũng quá là trùng hợp rồi!
Nó thân hình bì phát, da thịt chắc khỏe, chiến lực không thể xem thường. Hơn nữa, nó cũng không có chân như ngựa thường, mà là bốn bộ móng vuốt.
- Phí Trường, uổng ngươi là trưởng bối, cư nhiên lại có thể tâm ngoan thủ lạt như thế!
- Phụ thân...
Phí Thanh ngã xuống đất, nhìn Phí Tài chạy xa, hai mắt dần dần trừng lớn.
Con nhộng mở ra, từ bên trong, một vị trung niên cổ sư, cùng một đứa bé chui ra ngoài.
Phương Niệm Dung hiện tại cũng khắc khổ vô cùng, một mặc duy trì ôn dưỡng không khiếu, phần nhiều thời gian là tu hành lưu phái, sáng tạo sát chiêu.
- Con mẹ nó, tiểu tử này vậy mà không đi hướng loạn thạch than? Nói, hắn đi nơi nào? (đọc tại Qidian-VP.com)
- A, phụ thân...
Hắn cảm thấy, Phí Thanh đã b·ị b·ắt, bắt được tiểu tử ngốc kia cũng là việc dễ như trở bàn tay.
- Không tốt, nhanh! Phía trước chính là đoạn thạch than, qua khỏi đó sẽ ra khỏi Noãn Chiểu cốc. Đếm lúc đó muốn đuổi bắt bọn họ liền khó khăn.
- Phụ thân, phụ thân! Ngươi không sao chứ? Ngươi tỉnh lại a!
- Tiểu Tài, đừng khóc! Nam nhi Bắc Nguyên đổ máu không đổ lệ. Ngươi phải tự tin, trên người ngươi chảy xuôi huyết mạch của Cự Dương tiên tôn, là một người trong hoàng kim gia tộc. Huyết mạch trên người ngươi nồng đậm, tương đương hiếm thấy. Ngươi là người có tư cách tiến nhập Bát Thập Bát Giác Chân Dương lâu.
Cái này làm cho Phương Niệm Dung nhìn thấy đều muốn líu lưỡi, trong mắt nàng, hắn gần như đều là mỗi ngày luyện cổ, không có nghỉ ngơi qua, nhiều nhất chỉ nghỉ một chút vào buổi tối cách nhau vài ngày.
Phí Trường âm trầm nói, ánh mắt như đao, sát ý không chút che giấu lộ ra ngoài.
Cả hai chật vật không chịu nổi, không ngừng thở dốc, t·ê l·iệt ngã trên mặt đất.
Khủng trảo mã có hai mắt đỏ đậm, răng nanh dài, là động vật ăn thịt không ăn cỏ.
Đạp đạp đạp...
Phí Thanh khinh thường cười miệt, cả người lại t·ê l·iệt, đã không thể động đậy.
Phí Thanh nói tới đây, lại ho ra mấy ngụm máu màu xanh, trong mũi cũng bắt đầu có máu chảy ra ngoài. Hắn không để ý, tiếp tục nói.
Cậu bé bị một ngụm máu này dọa sợ tới khóc lớn, nhào vào lòng Phí Thanh.
- Tên ngu này, chạy về phía tây bắc a. Ngươi đi về phía đông, ngươi chạy về phía đông nam làm cái gì? Muốn về trong doanh trại gia tộc tìm c·hết!
Mặc dù đã quen độ khắc khổ này của Phương Chính, nhưng đúng là ngày đêm ở chung, thấy hắn như vậy, lại nhìn lại chính mình liền cảm thấy thật xấu hổ.
- Ngươi cho là ngươi không nói, ta liền không biết? (đọc tại Qidian-VP.com)
Phí Trường điều tra xung quanh, nhìn đường nhỏ mọc đầy cỏ dại, tâm tình cũng là bất định.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.