Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 68: Mười năm một lần bạo phong tuyết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68: Mười năm một lần bạo phong tuyết


Phương Niệm Dung đi lại, ngồi ở cái bàn bằng đá đặt giữa hang, đem một con sói nướng từ cổ trùng trữ vật lấy ra, một bên cắt thịt phân ra bát, một bên nói.

Phương Chính không có nhìn nàng, khẽ gật đầu.

Dù sao thì phù sa không chảy ruộng ngoài, Cự Dương tiên tôn hiển nhiên là chỉ ưu ái cho hậu nhân mang huyết mạch của mình.

- Tính, theo ý ngươi là được.

Đương nhiên, Phương Chính cũng không chối bỏ chính mình l·ạm d·ụng hệ thống. Đơn giản mà nói, thì hệ thống trong mắt Phương Chính cũng giống như cổ trùng.

Đây chính là sự khác biệt của Phương Chính khi so sánh với túc chủ hệ thống khác.

- Đông Phương gia gia chủ Đông Phương Dư Lượng, đa mưu túc trí, chuyên tu trí đạo, rất giỏi bày mưu nghĩ kế. Lưu gia gia chủ Lưu Văn Võ, phong lưu phóng khoáng, văn võ song toàn, cũng là một phương anh hùng hào kiệt. Mà Hắc gia gia chủ Hắc Lâu Lan, càng là một kiêu cùng, chiến lực kinh người, chỉ là làm người độc đón, hung ác, lại háo sắc thành tính.

- Ta đã nghe ngóng một chút tình hình về các lộ quân. Cũng đã phân ra một số đội quân mà chúng ta có thể đầu quân vào. Theo đánh giá của ta, thì có ba đội quân có thể lựa chọn, Đông Phương gia, Lưu gia, Hắc gia. Bất quá, Lưu, Hắc hai nhà đều ở gần đây, đang ở thế giằng co, qua vài ngày, chắc chỉ còn lại một trong hai.

Bắc Nguyên trọng nam khinh nữ, ở nơi này, nữ nhân cùng quần áo là như nhau. Họ bị xem như hàng hóa, bị xem thường, bị chèn ép.

Mà Bắc Nguyên địa hình thảo nguyên, cực kì khó tìm một nơi ở lại, mỗi nơi lại chỉ có thể ở được một đại hình gia tộc. Nhưng Bắc Nguyên nhiều gia tộc lắm, lớn nhỏ vô số, đếm không hết được.

- Theo ta thấy, ba người này là có khả năng nhập chủ Vương Đình lần này nhất. Ngươi dự định đầu quân vào ai?

Phương Niệm Dung cũng không phải đồ ngốc, mấy cái thường thức đó nàng đương nhiên hiểu rất rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Niệm Dung lúc này từ bên ngoài đi vào, thấy Phương Chính đang ngồi cho cổ trùng ăn trên giường, cũng liền nhẹ thở ra một hơi.

Phương Chính thở ra một hơi nhẹ nhõm, đem con cổ trùng trước mặt thu vào không khiếu.

Phương Niệm Dung lúc này chậc lưỡi, cũng không tiếp tục để ý vấn đề này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những người khác, muốn được chỗ tốt, vậy chỉ có thể nương nhờ hoàng kim gia tộc, ra sức cống hiến, may ra còn có xương để gậm, có canh để uống.

Con cháu của hắn cũng nhiều vô số, chiếm cứ đỉnh cao Bắc Nguyên. Hoàng kim gia tộc chính là cụm từ để gọi chung những gia tộc mang huyết mạch của Cự Dương tiên tôn.

Mà tộc trưởng của gia tộc thủ thắng sau cùng, sẽ nhập chủ Vương Đình trong lần giao tranh đó, được phép dẫn toàn bộ người dưới chướng tiến vào bên trong phúc địa Vương Đình, cũng được tham gia khảo nghiệm lấy chân truyền do Cự Dương tiên tôn để lại.

Những chân truyền này, một phần là do các cổ sư đi vào, trước khi c·hết lặp ra để lại, nằm rãi rác khắp nơi trong phúc địa. Mà chủ yếu là do Cự Dương tiên tôn khi còn sống thu thập được, để trong một cái không gian riêng biệt, chờ đợi người có tài năng cùng duyên phận.

Vận khí tốt, có thể sống sót sau c·hiến t·ranh, mà ánh mắt tốt, thì có thể chọn được người sẽ nhập chủ Vương Đình để đi theo. Bất quá, phần nhiều đều ở vận khí.

Mặc dù bút lông cổ mới là cổ trùng trung tâm của hắn, nhưng hiện tại, Phương Chính chưa cấp thiết cần đến nó. Bởi vì hắn còn dùng lôi đạo làm chủ lực.

Phương Niệm Dung đánh giá, quay lại nhìn Phương Chính vẫn đang im lặng trên giường, hỏi.

Cho nên, đi đầu quân cho ai cũng không phải là vấn đề gì cả. Chỉ cần, có thể ở bên cạnh Phương Chính là được.

Cho nên, mỗi một lần Vương Đình chi tranh, là mỗi một lần cá cược của người không thuộc hoàng kim gia tộc. Cược vận khí, cược ánh mắt.

Đương nhiên, đây là dành cho hoàng kim gia tộc.

Nói tới Vương Đình chi tranh, thì phải nhắc đến một trong mười vị tôn giả, Cự Dương tiên tôn.

Không giống như Phương Niệm Dung, nàng mất đi hệ thống, nghĩa là mất đi hai phần ba chiến lực, thậm chí nhiều hơn. Nhưng Phương Chính, cùng lắm chỉ là đem kế hoạch vứt vào bãi rác không thể tái chế, sau đó lặp lại kế hoạch mới là được.

Cho nên lần đầu đi tới Bắc Nguyên, Phương Niệm Dung mới cãi trang thành nam nhân, cũng là hình dạng bây giờ nàng dùng. Bất quá lúc trước thì trông trẻ hơn hiện tại mà thôi.

Tuy nhiên, Phương Chính biết nguyên tác, vì vậy cũng biết người thắng lần này sẽ là ai. Cho nên chỉ cần hắn bảo mạng đến sau cùng, liền cầm chắc việc có thể đi vào phúc địa Vương Đình. Mà nói tới bảo mệnh, vậy chỉ cần cổ tiên không ra tay, Phương Chính vẫn có tự tin bảo mệnh của mình.

- Bạch Nhất Hàn, ngươi xong việc rồi sao?

Cổ sư dùng cổ trùng, là việc tất nhiên phải vậy. Thì túc chủ dùng hệ thống, là việc thiên kinh địa nghĩa.

Đương nhiên trận chiến này còn kéo dài thêm mấy tháng đến gần một năm, nhưng là càng đến hậu kì, lại càng khó gia nhập. Nhất là hiện tại khói lửa khắp nơi, cách cao trào cũng không tính là xa.

Đó là đối với hoàng kim gia tộc, đối với người ngoài, hoặc là c·hết trên chiến trường, hoặc là người mình phò tá ở đâu, chính mình đi theo ở đó, cũng có thể là đầu quân cho người thắng, đi vào phúc địa Vương Đình tránh nạn, nhưng chỗ tốt thì đừng nghĩ tới.

Phương Niệm Dung á khẩu.

Cho nên chỉ có kẻ mạnh, mới có quyền dẫn người tiến vào phúc địa Vương Đình.

Nhìn lại mà xem, đến hiện tại, cổ trùng mà Phương Chính sử dụng, ngoài thiên nguyên bảo vương liên là do hệ thống luyện chế ra, còn lại đều không phải là từ tay hắn luyện thành sao?

Mỗi năm, Bắc Nguyên vào mùa đông sẽ có phong tuyết. Mà cứ cách mười năm, sẽ có một trận phong tuyết khổng lồ, gọi bạo phong tuyết.

Vì vậy mà, cứ cách mười năm, khi bạo phong tuyết tới, phúc địa Vương Đình sẽ mở cửa, để con cháu Cự Dương tiên tôn có thể đi vào.

Chính vì như vậy, Vương Đình chi tranh ra đời.

Chương 68: Mười năm một lần bạo phong tuyết

Trước khi Cự Dương tiên tôn c·hết đi, hắn xây dựng lên Bát Thập Bát Giác Chân Dương lâu, để trong phúc địa Vương Đình. Bên trong có vô số chân bảo, cũng có vô số chân truyền lớn nhỏ.

Bằng không, sẽ không có việc Phương Chính lựa chọn phí sức bình luyện cổ trùng loại bỏ áp chế, mà là dùng chức năng phân tách làm việc đó cho đỡ lãng phí thời gian, công sức cùng tài nguyên.

Vì vậy, Phương Chính bây giờ dù có không dùng được cổ trùng, thì hắn vẫn còn sức lực, còn chiến kỹ, còn kinh nghiệm. Mà nếu mất đi hệ thống, vậy một thân chiến lực của hắn vẫn như cũ còn đó, căn cơ còn đó, thậm chí thế lực cũng còn đó.

Bắc Nguyên đề cao sức mạnh, cường giả vi tôn, so với bốn vực còn lại, nơi này càng rõ ràng hơn.

Nếu không có những nơi hiểm trở có núi bao vây đủ chống đỡ, sẽ không cách nào sống sót.

- Ta định đầu quân cho Hắc gia. Giống như ngươi đã nói, Hắc Lâu Lan là kiêu hùng. Mà kiêu hùng, so với anh hùng càng có thể tiến xa hơn. Mặc kệ là Đông Phương Dư Lượng, hay là Lưu Văn Võ đều là anh hùng, cho nên sẽ bị tình cảm trối buộc rất nặng, rất dễ bị nhắm vào. Mà Hắc Lâu Lan, chính là một kiêu hùng có thể lấy, có thể bỏ, đi được nhất định lại càng xa.

Bất quá, nhập chủ Vương Đình mỗi lần chỉ có một vị, những người thất bại, một là đầu quân cho người thắng, hai là co trở về chỗ hiểm yếu để chống đỡ bạo phong tuyết. Hoặc nếu trong nhà có cổ tiên chống lưng, vậy có thể trở về phúc địa cổ tiên nếu được cho phép.

Vì vậy, không tới phút cuối cùng, Phương Chính vẫn là an toàn. Chứ nếu vừa lên mà gặp cổ tiên ngay, hắn sẽ phải nghĩ lại, thậm chí có thể lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ cưỡng chế lần này.

Cự Dương tiên tôn lúc còn sống có rất nhiều thê th·iếp. Thê th·iếp trải rộng khắp ngũ vực, hậu cung tính vạn người. Không riêng gì nhân tộc, ngay cả dị nhân cũng có.

Lại nói, thời gian đã không còn sớm, nếu tiếp tục kéo dài, e là sẽ bỏ dỡ Vương Đình chi tranh.

Dù sao mục đích của nàng ở đây cũng không phải là vì Vương Đình chi tranh hay phúc địa Vương Đình, mà chỉ đơn giản là vì nhiệm vụ cưỡng chế, ám hại Thường Sơn Âm mà thôi.

Chỗ tốt có thể nói dư sức khiến người đạt được đạp đất thăng tiên.

- Ngươi không sợ Hắc Lâu Lan kia đem ta bắt đi sao? Hắn nhưng là một kẻ đam mê tửu sắc, chuyên làm hại nữ nhân sinh đẹp.

Phương Niệm Dung đưa bát thịt qua cho Phương Chính, sau đó cầm bát của mình lên, ngồi ở đối diện hắn, nói.

- Thiên nguyên bảo vương liên, bảo nguyệt quang vương cổ, phi lôi phiêu miễu cổ, tụ lôi cổ, tạc lôi cổ, quang thương cổ đều đã loại bỏ được áp chế của địa vực. Mà điện quang thiễm thước cổ cũng đã luyện thành. Cứ như vậy, chỉ còn lại bút lông cổ, nghiên cổ, mực cổ, giấy cổ là còn chờ v·ết t·hương lành mới có thể thăng luyện. Ừm, cứ lên đường trước, gia nhập đại quân của Hắc gia, sau đó lại tiếp tục thăng luyện cũng không muộn.

Vương Đình chi tranh bao phủ khắp Bắc Nguyên, nhưng chỉ có hoàng kim gia tộc mới có tư cách dẫn quân tham gia. Những người khác, muốn tham gia chỉ có thể đầu quân cho hoàng kim gia tộc.

Nhưng mà thật sự thì Phương Niệm Dung không thích Hắc Lâu Lan, nói đúng hơn là nàng không thích Bắc Nguyên.

Dù sao thì cải trang cũng cần hợp lý, người là sẽ già đi, không thể nào hơn mười năm sau cùng với hơn mười năm trước lại giống nhau được.

Phương Chính trong lòng tính toán. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính nghe xong, ném cho Phương Niệm Dung ánh mắt xem thường, thờ ơ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở cùng Phương Chính, nàng lại quên mất chính mình bây giờ đang giả nam trang. Còn giả thành một người lưng hùm vai gấu, tóc ngắn râu đen.

- Hắc Lâu Lan háo sắc, nhưng không bệnh hoạn. Ngươi nhìn lại bộ dạng của mình lúc này xem, hắn sẽ nảy sinh ý đồ với ngươi?

- Ừ, ngày mai chúng ta có thể lên đường!

Bất quá, Vương Đình chi tranh cũng có quy định của nó. Đó là chỉ có phàm nhân mới được phép giao chiến, cổ tiên chỉ có thể ở phía sau hỗ trợ tài nguyên cần thiết cho phàm nhân của gia tộc mình, mà không được phép ra tay với phàm nhân.

Đừng nhìn gần đây Phương Chính l·ạm d·ụng Tiểu Thiên mà lầm, hắn đối với nó vẫn như cũ cảnh giác, chỉ là chức năng vừa đúng cái hắn cần, lại thêm hoàn cảnh, không dùng là không được.

Phương Chính trầm mặt, chờ mấy con cổ trùng ăn xong, đem chúng thu vào không khiếu, thế này mới đứng lên vừa đi lại bàn ăn, vừa nói.

Nhưng Phương Chính cũng thường hay nói, cổ sư không nên chỉ biết dùng cổ trùng. Vì vậy cũng chính là nói, túc chủ không nên chỉ biết dùng hệ thống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy là nói có hình thái áo bào của Tiểu Thiên bảo vệ, nhưng cũng chỉ là vạn nhất mới dùng, chứ không phải lúc nào cũng có. Lỡ như cổ tiên ra tay bất chợt, Phương Chính không kịp chuẩn bị, không kịp để Tiểu Thiên thay đổi hình thái, vậy thì hắn cũng là c·hết chắc.

Bây giờ nghe Phương Chính nói, Phương Niệm Dung mới nhận ra, nàng quả thật là nghĩ quá nhiều rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68: Mười năm một lần bạo phong tuyết