Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Đầu quân Hắc gia
Bầu trời trong xanh không một bợn mây, mặt đất xanh bích kéo dài như thảm.
Đất đai phì nhiêu, bèo cỏ tươi tốt, mọc ngang gối người trưởng thành.
Nơi này gọi là Ngọc Điền, nổi dành là một trong những đồng cỏ tốt nhất Bắc Nguyên. Nay người ở đây đều xuất động, tinh kỳ tung bay.
Ngọc Điền anh hùng đại hội đã giằng co gần nửa tháng.
Mấy ngày nay, các đội quân đều xuất động, khắp nơi khởi chiến, trong hỗn loạn lại mang theo trật tự, trong trật tự lại tràn ngập hỗn loạn.
Ở một bãi cỏ trong Ngọc Điền, một doanh trại với đội quân hùng hậu đang đóng quân nghỉ ngơi. Liều trại cùng cổ ốc sang sát, chiến kỳ tung bay, trên chiến kỳ thêu một chữ "Hắc".
Đây là đội quân của Hắc gia, được đánh giá là một trong những con hắc mã của Ngọc Điền anh hùng đại hội.
Lúc này, trước doanh trại, trên đồng cỏ xanh, một con bưu lông màu vàng kim chậm rãi đi tới.
Trên lưng nó một nam trung niên đang ngồi ngay ngắn. Người này có gương mặt chữ điền, mày rậm mắt ưng, thân cao mét tám, lưng hùm vai gấu.
Mà dưới chân bưu, một thanh niên đang đi theo bên cạnh. Người này mặt quan như ngọc, mày thanh mi tú, tóc đen như mực thả dài qua eo.
Hai người một bưu từ tốn đi tới, sau đó dừng lại cách doanh trại Hắc gia năm mươi trượng.
Dưới ánh nhìn xoi mói cùng cảnh giác của quân canh gác, nam trung niên trên lưng bưu vận dụng cổ trùng khuếch đại âm thanh, lên tiếng nói.
- Tại hạ Kim Giao Vương Phương Yến Trung, ngưỡng mộ đại danh của Hắc gia tộc trưởng Hắc Lâu Lan đại nhân đã lâu, nay đến đầu quân, nguyện vì Hắc gia góp một phần sức lực.
Lời này vừa ra, toàn bộ lính canh của Hắc gia đều hơi nhìn nhau, bất quá bọn họ cũng không có kinh ngạc. Bởi vì tình cảnh này đã diễn ra rất nhiều lần, thấy mãi cũng phải quen thôi.
Lúc này, liền có một người lính xoay người chạy vào trong, mà người dẫn đầu lính canh lại bước ra trước một bước, chấp tay hướng nam trung niên đáp lại.
- Các hạ chờ chốc lát, chúng ta đã cử người vào báo lại cho tộc trưởng đại nhân.
Nam trung niên hơi gật đầu đáp.
- Làm phiền các vị!
Sau đó hơi nháy mắt với thanh niên đang đứng bên cạnh chân bưu.
Hai người này không phải ai khác, đúng là Phương Chính và Phương Niệm Dung đang ngụy trang thân phận.
Phương Chính nhìn thấy ánh mắt này lại chỉ hơi hạ mi mắt, không nói gì, bộ dạng như cũ đạm mạt.
Nhưng là Phương Niệm Dung lại hơi sửng ra một chút, bởi vì nàng vừa nhận được liên tục mấy cái nguyên điểm từ Phương Chính. Cảm xúc lần lượt xuất hiện trên thông báo là kinh ngạc, hoài nghi, tò mò. Mà nhiều nhất chính là hoài nghi.
Đối với cái này, Phương Niệm Dung lại không nhịn được có chút vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Từ trước đến nay, nàng bại lộ rất nhiều điểm đáng ngờ, đến cả nàng cũng có thể tự nhìn ra chính mình đáng ngờ. Nhưng mà Phương Chính lại chưa bao giờ nghi ngờ nàng, cho dù là không phẩy một nguyên điểm nghi ngờ hay hoài nghi gì cũng đều không có.
Theo cách lý giải của Phương Chính, vậy thì chính là "đã không có tin tưởng, thì sao có nghi ngờ?"
Nói thẳng ra là, Phương Chính không tin nàng, vì vậy cũng không có nghi ngờ nàng. Cho nên mới không có nguyên điểm nào như vậy từ chỗ hắn.
Nhưng nay, Phương Chính có hoài nghi, nghĩa là hắn bắt đầu tin tưởng nàng. Mà hắn còn có tò mò, nghĩa là hắn muốn biết về nàng nhiều hơn.
Cái này nói lên điều gì?
Chính là nói Phương Chính đã mở lòng mình với Phương Niệm Dung. Mà nếu hắn đã mở lòng, nghĩa là khoảng cách Phương Niệm Dung công lược thành công đã không còn xa.
Điều này mặc kệ là đối với nhiệm vụ hệ thống, hay là đối với bản tâm sâu thẫm nhất của Phương Niệm Dung, đều chính là một tin tức vô cùng tốt.
Mà lần này cũng không phải là Phương Chính diễn, càng không phải là do Phương Niệm Dung nghĩ nhiều, mà thật sự đúng như nàng đã nghĩ.
Phương Chính thật sự đã mở lòng với Phương Niệm Dung!
Bất quá, là bởi vì thân thể đang do bản hồn làm chủ. Mà hệ thống Túc Thiên Phục Mệnh của Phương Niệm Dung lại chỉ có thể tra xét dựa trên thân thể của đối tượng, mà không phải dựa trên linh hồn.
Nói cách khác, nó chỉ có thể phán định được cảm xúc mà thân thể biểu hiện, nhưng không thể phân biệt được đó là do linh hồn nào biểu hiện. Cho nên, những gì nó hiển thị cho Phương Niệm Dung xem, chính là dựa theo cảm xúc mà linh hồn đang làm chủ thân thể Phương Chính trong thời điểm nhận được nguyên điểm.
Mà bản hồn, đối với việc chính mình mở lòng cũng chưa có phát giác. Hắn nhiều nhất chỉ biết, chình mình cũng không hề ghét Phương Niệm Dung, thậm chí sẵn sàng đánh cược với số mệnh, cược rằng Phương Niệm Dung là thật lòng với hắn, rằng nàng sẽ không hại hắn.
Chờ đến khi bản hồn có thể nhận ra việc này, chắc có lẽ lúc đó nhiệm vụ công lược của Phương Niệm Dung đã hoàn thành.
Đối vời điều này, Lạc Hành hoàn toàn thấy rõ trong mắt, nhưng là hắn lựa chọn không nói gì với bản hồn. Chỉ là, bởi vì kế hoạch ban đầu thay đổi, Phương Chính phải đi Bắc Nguyên. Cho nên Lạc Hành đã quyết định sẽ tìm cơ hội đem việc này nói ra, để bản hồn có thể chính thức nhận ra lòng mình.
Mà cơ hội đó, được Lạc Hành chọn lựa lơi dụng, muốn biến nó thành con bài, cược một phen tranh chỗ tốt trong thời gian cuối của lần Bắc Nguyên hành này.
Chỉ là việc này, Lạc Hành cũng chỉ mới nghĩ trong đầu, cho dù là Tiểu Thiên cũng chưa có biết, bản hồn càng là không thể biết.
Mà trong lúc hai người Phương Chính, Phương Niệm Dung chờ đợi. Cùng lúc này, bên trong doanh trại Hắc gia.
Trong chủ trại, gã lính canh chạy vào vừa rồi đang quỳ trên mặt đất, hướng người dẫn đầu báo lại việc Phương Niệm Dung.
Trước mặt gã, trên ghế chủ vị ở trên cao, một nam nhân đang ngồi uy nghiêm.
Người này dáng người phúc hậu, da ngâm bánh mật, gương mặt dữ tợn, hàm răng không đồng đều, ánh mắt sắt lạnh, tỏa ra một loại khí thế nhìn liền biết là kẻ hung tàn.
Người này gọi Hắc Lâu Lan, danh xưng Bạo Quân.
Hắn là gia chủ Hắc gia, lãnh đạo của Hắc gia liên quân. Hắn làm người háo sắc, tính tình bạo ngược.
Bất quá, Hắc Lâu Lan cũng không phải loại người hữu dũng vô mưu, bạo ngược lại không có đầu óc. Ngược lại, Hắc Lâu Lan không chỉ thiên tư trác tuyệt, chiến lực kinh người, mà còn là người thông minh, có tài lãnh đạo, lại ham học hỏi.
Có thể nói, Hắc Lâu Lan chính là một kiêu hùng xuất chúng.
Lúc này nghe lính canh báo về việc có người gia nhập, trong mắt Hắc Lâu Lan liền hơi lóe lên một chút, nhưng rất nhanh lại hơi cao mày.
Phương Yến Trung!
Cái tên này đối với Hắc Lâu Lan có chút xa lạ, nhưng giống như cũng đã từng nghe qua.
- Kim Giao Vương Phương Yến Trung, ta có nghe qua về người này.
Lúc này một vị trung niên cổ sư đứng bên cạnh Hắc Lâu Lan lên tiếng.
- Ồ, Hắc Tú Y gia lão, nói một chút nghe xem!
Hắc Lâu Lan nghe vậy, hơi kinh ngạc.
Hắc Tú Y lúc này liền nói.
- Tộc trưởng đại nhân, Phương Yến Trung này hơn mười năm trước là tứ chuyển sơ giai, chủ tu kim đạo, chiến lực không thể xem thường, từng tạo ra một phen sóng gió. Người này xuất thân bí ẩn, không ai biết hắn từ đâu tới, nghe nói, hắn từng vì một vị nữ nhân, đánh tan một cái gia tộc.
- Sau chuyện đó, hắn từ tán tu trở thành ma đạo cổ sư, đánh tan mấy cái gia tộc vừa và nhỏ, cứu ra không ít nữ nhân. Còn tuyên bố cái gì mà "nữ nhân có quyền tự do lựa chọn cuộc sống cho mình" đề cao nữ quyền. Hừ, cũng không biết đầu óc hắn có bệnh gì.
- Bất quá sau đó không lâu, người này bị mấy thế lực vây g·iết, cuối cùng biến mất không thấy tung tích. Ai cũng cho rằng hắn đ·ã c·hết, không nghĩ tới hôm nay lại lần nữa xuất hiện. Chỉ là không biết người tới này có phải thật là Kim Giao Vương Phương Yến Trung hay không, hay chẳng qua chỉ là mạo danh?
Hắc Tú Y nói đến đây, liền hơi nhìn qua Hắc Lâu Lan.
Hắc Lâu Lan trầm mặt chốc lát, trong lòng cũng bất đầu căn nhắc. Rất nhanh, hắn liền làm ra quyết định.
- Nếu đã đầu quân cho Hắc gia ta, vậy thì cũng không cần bận tâm người tới có phải là mạo danh hay không. Có thể dùng, vậy liền dùng.
Hắc Lâu Lan có dã vọng rất lớn, cho nên hắn có thể bỏ qua tiểu tiết, chỉ cần có thể đem lại lợi ích cho mình liền đủ. Mà người gọi là Phương Yến Trung này tu vi cùng thực lực không thấp, hiển nhiên có thể ra sức chiến đầu vì m·ưu đ·ồ nhập chủ Vương Đình của Hắc Lâu Lan.
Hắc Lâu Lan nghĩ đến đây, liền nói.
- Người tới liền không nên cự tuyệt. Mời hắn vào!
- Vâng, tộc trưởng đại nhân!
Tên lính canh liền ứng tiếng, sau đó thi lễ, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Rất nhanh, Phương Niệm Dung được lính canh mời vào, mà Phương Chính lại giống như một tên nô bộc, dắt theo Tiểu Hổ, lẽo đẽo đi theo phía sau Phương Niệm Dung.
Lính canh nhìn bộ dạng của Phương Chính, trong ánh mắt toát ra vẻ xem thường cùng chán ghét.
Bắc Nguyên đề cao sức mạnh, nam nhân càng vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, làng bối phong eo, tóc tai bợm trợn lại càng được chào đón.
Mà loại nam nhân phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong nhã, ngọc diện thư sinh lại rất dễ bị ghét bỏ. Nhất là chiến lực càng thấp, lại càng bị chán ghét.
Phương Chính lúc này vừa có vẻ ngoài yếu đuối mỏng manh, lại vừa có bộ dáng như một nô bộc, trong mắt mấy lính canh này, hắn so vơi Tiểu Hổ còn thấp hơn, có thể cùng rác rưởi đánh đồng.
Chỉ là, hắn cũng xem như nô bộc do Phương Yến Trung dẫn theo, cho nên mấy lính canh này cũng không thèm điếm xỉa tới, thậm chí còn cảm thấy nhìn hắn thật bẩn mắt, không muốn lại nhìn thêm.
Phương Chính cảm nhận được ánh mắt khinh miệt của bọn họ, lại im lặng không nói gì. Chỉ là hắn hơi mím môi, khẽ cúi đầu, hai tay siết chặt. Chỉ cần nhìn qua, liền có thể thấy hắn đang rất tức giận, nhưng lại cố gắng nhẫn nhục.
Hành động này của Phương Chính, càng làm cho người nhìn thấy trào phúng cùng cười nhạo.
Nhưng bởi vì Phương Niệm Dung lúc này ném cho bọn họ ánh mắt cảnh cáo, mấy người này mới hơi thu liễm lại một chút, chỉ là đợi hai ngươi đi qua, lại tiếp tục nhỏ giọng cười nhạo.
Đối với việc này, Phương Niệm Dung cũng là bất lực cùng có chút ân hận.
Nếu biết vậy, nàng đã chọn cho Phương Chính bộ đang ngụy trang thật là ngầu rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.