Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Ve sầu thoát xác
Hắn nhìn quanh một vòng, ba người còn lại lúc này đang nằm trên mặt đất, thân thể co giật từng hồi, đầu lại sớm đã lăn qua một bên, c·hết không thể c·hết thêm.
Sau đó Phương Chính lấy ra bookmark truyền tin, truyền tin cho Thanh Thư.
Tiếp theo, trong khoảnh khắc Thanh Thư c·hết đi, Phương Chính vận dụng một con ngũ chuyển cổ trùng, tên gọi nhân như cố, cứu sống hắn.
Phương Chính đem áo choàng da sói cởi xuống, đồng thời nói với Hắc Dạ, liền thông qua động địa cổ chạy về phúc địa Đồ Thiên, lại dùng tinh môn cổ quay lại Bắc Nguyên.
Nhưng rồi, một phong thư đến từ Phương Chính đã tạo ra lối thoát. Phong thư này là Phương Chính gửi sau khi vừa từ phúc địa Lang Gia đi ra lần thứ hai, để Hắc Dạ an bày cách để hai người Thanh Thư, Dược Hồng rút khỏi Tiên Hạc môn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cụ thể mà nói, ở nháy mắt trước khi Thanh Thư c·hết là lúc hắn còn sống. Vậy thì khi dùng nhân như cố lúc Thanh Thư vừa c·hết, hắn sẽ được trả về lúc còn sống.
Ôn Thế Xuân bởi vì phải đi ra ngoài thâu tóm Ôn gia cùng Quý Mai sơn, cho nên từ lúc Phương Chính lên đường đi Bắc Nguyên, hắn đã rời đi phúc địa Đồ Thiên. Mọi việc trên dưới của Quân Đoàn, cũng là rơi hết lên đầu Hắc Dạ.
Lại để Tiểu Thiên quét tước chiến trường một chút, liền chạy tới chỗ Dược Hồng, làm lại trò cũ.
Thanh Thư lúc này vẫn còn vô cùng chấn kinh, chưa thể tiếp thu được những gì vừa mới xảy ra.
Phương Chính lại thông qua tinh môn cổ, quay trở về phúc địa Đồ Thiên.
Hắc Dạ đem cái áo choàng thu vào, quay lại nhìn Thanh Thư và Dược Hồng, nói.
Hiện tại, trong tính toán, có ba người có thể tin tưởng giao cho vị trí này, thì phải là Tần Phong, Thanh Thư và Dược Hồng.
Từ nơi đó, bọn họ nghe thấy tiếng vật bị kéo lê trên mặt đất.
- Đi trước đi, sẽ có người giải thích cho ngươi.
Cách tốt nhất, chính là cất nhắc thêm người lên chức vị trưởng lão.
Nguyên bản còn có Phong Thiên Ngữ cùng Lưu Tử Phàm gánh tiếp, nhưng Phong Thiên Ngữ hiện tại đang vì Phương Chính luyện một đám bút lông cổ, bận rộn không thôi. Mà Trần Thanh lại lên đường đi thăm dò Vu sơn, Lưu Tử Phàm xuất lĩnh đàn c·h·ó, cùng nữ nô đạo cổ sư Lộ Hàn Sương dẫn theo đàn hồ ly đi hỗ trợ dò đường, cũng đã ra ngoài đi mất.
- Làm sao lại...
Vì vậy, lúc ra tay, Phương Chính mới nhắm vào cổ, một chiêu đoạt mệnh, lại bảo tồn được cổ trùng trên thân. Bất quá đây là không tính đến bản mệnh cổ.
Hắc Dạ nhận được tin, vội vàng từ phúc địa Hải Cát chạy trở về phúc địa Đồ Thiên, sau đó mượn nhờ ánh sao của tinh huỳnh cổ, thúc giục tinh môn cổ.
Thanh Thư cau mày, sau đó kinh ngạc trừng to hai mắt.
- Không sai, là ta!
Bốn người cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cánh rừng tối cách đó không xa.
Lúc này, Thanh Thư mượn cớ cùng người còn lại đi vệ sinh, đem quyển trục ném vào trong một bụi cỏ, liền truyền tin hồi đáp, sau đó quay trở lại bên đóng lửa.
Hắn cứng đờ ngay tại chỗ, chậm rãi đưa tay lên sờ sờ cổ của mình. Quần áo của hắn lúc này ướt nhẹp, mùi máu tanh nồng gây mũi, cổ còn cảm giác mát lạnh, nhưng dù sờ thế nào, cũng không phát hiện có dấu vết gì.
Nếu không phải vì như vậy, Phương Chính cũng không đích thân chạy từ Bắc Nguyên về Nam Cương, lại sang Trung Châu chỉ để g·iết mấy người. Cái này chính là vì mượn nhờ Tiểu Thiên, giữ lại mạng sống của bách niên mộc mị và viêm tâm cổ của Thanh Thư và Dược Hồng.
- Ngươi... Chẳng lẻ...
Có hình thái thứ ba giam cầm, Phương Chính g·iết tiểu tổ này dễ như trở bàn tay. Lại mượn nhờ hình thái này, tạm thời giữ lại một hơi cho bách niên mộc mị, bản mệnh cổ của Thanh Thư. Cứ như vậy, cho dù Thanh Thư có c·hết, bách niên mộc mị cũng không đến mức c·hết theo.
Giờ khắc này, trong một cái sơn cốc.
Bốn cái đầu bay lên, máu tươi bắn tung tóe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Thư kinh hãi, lộn một vòng trên đất, cảnh giác nhìn lại hướng vừa rồi. Mà ba người bên đóng lửa, nghe thấy tiếng động cũng đều đồng thời phát động cổ trùng, đuổi tới bên cạnh Thanh Thư.
Hắn trước đó ở trong phúc địa Hải Cát, nhận được hồi thư của Thanh Thư xong, liền vận dụng bước nhảy alpha.
Toàn bộ cao tầng giữ chức trưởng lão của Quân Đoàn chỉ có Phương Chính, hai phân thân Ôn, Hắc, Phong Thiên Ngữ, Lưu Tử Phàm là năm người, nay chỉ còn lại một mình Hắc Dạ. Hắn một bên vừa chiếu cố hai mảnh phúc địa, vừa xử lí sự vụ lớn nhỏ của Quân Đoàn, còn phải tiếp tục m·ưu đ·ồ tộc đản nhân, căn bản là làm không xuể.
Trước khi bước qua bức họa, Phương Chính đã để Tiểu Thiên đi trước một bước, mở ra hình thái thứ ba là lồng, bao trùm lại nơi này. Sau đó mới tự mình đi qua.
- Của ngươi!
Người này cũng tuổi trung niên, đã sắp bốn mươi, gương mặt cũng ưa nhìn, nhất là có một đầu tóc dài óng mượt màu xanh lá. Hắn không phải ai khác, đúng là Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Người này không phải ai khác, đúng là Phương Chính.
Hơn nữa cống hiến của bọn họ cũng không đủ, nếu cứ vậy cất nhắc đi lên, nhất định sẽ khiến cho người khác dị nghị.
Chương 69: Ve sầu thoát xác
Chỉ là, Tần Phong đang bận ở Bách gia, Thanh Thư và Dược Hồng lại đang ở Tiên Hạc môn, đều rút không ra thân.
- Đại ca, ngươi vừa c·hết một lần rồi đó! Là ta vận dụng nhân như cố cổ, đem ngươi cứu sống!
Bốn người còn lại khẽ gật đầu, cũng không có ý kiến.
Thanh niên này nhìn qua rất xa lạ, Thanh Thư khẳng định chính mình là lần đầu nhìn thấy. Nhưng khí chất tỏa ra từ người hắn ta, lại làm cho Thanh Thư cảm thấy rất quen thuộc.
Trong thời gian mười ngày Phương Chính bế quan, phía bên Thanh Thư và Dược Hồng đã nhận được tin tức, mọi thứ cũng đều được chuẩn bị thỏa đáng, đâu vào đấy, chỉ còn chờ Phương Chính trở về liền có thể tiến hành kế hoạch.
Cơ hồ đồng thời, một tia sáng từ trong bóng tối phóng ra, bao phủ lấy thân thể và đầu lâu của Thanh Thư.
Thanh Thư vừa đi được nửa đường, đột nhiên cảm nhận được sau lưng mát lạnh. Trước khi kịp ý thức, bản năng sinh tồn làm hắn ngã úp xuống đất, vừa vặn tránh đi một cái đao khí chém qua, hiểm hiểm nhặt lại cái mạng.
Sau đó lại vì hai người Thanh, Dược an bày nhiệm vụ đặc biệt, tranh thủ kéo điểm cống hiến cho cả hai.
Không chỉ Thanh Thư, ba người còn lại cũng đã bắt đầu ý thức tới một việc.
Thanh Thư bị đẩy vào trong phúc địa, một mặt mờ mịt nhìn mấy người đang đứng trước mặt, còn chưa đợi hắn kịp ý thức, thì ở ngay bên cạnh, một bức họa bay lên, từ bên trong bay ra năm bộ t·hi t·hể, sau đó đến lượt Dược Hồng bị đẩy vào.
Trong sát na, đầu thân nối liền, Thanh Thư ngay tại chỗ phục sinh!
Cổ sư mà c·hết, bản mệnh cổ sẽ lặp tức c·hết theo.
Buổi tối ngày Phương Chính kết thúc bế quan.
Thanh niên khẽ gật đầu.
Bởi vì thân phận của hắn và Dược Hồng đặc thù, cho nên Tiên Hạc môn trong bóng tối cố ý không cho phép hai người họ cùng làm chung một nhiệm vụ, thậm chí địa điểm làm nhiệm vụ của cả hai cũng tương đối xa nhau.
Một tiểu tổ năm người đang ngồi quanh đóng lửa. Bọn họ trên người mặc đồng phục Tiên Hạc môn, chính là một nhóm đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc này đang ở đóng trại nghỉ ngơi.
Có thể trong nháy mắt giam cầm cổ trùng cùng chân nguyên của một đám cổ sư, chỉ có một trường hợp, thì phải là do cổ tiên ra tay.
Vừa gặp mặt, Hắc Dạ đã đem một cái áo choàng làm bằng da sói ném cho Phương Chính. Trên áo choàng còn có cái mũ chùm đầu được làm hoàn toàn bằng đầu sói, còn nguyên vẹn hộp sọ lẫn da lông.
Tiếp theo, Hắc Dạ cũng nói sơ qua về nhân như cố, còn có về an bày tập sát thêm vài nhóm đệ tử khác của mấy môn phái, một mặt tạo ra một thế lực ma đạo nhỏ ở Trung Châu để c·ướp đoạt thêm tài nguyên, mặt khác là đánh lạc hướng c·ái c·hết của Thanh Thư và Dược Hồng.
- Ta gọi Hắc Dạ, là phân thân của Lạc Hành. Nơi này là bản doanh của Quân Đoàn Thiên Không ở Trung Châu. Còn về việc bản thể g·iết hai người, là bởi vì muốn mượn việc này làm ve sầu thoát xác.
Phương Chính đi dạo khá lâu, lại vận dụng ẩn hình cổ, tám lần ngoặt bảy lần rẻ, cuối cùng đi vào một chỗ không có người. Sau đó lại bố trí mấy tầng phòng ngự, thế này mới lấy ra thôi bôi hoán trản cổ, truyền tin cho Hắc Dạ.
Trong lúc Phương Niệm Dung đang tu hành lưu phái, Phương Chính một mình ra ngoài đi dạo thả lỏng.
Thời gian đầu tuy khó khăn, nhưng cũng đại biểu cho chỗ tốt nhận được sẽ càng nhiều. Mà kéo càng lâu, khi mà lớp lãnh đạo đã hoàn toàn lắp đầy, vậy thì chỗ tốt có thể nhận cũng liền càng ít.
Bất quá, nhân như cố chỉ có tác dụng ở người, không thể tác dụng lên cổ trùng. Nói cách khác, sau khi cổ sư được cứu sống, sẽ chỉ có người sống lại còn cổ trùng đ·ã c·hết thì vẫn sẽ c·hết.
Trong lúc Phương Chính đang trong hang luyện cổ, Bắc Nguyên gió nổi mây phun, thì ở xa Nam Cương cùng Trung Châu, hai đại bản doanh của Quân Đoàn Thiên Không cũng đang rất bận rộn.
Lúc này, trong bòng tối vang lên một giọng nói lãnh đạm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Thư và Dược Hồng đã là ngũ chuyển trung giai, trong Quân Đoàn tu vi chỉ xếp sau Phương Chính. Cả hai mượn nhờ cốt nhục đoàn viên cổ, chuyên môn nhận điểm cống hiến để kéo tu vi cho các thành viên. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ở đây giao lại cho ngươi, ta đi trước!
Từ trong bóng tối, một thanh niên khoát áo choàng da sói, tay kéo theo một bộ t·hi t·hể bước ra.
Bốn người nhìn nhau, dùng ánh mắt ra hiệu, sau đó đồng thời phát động công kích về phía âm thanh.
Thanh Thư kinh hãi, thủ thế nhìn về phía đó.
Mà cái nhiệm vụ này cũng không phải là Quân Đoàn ban ra, mà là tự phát.
Phương Chính nói, phát động bước nhảy alpha, câu thông phúc địa Hải Cát, sau đó đem bốn bộ t·hi t·hể ném vào, lại đem Thanh Thư đẩy vào trong.
Thanh Thư hoàn toàn mờ mịt.
Nhân như cố là trụ đạo cổ trùng, trị liệu cổ trùng. Công dụng của nó là đem một người đưa trở về tình trạng trong nháy mắt trước đó.
- Ta cũng đi!
- Làm sao lại...
Mà lựa chọn người có điểm cống hiến đủ cao, Phương Chính lại không có tin tưởng, đây mới chính là vấn đề khiến Hắc Dạ đau đầu nhất.
Phương Chính đem áo choàng khoát lên người, liền cùng Hắc Dạ thông qua động địa cổ, đi tới phúc địa Hải Cát.
Có hai bộ cốt nhục đoàn viên trợ công, Thanh Thư và Dược Hồng rất nhanh đã nổi tiếng trong cả Quân Đoàn. Điểm cống hiến càng là người sau vượt người trước, cấp tốc kéo lên.
- Lúc gia nhập Tiên Hạc môn, hai người đã được làm cho mệnh bài cổ cùng hồn đăng cổ. Nếu bỏ trốn, Tiên Hạc môn cũng có thể dựa vào chúng để tìm ra hai người. Trừ phi c·hết đi, bằng không chúng sẽ không bị hủy. Cho nên bản thể mới quyết định g·iết hai người. Người vừa c·hết, hồn đăng cổ cùng mệnh bài cổ cũng sẽ bị hủy theo. Sau đó lại cứu sống, liền thành công thoát thân.
Hắc Dạ nhìn xem như vậy, vô cùng hài lòng. Hắn biết, rất nhanh thôi, chính mình sẽ có thêm hai vị trưởng lão giúp đỡ, chia sẽ công việc trong tay ra ngoài.
Bỗng lúc này, một nam trung niên đã ngoài ba mươi, dung mạo ưu tú, mỉm cười ngại ngùng nói.
- Việc này... là sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cách tốt nhất để thoát khỏi Tiên Hạc môn, chính là c·hết!
Bất quá, cái này không phải là vấn đề. Bởi trong thư Hắc Dạ đã nói, chỉ cần Thanh Thư ra ngoài, chờ tin tức chuyển tới, liền đem quyển trục Phương Chính để lại lúc rời khỏi Tiên Hạc môn ném ở đâu đó tương đối gần mình liền được, chỉ cần khoảng cách không vượt quá một trăm mét liền tốt.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt bốn người chớp mắt xanh mét. Bởi vì ngay giờ khắc này, bọn họ đều đồng loạt không dùng được cổ trùng.
Bốn người kinh hãi tột độ, ngay cả Thanh Thư cũng không ngoại lệ.
Nam trung niên vừa đi, một người khác cũng đứng lên.
Mà trong bóng tối, bốn đạo đao quang hoành không xuất hiện.
Lại chớp mắt, một bức tranh khác lại bay lên, Phương Chính thế này mới đi vào phúc địa.
Bốn người nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã chảy ướt toàn thân.
- Chẳng lẽ nói...
Dù gì khi kế hoạch Quân Đoàn thăng tiên đang từng bước tiếp cận, các thành viên đều đang gấp rút muốn đề thăng tu vi, tranh thủ sớm ngày thành tiên.
Cho nên, Thanh Thư và Dược Hồng đi vào, đem theo một bộ cốt nhục đoàn viên cổ. Bộ này chính là bộ đầu tiên Phương Chính đổi từ hệ thống, vẫn luôn giữ đến giờ. Lại được Hắc Dạ lén lút cho thêm bộ thứ hai.
Trước đó nhận được thư từ Hắc Dạ, Thanh Thư liền lập tức nhận nhiệm vụ, cùng bốn người đệ tử này ra ngoài làm nhiệm vụ.
Hắc Dạ thoáng dừng, ra hiệu cho mấy người bên cạnh quét dọn t·hi t·hể, lại dẫn Thanh Thư và Dược Hồng đi, vừa đi vừa nói.
Nhất là Hắc Dạ, hắn bận đến mức đầu tắc mặt tối, phải liên tục chạy qua chạy lại giữa hai phúc địa.
Loại cảm giác cổ trùng còn đó nhưng lại không có cách nào dùng được này, Thanh Thư cũng đã trải qua không ít lần, chính là lúc đi vào Tam Vương truyền thừa, bị phúc địa áp chế.
Xoát, xoát, xoát, xoát!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.