Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Người không tiến, tắc sẽ lùi!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Người không tiến, tắc sẽ lùi!


- Người không tiến, tắc sẽ lùi!

Thái Nhật Dương Mãng mở đôi mắt mông lung.

---

- Ta ra ngay!

- Đừng uống nữa, ngươi chỉ biết uống rượu! Ai chẳng biết, bên trong tử địa chỉ có hồ, bên trong hồ chính là canh. Quỷ Hồn một khí uống, sẽ trở nên hồ đồ, không muốn rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Quang nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng không khỏi nghĩ đến chính mình.

- Ta sớm đã nói với ngươi, cây cao đón gió, nổi danh không phải chuyện tốt. Ngươi còn không mau đem Thanh Danh cổ vứt bỏ.

Dương Quang nói, ánh mắt kiên định, trong lòng tràn đầy quyết tâm.

- Sắp đến.

Bọn họ cử đệ tử đi đều tra, tổn thất vài cái tổ đội, mới đem về được một cái tin tức.

Vừa thấy Dương Quang, bốn người lộ vẻ mặt lấy lòng gọi.

Nhân Tổ rơi vào vực sâu cuộc đời, không phân biệt được phương hướng. Hồn phách lớn mạnh nhờ Đảm Thức cổ, ở trong mê võng vụ dần trở nên rời rạc. Mà hồn phách rời rạc ra, lại bị lạc phách phong cắt chém, từng mảnh từng mảnh rơi xuống mặt đất.

Một dừng lại, Nhân Tổ nhất thời đã bị nước sông cuống đi xuống.

Đứng trước một vấn đề, chỉ có bản thân mới có thể đánh giá đó có phải là gian nan khổ cực, là nghèo khó, là nghịch cảnh đối với mình hay không.

Nếu không phải địa hình mang đi không được, sợ chừng cũng đã bị đào đi mất rồi.

Dương Quang đọc qua nó cũng không phải một hai lần, nhưng mỗi lần, hắn đều không khỏi trầm tư.

- Danh cùng lợi, sinh không mang đến, c·hết không mang theo. Ta c·hết, Thanh Danh cổ cũng liền cách ta mà đi. Nhưng thật ra Định Tiên Du cổ vẫn còn làm bạn bên ta.

Khi hắn đi đến cuối tử lộ, ở trong bóng đêm thâm thú y, hắn gặp được Công Bằng cổ.

Thái Nhật Dương Mãng cũng đã là quỷ hồn màu trắng, đang nằm ở một bên hồ, dùng bát múc nước uống.

Hung thủ là một nhóm cổ sư bí ẩn, toàn bộ đều khoát áo choàng bằng lông thú, làm bằng da hổ, hồ ly, c·h·ó...

Nhưng chỉ có đi lên mệnh đồ, mới có thể làm Thái Nhật Dương Mãng thật sự sống lại.

Nhân Tổ tin lời Trí Tuệ cổ, đem nó thả đi, chính mình bắt đầu đi tìm Tín Niệm cổ.

Sau khi thương nghị, thập cổ phái quyết định cử ra một nhóm đệ tử, bên trong bao gồm đệ tử chân truyền, ra ngoài làm nhiệm vụ điều tra truy bắt.

Nhân Tổ có được Hy Vọng cổ, cũng thường nhìn thấy Dũng Khí cổ, cùng nó quan hệ cũng không tệ.

Đồng thời, Trí Tuệ cổ còn dạy Nhân Tổ phương pháp chính xác để đi qua Sinh Tử môn.

Có Đảm Thức cổ giúp, hồn phách của hắn mạnh lên, tuy rằng vẫn còn bị chấn động, nhưng đã không đáng lo.

- Thế gian sống c·hết chính là công bằng nhất, khi ta ở trong Sinh Tử môn, ta liền trở nên vô cùng to lớn. Nhân Tổ a, ngươi là nghĩ mang con lớn nhất của ngươi đi đi. Cứ việc đi thôi, hắn là ở chỗ đó.

Bên ngoài phòng, đã có nhóm bốn người đang đợi.

Những điểm tài nguyên này cũng không trọng yếu, các môn phái ở Trung Châu cũng không để ý tới. Chỉ ngẫu nhiên cần tới, liền ban phát nhiệm vụ để đệ tử đến thu thập một chút.

Định Tiên Tông cổ có thể đem hồn phách Thái Nhật Dương Mãng ra khỏi Sinh Tử môn, đưa đến một chỗ bất kì ngoài ngoại giới.

Được đến sự giúp đỡ của Dũng Khí cổ, Nhân Tổ liền đi đến trước Sinh Tử môn, đi lên tử lộ.

Tín Niệm cổ chiếu cố nói.

Thái Nhật Dương Mãng uống vô cùng thích ý.

- Nhân Tổ a, ta cảm nhận được quyết tâm cứu con lớn nhất của ngươi. Ta nguyện ý giúp ngươi, nhưng là, ngươi ngàn vạn lần đùng buông bỏ quyết tâm này. Thời điểm ngươi buông bỏ, ta sẽ rời xa ngươi.

Cuộc sống không dễ, giống như đi ngược dòng nước, không tiến tắc lui.

Dương Quang đáp, đem quyển Nhân Tổ truyện xếp lại, sau đó đứng lên đi khỏi phòng.

Rất nhanh, hắn tìm được Tín Niệm cổ.

Rất nhanh, Dũng Khí cổ liền chống đỡ không được.

Dương Quang đọc đến đây, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dương Quang lãnh đạm gật đầu, trong lòng cũng rất là thích ý.

Nhân Tổ suýt chút nữa đã hoàn toàn lạc đường, cũng may ngay lúc này, Tín Niệm cổ bay ra, chiếu sáng đường đi cho hắn.

Nhân tổ giữ chặt tay Thái Nhật Dương Mãng, lại phát hiện hắn nặng như núi, căn bản kéo không nhúc nhích.

Lấy Dương Quang tới nói, hắn thấy chính mình gặp phải rất nhiều gian nan, thiếu thốn tài nguyên, không gian cùng cơ hội, lại còn phải đối diện vời nghịch cảnh.

Thái Nhật Dương Mãng lại lắc đầu thở dài.

Hắn biết, hắn đem không được hồn phách con lớn của chính mình, ít nhất hiện tại là như vậy.

Nhân tổ đi ra phía trước, hô.

Trong lúc Ôn Thế Xuân trở về Ôn gia.

Hắn lúc này chậm lại một hơi, cảm thấy thắng lợi đang nhìn mình.

Nhân Tổ thấy được con lớn nhất của mình, vui mừng vô cùng, vội vàng chạy qua.

Vách tường này mang tên Lạc Hành.

Mà thập cổ phái, bởi vì là thế lực đứng đầu, chi phối khắp Trung Châu, cho nên việc truy bắt ma đạo trở thành trách nhiệm của họ.

Gian Nan Khổ Cực cổ vô cùng vô tận, bao phủ hắn, làm hắn bước đi duy gian.

- Muốn đối đầu gian nan cùng khổ cực thì cần có dũng khí và can đảm. Muốn vượt quá nghèo khó cần có niềm tin. Muốn vượt lên nghịch cảnh cần phải kiên trì.

Hắn đi tìm Trí Tuệ cổ khó dễ, Trí Tuệ cổ chỉ có thể chỉ cho Nhân Tổ cách cứu sống Thái Nhật Dương Mãng, chính là thông qua Sinh Tử môn.

Bọn họ hành tung bí ẩn, đột nhiên xuất hiện, g·iết người xong liền biến mất không để lại dấu vết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà phía Tiên Hạc môn, đệ tử chân truyền được cử đi lần này chính là Dương Quang.

Vì vậy, hắn cáo biệt Công Bằng cổ cùng Thái Nhật Dương Mãng, rời khỏi Trầm Mê Tử Cảnh.

Nhân Tổ đi ra Lạc Phách cốc, hồn phách chỉ còn lại một đoàn tinh luyện nhất.

- Ta mặc kệ là cái gì rượu, tóm lại ngươi theo ta trở về.

Nước sông như rượu, hương khí bốn phía.

Nhân Tổ bị cuống trôi một đường đến đáy Lạc Phách cốc, hắn mệt đến mức không thể động đậy, bị nhốt trong Lạc Phách cốc.

Dương Quang nói, dẫn đầu bước đi.

Chương 73: Người không tiến, tắc sẽ lùi!

- Con của ta, đừng nữa uống, mau cùng ta cùng nhau trở về đi.

- Lạc Hành, ngươi chờ đó, ta không chỉ không ngừng tiến tới, đuổi theo ngươi, còn sẽ vượt qua ngươi. Sau đó, ta sẽ giẫm đạp ngươi dưới chân, để ngươi giống như một con c·h·ó, quỳ trên mặt đất, liếm giày lấy lòng ta! (đọc tại Qidian-VP.com)

Công Bằng cổ lúc này mở miệng.

Hắn ngược dòng tiến lên, càng thêm gian nan.

Nhưng hiện tại trước mặt hắn lại có một vách tường.

Thái Nhật Dương Mãng lắc đầu.

Dương Quang lúc này ngồi trong phòng mình, một bên chờ đợi các đệ tử có cùng nhiệm vụ chuẩn bị, một bên lặt xem Nhân Tổ truyện.

- Đi thôi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Truyền rằng, Nhân Tổ sau khi biết được c·ái c·hết của Thái Nhật Dương Mãng, đau lòng không thôi.

Bình thường cũng không có là gì, nhưng một khi gặp phải, nhóm cổ sư này đều sẽ ra tay g·iết người, sau đó đem theo t·hi t·hể, còn có tài nguyên chạy mất.

- Sư huynh!

Tử lộ một mảnh hắc ám, có rất nhiều Gian Nan Khổ Cực cổ nhìn như đom đóm màu vàng, giống như s·óng t·hần bao vây lấy Nhân Tổ. Lúc này, Dũng Khí cổ phát ra ánh sáng, giúp Nhân Tổ đẩy lùi bọn chúng.

Mà những người này, kỳ thực cũng không nhắm riêng vào đệ tử môn phái nào cả, cũng không nhắm vào thập cổ phái. Cái bọn họ nhắm tới chính là các điểm tài nguyên nhỏ lẻ.

Dương Quang muốn vấn đỉnh thiên hạ, muốn mỹ nhân vây quanh.

Nhưng hắn cắn răng kiên trì, đi về phía ánh sáng.

- Phụ thân tôn kính, ngài làm sao lại đến đây? Thật tốt quá, cùng ta cùng nhau uống rượu đi.

- Dương Quang sư huynh!

- Phụ thân, ngươi sai rồi. Đây không phải canh, là rượu an hồn a. Uống xong, có thể lắng đọng lại hồn phách, loại bỏ tạp chất trong hồn phách, không hề xao động, đạt đến tâm linh yên tĩnh. Đây là cực phẩm rượu ngon trong thiên hạ a.

Thái Nhật Dương Mãng lại nói.

Hắn trèo qua Đãng Hồn sơn, đi vào Lạc Phách cốc.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của Dương Quang.

- Ngươi chính là Công Bằng cổ sao? Vì sao thân hình của ngươi lại lớn như vậy? Ngọn núi so với người, giống như một hạt cát. Biển lớn so với ngươi, giống như một hạt gạo.

Nhân Tổ đứng yên tại chỗ, nhìn cốt nhục thân sinh của mình một hồi lâu, thế này mới hít sâu một hơi.

Lạc Phách cốc như một cái mê cung, uốn lượn khúc chiết. Khi thì tràn ngập mê vụ, làm cho hồn phách rời rạc. Khi lại nổi lên từng trận lạc phách phong sắt như đao, chuyên môn cắt hồn phách.

- A!

Hắn đi vào Nghịch Lưu hà, đây chính là quan ải cuối cùng trên sinh lộ.

Dũng Khí cổ cùng Hy Vọng cổ là một đôi bạn tốt.

Người giỏi chịu đựng luôn ít thấy gian nan khổ cực hơn người không giỏi chịu đựng, Người nghèo ít thấy gian nan khổ cực hơn người giàu, người thông minh ít thấy gian nan khổ cực hơn người kém trí.

Nhưng rất nhanh, Nhân Tổ phát hiện, đi trên con đường này, so với khi đi trên tử lộ, khó khăn hơn vô số lần.

Hắn bị thân hình thật lớn của Công Bằng cổ làm kinh ngạc.

Nhân Tổ phát hiện chính mình bị Trí Tuệ cổ đùa giỡn. Hắn tuy rằng đi tới nơi Hắc ám vô tận Trầm Mê Tử Cảnh, nơi sâu nhất trong Sinh Tử môn, cũng nhìn thấy Thái Nhật Dương Mãng. Nhưng hắn phát hiện, chính mình lại không thể mang đi con lớn của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người khi sống thanh danh càng lớn, c·hết đi sẽ càng nặng. Nhưng phàm là người, ai lại không thích có thanh danh đâu?

Đồng thời, hắn thấy chính mình cũng thật dũng cảm, thật can đảm, có niềm tin vững mạnh, cũng có cả sự kiên trì.

- Có người đ·ã c·hết, nặng như núi. Có người đ·ã c·hết, nhẹ như lông. Phụ thân, ta kiếp trước có Danh Thanh cổ, lại tắm rửa ánh sáng vinh quang, rơi xuống bỏ mình. Đến nơi này, thân thể so với núi còn nặng hơn, chính mình đều đi không được một bước, chỉ có thể nằm ở nơi này a!

Cái gọi là gian nan, khổ cực vốn không có một cái mức độ đánh giá cụ thể nào cả, bởi vì nó hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trí của một người.

Chỉ là, hắn vẫn cảm thấy thiếu.

- Vậy phải làm sao bây giờ a...

Nhân Tổ đem bát rượu trong tay hắn đoạt đi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Nhân Tổ thành công đi sâu vào, thân thể hắn càng ngày càng trắng, càng ngày càng mơ hồ, dần dần trở thành một quỷ hồn. Đồng thời, hắn cũng có thể "thấy".

Nhân Tổ vội vàng đi vào Đãng Hồn sơn. Hắn chịu đựng đau đớn khi hồn phách chấn động, đập nát đảm thạch, lấy được Đảm Thức cổ.

- Nhân Tổ a, ngươi còn không hiểu sao? Đi thông Sinh Tử môn chỉ có hai con đường, Đều là do Số Mệnh cổ đi ra tới. Sinh tử do mệnh a! Vạn vật có sinh vậy có tử, như vậy thiên địa vũ trụ mới có thể không ngừng tuần hoàn. Con lớn nhất của ngươi, Thái Nhật Dương Mãng đ·ã c·hết. Đây đều là số mệnh an bài, ngươi liền nhận mệnh đi. Huống hồ, hắn ở đây cũng tốt lắm, Trầm Mê Tử Cảnh là nơi an bình nhất thế giới. Hắn uống được rượu ngon tốt nhất trên đời, sẽ không còn ồn ào hỗn loạn như ngoại giới, ngươi không cảm nhận được đến loại hạnh phúc này sao?

Mắt thấy sẽ đại công cáo thành, trước mặt chỉ còn lại một bước cuối cùng, Nhân Tổ thở ra một hơi nhẹ nhỏm, hơi buông lỏng. Nhưng vì vậy mà quên đi lời dặn của Trí Tuệ cổ, dừng lại bước chân.

- Nhân Tổ a, Gian Nan Khổ Cực nhiều lắm, còn có thể càng ngày càng nhiều. Đã c·hết an bình, sống mới có vô tận gian nan khổ cực. Ngươi nhanh đi tới Đãng Hồn sơn mở đảm thạch. Ngươi muốn sống, chỉ dựa vào dũng khí là không đủ, còn phải có can đảm a.

Hắn đi lên đường khác, tượng trưng cho sinh mệnh đồ, theo hắc ám đi hướng quang minh.

Trong lòng Nhất Tổ nhất lời trầm xuống, sốt ruột quát.

Từ khi hai mắt bị mù, ánh sáng của Tín Niệm cổ là thứ duy nhất hắn có thể thấy.

Mặc kệ là tu vi, là chiến lực, hay là nữ nhân. Dương Quang đều thua cho Lạc Hành.

Mà nếu chỉ lấy tài nguyên như bao người thì cũng liền thôi. Đám người này lại là một hơi quét sạch sành sanh, nhổ tận gốc mang đi.

Nhân Tổ lại tìm được Dũng Khí cổ.

Trung Châu.

Thập cổ phái gần đây tương đối đau đầu, bởi vì liên tục có đệ tử trong môn b·ị s·át h·ại, còn là c·hết mất xác.

Việc này, căn bản chính là vã vào mặt chính đạo Trung Châu, cho nên như một lẽ hiển nhiên, nhóm người này chính là ma đạo, cần phải sớm ngày diệt trừ.

Nhân Tổ truyện, không chỉ là một cái truyền thuyết, mà còn chất chứa rất nhiều những triết lí đáng được học hỏi.

Gian Nan Khổ Cực cổ trên sinh lộ, so với tử lộ hơn rất nhiều. Lúc Nhân Tổ đi trên tử lộ, càng đi càng thuận lợi, Gian Nan Khổ Cực cổ ngăn hắn cũng càng ngày càng ít. Nhưng khi hắn đi trên sinh lộ, Gian Nan Khổ Cực cổ không chỉ nhiều hơn rất nhiều, mà mỗi bước hắn đi tới, còn có càng nhiều Gian Nan Khổ Cực cổ bay tới, liều mạng ngăn cản hắn.

Lần này đi, hắn là muốn bắt được nhóm ma đạo cổ sư kia, để thanh danh của mình vang xa...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Người không tiến, tắc sẽ lùi!