Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Ngọc niệm cổ, ẩn ý cổ
Trong mật thất, Phương Chính ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiềm, tâm thần chìm vào trong tâm trí chính mình.
Trong đầu hắn, một con cổ trùng hình dáng một lão nhân, trên tay cầm một cây quạt lông ngỗng đang ngồi xếp bằng. Đây là mưu sĩ cổ, ngũ chuyển cổ trùng, lệ thuộc trí đạo lưu phái.
Bất quá, hiện tại con cổ này cũng không được gọi mưu sĩ cổ, mà đã được Phương Chính đổi tên thành ngọc niệm cổ.
Ngọc niệm cổ, có công dụng đem ý niệm của cổ sư ngưng kết thành từng viên ngọc. Những viên ngọc này chất chứa rất nhiều ý niệm của cổ sư, chuyên môn dùng để suy tính.
Cổ sư muốn suy tính, cần phải thông qua việc để các ý niệm va chạm vào nhau, mỗi một ý niệm đều sẽ mang theo một cái tin tức, vô số ý niệm va chạm, tức là vô số tin tức va chạm, cuối cùng tổng kết ra một cái ý nghĩ hoàn thiện.
Cái này giống như khi giải toán, phải có sự va chạm trao đổi giữa các con số, các phép tính, các loại công thức, mới có thể đem một bài toán giải đáp, đi đến kết quả.
Nhưng mà, đầu óc con người là vô hạn, nhưng con người lại chỉ có thể vận dụng được đầu óc của mình một cách hữu hạn. Cho dù là cổ sư, cổ tiên, hay là tôn giả đi nữa, khi suy nghĩ thông thường, ý niệm có thể điều động được cũng là có hạn.
Khác biệt giữa người với người, chính là độ thông minh của mỗi người. Người thông minh, mỗi một lần có thể điều động được nhiều ý niệm hơn người không thông minh, cho nên việc suy nghĩ diễn ra nhanh hơn, dễ dàng hơn. Bất quá, cũng không hề siêu việt thường thức của nhân loại.
Mà trí đạo cổ trùng, bất cứ là loại cổ trùng nào, đều có thể gia tăng khả năng suy nghĩ của cổ sư, khiến họ suy tính nhanh hơn, giải quyết vấn đề nhanh hơn, nói ngắn gọn là thông minh hơn.
Đây là bởi vì, chúng đem ý niệm của cổ sư tập trung lại thành từng bó, sau đó đem từng bó ý niệm này va chạm với nhau, hiển nhiên tốc độ suy tính sẽ nhanh hơn bình thường.
Lấy ví dụ tới nói, ý niệm như một hạt thóc, việc suy nghĩ tức là ngươi đem từng hạt thóc bỏ vào trong cái bồ thóc, chờ bồ thóc đầy liền tức là có được kết quả. Mà trí đạo cổ trùng thì như một cái thúng, nó đem thóc xúc vào trong, chứa lại, sau đó đổ vào bồ thóc. Nhìn xem, có phải dùng thúng xúc thóc vào bồ sẽ nhanh hơn việc ngươi nhặt từng hạt ném vào bồ không?
Người ta ngồi nhặt từng hạt thóc ném vào, ngươi ở lấy thúng xúc vào. Ngươi đem bồ thóc đỗ đầy, người ta chỉ mới trán được một lớp mỏng ở đáy bồ.
Đó chính là lợi thế của việc dùng trí đạo cổ trùng trong suy tính.
Mà đây cũng là lí do, trong giới cổ sư, không có vị cổ sư nào muốn cùng trí đạo cổ sư chơi trò tính kế. Bởi vì bọn họ biết, làm như vậy chính là đang tự chà đạp trí tuệ của mình.
Mà lúc này đây, trong đầu Phương Chính, bao xung quanh ngọc niệm cổ là vô số viên ngọc, có lớn có bé, chúng không có hình dạng nhất định, mỗi một viên ngọc đều có hình dạng, máu sắc khác nhau, đây cũng là đại biểu cho ý niệm kết thành chúng không giống nhau.
Ngọc niệm cổ giống như những trí đạo cổ trùng khác, chuyên ngưng kết ý niệm, hổ trợ suy nghĩ. Nhưng có một điểm nó hơn được mấy cổ trùng khác, chính là nó có thể phân loại ý niệm.
Ý niệm của con người tuy thuộc loại vô hình vô chất vô định luật, nhưng trên thực tế, nó cũng có phân loại.
Những ý đồ xấu của con người, chính là ác niệm. Sự cố chấp của con người, chính là cố ý. Tình cảm của con người, là ái ý...
Mỗi một loại ý niệm, đều có một loại cổ trùng trí đạo tương ứng. Đương nhiên không phải có cổ trùng trí đạo, liền sẽ có loại ý niệm đó, hoặc cũng không phải là có loại ý niệm đó, liền sẽ có cổ trùng tương ứng.
Mà ngọc niệm cổ, là có thể phân loại ý niệm, ngưng kết thành ngọc niệm khác nhau.
Tỉ như trong những viên ngọc trong đầu Phương Chính lúc này, có loại ngọc nhìn như một bụi gai, màu đen óng bóng loán, đây chính là ngưng kết của ác niệm. Có viên màu hồng phấn nhẹ nhàng, chính là ái ý.
Mà Phương Chính lúc này ngưng kết ngọc niệm nhiều nhất, là loại ngọc trong suốt như thủy tinh, không có màu sắc gì. Đây là ý niệm thuần túy nhất, không mang thêm bất cứ tâm tư tình cảm nào. Phương Chính thường dùng loại ngọc niệm này. Trong việc suy tính cổ phương, sát chiêu, loại ngọc niệm này có tác dụng cao hơn những loại khác.
Hiển nhiên, Phương Chính hiện tại là đang ở suy tính cổ phương.
Trong đầu hắn, từng viên ngọc niệm bay lượn, va chạm nhau. Có khi va chạm liền kết thành một khối, có khi lại nổ tan thành từng mảnh nhỏ, xong từng mảnh nhỏ này lại tự va chạm nhau, có trở về với nhau, có cùng mảnh vở của khối khác nối lại, trở thành một khối mới, sau đó lại bắt đầu hành trình va đập cùng khối ngọc niệm khác.
Vô số ngọc niệm bay loạn, đem trong đầu Phương Chính hình thành một mảnh như bãi chiến trường, mà ở giữa chiến trường, ngọc niệm cổ như quân thần giáng thế. Nó chiếm cứ trung tâm, quan sát toàn bộ chiến trường. Khi số lượng ngọc niệm không đủ, nó sẽ nhận lấy một thành tinh tử chân nguyên của Phương Chính, sản sinh thêm ngọc niệm mới, tăng lên quân số trong chiến trường.
Phương Chính bế quan suy tính, lại dựa vào tích lũy từ lâu, cuối cùng qua hơn nửa đem, hắn đạt được một khối ngọc to lớn, tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh, phản chiếu ra vô số màu sắc khác. Đây chính là kết quả suy tính đạt được.
Phương Chính mừng rỡ, ý niệm khẽ động, khối ngọc này theo sau vỡ nát, trở thành bụi ánh sáng, chui vào trong đầu Phương Chính. Ngay lập tức, trong đầu Phương Chính xuất hiện vô số tin tức liên quan đến kết quả suy tính vừa rồi.
- Thành công!
Phương Chính hài lòng mỉm cười. Lại lặp tức lấy ra ghi chú cổ, đem cái cổ phương vừa suy tính xong ghi chép lại.
- Ân, gọi là ẩn ý cổ đi!
Hắn suy tư một chút, đặc cái tên này cho cái cổ phương vừa rồi.
Ẩn ý cổ, cổ trùng trí đạo, sinh ra một loại ý chí có thể ẩn nấp.
Trước đây Phương Chính hay dùng giả ý cổ, bởi vì giả ý có thể giả dạng ý trí của người khác, ẩn nấp trong đầu người khác, ảnh hưởng suy nghĩ của đối phương.
Nhưng là giả ý cổ tuy bí ẩn, lại không phải độc môn của Phương Chính. Nhất là trong tương lai, khả năng cao Phương Chính phải cùng với người sáng tạo giả ý cổ có một phen "giao lưu". Vận dụng giả ý cùng người này "giao lưu" người chịu thiệt sẽ là bản thân hắn.
Cho nên, Phương Chính khai sáng ra một con trí đạo cổ trùng mới, chính là ẩn ý cổ. Ẩn ý cổ, không làm được giả dạng ý chí người khác, nhưng lại giỏi ẩn nấp. Một khi đã trốn, gần như là không thể phát hiện ra.
Loại ý chí này, đối với kế hoạch trong tương lai của Phương Chính sẽ có tác dụng rất lớn, bởi hắn không cần ảnh hưởng ý chí của người khác, cái hắn cần chính là nằm vùng trong đầu người khác, đánh cấp tình báo.
- Ùm, bên phía công xưởng luyện cổ, có thể thay đổi loại cổ trùng cần luyện rồi!
Phương Chính lúc này hơi trầm tư, bắt đầu viết thư.
Trong Quân Đoàn Thiên Không có một đám mao dân, này đó mao dân vốn là nô lệ trong Tín Vương truyền thừa trước đây. Nhưng sau thời gian dài tiếp xúc, được Phong Thiên Ngữ dẫn dắt, hơn ngàn vị mao dân này hiện tại đã trở thành thành viên chính thức của Quân Đoàn.
Cái hang động dùng để luyện cổ trước đây, được cải tạo lại thành một cái công xưởng. Mao dân sẽ ngày làm mười tiếng, chuyên môn vì Quân Đoàn luyện chế các loại cổ dùng chung, hoặc là luyện cổ cho các thành viên khác đổi điểm cống hiến. Thậm chí nếu đơn đặt hàng nhiều, những mao dân này sẽ còn tăng ca.
Gần nhất, này đó mao dân luyện chế, đều là đơn đặt hàng của Phương Chính.
Phương Chính chuẩn bị sẽ ở Bắc Nguyên thăng tiên, tức là trong vòng một năm tới theo ngoại giới, Phương Chính sẽ tiến hành thăng lên lục chuyển. Để chuẩn bị cho việc đó, Phương Chính cần lượng lớn cổ trùng, mỗi một loại đều là một đám cả trăm con, thậm chí là vài trăm con. Lí do trong đó, về sau lại nói tiếp.
Để duy trì việc này, điểm cống hiến của Phương Chính mỗi ngày đều chảy xuống như nước, nhưng bù lại, ở Hắc Dạ bận sức đầu mẽ trán, điểm cống hiến cũng ở chậm rãi tăng lên.
Hiện tượng này làm cho số điểm trên bảng cống hiến của Phương Chính rất bắt mắt, bởi vì nó luôn luôn biến động, con số nhảy liên tục, chưa bao giờ đình chỉ qua.
Còn may trên phương diện tín đạo, trong Quân Đoàn cũng có vài nhân tài, lại thêm có đông đảo cổ trùng phụ trợ, bọn họ còn có thể miễn cưỡng theo dỗi kịp điểm số của Phương Chính.
Bất quá, này đó ngày, những người này đều đang ở cầu nguyện.
- Cầu mong đại trưởng lão sớm ngày thăng tiên, vì chúng ta làm ra bảng cống hiến không cần cổ sư giờ giờ khắc khắc thao tác!
Còn may là có địa linh phụ trợ, bằng không những người này cũng là bị việc tính điểm làm cho mệt c·h·ế·t.
Mà hiện tại, Phương Chính đem thư vừa viết xong, cùng với cổ phương của ẩn ý cổ, thông quá thôi bôi hoán trản gửi về cho Hắc Dạ. Hắc Dạ bên kia nhận được, đem đơn đặt hàng thay đổi, sửa luyện ẩn ý cổ, đặc ý cổ, hai loại trí đạo cổ trùng. Nhất là cái sau, càng được cố ý luyện chế số lượng cực kì nhiều.
Mà trong lúc Hắc Dạ bên kia ban bố nhiệm vụ, Phương Chính bên này đã kết thúc tu hành, bởi vì có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào.
Phương Chính theo trong doanh trướng đi ra, liền có một cái bóng đen lướt qua bên cạnh.
- Ngăn nàng ta lại!
Một tiếng hét vang lên, một đám cổ sư đuổi theo bóng đen mà tới. Bất quá, bọn họ đều bị bóng đen bỏ lại ở xa xa.
Phương Chính nhìn toàn cảnh, trong đầu lóe lên một chút, liền phát hiện được đây là việc gì. Chính là Phương Nguyên trong thân phận Thường Sơn Âm bị ám sát, người ra tay là Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên, một vị cổ sư chuyên môn ám sát. Mà bóng đen kia, đúng là Biên Ti Hiên.
Hiện tại Biên Ti Hiên chạy qua chỗ Phương Chính, Phương Chính hiển nhiên cũng không thể đứng nhìn.
Vì vậy, hắn xòe bàn tay ra, một quả lôi cầu xuất hiện. Phương Chính đem nó ném lên không trung, ngay sau đó, lôi cầu bạo tạc.
Trong đêm mưa, lôi cầu nổ mạnh, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, xua tan bóng đêm.
Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên là hóa thành bóng đen tựa vào bóng râm để di chuyển. Cho nên chỉ cần làm bóng râm biến mất, nàng hiển nhiên sẽ bại lộ vị trí.
Mà để làm việc đó trong đêm mưa, vậy không gì tốt hơn là quang đạo cổ sư. Đáng tiếc là trong doanh địa không có quang đạo cổ sư, cho nên mấy cổ sư khác chỉ có thể đuổi theo rống giận, nhìn nàng bỏ chạy.
Tuy nhiên, không có quang đạo cổ sư, muốn thấp sáng cũng không phải không được, giống như Phương Chính cho nổ lôi cầu, cũng có thể sinh ra ánh sáng.
Trong ánh sáng của lôi điện, Biên Ti Hiên rên khẽ một tiếng, bất đắc dĩ bị ép hiện thân.
Nàng bộ dáng lanh lợi, mặc một thân hắc ý, trên mặt còn che một tấm lụa mỏng, để lộ một đôi mắt xếch hẹp dài.
Nàng hơi liếc nhìn Phương Chính, nhưng không có dừng lại, mà tiếp tục hướng bên ngoài doanh trại bỏ trốn.
Cổ sư đuổi theo, công kích cổ trùng hướng nàng đánh tới.
Biên Ti Hiên khó khắn lủi trốn, cả người nhanh chóng đã có vết thương chồng chất.
Nhưng rất nhanh, lôi điện tán đi, ánh sáng biến mất, bóng râm lại xuất hiện. Nàng vội vàng hóa thành bóng dáng, trốn vào trong bóng râm chạy xa.
Phương Chính lại phát ra một cái lôi cầu, nhưng đã muộn, Biên Ti Hiên đã chạy xa khỏi doanh trướng, đã không thể đuổi bắt.
Các cổ sư khác tức giận giậm chân không thôi. Chỉ có Phương Chính là hai mắt hơi nheo lại.
- Nguyên lai, đây là an bày của ngươi trước khi hôn mê.
Hắn trong lòng cười nhạt, nhìn theo một điểm sáng màu xanh lam trong suốt trong sáng, bám theo bên người Biên Ti Hiên, càng đi càng xa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.