Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96: Xuất chiến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Xuất chiến


Đối với tình thế giằng co trước mắt, một bạo quân như Hắc Lâu Lan trong lòng cảm thấy có phần không thoải mái.

Phương Niệm Dung trong vương trướng nhìn thấy, hơi nghiến răng, vẻ mặt có chút giận dữ, ngo ngoe muốn động.

Rống!

- Nguyệt Quang Đao Khách Bạch Nhất Hàn!

Hắn lúc này ánh mắt chợt lóe, liếc qua một vòng vương trướng.

Nhưng như vậy còn chưa xong, qua chưa bao lâu, mãnh chiến trường bọn họ vừa chiếm cứ, thế mà lại bị hai vị ngũ chuyển chiếm lấy, hơn nữa vừa lên đã dốc sức lớn như vậy, bọn họ căn bản là chỉ có thể chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngũ chuyển gồm bản thân Hắc Lâu Lan hắn, cùng với Phương Yến Trung. Tứ chuyển có Bạch Nhất Hàn, Hắc Tú Y cùng với Thường Sơn Âm.

Bởi vì như vậy, Bắc Nguyên chỉ biết tới Kim Giao Vương Phương Yến Trung, mà không ai nhắc tới Kim Quảng hắn. Hắn không phục, muốn đi tìm Phương Yến Trung đánh một trận, ai ngờ người này như bốc hơi, từ đó bạt vô âm tính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao bốn người cũng không ai muốn thấy, chính mình đang đánh đánh, cư nhiên lại ăn phải cái sát chiêu bay lạc.

Cái này không được! Nàng nhưng là đang muốn g·iết người này, làm sao có thể bảo vệ được a.

Bốn người vừa xuất thủ, những cổ sư gần đó liền vội vàng tránh ra, thậm chí là đem đối thủ của mình bỏ xuống, mắt lớn trừng mắt nhỏ với đối phương mà bỏ chạy. Những người chạy không kịp, thậm chí còn bị dư ba làm trọng thương, có n·gười c·hết ngay tại chỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắc Lâu Lan cười ha ha, đáp ứng.

Phương Niệm Dung ánh mắt chợt lóe, mang thêm nghi hoặc nhìn người tới. Từ cách nói của đối phương, Phương Niệm Dung biết người tới nhận biết thân phận lúc này của nàng. Nhưng là nàng lại không biết đối phương là ai.

Mà giờ khắc này, ánh mắt của Hắc Lâu Lan và Đông Phương Dư Lượng đều đồng thời gắt gao nhìn vào trận chiến của hai ngũ chuyển. Có thể nói, Vương Đình chi tranh vừa mới đi tới một phần ba đoạn đường, không ai sẽ nghĩ tới liền sớm như vậy đã có ngũ chuyển đỉnh phong đứng ra quyết đấu như vậy. Nếu có, cũng thường chỉ có minh chủ liên quân ra tay, đánh ra kích quyết định cuộc chiến, đem cuộc chiến kết thúc mà thôi.

Trong vương trướng chỉ còn lại bốn người, Hắc Lâu Lan sớm muộn cũng sẽ xuất thủ. Nếu Phương Niệm Dung còn ở lại, chẳng phải sẽ chịu thêm trách nhiệm bảo vệ Lang Vương Thường Sơn Âm.

Đông Phương Dư Lượng chỉ biết Phương Chính là người từ Trung Châu tới, trong tay có hai con ngũ chuyển cổ trùng, một là nguyệt quang đao, hai là tạc lôi cổ. Mà tạc lôi cổ là do lần trước Biên Ti Hiên đi á·m s·át Phương Nguyên, lúc chạy trốn bị Phương Chính tiện tay cản trở mới bị lộ.

Hắc Lâu Lan trong lòng giống như hiểu ra. Chỉ là hắn cũng không cho rằng, đây là chân ái. Bởi vì hắn không tin trên đời này sẽ có chân ái.

- Ha ha a, Phương Yến Trung, ta chờ ngày này đã lâu. C·hết đi cho ta a!

Nàng biết Phương Chính sẽ không dễ b·ị đ·ánh bại, cũng không có lo lắng an nguy của hắn. Làm ra bộ dạng như vậy, chủ yếu là muốn chạy ra ngoài đánh trận.

- Minh chủ, ta có thể xuất chiến sao?

Phương Chính cách đó không quá xa hơi liếc mắt nhìn qua, ánh mắt mơ hồ lóe lên một tia lo lắng, nhưng chỉ là thoáng qua liền biến mất. Đồng thời, hắn cùng ba vị cổ sư kia liếc mắt nhìn nhau, trong sự cảnh giác lại mang theo ngầm hiểu, ăn ý kéo xa khoảng cách với chiến trường bên cạnh.

Chương 96: Xuất chiến

Bất quá, nàng không biết cũng là lẽ đương nhiên. Bởi vì hai người là chưa chân chính gặp nhau bao giờ.

Người này gọi Kim Quảng, là kim đạo cổ sư, trong tay cũng có một con kim long cổ.

- Ba đánh một, cũng thật vô sĩ!

Mặc dù có thể vòng qua vòng chiến trước mắt, lại tiếp tục giao chiến cũng không phải không được. Nhưng vấn đề là, một đội tinh binh số lượng ba đến năm trăm người, tổng số mỗi bên có cũng phải sắp sĩ ba ngàn người.

Trên chiến trường, nếu không có chiến thuật thõa đáng mà tự ý hành quân, nhất định sẽ tiếp cận diệt vong rất nhanh. Cho nên, nếu chưa có chỉ lệnh từ minh chủ, hai bên tinh binh là sẽ không tự ý hành động.

Duy chỉ có Phương Chính, hắn bề ngoài vẫn còn chỉ là tứ chuyển đỉnh phong, loại tu vi này có thể để hắn chui lỗ hổng, tham gia chiến trường vào lúc này. Nhưng hắn vẫn là ngũ chuyển đỉnh phong, trong tay có ngũ chuyển cổ trùng, có thể làm được việc thay đổi cục diện.

Tu vi cổ sư càng lên cao, sức chiến đấu càng có chênh lệch, sơ giai, trung giai, cao giai, đỉnh phong, mỗi một giai đoạn khác nhau, cách biệt cũng là rất xa vời.

Đông Phương Dư Lượng là tộc trưởng hoàng kim gia tộc, sau lưng còn có cổ tiên, hắn đương nhiên biết tới cái thường thức là cổ sư đi tới vực khác tu vi sẽ bị tạm thời áp chế. Hắn cũng biết Phương Chính vẫn đang bị áp chế.

Nhưng là bộ dạng đứng ngồi không yên của Phương Niệm Dung, rơi vào mắt Hắc Lâu Lan lại là một ý vị khác.

Mười một đội tinh binh cứ như vậy đứng hai bên vòng chiến, xuyên qua chiến trường, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại là tới không được, lui cũng không xong.

Huống chi ba vị cổ sư trước mặt này, chiến lực cũng là thâm bất khả trắc, là Đông Phương Dư Lượng cố ý tuyển chọn, chuyên môn nhắm vào Phương Chính. Một chút sơ xảy liền rất dễ lặt xuồng trong mươn.

Qua thêm chốt lát, Phương Niệm Dung quay lại chấp tay với Hắc Lâu Lan, hỏi.

Giờ khắc này, ở trong vương trướng chỉ còn lại năm người. Hai ngũ chuyển, ba tứ chuyển.

- Nguyên lai không phải là ham muốn nhất thời a!

Hắc Lâu Lan ánh mắt lúc này rơi trên người Phương Chính, mà Phương Chính cũng là có cảm giác quay đầu nhìn lại.

Có thể nói, Phương Chính là biến số lớn nhất trong kế hoạch lần này của Đông Phương Dư Lượng. Đương nhiên đó là khi chưa thấy cảnh Phương Nguyên không nói lí lẽ, vừa lên đã cho khai chiến.

Phương Niệm Dung hừ lạnh, cũng thúc giục cổ trùng, một con kim long cũng từ trong không khiếu của nàng bay ra, đón hướng kim long của Kim Quảng. Trong nhất thời, trên chiến trường xuất hiện hai con rồng màu vàng kim lấp lánh quấn lấy nhau, cắn xé tưng bừng.

Mặc kệ là Hắc Lâu Lan, hay là Phương Niệm Dung đều là ngũ chuyển đỉnh phong, chiếm cứ đỉnh cao phàm tục, cũng không dễ dàng động thủ. Mà Phương Nguyên tuy chỉ có tứ chuyển, nhưng thân phận của hắn bây giờ lại là nô đạo cổ sư. Lưu phái này giỏi quần công, lấy thế ép người, nhưng bản thân cổ sư lại rất yếu ớt, dễ dàng b·ị c·hém chét nếu cận thân. Còn về phần Hắc Tú Y, người này là cổ sư chuyên phòng ngự, ở lại vì để bảo vệ Phương Nguyên.

Đương nhiên đây chỉ là biểu hiện ở ngoài, ít nhất Hắc Lâu Lan biết Bạch Nhất Hàn chính là một vị ngũ chuyển đỉnh phong cổ sư.

Số lượng này không tính nhỏ, lại hỗn tạp năm sáu đội khác nhau, nếu đồng thời di chuyển sẽ có khó khăn. Mà nếu lần lượt di chuyển thì lại gặp vấn đề sắp xếp thứ tự.

Ba vị cổ sư của Đông Phương gia đều là tứ chuyển đỉnh phong, chiến lực cao thâm. Lại biết Phương Chính hư hư thực thực là ngũ chuyển cổ sư, có khả năng thấp nhất là trung giai. Cho nên vừa lên, cả ba đã dốc toàn lực ra tay. Vì vậy mà không tránh khỏi vạ lây tới xung quanh.

Ngay lúc Phương Chính vừa ra khỏi vương trướng, bên phía Đông Phương liên quân cũng lập tức có ba vị tứ chuyển cổ sư lao ra, đón đầu Phương Chính đánh tới.

Phương Chính nhìn thấy, vẻ mặt như cũ bình thản, lấy ra nguyệt quang đao, cùng ba người này giao chiến.

Mà phía Đông Phương gia liên quân cũng lập tức có một người đi ra nghênh chiến.

Phương Niệm Dung làm vẻ vui mừng, cũng liền từ chỗ ngồi đứng lên, xông ra ngoài.

Chính mình mới rồi còn lại nhân vật chính, quyết định ưu thế cho trận chiến. Cư nhiên mới chớp mắt một cái, bốn vị tứ chuyển chiến thành một đoàn ở ngay bên cạnh, khiến bọn họ không khỏi tránh qua bên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai ngươi mắt chạm mắt, Phương Chính hiểu ý của Hắc Lâu Lan là muốn hắn ra ngoài, dùng sức của mình giúp Hắc gia liên quân giành chút ưu thế. Dù sao bây giờ trong vương trướng, ngoài Phương Chính ra, quả thật không có ai phù hợp hơn.

Hắn am hiểu bày mưu tính kế, có thể an bày rất nhiều bố cục nhắm vào Hắc gia liên quân, ngay cả Hắc Lâu Lan cũng không ngoại lệ. Nhưng mà, với người gọi là Bạch Nhất Hàn này thì ngoại lệ.

Hơn nữa, Phương Chính ra tay không nhiều, Đông Phương Dư Lượng nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng tính ra hắn là lôi đạo cổ sư, còn lại cái gì cũng mơ hồ.

Hắc Lâu Lan nhìn nàng một chút, lại nhìn Phương Chính đang chiến đấu, ánh mắt chợt lóe ra ánh nhìn như đang nhìn thấy một cái chân trời mới.

Dưới tay Phương Chính hiện tại có hơn ba trăm cổ sư, có người cũ cũng có người mới gia nhập không lâu, thậm chí số lượng còn đang tăng lên. Từ những người này, Phương Chính hoàn toàn thấy rõ người là một sinh vật phi thường, tuyệt đối không được xem thường bất kì ai.

Thiên hạ anh kiệt vô số, không có bất kì một cổ sư nào là phế vật, họ không giỏi mặt này, cũng sẽ giỏi về mặt khác.

Trong vương trướng, Hắc Lâu Lan nhìn xuống chiến trường, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Nhưng hiện tại, hai vị ngũ chuyển này lại chỉ đóng vài trò tướng sĩ, đánh lên hồi cao trào của cuộc chiến.

Các đội tinh binh ở gần đó lúc này cũng là có tổ chức vắt chân lên cổ chạy ra xa. Trong lòng bọn họ cũng đều là một mảnh bất đắc dĩ.

Nếu chỉ có một con ngũ chuyển cổ trùng, còn có thể nói là do vận khí, nhưng Phương Chính có đến hai con, vậy chỉ có thể nói đây là bởi vì hắn là ngũ chuyển cổ sư.

Bất quá, cũng không phải là không có đề phòng. Là một trí đạo cổ sư, Đông Phương Dư Lượng tuyệt nhiên sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ, nhắm vào toàn bộ Hắc gia liên quân mà không phải chỉ riêng lẻ một vài người.

Phương Chính xuất hiện trong tầm mắt người Bắc Nguyên chưa lâu, bởi vì hắn đến Bắc Nguyên quả thật cũng chưa lâu, cho nên tin tức về hắn rất ít, ít đến đáng thương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính bị vây giữa ba người, sắc mặt vẫn như cũ bình thản, nhưng trong lòng đã sớm nghiêm túc vô cùng. Mặc dù hắn mạnh hơn ba người này, nhưng không có nghĩa là ba người này không có khả năng g·iết được hắn.

Nhưng vấn đề là, hắn cụ thể là đang ở cảnh giới nào?

Một tiếng rít gào vang lên, một con kim long từ trong không khiếu của Kim Quảng bay ra lao về phía Phương Niệm Dung. Nó mở lớn miệng, muốn một phát cắn đầu nàng.

Trong vương trướng đối diện, Đông Phương Dư Lượng mày hơi hơi nhíu lại một chút.

Hắn trước đây là ma đạo cổ sư, độc lai độc vãng, lấy kim long cổ thành danh. Những tưởng sẽ nổi danh Bắc Nguyên, nhưng ai ngờ lại đi ra một cái Phương Yến Trung, chỉ bằng một chiêu đã có thể xuyên phá vòng vây của mấy cái gia tộc, ngang nhiên rời đi.

Nhưng cái khó chính là, Đông Phương Dư Lượng không biết Phương Chính rốt cục tới Bắc Nguyên được bao lâu, tính không ra tu vi của hắn đang ở giai đoạn nào của ngũ chuyển.

Sau hơn mười năm, Kim Quảng dựa vào cơ duyên, tu hành đến ngũ chuyển, nhưng vẫn không có trận đánh vang dội nào, như cũ bị Phương Yến Trung đè một đầu. Đến khi nghe tin người này xuất hiện, gia nhập Hắc gia liên quân, Kim Quảng liền đi tìm Đông Phương Dư Lượng, gia nhập Đông Phương gia. Một mặt là muốn gia nhập chính đạo, tìm nơi an ổn. Một mặt khác cũng là muốn đánh bại Phương Yến Trung.

Phương Chính cũng không có cự tuyệt, hướng Hắc Lâu Lan hơi điểm cái gật đầu, liền phóng thẳng ra ngoài, xuyên qua chiến trường, hướng về phía các đội tinh binh đang hỗn chiến lao tới.

Người này vừa ra, đã lập tức cười lớn hét, khí tức ngũ chuyển đỉnh phong không che giấu bại lộ ra ngoài. Những cổ sư xung quanh lập tức biến sắc, mặt kệ là nhất, nhị chuyển hay là tam, tứ chuyển đều lập tức lui lại.

Chạy chạy một chút, quay đầu nhìn lại, đối thủ cũng đã chạy ra phía xa xa, ở giữa lại là bãi chiến trường của hai ngũ chuyển, cái này còn đánh cái rắm a.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Xuất chiến