Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 101: Trúng kế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Trúng kế


Trong khoảnh khắc, toàn trường có chút an tĩnh.

Oanh!

Nhưng vào giờ khắc này, Đông Phương Dư Lượng lại đột nhiên câu lên nụ cười, nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu Đông Phương Dư Lượng có thể g·iết tinh binh của Hắc gia liên quân, muốn ép Hắc Lâu Lan cùng Thường Sơn Âm ra tay. Vậy vì cái gì Phương Chính không thể đi g·iết tinh binh của Đông Phương liên quân, ép Đông Phương Dư Lượng phải trở về phòng ngự đâu?

Một việc làm tới hai lần, Đông Phương Dư Lượng tuy còn chưa nhìn ra dụng ý của Phương Chính, nhưng cũng đã ý thức được nếu để Phương Chính tiếp tục, nhất định sẽ có vấn đề lớn. Cho nên, ngay khi Phương Chính vừa chuyển hướng, Đông Phương Dư Lượng đã cho không ít tinh niệm bao vây hắn lại.

Phương Chính hiện tại có hai cái nhiệm vụ phát sinh, một cái cứu người, một cái chính là g·iết người. Cứu người, hiển nhiên là cứu quân ta. Mà g·iết người, ngoài quân địch ra còn có thể là ai?

Ngũ chuyển cổ sư, một khi chân chính ra tay, luôn để cho người ta kinh hãi.

Nếu không phải bị Phương Nguyên vướng tay, Phương Chính đã sớm động thủ rồi, cần gì chờ đến bây giờ đâu.

Trước có ám tuyền của Hắc Lâu Lan, sau có tinh niệm của Đông Phương Dư Lượng, nay lại đến lôi minh của Phương Chính. Mặc kệ là chiêu nào, đều làm cho những cổ sư khác không kịp phòng, cũng chẳng kịp tránh.

- Bất quá còn may, đây không phải là chủ nhân!

Chỉ có Phương Niệm Dung cùng với Phương Nguyên, giờ khắc này giống như ngộ ra cái gì đó. Người trước hai mắt lấp lánh ánh sáng, người sau trong mắt lóe qua một chút kinh ngạc.

Giống như vừa rồi, mũi tên một phân thành trăm, nhưng khi rơi xuống lại một chút tác dụng cũng không có.

Mà nàng đương nhiên là vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, Phương Chính đây là đang đi cày nhiệm vụ.

Phương Chính thay đổi hành động, giờ khắc này cũng đã đưa tới sự chú ý của Đông Phương Dư Lượng cùng Hắc Lâu Lan.

Mày của Đông Phương Dư Lượng lúc này cũng hơi cau chặt thêm chút.

- Chậm!

Phương Niệm Dung đứng trên đầu kim long, một bên vừa trốn tránh tinh niệm, một bên từ trên cao quan sát chiến trường.

- Ha ha, Đông Phương Dư Lượng, ngươi bị lừa! Mở mắt c·h·ó ngươi lên nhìn cho kĩ đi!

Hắc Lâu Lan và Đông Phương Dư Lượng trong lòng đều không khỏi nghĩ.

Lời hắn còn chưa xong, Phương Nguyên ở phía xa đã vang lên tiếng kêu thãm, ôm lấy đầu mình.

- Không ổn!

Nguyên lai, vì lí do an toàn, Phương Nguyên đã tìm đến Hắc Lâu Lan, đòi lấy thủy tượng cổ từ chỗ Hạo Kích Lưu. Hạo Kích Lưu cũng không cách nào từ chối, liền đem con cổ này giao ra.

- Phương Yến Trung, Lang Vương liền giao lại cho ngươi!

Mặc dù cả nàng và Kim Quảng đều là ngũ chuyển, nhưng cũng không dám đi đối đầu trực diện trước sát chiêu của ngũ chuyển cổ sư khác. Nhất là, đây còn là ngũ chuyển trí đạo sát chiêu.

Phương Niệm Dung nhìn theo, một mặt mộng bức.

Nhìn thấy Phương Nguyên nằm trên mặt đất, sắc mặt Phương Chính không khỏi đen lại. Người trong tay mình lâu như vậy vẫn còn rất tốt, vừa rời tay mình chưa tới năm phút liền thành tên ngốc. Cái này không khỏi khiến Phương Chính hoài nghi năng lực của Phương Niệm Dung.

Mà Phương Nguyên là nghĩ không sai, Phương Chính biết, biết rất rõ. Nhưng bởi vì nó là bí mật chỉ có ba người trong cuộc biết, Phương Chính thân là người ngoài cuộc, nếu hắn cũng biết, vậy Hắc Lâu Lan chắc chắn sẽ sinh nghi.

Nhưng ngay sau đó, Hắc Lâu Lan cười lên ha hả, chuyển hướng đánh vào một đội tinh binh khác của Đông Phương liên quân.

Thấy đủ liền thu tay, đây là cách tốt nhất để tối ưu hóa lợi ích của bản thân.

Vây Ngụy cứu Triệu, g·iết người tất cứu.

Đông Phương Dư Lượng cười lạnh, thu lại tinh niệm, chuẩn bị nghênh chiến Hắc Lâu Lan.

Nói xong, Phương Chính vung tay lên, sát chiêu ấp ủ đã lâu lúc này phát động. Chỉ thấy lôi điện toàn thân hắn hội tụ lại trong lòng bàn tay phải của hắn. Phương Chính tay phải đưa lên cao, nâng quả lôi cầu giống như nâng một quả bóng, sau đó đem nó ném lên trời.

Mới vừa rồi, nhân lúc mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Phương Chính, Đông Phương Dư Lượng lại tập trùng chú ý vào Phương Nguyên. Cuối cùng nhân cơ hội Phương Niệm Dung thất thần mà chậm lại, lập tức để tinh niệm lao lên, nhất kích tất sát, đem Lang Vương biến thành tên ngốc.

Phương Chính lúc này cũng là nhìn lại, vừa thấy Phương Niệm Dung cùng con kim long to đùng, hai mắt cũng hơi lóe sáng. Hắn một chút cũng không do dự, kéo theo Phương Nguyên đuổi tới.

- Bạch Nhất Hàn! (đọc tại Qidian-VP.com)

Hiện tại Đông Phương Dư Lượng đang tàn sát quân ta, cái này chẳng phải chính là một cái cơ hội sao?

Hai người này vừa không hẹn mà cùng nhớ tới một thứ, sát chiêu thành danh của Phương Chính khi còn ở Nam Cương, lôi minh.

Cho nên, hai người cũng liền chỉ có thể mắt lớn trừng mắt bé, hướng hai phía tránh ra.

Hai t·iếng n·ổ đồng thời vang lên, đất đá văng tung tóe, hơn một nửa số người trong hai đội tinh binh b·ị đ·ánh trúng trực tiếp, phần còn lại cũng bị tia điện phân tán đánh trúng. Trong lúc nhất thời, tử thương thảm trọng.

Nhưng Phương Chính giờ khắc này không chỉ không hướng về phía Đông Phương Dư Lượng, còn cố ý tránh xa tinh vân, chạy về phía đại quân.

- Đông Phương Dư Lượng!

Phương Niệm Dung lúc lui lại, cũng là đem kim long cổ gọi về. Nhưng nàng cũng không có đem nó thu vào không khiếu, mà trực tiếp xem nó như thú cưỡi rút lui. Cưỡi rồng chạy trốn, cho dù có đang là chạy trốn, cũng thật sự trông rất ngầu.

Nàng không hiểu, Phương Chính làm như vậy là có ý gì.

Chỉ thấy vị Lang Vương đang ngồi si ngốc trên đất đột nhiên phốc một tiếng, biến thành nước văng ra tung tóe.

Phương Chính tốc độ không thấp, rất nhanh đã đến gần một đội tinh binh. Ngay sau đó, hắn lấy ra một bộ cung tên, là tam chuyển cung tên cổ. Đồng thời, trong lòng cũng bắt đầu ấp ủ sát chiêu.

Nhìn tinh niệm xung quanh, Phương Chính cười nhạt, đồng thời thúc giục điện quang thiễm thước cổ cùng phi lôi phiêu miễu cổ, tránh thoát vòng vây.

Trong lúc Phương Chính đang nghĩ, Hắc Lâu Lan đã lao về phía Đông Phương Dư Lượng, giống như một tên điên liều mạng.

Vừa lui lại không lâu, Phương Niệm Dung cũng rất nhanh phát hiện Phương Chính, còn có vị Lang Vương Thường Sơn Âm kia, nàng liền không chút do dự nào, vòng qua tinh vân đuổi tới bên cạnh.

- Thủy tượng cổ!

Phương Chính khóe môi hơi vểnh lên, buông tên, sau đó cấp tốc chuyển hướng tránh đi.

Hắc Lâu Lan không phải người đơn giản, cho nên Phương Chính mới tận lực diễn một màn liều mạng bảo vệ Phương Nguyên như trước đó. Thứ nhất là vì để Hắc Lâu Lan không nghi mình, thứ hai là vớt chút công huân.

Phương Chính ngoài mặt rất khó xem, nhưng trong lòng thì lại rất bình thản. Hắn biết rất rõ, người hắn vẫn luôn bảo vệ căn bản không phải Phương Nguyên, chỉ là hắn vẫn luôn giả vờ không biết, diễn cho người ngoài xem mà thôi.

Những tinh binh này sắc mặt ngưng trọng, có tổ chức tránh đi những mũi tên đang rơi xuống. Những mũi tên này tuy nhanh, nhưng cũng không phải là không thể tránh kịp, hơn nữa tuy có mang theo tia điện trên thân, nhưng công kích cũng không mạnh.

- Ta nói rồi, chậm!

Mũi tên rời cung, vạch phá không khí, cấp tốc bay về phía đội tinh binh. Đồng thời, nó từ một phân thành trăm, cùng lúc lao xuống đầu mấy trăm tinh binh.

Vô số tia điện đang phát tán ra, trong nháy mắt chia làm hai hướng, vạch phá không khí, đánh thẳng về phía hai đội tinh binh bị Phương Chính t·ấn c·ông trước đó.

Cho nên từ lúc bắt đầu, người gặp phải á·m s·át từ Đông Phá Không và Biên Ti Hiên chỉ là thủy tượng cổ. Vì vậy dù không có Phương Chính, Phương Nguyên căn bản cũng không nguy hiểm, cùng lắm chỉ sớm bại lộ việc mình trốn ở một góc nào đó mà thôi.

Nhưng dù là vậy, cũng làm cho không ít người phải trố mắt. Hắc Lâu Lan ánh mắt lấp lóe, mà Đông Phương Dư Lượng thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống.

Phương Niệm Dung còn chưa tới gần, đã trước tiên gọi. Nàng chính là muốn để cho Phương Chính nhìn thấy phòng thái oai hùng của mình lúc cưỡi rồng, cho nên mới trước tiên gọi một tiếng.

Có thể nói, một tên qua đi, hữu kinh vô hiểm. Thậm chí còn có chút tiếng sấm to, mưa điểm nhỏ.

Dù gì việc Lang Vương trong vương trướng là g·iả m·ạo, chỉ có ba người biết. Ba người này chính là Hắc Lâu Lan, Phương Nguyên, cùng với Thủy Ma Hạo Kích Lưu.

Mà phương pháp ngu ngốc nhất, chính là đánh nát tinh niệm đi cứu người.

Một màn như vậy, làm cho đội tinh binh vừa rồi một mặt mộng bức. Đông Phương Dư Lượng trong nhất thời cũng có chút ngoài ý muốn. Ngay cả Hắc Lâu Lan đang ở phía xa cũng là không biết nên nói cái gì.

Vừa tiếp cận, Phương Chính liền trước tiên mở miệng, ngay sau đó đem Phương Nguyên ném lên lưng rồng, chính mình liền lập tức xoay đầu đi.

Phương Chính cảm thấy bị bó tay bó chân, còn là do hắn chính mình tìm lấy, Phương Nguyên thậm chí còn có chút ngoài ý muốn. Bởi Phương Nguyên còn cho là, Phương Chính đã biết việc này.

Ngay sau đó, Phương Niệm Dung và Phương Nguyên rơi xuống đất. Phương Niệm Dung miễn cưỡng vẫn bảo vệ được chính mình, nhưng Phương Nguyên đã nằm trên mặt đất, vẻ mặt ngây dại, bộ dạng si ngốc.

Chương 101: Trúng kế

- C·hết không ít a!

Hắn nguyên bản dự định dụ Hắc Lâu Lan cùng Thường Sơn Âm ra tay, chủ động đến đối phó chính mình. Nhưng không ngờ dụ ra được lại là một cái Bạch Nhất Hàn.

Đông Phương Dư Lượng lập tức nhận ra, sắc mặt cũng liền trở nên khó xem. Hắn hiện tại liền biết, chính mình bị tính kế.

Đông Phương Dư Lượng suy nghĩ xoay chuyển, sắc mặt trở nên khó xem không ít. Bởi hắn xem như hiểu ý đồ của Phương Chính.

Phương Chính vẫn không có quên, bộ bốn con cổ văn phòng tứ bảo của mình còn đang xếp hàng chờ thăng lên ngũ chuyển, cho nên hắn cần không ít tài liệu luyện chế. Mà công huân, chính là thứ dùng để đổi tài liệu.

Phương Nguyên dùng nó làm thế thân, đặt trong vương trướng đánh lạc hướng người ngoài, bản thân thì trốn ở một góc, lén theo quân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiêu này của Phương Chính, không đến mức kinh thế hãi tục, nhưng cũng xem như không tầm thường. Nếu không phải là Đông Phương Dư Lượng truy đuổi không bỏ, ngăn cản Phương Chính tiếp tục phóng tên, một chiêu vừa rồi chắc chắn không đơn giản chỉ dừng lại ở việc phá tan hai đội tinh binh.

- Mạng của Lang Vương, Đông Phương Dư Lượng ta xin nhận lấy!

Nhưng là tinh niệm lại lập tức đuổi theo không bỏ, ngăn trở hành động của hắn.

Nhưng nếu làm so sánh, vậy rõ ràng một chiêu vừa rồi của Phương Chính, kém hơn ám tuyền của Hắc Lâu Lan cùng tinh niệm của Đông Phương Dư Lượng không ít.

Chỉ cần Lang Vương không còn, đàn sói liền mất đi khống chế, trở nên cuồng loạn, Hắc gia liên quân cũng sẽ gặp đả kích nghiêm trọng về mặt sĩ khí. Vậy thì phía Đông Phương Dư Lượng sẽ có thể chiếm ưu thế.

- Chẳng lẻ Bạch Nhất Hàn định xuất thủ?

Mắt thấy Phương Chính giương lên cung, nhắm hướng vào đội tinh binh gần nhất, Đông Phương Dư Lượng liền hơi cắn răng, phân ra một bộ phận tinh niệm, chuyển hướng công về phía Phương Chính.

Về sao, Phương Chính ném thủy tượng cổ lại cho Phương Niệm Dung, một phần là để nhẹ tay, nhưng phần nhiều là vì hắn biết, nếu còn kéo nó chạy vòng vòng, thủy tượng cổ sẽ bị hắn kéo vỡ. Đến lúc đó công huân không có còn tốt, chỉ sợ sẽ bị trừ lại. Sớm ném nó đi, nếu xảy ra chuyện liền không quan hệ chính mình.

Xoẹt! (đọc tại Qidian-VP.com)

Phải nói, muốn cứu người trong hoàn cảnh thế này, tối ưu nhất chính là đến đánh Đông Phương Dư Lượng. Chỉ cần ép Đông Phương Dư Lượng vào thế chiến đấu, vậy hắn ta sẽ không có thời gian đi điều khiển tinh vân chém g·iết cổ sư, các cổ sư khác cũng liền có thể thở dốc, cũng phá hủy được hết tinh niệm.

Phương Niệm Dung ở bên cạnh cũng là sắc mặt tái mét, một bên không ngừng phòng ngự, một bên cố sức đánh tan tinh niệm. Nhưng rất nhanh, nàng bị tinh niệm quay kín, kim long cũng phút chốc thu nhỏ, trở lại không khiếu của nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một t·iếng n·ổ bạo phát, lôi điện phát tán mà ra.

Phương Chính nhìn thoáng qua Đông Phương Dư Lượng ở phía xa, cười lạnh, nói.

- Chỉ là, Bạch Nhất Hàn này là đang hướng đi đâu?

Sưu!

Công phá không bằng ám tuyền, bền nỉ không bằng tinh niệm, phạm vị bao phủ so với cả hai đều kém hơn không ít.

Đông Phương Dư Lượng nghe xong, hơi giật mình kinh ngạc, không khỏi nhìn lại Phương Nguyên bên kia.

Trong lúc mọi người còn ngạc nhiên trước thế công không có tính sát thương vừa rồi của Phương Chính, thì Phương Chính đã đuổi tới bên cạnh một đội tinh binh khác, lại đem một mũi tên phóng ra.

Cơ hội vớt công huân ở ngay trước mặt, ngu sao mà bỏ qua?

Cơ hồ đồng thời, tia điện trên mấy mũi tên Phương Chính phóng ra trước đó lấp lóe, giống như phát ra tính hiệu.

Nhưng nhìn lại, cái này cũng không tính là tệ đi. Ít nhất nếu g·iết được người này, Hắc gia liên quân cũng xem như tổn thất không nhẹ.

Ầm, ầm!

Trước đó không lâu, nàng và vị ngũ chuyển cổ sư Kim Quảng đang đánh nhau, đột nhiên ám tuyền bộc phát, hai người sợ bị lan tới liền kéo ra khoảng cách. Còn chưa đợi hai người ổn định lại, Đông Phương Dư Lượng liền thả ra vô số tinh niệm, kết thành tinh vân.

Đông Phương Dư Lượng hơi nghi hoặc, nhìn Phương Chính đang phóng thẳng về phía đại quân đang tán loạn.

Chỉ thấy Phương Chính toàn thân lập lòe ánh điện, vô số tia điện ngưng tụ quanh thân hắn. Đồng thời một tia điện cũng theo đầu ngón tay của hắn truyền vào mũi tên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Trúng kế