Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102: Cuộc chiến hạ màn
Ngược lại, ma đạo cùng tán tu như Phương Chính, Phương Niệm Dung thì rất thoải mái. Bọn họ chỉ cần để ý xem điểm chiến công của mình có bị cắt xén không là đủ, thời gian còn lại đều dành để trị thương cùng tu hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại qua bảy ngày, Hắc gia liên quân liền nhổ trại, tiến đánh Đông Phương liên quân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu hiện tại muốn tiếp tục truy đuổi, chỉ có bay qua là nhanh nhất. Nhưng cổ sư biết phi hành trong liên quân quá ít, gần như một bàn tay cũng có thể đếm hết. Chỉ bằng một vài người đuổi theo, như vậy không phải là đi lấy đầu người, mà là đi tặng đầu người.
Hắc Lâu Lan liền để một nhóm cường giả tứ chuyển dẫn người đuổi g·iết.
Đông Phương Dư Lượng cắn răng, nhìn về phía uy áp xuất hiện. Ở nơi đó, hắn nhìn thấy một trung niên lang bối phòng eo, gương mặt kiên nghị, ánh mắt sâu kín tối đen, thẳng lưng ưỡn ngực, ngồi ngây ngắn trên lưng một con sói trắng. Người này không phải ai khác, đúng là Phương Nguyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sĩ khí của Đông Phương liên quân tan rã hầu như không còn, dù Đông Phương Dư Lượng có bố trí không ít thủ đoạn, nhưng chỉ chống đỡ được một chút, phòng tuyến liền b·ị đ·ánh sập.
Nhưng bởi vì nơi này được xây tường thành kiên cố, không thể nào làm lại việc cho đại quân càng quét.
Đông Phương liên quân tuy mất đi gần hai phần ba lực lượng, nhưng cũng nhờ như vậy, một đám tàn quân binh mới thành công quay về phòng tuyến thứ nhất.
Hắc gia liên quân đuổi tới, bao vây phía trước phòng tuyến, không ngừng triển khai t·ấn c·ông, Đông Phương Dư Lượng lại dựa vào nơi hiểm trở phòng thủ, g·iết c·hết được một bộ phận hảo thủ của Hắc gia liên quân.
Sĩ khí của Hắc gia liên quân nhất thời cao ngất, mà của Đông Phương liên quân thì Hàn xuống đáy cốc.
Hắc gia liên quân lúc này ổn định lại thế cục, sau đó tiến vào phòng tuyến đã bị tàn phá, tiếp nhận tù binh, thu chiến lợi phẩm.
Ngao ô!
Cuối cùng, Đông Phương liên quân bị bứt lui về đạo phòng tuyến cuối cùng, bị Hắc gia liên quân vây ở trung tâm Thảo Phủ.
Đông Phương Dư Lượng bất đắc dĩ, chỉ có thể đầu hàng.
Lấy lui làm tiến, chỉ cần bào toàn lực lượng, cố thủ hậu phương, ổn định cục diện, liền có thể tiếp tục trận chiến.
Mấy vị cao tầng của liên quân bận sứt đầu mẻ trán, tranh thủ chỗ tốt cho gia tộc mình.
Hai bên một chạy một đuổi, chiến trường kéo dài về một bên. Trên đường đi, máu chảy đỏ đất, thây chắt khắp đường.
Chỉ là muốn chôn nhiều tiêu lôi đậu cổ, vậy cần rất nhiều thời gian. Đông Phương Dư Lượng có thời gian làm như vậy, còn là Hắc Lâu Lan cho hắn.
Trở lại bước này, Đông Phương Dư Lượng đã không còn để người trước tiên ra khiêu chiến Phương Nguyên, một phần là trong tay hắn đã không còn nô đạo cổ sư, một phần vì hắn đã biết Phương Nguyên sẽ không theo lẽ thường ra bài. Mà chủ yếu, lần này là Hắc gia chủ động ra tay trước.
Thủy Ma Hạo Kích Lưu trước tiên nhảy ra khiêu chiến Phong Ma Đàm Võ Phong. Hai người tuy ngang sức ngang tài, nhưng Đàm Võ Phong trước mấy trận đã b·ị t·hương, giao chiến chưa lâu đã b·ị đ·ánh vào thế hạ phong.
Dưới sự chỉ huy của Phương Nguyên, đàn sói giống như một cái cói xây thịt, càn quét qua chiến trường, kết hợp cùng Hắc gia liên quân, g·iết kẻ địch đến người ngã ngựa đổ.
Đông Phương Dư Lượng không còn cách nào, chỉ đành tự mình đứng ra khiêu chiến Hắc Lâu Lan.
Mười hai vòng chiến này trước sau giằng co, nhưng chưa phân ra thắng bại.
Tiến nổ kéo dài không dứt, cho dù cổ sư có toàn lực phòng ngự, thì đoạn đường có tiêu lôi đậu cổ cũng không phải ngăn, chân nguyên của họ chống không nổi.
Đông Phương liên quân lui rồi lại lui, bỏ qua từng đạo, từng đạo phong tuyến. Hắc gia liên quân thuận đà chiếm đoạt, đem những đạo phòng tuyến này biến thành của mình.
Khi màn đêm buông xuống, Hắc Lâu Lan phát động tổng tiến công.
Cho nên, hai bên lại bắt đầu từ việc chọn tướng.
Đường đường một trí đạo cổ sư, không nói tính kế vô số người, nhưng cũng tính kế qua không ít người. Kết quả ngày hôm nay, chính mình lại bị tính kế lại, còn là bị thủ hạ bại tướng Hắc Lâu Lan cùng với một cái nô đạo cổ sư Thường Sơn Âm tính kế. Còn thua gần như triệt để. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp theo, lại lục tục có cổ sư xuất chiến, rất nhanh, giữa hai quân đã mở ra mười hai vòng chiến.
Đàn sói của Phương Nguyên mấy ngày qua được bổ sung không ít, lúc này lại lần nữa phát huy thế mạnh của số lượng, càn quét về phía phòng tuyến.
Tiêu lôi đậu cổ giống như một quả địa lôi, một khi bị người giẫm phải liền p·hát n·ổ. Tuy một quả không quá đáng sợ, nhưng vô số quả cùng nổ một lượt, uy lực liền trở nên cực kì khủng bố.
Đông Phương Dư Lượng lúc này dùng cổ trùng, đem âm thanh của mình truyền bá khắp chiến trường, ra lệnh cho liên quân.
Hai người giao chiến kịch liệt, vận dụng không ít thủ đoạn, sát chiêu. Đánh lâu không xong, bất phân thắng bại.
Một tiếng sói tru vang vọng toàn bộ chiến trường, giống như là một tiếng tù và hiệu lệnh xuất chinh.
Đối với việc này, mặc kệ là Phương Nguyên, Phương Chính hay là Phương Niệm Dung đều không muốn lãng phí thời gian của mình vào. Vì vậy đều biên lí do, lần lượt trốn về chỗ của mình.
Chương 102: Cuộc chiến hạ màn
Song phương lại cử ra hai người khác, cả hai đánh vài chiêu, chủ yếu là lấy lệ, phần nhiều là tán gẫu cho qua.
Giờ khắc này, Phương Nguyên không còn ẩn nắp, mà trực tiếp xuất hiện trên chiến trường, chỉ là Đông Phương liên quân đã không còn khả năng đến á·m s·át hắn.
Đông Phương Dư Lượng là trí đạo cổ sư, ngũ chuyển đỉnh phong cổ sư. Hắn thông minh hơn người, hắn tâm tư kín đáo, hắn suy tính cẩn thận, hắn chu toàn mọi mặt. Nhưng là, hắn cũng chỉ là người, cũng chỉ có thể làm được trong khả năng, chỉ có thể tính toán trong hiểu biết.
Nguyên lai, Đông Phương Dư Lượng sớm đã có an bày, trước khi khai chiến đã cho người chôn xuống đất rất nhiều tiêu lôi đậu cổ.
Bọn họ tụ tập thành nhóm, vừa đánh vừa lui, lấy các đội tinh binh làm tiên phong, các vị tứ chuyển cường giả bọc hậu, rút về phía hậu phương của liên quân.
Hai bên đánh khí thế ngút trời, cuối cùng Phan Bình dựa vào một con đơn đao cổ, nhất kích tất sát, đem Đường tộc trưởng chém g·iết.
Đến đây, cuộc chiến của Hắc gia và Đông Phương gia đến đây cũng xem như hạ màn. Ân oán giữa Đông Phương Dư Lượng cùng Hắc Lâu Lan cũng xem như tạm thời có đoạn kết.
Theo sau, tiếng sói tru liên miên, vô số con sói ngửa cổ tru dài, đáp lại tiếng gọi ban đầu, âm thanh bao phủ toàn bộ chiến trường.
Đông Phương Dư Lượng hai mắt đỏ bừng, trong lòng dâng lên một cổ lửa giận, nhưng đồng thời cũng rất bất lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Nguyên lúc này lấy cớ đàn sói tiêu hao quá nhiều, chủ động thu tay. Hắc Lâu Lan cũng nói chính mình b·ị t·hương, ở lại tọa trấn trung quân. Phương Chính cùng Phương Niệm Dung cũng không xuất thủ, mỗi người một lí do riêng.
- Hôm nay đại thắng, Đông Phương tiểu nhi bất quá cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Khi khác, ta g·iết c·hết hắn cũng không muộn.
Cho nên kết quả là, Đông Phương Dư Lượng trúng kế. Tốn công tốn sức đuổi g·iết Thường Sơn Âm, nhưng sau cùng chỉ làm vỡ một cái thủy tượng, trong khi bản thân đã tiêu hao không ít tinh thần cùng thể lực.
Nghe được mệnh lệnh của Đông Phương Dư Lượng, Đông Phương liên quân sĩ khí giảm mạnh, bất quá cũng không có hỗn loạn.
Nhưng chưa được bao xa, một t·iếng n·ổ vang lên, đám người đuổi g·iết bị nổ thành thịt nhão, Hắc gia liên quân nhất thời tổn thất không ít.
Một đám truy binh, ban đầu khí thế bừng bừng đuổi theo, cuối cùng chỉ có thể mặt ủ mày chao, ôm theo v·ết t·hương trở về.
Hiện tại tinh niệm đã bị hắn thu lại phần lớn, sớm đã mất đi uy h·iếp như lúc đầu. Nhất là Hắc Lâu Lan cùng Bạch Nhất Hàn đã xuất thủ công đánh Đông Phương liên quân, Đông Phương Dư Lượng biết rõ, trận này, chính mình bại rồi.
Ngược lại, sĩ khí của Hắc gia liên quân tăng vọt, người người phấn chấn, điên cuồng đuổi g·iết theo Đông Phương liên quân.
Biết rõ Đông Phương Dư Lượng đang cố kéo dài thời gian, thu thập tình báo, muốn phản g·iết ngược lại. Phương Nguyên liền chủ động nhận việc, bất chấp tiêu hao, không ngừng cho đàn sói t·ấn c·ông.
Hiện tại cái bẫy này liền có tác dụng, tuy không làm gì được những nhân vật trọng yếu của Hắc gia liên quân, nhưng cũng làm Hắc gia liên quân tổn thấy không nhẹ.
Qua một trận này, Phương Chính tuy không phải hoàn toàn là đại công thần, nhưng công lao cũng không nhỏ, vớt được không ít điểm chiến công. Quan trọng nhất là, hắn bày ra thực lực, càng để cho người khác tin phục, đã không còn có người bài xích hắn.
Nói là gần như, bởi vì hắn còn chưa có thua hoàn toàn. Dù sao Đông Phương liên quân vẫn còn hơn hai phần ba lực lượng. Nhất là, đây chỉ mới tính trên chiến trường, chứ chưa tính ở hậu phương.
Không phải là trí đạo cổ sư liền sẽ không trúng kế. Đông Phương Dư Lượng lúc này chính là một minh chứng.
Hai quân giao chiến kịch liệt, Đông Phương Dư Lượng dựa vào phòng tuyến chống đỡ, nhưng tổn thất trước đó đã khó mà bù đắp, chỉ có thể liên tục bại lui.
Hắn chấp nhận lần này chính mình đã thua, nhưng hắn cũng không từ bỏ.
Chính là thư khiêu chiến Đông Phương Dư Lượng gửi cho Hắc Lâu Lan, Hắc Lâu Lan liền cho Đông Phương Dư Lượng ba ngày. Đây chính là cái Đông Phương Dư Lượng muốn, dùng để đặt ra cái bẫy tiêu lôi đậu cổ này.
- Rút quân!
Hắc gia liên quân đuổi theo không bỏ, g·iết c·hết không ít binh lính của Đông Phương liên quân, trong đó còn có cả tứ chuyển cao thủ. Nhưng là Đông Phương liên quân cũng không phải chỉ biết lui trốn cùng bị động chịu c·hết, mà là phấn khởi phản kích, khiến Hắc gia liên quân tổn thất không nhỏ.
Hắc gia liên quân lại cử ra Phan Bình, Đông Phương liên quân liền lệnh cho tộc trưởng Đường gia.
Tiếp theo, chiến cuộc càng lúc càng lệch về một bên, Đông Phương liên quân càng ngày suy yếu.
Sau đó hắn tổ chức đóng quân, quét dọn chiến trường, an bày cho thương binh, kiểm kê chiến công. Mấy việc này tốn không ít thời gian cùng công sức.
Cuối cùng Hắc gia liên quân chỉ có thể nhìn theo Đông Phương tàn quân càng chạy càng xa, bình yên rút lui.
Tiếp theo tám ngày, Hắc gia liên quân đóng trại tại chỗ, chỉnh đốn q·uân đ·ội.
- Thường Sơn Âm!
Hắc Lâu Lan ngồi trong vương trướng, tùy tiện an ủi mấy câu.
Ngao ô...
Đàn sói c·hết gần nửa, Đông Phương liên quân chân nguyên cũng tiêu hao hầu như không còn. Dpld chỉ đành để lại một bộ phận binh lính tàn tật bộc hậu, bản thân dẫn theo tàn binh lui về phòng tuyến thứ hai.
Rõ ràng, Đông Phương Dư Lượng không biết đến thủy tượng cổ, nói đùng hơn là hắn không biết Lang Vương Thường Sơn Âm sẽ có con cổ này, cho nên cũng liền không nghĩ tới, đối phương sẽ trộm long tráo phụng, man thiên quá hải.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.