Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Ta có lời khuyên cho ngươi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Ta có lời khuyên cho ngươi


Buổi trưa ngày tiếp theo, sau một lúc vòng quanh ở khu đổi vật tư, Phương Niệm Dung đem theo một đóng tài liệu đi tìm Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nguyên lai vấn đề không phải do ta, mà là do ngươi hiểu rõ ta.

Phương Chính nói thêm, quay đầu nhìn lại Phương Niệm Dung.

- Cuối cùng, việc này ta sẽ không can thiệp. Mặc kệ là ngươi, hay là Thường Sơn Âm, ta đều không giúp ai. Sau khi ngươi ra khỏi đây, ta liền làm như không biết việc này.

Trong lúc c·hiến t·ranh với Đông Phương liên quân, Phương Chính không có đem theo con cổ này, vẫn một mực để nó trong doanh trướng của mình. Dù sao doanh trướng này cũng là một cái cổ ốc, do Phương Chính dùng điểm cống hiến đổi lấy. Không có sự cho phép của hắn, ai cũng không vào được.

Phốc!

- Nếu không còn gì, ngươi đi trước đi. Ta cần phải luyện cổ.

Chính vì như vậy, Phương Chính chỉ có thể thường xuyên đi thăm Tiểu Hổ, ít nhất để nó có thể nói với đám sói thường kia: "nhìn xem, ta có chủ, các ngươi không được bắt nạt ta!"

Cho nên hiện tại, rất nhiều người tuy ồn ào về việc người Đông Phương bộ tộc được đón đi, nhưng không ai có thắc mắc.

Phương Chính đứng vuốt ve Tiểu Hổ, nhỏ giọng gọi, làm Phương Niệm Dung đang định đánh sói dừng lại. Nàng quay đầu nhìn lại Phương Chính, hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ngươi quá lạc quan. Hiện tại mặc dù khả năng chỉ có mình ta phát hiện, nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục, khẳng định rất nhanh sẽ có thêm người khác.

Nếu kết quả đã định, hắn cũng không còn quá nhiều để tâm, ngược lại càng có vẻ phong độ.

Nàng nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn một chút liền đem tờ giấy nhét vào túi áo. Chỉ nhìn sơ qua, nàng biết Phương Chính đây là định luyện cổ, cho nên cũng không hỏi gì nhiều.

Mà Phương Niệm Dung đối với Tiểu Hổ cũng rất có cảm tình, nàng lại không e ngại Phương Nguyên, cho nên cứ mỗi lần Phương Chính đi thăm Tiểu Hổ, nàng sẽ đi cùng, sau đó đánh vài con sói trúc giận cho Tiểu Hổ.

Đám cổ sư nhìn lên ánh sáng trên bầu trời trời, ào ào nghị luận.

Nàng giả vờ chấn định, hỏi lại.

- Phương Yến Trung!

Bắc Nguyên mỗi qua mười năm sẽ có một lần Vương Đình chi tranh, khiến cho rất nhiều gia tộc hủy diệt, cũng để cho rất nhiều gia tộc hưng thịnh. Nhưng trên thực tế, đây chẳng qua cũng chỉ là một cái trò chơi của những kẻ mạnh bên trên mà thôi.

Hắc Lâu Lan nhìn thấy danh sách bồi thường c·hiến t·ranh nữ cổ sư đưa, vẻ mặt không giấu được sự kích động.

- Phúc địa! (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếp theo, chính là nếu một bên thua, b·ị b·ắt làm con tin, thì cổ tiên bên đó phải trả cho bên thắng một khoản xem như bồi thường c·hiến t·ranh. Sau khi chi trả, bên thua có thể đem con tin chuộc trở về.

Đầu tiên, chỉ có hoàng kim gia tộc mới được phép dẫn đầu liên quân. Dù gì phù sa không chảy ruộng ngoài, Cự Dương tiên tôn lưu lại phúc địa Vương Đình cũng chỉ để dành cho con cháu của mình.

Đông Phương Dư Lượng cũng không có chờ Hắc Lâu Lan đáp lại, nói xong liền lập tức dẫn theo tộc nhân đi theo tiếp dẫn sứ, đi vào phúc địa.

Mà phía nữ cổ sư, thì dẫn theo toàn bộ người của Đông Phương gia, đi về phía phúc địa.

Quả nhiên, đã vào thể chế, chính là thân bất do kỷ, cho dù là động vật cũng không tránh khỏi.

Phương Chính lúc này đang rất nhàn hạ đếm nguyên thạch trong doanh trướng của mình. Những nguyên thạch này là do thiên nguyên bảo vương liên sản xuất ra.

Cho dù bọn họ không biết chính xác những quy tác về bồi thường trong đó, nhưng qua nhiều lần Vương Đình chi tranh, bọn họ cũng nhìn ra được cái cần biết.

- Ngươi vì sao lại muốn mạng của Thường Sơn Âm?

Hai người ngay tại chỗ hoàn thành giao tiếp.

Phương Chính nói, đem một cái danh sách ném qua cho Phương Niệm Dung.

Phương Niệm Dung đứng bên cạnh Phương Chính, nhìn thấy cánh cửa, nhịn không được kêu khẽ một tiếng.

Phương Chính nhận lấy, chớp mắt luyện hóa, xem cũng không xem đã thu hết vào không khiếu.

- Tuy nói ngươi không thành thạo trong việc điều khiển kim long, nhưng có ý chí của ta để lại phụ trợ cho ngươi, không lý nào lại tránh không kịp. Ngươi biểu hiện ra ngoài là bị sát chiêu của ta làm cho bất ngờ. Nhưng mà, lôi minh của ta, ngươi còn lạ sao?

Trong lịch sử của Vương Đình chi tranh, việc như vậy không phải không có. Nếu không phải đã có gia tộc bị diệt, quy tắc này liền không có khả năng duy trì đến nay.

Tuy những việc này không được tuyên dương rộng rãi, nhưng ở Bắc Nguyên, nó cũng không phải là việc bí mật gì. Thậm chí những cổ sư phàm nhân cũng đều có biết qua.

Nếu như kẻ nào không chịu bồi thường c·hiến t·ranh, vậy thì rất đơn giản, những hoàng kim gia tộc còn lại sẽ hợp tác, đem kẻ đó diệt cái sạch sẽ là được.

- Tốt đi!

Trong danh sách hắn nhận được, có lượng lớn cổ phương vừa mới khai sáng của Đông Phương gia, còn có rất nhiều cổ trùng, tài nguyên, vô cùng phong phú. Có những thứ này, Hắc gia có thể trang bị thêm nhiều cổ sư, lại hấp thu những bộ tộc đầu hàng xong, quân lực hiện tại có thể tăng thêm gấp năm lần.

Không lâu sau đó, cả hai rời khỏi chuồng sói trong ánh mắt lưu luyến của Tiểu Hổ. Nó rất muốn đi theo, nhưng lại không làm được.

Nói tới, Tiểu Hổ gần đây cũng thực thãm. Nó tuy là hổ, nhưng cũng thuộc họ nhà mèo, kết quả lại bị bỏ chung với một đàn sói thuộc họ nhà c·h·ó.

Tiểu Hổ mỗi ngày đều ăn không no, ngủ không yên, thân thể to lớn lại bị ép vào một cái góc nhỏ, còn liên tục bị này đó sói khi dễ gây hắn. Nhưng nếu nó dám nhe nanh lại, nhất định lại bị một đàn sói vây quanh đánh.

- Làm sao?

Cho nên, Vương Đình chi tranh cũng lập ra quy tắc.

- Thật tốt a, dù có bại trận, cũng có phúc địa tiến vào để tránh nạn!

Nhưng là còn chưa đợi nàng mơ mộng quá xa, một nữ cổ sư trẻ tuổi đi ra, thản nhiên rơi xuống trước mặt Hắc Lâu Lan.

- Đổi xong đem chúng đến chỗ ta, ta có việc cần hỏi ngươi.

Hiện tại nếu dư, sau này bớp lại là được.

Phương Niệm Dung ngồi xuống cái ghế cho khác ở một bên, tự gót cho mình một ly trà, hỏi.

- Ngươi muốn hỏi ta cái gì? (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẻ mặt của nàng không chút thay đổi, giọng nói lạnh lùng.

Phương Chính nhìn Phương Niệm Dung, khẽ thở dài lắc đầu.

Phương Chính phiêu ánh mắt tối đen về phía nàng, chỉ nhìn một cái đã làm nàng giật bắn. Nàng ý thức được, chính mình đã bại lộ m·ưu đ·ồ. Chỉ là nàng nghĩ không ra, chính mình bại lộ ở điểm nào.

Bởi vì tiếp thu không ít tàn quân của các gia tộc nhỏ, Đông Phương gia lúc này so với lúc đầu lớn mạnh hơn ba phần.

- Ta lộ ra ở điểm nào?

- Phương Yến Trung, ta có lời khuyên cho ngươi. Thường Sơn Âm không phải là người ngươi nên động vào. Ngươi g·iết hắn, nguy hiểm cực kì lớn.

Phương Chính điềm đạm nói.

Phương Niệm Dung gật đầu đáp ứng.

Nàng nói, ánh mắt trìu mến nhìn Phương Chính.

Hắn không hỏi tới điểm cống hiến, Phương Niệm Dung cũng không nói tới. Dù gì cũng đã sớm có giao ước qua, ba thành điểm cống hiến của Phương Niệm Dung là của Phương Chính. Đây là tính trên tổng điểm cống hiến sau khi c·hiến t·ranh kết thúc, mà không phải là một phần nhỏ trong quá trình.

- Ngươi... Ngươi đang nói cái gì? Ta làm sao lại muốn mạng Thường Sơn Âm đâu?

Vì vậy đối với việc của Tiểu Hổ, Phương Nguyên nhiều lắm chỉ có thể nói với lang vương: "để đàn em của ngươi không bắt nạt nó" lấy lệ mà thôi.

Năm xưa, Cự Dương tiên tôn thành lập nên Chân Dương lâu, mở ra phúc địa Vương Đình, mỗi cách mười năm, Bắc Nguyên liền sẽ gặp một lần đại phong tuyết.

Nhưng nếu đã là chiến đấu giành tư cách, vậy cũng cần phải có quy tắc.

Nàng trong lòng không khỏi nghĩ tới, có phải chính mình lại may mắn nhìn thấy một cái phúc địa, có cơ hội tham gia chọn chủ.

Nàng vuốt vuốt mi tâm của mình, đổi câu hỏi.

- Bất quá, ta tin ngươi sẽ không nghe ta khuyên. Cho nên ta lại cho ngươi một nhắc nhở. Cẩn thận, có thể không tự mình ra tay, liền không tự mình ra tay. Tận lực dùng đầu của mình đi, mượn đao g·iết người là tốt nhất.

Chương 103: Ta có lời khuyên cho ngươi

Phương Chính không nhìn tới nàng, bình thản hỏi.

Cự Dương tiên tôn liền thiết lập nên Vương Đình chi tranh, một mặt là muốn cho con cháu có cơ hội tiến vào phúc địa Vương Đình tìm cơ duyên, một mặt cũng là muốn khống chế số người tiến vào bên trong. Có thể nói, chỉ có người mạnh nhất trong lớp trẻ, mới có tư cách đi vào trong phúc địa Vương Đình.

Phương Niệm Dung hơi trầm tư, sau đó gật đầu, đi khỏi doanh trướng của Phương Chính.

Đông Phương liên quân thua trận, trở thành tù binh. Hắc gia liên quân lúc này chính là đang bận rộn tiếp nhận tù binh, quét tước chiến trường.

Phương Chính nhìn xem phúc địa biến mất, xoay người rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Đình chi tranh, bắt nguồn từ Cự Dương tiên tôn.

Phương Niệm Dung bên cạnh cũng vội vàng đi theo. Bởi vì nàng phát hiện, Phương Chính không phải đi về chỗ ở, mà là đi ra chỗ để đàn thú của liên quân. Nàng biết, Phương Chính đây là muốn đi thăm Tiểu Hổ.

- Chúng ta sẽ còn gặp lại!

- Không còn cách khác a, ai kêu người ta là siêu cấp thế lực, sau lưng có cổ tiên chống đỡ đâu.

Phương Niệm Dung trầm mặt, sau đó nhịn không được mỉm cười, một nụ cười vui vẻ.

Phương Chính đứng trên bãi chiến trường, lẳng lặng nhìn đám người bận rộn đi qua đi lại.

Phương Chính nhìn nàng một lúc, do dự chốc lát, lại nói.

Nàng đi rồi, Phương Chính mới ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, trong ánh mắt lướt qua ánh nhìn lo lắng, lại bất đắc dĩ.

Đừng lại một chút, hắn lại nói.

- Được rồi, đánh tinh thần lên đi. Chúng ta đầu quân Hắc gia, chỉ cần thắng thêm vài trận chiến, liền xem như có thể bù lại tổn thất. Nếu may mắn tiến vào được phúc địa Vương Đình, đạt được truyền thừa trong đó, vậy thì phát đạt!

Mấy ngày qua, nguyên thạch sản xuất ra đều bị Phương Chính vứt xó, hiện tại rảnh rỗi, hắn mới lôi ra đếm xem chính mình đã được thêm bao nhiêu.

Phương Chính cũng đã vì nó, từng chuyên môn đi tìm Phương Nguyên nói chuyện, để cho đàn sói bớt bắt nạt Tiểu Hổ lại.

Nói xong, Phương Chính khoát tay.

Nhưng mà đàn sói nhiều lắm, Phương Nguyên lại chỉ khống chế lang vương, khống chế chiến đấu thì được, nhưng đến những việc như đời sống sinh hoạt của chúng lại còn phải khống chế. Phải biết, khống chế đàn thú là một việc rất lãng phí tinh thần, cho nên bình thường Phương Nguyên cũng không có khống chế chúng.

Phương Chính đạm mạc nhìn một màn này.

Đông Phương Dư Lượng đi ngang qua người Hắc Lâu Lan, thản nhiên chào hỏi.

Nếu nói vấn đề ở nàng, cái kia liền phiền phức, bởi khả năng rất lớn sẽ có người khác phát hiện. Nhưng nếu là do Phương Chính, vậy liền đại biểu Phương Chính đã rất mở lòng với nàng, cái này liền là việc tốt.

Bị ánh mắt tối đen của hắn nhìn kỹ, Phương Niệm Dung cảm thấy sống lưng lạnh buốt, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bất an dị thường. Nhưng là nàng không thể nói không, cũng không thể trốn. Còn may là Tiểu Túc không có nhận được nguyên điểm tiêu cực nào từ Phương Chính, cho nên nàng chỉ nghĩ dò chính mình nghĩ nhiều rồi.

- Đổi mấy tài liệu này cho ta!

- Của ngươi!

- Chẳng lẽ ở đây có phúc địa?

C·h·ó mèo bất hòa không phải chuyện lạ, mà nó lại một thân một mình sống giữa mấy chục vạn con sói. Mấy con sói này tuy không đến mức vây g·iết nó, nhưng mà bắt nạt nó rất hung.

Thiên hạ anh kiệt vô số, không được xem thường bất kì ai là đạo lí nàng học được từ Phương Chính. Nay Phương Chính nhắc nhở, nàng liền kiên định chính mình phải thật cẩn thận hơn.

Phương Niệm Dung nói, ném cho Phương Chính một con cổ trùng dự trữ, cùng với một ít cổ trùng nhất nhị chuyển khác.

Phương Niệm Dung đem ngụm trà vừa uống vào phun ra, ánh mắt kinh dị nhìn tới Phương Chính.

Đúng lúc này, trên bầu trời, một vòng ánh sáng đột nhiên xuất hiện. Ánh sáng xoay chuyển, rất nhanh ổn định, trở thành một cánh cửa ánh sáng cao hai trượng.

- Ý chí ta gửi trong người ngươi tuy đã bị tinh niệm hủy diệt, ta không thể dùng nó để lấy thông tin từ ngươi. Nhưng trên căn bản, ta cũng không cần đến nó. Bởi vì thông qua biểu hiện bên ngoài, cùng với cách ngươi chú ý Thường Sơn Âm, ta phát hiện, cái ngươi cần ở hắn, thế mà lại là mạng của hắn mà không phải cái khác.

- Ta đã luôn nghĩ, vì sao ngày hôm đó ngươi lại bị tinh niệm bắt kịp.

- Ta là tiếp dẫn sứ, tới đón người Đông Phương bộ tộc về.

Phương Niệm Dung lúc này mới trấn định lại, nàng hơi suy tư, liền thấy Phương Chính nói rất đúng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Ta có lời khuyên cho ngươi