Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 112: Tiểu Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112: Tiểu Nhân


"Cũng chính vì cụ đặt nên ta mới bị gọi là như vậy!!" Lê Khánh Nhân thầm chửi, khuôn mặt không được tự nhiên, hắn không biết phải đáp trả như thế nào.

"Biết rồi!! Ta chỉ nói đùa mà thôi, ngươi không cần phải trừng mắt nhìn ta như vậy, sợ ta không biết ngươi mù hay sao??"

Nhìn xem khuôn mặt nín như nín cứt, không biết làm gì của Lê Khánh Nhân mà cụ Huyền cười như được mùa.

Và cũng tại đó có hai lão già đang ngồi.

"Ừm!!" Trần Mộng Linh gật đầu, nàng cũng biết vấn đề mà Lê Khánh Nhân cần phải giải quyết là gì nên nàng cũng không có bao nhiêu níu kéo lại cuộc hội ngộ đầy ấm áp này.

"À!! Đây là..."

“Bảo sao cách đó không lâu ta lại cảm thấy có người bước ra kết giới, thì ra là ngươi!! Thế… tiểu tiểu Nhân đâu rồi??” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù cho là có cách biệt bao lâu hay bao xa, chỉ cần có thể nhìn thấy thôi là nàng cũng ngay có thể nhận ra được, đó là một loại cảm giác đặc thù và thiên liêng hơn bất cứ loại tình cảm nào khác trên thế giới này.

Lê Khánh Nhân nghe vậy cũng không hề chậm trễ mà nhanh chóng đến bên giường rồi cẩn thận đặt Tư Quyên xuống!!

Hai người đều mặc trên người là loại áo Giao Lĩnh, nhưng có một người thì khoác bên ngoài là trường bào bát quái, người còn lại thì trông giống thư sinh lúc nào cũng lăm lăm trên tay là một cuốn sách cũ, hai mắt nhắm tịt, không biết là có đang đọc sách hay không nữa.

Đến khi hắn xuất hiện thì đã ở một ngọi núi nào đó.

"Lão bà, ta đã trở lại!!" Người thanh niên vội nói.

“Khụ, có hai chuyện mà ta muốn nói. Thứ nhất là ta đã tìm lại được đứa con thất lạc của mình.”

Nói đến cũng kỳ lạ, lúc đánh nhau, tất cả hiệu ứng cũng như là âm thanh đều tác động đến Thôi Tư Phùng nhưng không hiểu sao lúc đó thằng bé lại không khóc, đến khi này, chỉ một tác động nhỏ lại có thể khiến nó khóc, đúng là kỳ lạ.

Thanh Minh ngã trên đất, tác động khiến cho Thôi Tư Phùng khóc lên.

Trần Mộng Linh cũng theo đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Tư Quyên rồi cần thận nhìn khuôn mặt đang ngủ của nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão Khiêm không hề đáp lời.

Khi Thanh Minh giành lại được quyền kiểm soát cơ thể, thì ngay lập tức đó là một cỗ đau đớn truyền tới.

Chương 112: Tiểu Nhân

Nàng là Trần Mộng Linh, vợ của Lê Khánh Nhân.

Khác với nơi vừa nãy thì nơi này lại có chút bình thường so với những nơi khác, tuy vậy ở phía trên ngọn núi đó lại có một cái chòi nghỉ chân khá rộng rãi với một bộ bàn và vài ba cái ghế, là nơi thích hợp để có thể ngắm phong cảnh cũng như là nghỉ ngơi.

Lê Khánh Nhân nhìn xem hai người trong lòng khẽ cười, nhưng mà hiện tại đây hắn không có nhiều thời gian.

Đó cũng là lý do mà hắn rất ghét phải tới đây, nhưng hôm nay không tới không được!!

Đến đây lão già mặc trường bào mới thở dài, xong một tay chống cằm, một tay di cờ đáp trả.

Tất cả lực lượng bên trong cơ thể như bị hút cạn, uể oải, các đường kinh mạch bên trong cơ thể trở nên khô khan và đau đớn, nó còn đau hơn cả cái lúc hắn dùng Tôi Thể Đan để luyện thể.

Vậy nên, ngay sau khi giành lại quyền kiểm soát là hắn ngất đứng luôn.

Nhưng không đợi hắn giải thích thì người phụ nữ đã tiến lên phía trước sờ lấy khuôn mặt của nữ nhân trong vòng ôm của thanh niên, nước mắt không tự chủ chảy ra, bàn tay run run, giọng nói không tự chủ được mà nghẹn ngào.

"Hừ, câu nói này ngươi cũng đã nói cả ngàn năm trước rồi, không hề có câu nào đó mới sao??" Lão già mặc trường bảo cảm thấy không vui, tuy vậy lão vẫn di chuyển những con cờ.

Mặc dù Nội Tâm Kiên Định vẫn còn có tác dụng nhưng đau đớn về mặt thể xác là không thể tránh khỏi, trừ khi hắn còn có Vững Chắc Như Bàn Thạch.

Đồng thời đôi mắt như bị thiêu đốt.

Lê Khánh Nhân bị xưng hô là Tiểu Nhân xong khuôn mặt không khỏi mấy hồi co giật, hắn gượng cười, nói: "Cụ Huyền, cụ có thể ngừng xưng hô ta như vậy được không?? Đó không phải là một kiểu xưng hô hay."

Việc đưa một người k·hông r·õ n·guồn g·ốc vào nơi này cần phải có một số công văn cần thông qua.

Đối với cái nhìn của Lão Khiêm, lão già mặc trường bào không hề sợ, thay vào đó là cười cho qua.

Người thanh niên xuất hiện khiến cho người phụ nữ trên giường nhảy cẳng lên, nàng khẩng trương đứng dậy, tiến đến bên người người thanh niên.

Lê Khánh Nhân thấy người vợ của mình như vậy cũng không kiềm được mà nở một nụ cười hạnh phúc.

Lê Khánh Nhân gật đầu sau đó là biến mất.

Tuy được lão Khiêm hỗ trợ cho một đường lui nhưng Lê Khánh Nhân lại không hề cảm thấy vui chút nào.

"Haizzz, biết vậy trăm năm trước cải trang trốn ra ngoài chơi rồi, đến giờ đỡ phải ngồi chung với ngươi, thật nhàm chán."

Mà lão Khiêm bên kia sau khi nhìn thấy nước cờ của lão già mặc trường bào cũng đáp trả bằng một nước đi khác, rồi chậm rãi nói: "Quán kỳ bất ngữ chân quân tử, Khởi thủ vô hồi đại trượng phu, nhường ngươi rồi ai nhường ta?? Với lại... mỗi một thế cờ là một lần diễn giải, ngươi nên chăm chú vào trận chiến thay vì xin xỏ như vậy."

Nghe đến đây, Lão Khiêm bỗng nhiên dừng động tác lại, hắn ngẩng đầu lên rồi hai mắt từ từ mở ra nhìn xem lão già mặc trường bào, nói.

"Ô!! Ô!! Ai đây?? Đây chả phải là Tiểu Nhân hay sao?? Hôm nay có chuyện gì sao mà lại đích thân tới gặp hai lão già này??"

Tại bên trong một căn nhà, có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên giường với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt đờ đững nhìn xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nàng như đang chờ đợi một thứ gì đó vậy.

Ngũ quan vặn vẹo chảy máu, không thể cảm nhận xung quanh, không thể nghe, không thể thấy được bất cứ thứ gì.

Còn lý do tại sao nữ nhân trước mắt lại có thể ngay lập tức nhận ra Tư Quyên là Lê Ánh Tuyết thì đơn giản là vì tình mẫu tử mà.

Trông thấy Lê Khánh Nhân, lão già mặc trường bảo không khỏi mỉm cười, bỏ chuyện đánh cờ sang một bên, hớn hở nói.

Nhưng cụ Huyền lại không thèm lắng nghe, lão cứ cười như chưa từng được cười, vẫy tay nói: "Không phải sao?? Cụ kỵ của ngươi tên Nhân, nên bọn ta xưng hô hắn là Đại Nhân, còn ngươi cùng tên với hắn nên ta xưng hô ngươi là Tiểu Nhân thì có gì sai đâu!"

"Nhưng đến cuối cùng kết quả vẫn không phải là như nhau sao??"

"Lão Khiêm, chúng ta quen biết với nhau cũng đã hơn mấy nghìn năm, cũng đã đánh với nhau hơn cả nghìn, cả vạn ván cờ và ván nào cũng ở thế bất phân thắng bại, ngươi không thể nhường ta thắng một lần sao??" Lão già mặc trường bào bát quái vừa di chuyển một con cờ vừa nói.

"Lão bà, nàng hãy cẩn thận nhìn xem Tuyết Nhi, ta còn có một số chuyện cần phải làm!!"

Một lúc sau, trước mắt nàng bỗng xuất hiện một người thanh niên với vẻ ngoài anh tuấn, trên tay hắn còn đang bế thêm một nữ nhân.

"Cả vạn lần, nhưng không lần nào là giống nhau nên không có gì phải chán." Lão Khiêm trả lời.

Hai lão già nghe xong thì giật cả mình, cụ Huyền trước tiên lên tiếng.

"Được rồi, đừng đứng đây nữa!! Nha-- Nhanh đưa Tuyết Nhi đến bên giường!!"

Nghe vậy lão Khiêm mới nhắm mắt lại, lần nữa di cờ.

Vài phút trước, tại Trung Châu, một nơi nào đó có khung cảnh như tiên.

“Khụ!! Đang ở bên cạnh Mộng Linh. Thêm nữa, con bé là con gái không phải con trai nên xin cụ đừng xưng hô con bé như vậy nữa!!”

"Ha ha ha!!"

-------------- (đọc tại Qidian-VP.com)

Người trở về là Lê Khánh Nhân, mang theo đó là Tư Quyên.

“Con gái??!!” Cụ Huyền lần nữa giật mình, rồi chống cằm suy nghĩ.

Một bên Lão Khiêm cũng muốn cười lắm nhưng vì một vẻ ngoài tĩnh lặng, lão cố giữ bình tĩnh, trách cứ Cụ Huyền.

Hai người hiện tại đang đánh cờ với nhau.

"Lão công!! Chàng đã về!! Hửm?? Đây là..." Người phụ nữ nhìn xem nữ nhân đang nằm trong tay thanh niên bèn không khỏi nghi ngờ.

"Lão Huyền, đừng chọc Tiểu... À nhầm, đừng chọc Khánh Nhân nữa, hôm nay hắn tới đây chắc chắn là có chuyện để nhờ hoặc là có chuyện gì đó tương tự chẳng hạn, để hắn nói đi!!”

"Có gì đâu mà hiểu nhầm, dù sao tất cả mọi người đều đã biết, ngày xưa còn chính tay ta bế ngươi rồi đặt tên cho ngươi nữa mà..."

Việc hắn tự ý rời khỏi đây đã khiến cho phía bên hộ pháp chú ý đến và hắn cần phải đến bích điện để chấp nhận sự trừng phạt ngay lập tức.

Người thanh niên cũng phát giác ra liền vội vàng giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi, ngươi ra ngoài chỉ có khiến cho mọi thứ bên ngoài càng trở nên rắc rối mà thôi, không chỉ bên ngoài mà bên trong này cũng trở nên rắc rối!!"

Oa~~! Oa~~!

"Tuyế---t Nhi!!"

"Đúng thì là đúng nhưng mà nó dễ khiến cho người nghe bị hiểu nhầm..."

"Thì cũng chính vì kết quả nó như nhau nên mới cần phải tìm ra đường để chiến thắng, đúng chứ??"

"Đúng vậy, là Tuyết Nhi!!"

Lúc này, Lê Khánh Nhân xuất hiện ngay lúc lão già mặc trường bào đang chán.

Nhưng trước đó thì... (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão khiêm bị mù.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112: Tiểu Nhân