Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: Bần Đạo Tả Ao!
"Hừ!! Thật nhàm chán!!" Lão Huyền không mấy chi vui vẻ, lão lại ngồi một bên lắng nghe một bên uống rượu.
Hắn cần đi đến bích điện để nhận trừng phạt rồi báo cáo một số thứ liên quan về Tư Quyên tại nơi đó.
“Con gái?? Con gái??” Cụ Huyền liên tục lãi nhãi hay chữ con gái.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại..." Lão Huyền mở miệng nói: "Cái cách mà các ngươi dùng để giải quyết vấn đề khi đó, nếu mà cụ kỵ các ngươi mà còn ở đây và biết thì các ngươi khi đó là đ·ã c·hết!!"
"À, điều thứ hai ta muốn nói nó có liên quan đến cụ Huyền!!"
Phù!!!!!
Lê Khánh Nhân cũng không biết vì sao hai cụ của hắn lại trở nên như vậy, hắn muốn hỏi nhưng không biết phải hỏi từ đâu và hỏi thế nào.
Lê Khánh Nhân rời khỏi.
"Mà... ta nghĩ tên cầm đầu khi đó sẽ không dám làm vậy nữa đâu!!" Lão Huyền biến ra một bình rượu, vừa nước đầu lên trời uống vừa nói.
Hai cuốn tịch hợp nhất lại trở thành một cuốn tịch hoàn chỉnh, bên trên nó được ghi rất nhiều thứ và rất nhiều hình ảnh tượng chưng trong đó, đặc biệt nhất là ở trung tâm cuốn tịch là hình con mắt không biết trái hay phải hai màu trắng đen được phân chia rõ ràng bởi vết xé trước đó.
"Hưm~~ Tông môn lục giai ở Tây Hoang?? Nó mạnh lắm sao??" Lão huyền khi nghe xong thì không khỏi tự hỏi.
Sau một phút “mặc niệm” Nguyễn Đức Huyền mới lần nữa hỏi.
"Được rồi lão Huyền!! Đừng nói những chuyện đó nữa, để cho Khánh Nhân nói điều thứ hai đi." Lão Khiêm bên cạnh ngăn cản.
Với tu sĩ thì nó sẽ khiến cho tu sĩ rơi vào tà ma.
Nguyễn Đức Huyền cẩn thận mở ra cuốn tịch, lão Khiêm cũng cẩn thận mở ra rồi ghép hai cuốn tịch lại với nhau.
"Nhưng..." Đổi lại Lão Huyền nói.
“Hửm?? Chờ đã!! Ngươi nói ánh mắt hắn thế nào??” Lão Khiêm bỗng lên tiếng!!
Kể từ khi đó, đã 30 năm kể từ tên cầm đầu b·ị b·ắt nhốt.
Lê Khánh Nhân không thể tưởng tượng ra được nơi đó là nơi nào lại kinh khủng như vậy.
Tuy lời nói của lão Huyền có chút hời hợt như không có chuyện gì nhưng bên trong chứa đầy sự chắc chắn rằng bọn hắn sẽ làm mà không ngại.
“Hmm… ha ha ha ha, nếu như vậy thì quả thật là không tệ, tính cách có phần giống ta, người đệ tử này nhận cũng được!!” Lão Huyền cười sảng, nhưng sau đó lại tiếp tục thắc mắc: “Nhưng mà… sao hắn lại có thể biết được tên ta?? Mọi ghi chép về ta đáng lý ra phải bị xoá bỏ hết từ ngàn năm trước rồi mới đúng chứ??!!”
"Đúng!!"
Lão Huyền vừa vuốt rau vừa gật đầu.
"À không!! Ta--- hả?? Ngươi kể lại chi tiết cho ta nghe cái nào!!" Lão Huyền không biết phải nói thế nào nên lão chỉ có thể nhờ Lê Khánh Nhân kể lại chi tiết một số vấn đề cho lão nghe.
Lê Khánh Nhân biết tâm ma có nghĩa là gì.
"Lão Huyền, ngươi nhận đệ tử từ bao giờ mà ta không biết vậy??" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được rồi, Khánh Nhân ngươi còn có việc nên về trước đi, hai lão già bọn ta còn có chút việc bàn bạc.” Lão khiêm mở miệng nói.
Lão Huyền thì cẩn thận lau mép, hỏi lại: "Ngươi nói gì?? Có người tự nhận là đệ tử của ta??"
“Lão Huyền!! Giờ đây đã không giống ngày xưa!! Nên nhanh chóng loại bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu đi!!”
"Làm sao cụ có thể chắc chắn như vậy??" Lê Khánh Nhân tò mò hỏi.
"Cũng đúng!!"
“Thì mới đầu cả hai tròng mắt đều là mau đen nhưng sau khi làm gì đó nó lại trở thành một trắng một đen, hơn nữa——-“ khi nói đến đây một hình ảnh bỗng xuất hiện trong đầu Lê Khánh Nhân.
"Ta nhận đệ tử từ bao giờ mà ta không biết vậy??" Lão Huyền cũng già lẩm cẩm tự hỏi, nhưng cũng phát giác ra rất nhanh.
Mà ngồi một bên Lão Khiêm nghe xong thì không khỏi giật mình, lão nhướng mày, quay mặt nhìn lão Huyền.
Tuy vậy, lão Khiêm lại không hề đ·ồng t·ính mà nói: “Không, con bé đã tốt hơn bao người rất nhiều rồi!! Đúng chứ??”
Đôi khi vì sống quá lâu lão còn quên mất tên của lão nữa là.
“Ngươi thấy ngàn năm nay ta đã lần nào ra ngoài chưa??” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi người đều sẽ có những tâm tư, tình cảm, điều mình nghĩ, vọng cầu mà không thể nói ra, không thể thực hiện được nên sinh ra ức chế thầm kín. Mỗi ý niệm như thế, sẽ được tích tụ thành một lằn ám khí nơi tâm thức, về lâu về dài sẽ tạo thành một khói năng lượng ám khí nặng nề, gặp điều kiện thuận lợi, đủ duyên thì nó sẽ thị hiện thành một hoặc nhiều nhân cách khác nhau trên thân thể chúng ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nói như vậy hắn không phải là đệ tử của cụ??”
Nhân cách khác này được gọi là Tâm Ma hay Tà Tâm, tức là tâm sự thầm kín được ẩn dấu, có phần lệch lạc so với trí não tinh thần bình thường.
“Tiểu tử đó sao?? Hmm… là một người khá điển trai, ánh mắt sắc xảo một trắng một đen, dáng cao, mũi cao, và——-“ Lê Khánh Nhân hồi tưởng nói.
“Lê Ánh Tuyết??!! Tư Quyên??!! Cái tên nào cũng hay cả, nên để cho con bé tự lựa chọn tên của mình!” Lão Khiêm nói.
“Nếu so với một tên mới bước vào tu luyện thì mạnh thật.”
Lê Khánh Nhân từ từ kể lại những gì hắn thấy được khi đso cho hai người nghe, rồi hắn lại đứng bên chờ đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hơn nửa??”
Lê Khánh Nhân như được thoát thế là cũng nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời khỏi đây.
“Lần này không mất công cụ Huyền, trước đó hai vợ chồng ta đã nghĩ ra cho con bé một cái tên rồi!! Đó là Lê Ánh Tuyết, nhưng khoảng thời gian xa cách này con bé lại mang tên Tư Quyên!!” Lê Khánh Nhân báo cáo.
Nghe đến câu hỏi này lão Huyền không khỏi cười hiểm, lão nhìn xem Lê Khánh Nhân, bí hiểm nói: "Tâm ma còn không đáng sợ bằng nơi đó!!"
"..."
Lê Khánh Nhân nghe xong thì không khỏi run cả người.
Lão Khiêm bên cạnh thì gật đầu.
“Tiểu Nhân, ngươi nói xem hình dáng của hắn thế nào, để ta bói cho hắn một quẻ.”
Lão Khiêm thấy vậy cũng tạm dọn dẹp bàn cờ đi, thay vào đó cũng là lấy ra một cuốn tịch để lên bàn.
Ngàn năm đến giờ vẫn có người nhớ tên hắn thì đây đã là một chuyện vui hiếm gặp.
Lão Khiêm bên cạnh chỉ có thể lắc đầu kiểu: Đó!! Lại nữa rồi đó!!
“Đó là tất nhiên rồi cụ Khiêm, hiện giờ nàng vẫn còn đang th·iếp đi nên phải đợi cho đến khi nàng thức dậy mới có thể lựa chọn được, nhưng suy cho cùng thì con bé vẫn quá khổ trong 42 năm qua.” Lê khánh Nhân cảm thán.
Chương 113: Bần Đạo Tả Ao!
Bầu không khí nơi đây bỗng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Mà một bên lão Khiêm nghe thấy liền không khỏi nhướng mày, mở miệng.
Lão Huyền khi này mới giật mình, lão không biết là lão Khiêm đang nói đến chuyện gì nhưng sau một hồi nghĩ ngợi lão mới biết lão Khiêm đang nói gì, lão lập tức phản bác
"Nếu như vậy thì sao khi đó các cụ không ra tay mà để cho những hộ pháp ra tay??" Lê Khánh Nhân hỏi
“Chắc cũng không còn cách nào, mặc dù đã biến mất khỏi lịch sử nhưng tên của ta vẫn vang danh khắp Vĩnh Hằng Đại Lục!!” Lão Huyền khi nãy ưỡn ngực làm tự hào, hắn vừa vuốt râu vừa lần nữa tiếp tục nói: “Bần đạo là Nguyễn Đức Huyền, đạo hiệu Tả Ao, là bậc thầy phong thủy!!!”
Là hình ảnh của một người thanh niên được kết hợp với nhiều loại yêu thú khác nhau, thứ mà hắn từng thấy từ lần đầu nhìn vào Âm Dương Nhãn của Thanh Minh.
Lê Khánh Nhân lắc đầu.
“Thế nào??” Nguyễn Đức Huyền trả lời, rồi cũng không nói gì tiếp, thay vào đó là biến ra một cuốn tịch để lên trên bàn.
"Nhưng nếu những việc các ngươi làm lại đưa nơi này đến sự diệt vong, thì bọn ta không ngại mà diệt hết tất cả các ngươi rồi đưa đầu của mình lên cho cụ kỵ của các ngươi để bồi tội."
"Ừm, ở Tây Hoang, có một tiểu tử tên là Thanh Minh, được mọi người nơi đó gán cho cái danh là ma đầu, hắn nói rằng hắn là đệ tử của bậc thầy phong thủy Tả Ao!!" Lê Khánh Nhân bắt đầu nói đến chuyện của Thanh Minh.
"Bọn ta?? Không, không không!!" Lão Huyền liên tục lắc đầu nói chữ không, lão Khiêm tiếp lời: "Con cháu có phúc của con cháu, bọn ta không tiện nhúng tay vào."
Mà Lão Huyền nghe xong thì không khỏi phun ngụm rượu vừa mới bỏ vào miệng ra ngoài.
Lão Khiêm khi này mới quay đầu nhìn Nguyễn Đức Huyền, nói: “Lão Huyền, ngươi cảm thấy thế nào??”
Hai cuốn tịch này đều có chung một đặc điểm, cũng chất liệu và cũng một font, giống như là bọn chúng từng là một nhưng lại bị xé ra làm hai vậy.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?? Ta đang nghĩ cho con bé một cái tên chứ không phải như vậy!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hửm?? Ta??" Lão Huyền dừng lại động tác uống rượu, nhướng mày nói.
Câu chuyện mới đầu còn có chút thú vị, nhưng đến lúc này đây lão Khiêm và Nguyễn Đức Huyền cả hai người đều đang trầm mặt không nói gì. Nguyễn Đức Huyền cũng không uống rượu nữa, cũng cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ.
"Tâm ma??"
Lần này đến lượt Lê Khánh Nhân giật mình, hắn bắt đầu hồi tưởng lại những gì xảy ra trong 42 năm qua rồi cũng cảm thấy những gì lão Khiêm nói có vẻ đúng.
Lê Khánh Nhân cũng nghe lời và kể lại một số chuyện, nhưng thực ra chuyện liên quan là không quá nhiều ngoại trừ việc Thanh Minh đã làm trước đó.
Lúc này Lê Khánh Nhân bỗng nhiên chen mồm vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.