Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 122: Phàm Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Phàm Nhân


Đối với Thanh Minh, hắn không có nhiều khái niệm phân biệt phàm nhân và tu sĩ như vậy.

Người là người, không cần biết đó có là tu sĩ hay không.

Cũng giống như ở trái đất, người vẫn sẽ là người, hơn nhau cũng chỉ sự thành công mà thôi.

Người giàu sinh mạng đó là mạng, người nghèo sinh mạng cũng là mạng, vậy nên mặc kệ là tu sĩ hay phàm nhân, giá trị sinh mạng đều là như nhau, c·hết thì xuống lỗ, không có cao quý hay hạ đẳng gì ở đây cả.

“Vậy… sao… nếu như tất cả tu sĩ đều giống như ngươi thì tốt biết mấy, những phàm nhân như lão cũng không phải vô cớ mà c·h·ế·t.” lão già cũng khá là giật mình với câu trả lời của Thanh Minh.

Thanh Minh nghe được lời nói của lão già cũng không biết phải trả lời như nào, mỗi người mỗi suy nghĩ mà, ai mà biết được bọn họ đang nghĩ gì.

Thêm nữa, đây cũng là lần đầu tiên Thanh Minh gặp phải một phàm nhân ở tu chân giới, thật tò mò là bọn hắn sinh tồn kiểu gì.

Lão già không nghe thấy câu hỏi từ Thanh Minh nữa cũng liền tự giác múc cháo, tự giác ăn.

Thanh Minh cũng không hề vội vàng mà chờ đợi lão nhân ăn xong mới hỏi.

Vân Yên cũng một bên kiên nhẫn chờ đợi.

Thanh Mạn thấy trong nhà có khách cũng bế Thôi Tư Phùng qua xem.

Kính già yêu trẻ là châm ngôn.

Sau khi lão nhân ăn xong, Thanh Minh mới lên tiếng.

“Lão nhân, ngươi là ai?? Từ đâu tới?? Tại sao lại xuất hiện ở một nơi nguy hiểm như này??”

Ba câu hỏi, đầy đủ những thứ mà Thanh Minh muốn biết.

“Lão tên Trình Bính, người thôn Mục, lý do xuất hiện ở đây là do thôn làng đã bị các tu sĩ đạo tặc cướp g·i·ế·t, cũng vì bị mù nên được tha cho, lang bạt khắp nơi, không biết sáng tối vô tình đến nơi đây!!”

Trình Bính nói, giọng nói bên trong tràn đầy sự căm phẩn và đau buồn.

Có vẻ như bản thân sống sót mà những người khác c·h·ế·t là một loại dằn vặt đối với một lão mù như lão.

Cũng như việc lão không đủ can đảm để tự sát.

“Thôn Mục?? Thôn làng của người phàm sao?? Nếu như vậy thì thật tội nghiệp.” Thanh Minh thầm nói.

Rồi hắn đối với Trình Bính an ủi: “Xin lão hãy nén bi thương!! Mặc dù nói như này có chút không phải phép nhưng… đây cũng xem như giải thoát cho bọn hắn khỏi thế giới tàn khốc này!!”

Thay vì lo trước lo sau bản thân sẽ c·h·ế·t khi nào thì có khi c·h·ế·t lại là phương pháp giải thoát tốt nhất nếu như quá khổ.

Tất nhiên nói như vậy không có nghĩa là cứ là phàm nhân thì đi c·h·ế·t, mà hãy sống đi, kể cả con kiến cũng muốn sống thì tại sao cứ hở ra là muốn c·h·ế·t.

Phàm nhân cũng có quyền được sống.

Tuy vậy vẫn là phải dựa vào tư tưởng của người khác nữa, cũng không ai giống như Thanh Minh suy nghĩ rộng rãi.

"..." Lão nhân không nói, thay vào đó là im lặng suy nghĩ, đến cuối thì không tránh khỏi thở dài, đắng cay nói: "Đúng nhỉ... nơi đó cũng không có bao nhiêu đứa trẻ, chỉ còn lại những lão nhân như ta, c·h·ế·t có lẽ là giải thoát... chỉ là tại sao ta vẫn chưa thế giải thoát??"

Thanh Minh không biết phải trả lời thế nào, định mệnh của mỗi người một khác nhau

Nếu bản thân hắn rơi vào hoàng cảnh như này thì cũng sẽ biểu hiện giống lão nhân mà thôi.

Phàm nhân sinh sống không hề dễ dàng, nhỏ yếu đã là cái tội.

"Không giấu gì lão nhân, ngay từ đầu bản thân ta cũng chỉ là một phàm nhân, may mắn đụng tới được tiên duyên, có cơ hội tu luyện, nhưng..."

"Làm tu sĩ cũng không hề dễ dàng, có thể làm phàm nhân còn có thể khoái hoạt nhưng trở thành tu sĩ rồi thì bắt buộc người phải liên tục cảnh giác, vì miếng ăn mà phải liên tục đưa bản thân mình vào nguy hiểm, vì sinh tồn phải trả giá, để đến bây giờ bản thân ta đây nhận lấy chấn thương là mù đôi mắt."

Thanh Minh nửa thật nửa giả nói ra trải nghiệm của mình đối với việc trở thành tu sĩ.

Nếu như nói việc gặp phải những chuyện đuổi g·i·ế·t bởi một hai người là chuyện bình thường ở tu chân giới thì bản thân hắn bị một đống người đuổi g·i·ế·t là chuyện không hề bình thường chút nào, đen thì thôi rồi dù chỉ mới Luyện Khí Cảnh.

Cũng muốn yên yên ổn ổn tu luyện lắm chứ cơ mà có cái hệ thống không bao giờ để hắn yên ổn, mặc dù sống sót nhưng phải trả đại giới, nếu cứ tiếp tục thì tương lai không chỉ đôi mắt, mà còn có thể là cả sinh mạng.

Thanh Minh liên tục thở dài, xuyên không chưa được một năm mà lắm chuyện đã xảy ra.

"Ngươi cũng mù??" Trình Bính bất ngờ hỏi.

"Để sống sót, trả giá một hai có là gì..." Thanh Minh từ tốn nói.

Thầm nghĩ cũng vì lý do này mà mù luôn chứ không phải là mù tạm thời, và không biết khi nào thời cơ tìm tới phương pháp thay thế xuất hiện.

Trình Bính không nói gì như đang suy nghĩ.

Đến nước này, Thanh Minh cũng trực tiếp lên tiếng.

"Không biết, ý định trong tương lai của lão là gì??"

"Tương lai?? Lão đây còn đâu tương lai, có thể sống sót được thì sống thôi, nếu không được thì về với đất mẹ."

"Nếu như vậy thì lão có muốn sống ở đây không??"

Thanh Minh bỗng đưa ra một lời đề nghị mà đến cả Vân Yên, Thanh Mạn và Trình Bính cũng không ngờ tới.

Bọn hắn thật không hiểu, tại sao Thanh Minh lại phải muốn mang theo gánh nặng bên người, để cho lão nhân tự sinh tự diệt liệu có phải tốt hơn không.

Nhưng đâu có ai biết được Thanh Minh đã cảm ngộ được những gì sau lần này.

Chưa làm chưa biết, làm rồi mới biết được sự khó khăn bên trong đó. Hắn đây đề nghị cũng một phần là vì cảm thấy thương hại cho Trình Bính.

Để một người mù lang thang khắp nói không phải là một quyết định đúng đắn khi mà hắn đã biết được sự khó khăn.

Một phần khác là để tự an ủi bản thân, có người cùng cảnh ngộ nói chuyện chung chắc sẽ khác.

“Liệu—- liệu có ổn không?? Khi để một phầm nhân như lão ở chỗ này??”

“Không có gì, chỉ nhiều hơn là một miệng ăn mà thôi, chúng ta vẫn lo được!!” Thanh Minh thoải mái nói.

“Nhưng…” Trình Bình có chút sợ sệt, lão sợ rằng Thanh Minh kêu lão lại là có âm mưu gì đó, tu sĩ không tốt như vậy ở chung.

“Không cần sợ, nếu như hắn đã nói ngươi có thể ở lại thì ngươi cứ ở đi, bọn ta cũng không ăn thịt ngươi, hắn chắc chỉ muốn có bạn để nói chuyện.” Vân Yên lúc này bỗng lên tiếng khuyên giải.

Mà Thanh Minh một bên cũng gật đầu.

Quả nhiên chỉ có Yên Nhi là hiểu ta, đây là vợ chồng tâm ý tương liên sao??

Không chỉ Vân Yên mà Thanh Mạn cũng hỗ trợ khuyên giải.

Các nàng mỗi người mỗi việc, không có nhiều thời gian cùng với Thanh Minh trò chuyện, mà nếu có cũng chỉ là mấy chuyện trong nhà.

Vậy nên xuất hiện một người từ bên ngoài đến, rất tốt để hai người giao lưu trò chuyện những thứ bên ngoài, đặc biệt hơn đó là cuộc sống phàm nhân.

Nhận được hai bên khuyên giải, Trình Bính cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng trong vẫn tỏ phòng bị.

“Được rồi, nếu tiểu hữu đã nói như vậy thì lão cũng không thể từ chối được nữa, tiếp đây thời gian nhờ lấy gia đình tiểu hữu chăm sóc!!”

Thanh Minh thấy vậy cũng thầm cười khổ.

Cũng không thể trách được Trình Bính lại phòng hờ như vậy, dù sao thì lão cũng không có bất kỳ ấn tượng nào tốt đối với tu sĩ.

“Ừm!! Chúng ta chưa giới thiệu nhỉ?? Ta là Minh Thanh, bên trái ta là Minh Yên, bên phải là Minh Mạn, lão có thể phân biệt thông qua lời nói. Còn có Minh Tuyết nữa, nhưng không biết trốn đi đâu mất rồi!!”

Cả ba đều lấy họ Minh làm chủ, lựa cho bản thân một cái tên và một thân phận mới để có thể dễ dàng qua mắt người và hòa nhập hơn.

“Rất vui khi gặp các ngươi.”

“Ừm!!”

Thanh Minh cũng trở nên vui vẻ.

Tiếp đó một khoảng thời gian Trình Bính lấy tư cách là khách nhân ở lại nhà Thanh Minh.

Một tháng nữa trôi qua.

Trong khoảng thời này, Thanh Minh đã biết được nhiều hơn về cách sinh tồn của Phàm nhân trên Vĩnh Hằng Đại Lục.

Phải nói thế nào nhỉ?? Tính xã hội rất thấp, phần lớn phàm nhân tạo thành nhóm để sinh sống nhưng nhóm chia lại có chút không được cân bằng khi nhóm thì toàn già, nhóm thì toàn trẻ, phân bố khắp mọi nơi và ít giao lưu với nhau.

Cũng vì sự phân chia này đã khiến cho phàm nhân khó có thể gia tăng mạnh về mặt số lượng, chỉ có thể lảo đạo chiếm số lượng nhỏ.

Ngoài chuyện đó ra thì hai người cũng có giải trí với nhau bằng kỳ khẩu.

Kỳ khẩu, là đánh cờ dựa trên trí nhớ, dùng khẩu lệnh để xác định nước đi của con cờ.

Là một trò giải trí cũng như là để rèn luyện trí nhớ, có lẽ đối với tu sĩ như Thanh Minh thì rất đơn giản nhưng một phàm nhân như Trình Bính lại rất khó, nhưng lão lại có thể làm được thế mới tài.

Già mà, trí nhớ phải kém chút mới đúng.

Hai người đã đánh với nhau rất nhiều ván, mới đầu thì Thanh Minh là người thắng cuộc, nhưng càng về sau thì Thanh Minh lại trở thành người thua cuộc, tỉ lệ thắng giờ đã thấp đến một cách đáng thương.

Trình Bính theo thời gian tính cách cũng có một chút thay đổi, không còn hè mọn như trước nữa mà trở nên trầm lắng, khí chất thay đổi rất nhiều khi nói về kỳ khẩu.

Không chỉ lão, Thanh Minh cũng có chút thay đổi lạ thường.

Ngoài kỳ khẩu thì Thanh Minh vẫn không quên luyện tập việc vung kiếm, nhưng vì một nguyên do nào đó mà tu vi của hắn không tiếp tục tịnh tiến mà vẫn giữ nguyên ở Nhất Ngưng Viên Mãn. Buổi sáng tinh thần có chút nặng nè thiếu tỉnh táo, nhưng rất nhanh cũng biến mất.

Và Minh Tuyết cũng không còn đeo bám hắn nữa, thay vào đó là ngồi ở một góc nhìn xem Thanh Minh, nó cũng trở nên có chút tiều tuỵ, thật không hiểu nguyên do gì lại như vậy.

Chắc là do có người lạ ở trong nhà nên thái độ phải kín kẽ một chút chăng??

Thanh Minh không biết, nhưng hắn biết là khoảng thời gian này rất vui, không còn là một mình tu luyện hay trò chuyện nữa.

-------------

Số lượng từ trong một chương kể từ giờ sẽ là 2000 từ, vậy nên tác xin phép tăng giá lên 200.

Cảm ơn Nguyệt Độc Đoạt Mệnh đã đề cử!!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Phàm Nhân