Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 123: Đạo Tâm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Đạo Tâm


Và đó là những gì đã xảy ra.

Ngày hôm nay trong lúc hai người đang kỳ khẩu.

Trình Bính bỗng nhiên run nhẹ, lão đưa đầu nhìn về xa xa phía Bắc rồi đọc lệnh.

“Tốt 3 G-4”

“Mã D-3”

“Xe 2 B-10!!” Trình Bính đáp trả, rồi thay đổi bằng một lời tán gẫu: “Tiểu hữu, có lẽ như sắp tới lão phải rời khỏi đây rồi!!”

“Tốt 4 E-6, qua sông!! Lão Trình, lão nói rời khỏi?? Nhưng lão tính đi đâu với tình trạng như này??” Tiếp xúc lâu dài khiến cho xưng hô giữa hai người có chút gần gủi.

“Mã 2 D-6!!” Đi đâu thì Trình Bính không trả lời, mà thay vào đó là hỏi một câu khác: “Tiểu hữu, ngươi cảm thấy cuộc sống hiện tại thế nào??”

“Xxxxx!!! Không tệ, nhưng có chút bất tiện vì bị mù."

"Xxxxx!! Không phải tu sĩ các người đều có phương pháp để chữa trị cho mắt sao?? Sao tiểu hữu lại không đi tìm kiếm phương pháp chữa trị??" Trình Bình nhẹ hỏi.

Thanh Minh nghe xong cũng chỉ có thể thở dài, tiếp tục đọc lệnh, tiếp tục trò chuyện.

"Xxxx!! Không phải ta không đi tìm cách chữa trị, mà là mắt ta đã không thể nào chữa trị được nữa!!"

Hắn chậm rãi mở con mắt của mình ra, mặc kệ là Trình Bính có nhìn thấy được hay không, xong cũng nhắm lại.

Ngược lại là, Trình Bính bên này thì khẽ giật mình, nhưng cũng may là không ai chú ý đến tình trạng của hắn.

"Tiểu hữu tính ở đây hết phần đời còn lại sao??"

"Không!! Đã đến nước này rồi thì ai lại muốn bình phàm mãi mãi, nghe nói có một phương pháp có thể thay thế mắt người nhìn xem mọi thứ, chẳng qua là ta không biết nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu mà thôi!!"

"Có loại phương pháp kỳ diệu vậy sao??" Trình Bính giả vờ thốt lên.

"Có, nhưng chắc cũng rất khó để có thể tìm kiếm và ta cũng không biết nên làm thế nào trong tương lai vì một số nguyên do đặc biệt."

Hắn sợ việc bản thân bị bại lộ dẫn đến việc đưa bản thân vào thế không thể chạy trốn.

Tất nhiên là hắn cũng có thể đi đến những nơi khác để tìm kiếm, nhưng lại không có nơi nào phù hợp hơn nơi đây để có thể rèn luyện bản thân, với lại là sẽ có chút khó khăn trong việc di chuyển khi trên thân mang vài bất lợi như mù và Thôi Tư Phùng.

"Xxxx!! Vậy sao...Vậy thì nghe theo con tim thì thế nào?? thay vì đắng đo suy nghĩ thì nghe theo bản tâm. Tu sĩ các người không phải thường có câu là tuân theo bản tâm đó sao??." Trình Bính đưa ra một lời đề nghị.

"Bản... Tâm... sao?? Bản tâm là gì??" Thanh Minh tự nhủ.

Hắn chưa từng nghĩ về vấn đề này, và hắn cũng không biết bản tâm là gì chứ nói chi là bản tâm của mình.

"Bản tâm, hay còn gọi là Đạo tâm, nói nôm na ở đây chính là phương hướng. suy nghĩ. Nói chi tiết hơn thì Đạo Tâm phải bao gồm Đạo và Tâm. Đạo là con đường riêng của mỗi người khi bước vào con đường tu luyện, Còn Tâm đại khái là suy nghĩ, tâm tính trong lòng của mỗi người. Hai thứ này sẽ bổ sung và bù đáp cho nhau, thiếu một cũng không được!!" Khi nãy Trình Bính bỗng mở miệng giải thích.

Thanh Minh cũng nghiêm túc lắng nghe, có điều hắn không hiểu là tại sao lão nhân này lại có thể biết được những điều này trong khi lão chỉ là một phàm nhân.

Hắn không hỏi, mà tiếp tục lắng nghe xem thế nào.

Trình Bính tiếp tục nói: "Con đường tu luyện rất dài, đôi lúc sẽ có nhiều ngã rẽ buộc người phải lựa chọn. Lựa chọn sai sẽ nhầm đường lạc lối, đến cuối cùng là rơi vào ngõ cụt, vực sâu hoặc không phải điểm đến đã chọn lúc ban đầu."

"Càng về phía cuối thì con đường sẽ càng hẹp và khó khăn, sai lầm đôi khi cũng có thể dẫn đến t·ử v·ong, thân tử đạo tiêu. Bao nhiêu công sức trước đó cũng đổ sông đổ biển."

"Tâm hữu đạo, tâm hướng đạo, tâm duy đạo, tâm trì đạo, tâm khả đạo, tầm hành đạo, tất cả vì đạo tâm."

Thanh Minh ngơ ngơ vẫn chưa hiểu gì.

Trông vậy, Trình Bính tiếp tục nói.

"Lấy ví dụ, tuyệt tình đạo nhưng cuối cùng sinh ra tình sẽ khiến cho những gì tu luyện trước đó sẽ lung lay đổ vỡ, đến cuối cùng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma."

"Lại nói, tu vi càng cao thì sự sụp đổ này sẽ dẫn đến ảnh hưởng càng lớn, cho nên bắt buộc phải cẩn thận."

"Vậy... tiểu hữu đã biết được phương hướng của mình chưa??" Trình Bình bỗng hỏi.

Thanh Minh cũng lâm vào trong suy nghĩ.

"Đạo tâm...?? Phương hướng...??"

Hắn không biết, cũng chưa từng nghĩ tới nhưng hắn biết cách thức thực hiện của mình.

Hắn chỉ làm những thứ mà hắn cho là đúng, mặc kệ người khác có gọi hắn là ma đầu hay thân đạo chính sĩ đi chăng nữa, hắn sẽ không vì g·iết người mà cảm thấy ăn năn vì người hắn g·iết đều đáng c·hết.

Hắn không biết như này có phải là quá vô tình hay không nhưng chỉ cần hắn cho là đúng thì hắn sẽ làm.

Một phần có lẽ là vì tác dụng phụ của Đạo Tâm Kiên Định mang lại, một phần vì tư tưởng dòng máu chăng??

Tuy vậy, nguyên do chính dẫn đến những thứ trên là do hệ thống và vận khí.

Chính hệ thống và vận khí không đâu ra đâu đã đưa hắn vào những tình huống không như mong muốn và bắt buộc hắn phải đưa ra những quyết định nhằm sống sót.

Và những quyết định đó đã tạo ra con người hắn hiện tại.

Như này có phải bản tâm??

Vậy nó là gì đạo?? Hắn không biết, nhưng vẫn cần phải có thời gian để tìm hiểu rõ ràng.

"Làm những gì mình cho là đúng!!" Thanh Minh suy lượt suy nghĩ liền dứt khoác trả lời

"Làm những gì mình cho là đúng... sao...?? Rất nhiều người đã nói vậy nhưng có mấy người có thể duy trì được??" Trình Bính khẽ nói.

Thanh Minh đột nhiên nhíu mày, hắn nghe được lời nói của Trình Bính bỗng nhiên thay đổi, không hề giống lời nói của một phàm nhân chút nào.

Hắn cũng không phải là một kẻ ngu khi mà nghe từ lúc Trình Bính giải thích đến lúc này.

Nhưng vì ở một thời gian mà không hề cảm thấy ác ý đến từ người này nên Thanh Minh cũng liền ổn định trở lại.

"Xxxx!! Lão là ai??" Thanh Minh hỏi.

Trình Bính không trả lời, thay vào đó: "Ngươi sơ hở!! Xxxx!! Chiếu tướng!!"

"Hửm??" Thanh Minh dựa theo trí nhớ xem xét lại thế cờ, phát hiện bản thân đúng thật là đã bị chiếu tướng, không hề còn đường lui.

Nguyên do là trước đó một nước hắn bị dao động nên đi nhầm, không hề để ý rằng trên bàn cơ lúc đó đã đang đi đến hồi cuối, chỉ cần một sai lầm sẽ dẫn đến thua cả ván.

"Ta đã thua!!" Thanh Minh thở dài, thầm lắc đầu

"Không cần phải nản trí, ngươi đã làm không tệ rồi!!" Trình Bính cho Thanh Minh một lời bình

"Không khác trước đó là mấy, thua là thua." Thanh Minh cũng không phải không biết nhận thua.

"Vậy ngươi có biết mình thua ở chỗ nào không??"

"Chả phải là do nhầm lẫn sao??" Thanh Minh chỉ có thể nghĩ đến thế, nước đi sai thì phải chịu.

Nhưng tiếc là Trình Bính lại lắc đầu trả lời: "Không phải!!"

Thanh Minh thật sự không hiểu, tại sao lại không phải?? Hắn cũng không phải chưa từng chơi cờ.

Từ nhỏ hắn đã cùng ông nội chơi cờ rất nhiều và cũng hiểu được một số thứ liên quan, nhưng lại không quá chuyên sâu nên cũng không biết rằng sai thế nào.

"Ngươi vẫn quá nông cạn, suy tính vẫn chưa đủ sâu, phán đoán vẫn chưa đủ chuẩn, tâm tính chưa đủ kiên định, dễ bị sao nhãn, tạp niệm quá nhiều." Trình Bính một loạt nêu ra những khuyết điểm sai lầm của Thanh Minh.

Thanh Minh trầm lặng, quyết định lắng nghe những gì mà Trình Bính sắp nói.

"Cầm Kỳ Thư Họa. Kỳ ở đây là chỉ cờ, cờ tướng, cờ vây,..."

"Cổ nhân dùng cờ vây để tu thân dưỡng tính, tăng cường trí tuệ, và còn có mối quan hệ với dịch lý thiên tượng, binh pháp, trị quốc,... và đó là về cờ vậy."

"Còn đối với Cớ tướng nó là thế trận, nó là trận chiến sinh tử nhằm tìm ra người chiến thắng.”

“Nó không đại biểu chỉ một mình ngươi, mà đại biểu tất cả mọi thứ tồn tại trên một bàn cờ, con nào cũng có tác dụng của nó. Và ngươi!! Ngươi cầm cờ phải biết tận dụng nó để mang lại cho mình tối đa lợi ích!! Chứ không phải thấy hợp lý là tiêu diệt để rồi nhận lại kết cục là đánh mất con cờ!!”

“Đối thủ tính ba thì ngươi ít nhất cũng phải tính mười, tiến thối rõ ràng, đã tiến công thì cũng phải chuẩn bị cho mình một đường lui tránh gặp trường hợp bất trắc!!”

“Mà ngươi xem lại ngươi!! Chỉ biết tiến không biết lui, chỉ tính được hai trong khi địch tính ba để rồi đến lượt mình lại bế tắc, rồi đưa ra những quyết định sai lầm.”

“Điều tiếp theo là ngươi xao nhãn, cái này không cần nói thì ngươi cũng hiểu nhỉ??!!”

“Vậy nên…đừng chử vì tư lợi trước mắt rồi thất bại trước kẻ địch!!” Trình Bính chốt một câu.

Không phải nói, những câu nói này quả thật đánh động đến Thanh Minh.

Trước đó có rất nhiều chuyện mà hắn chưa hiểu, lý do chơi cơ cũng chỉ đơn giản là giải trí, không quá đặt nặng trọng tâm vào vấn đề để rồi dẫn đến lúc thua cuộc.

“Thụ giáo.” Thanh Minh chấp tay, đối với Trình Bính nói

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Đạo Tâm