Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 126: Tiến Đến Giao Thành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Tiến Đến Giao Thành


“Đây—- đây là…” Lão Khiêm lên tiếng, không có ai khác ngoài lão hiểu rõ hơn về luồng ánh sáng này, nó ý vị rằng Thanh Minh đã thành công mở Tâm Nhãn.

Có một vài thứ liên quan đến Tâm Nhãn mà trước đó lão Khiêm chưa từng nói với Thanh Minh, tại vì lão không nghĩ rằng Thanh Minh có khả năng nhanh như vậy mở ra Tâm Nhãn, nhưng…

Nguyễn Đức Huyền một bên cũng trố mắt mà nhìn, tuy không rõ nguồn sáng này như thế nào xuất hiện nhưng lão biết là có thứ gì đó đang cộng hưởng với thiên địa, giống với những lúc lão Khiêm dùng nó để xem xét thiên cơ, Nguyễn Đức Huyền không khỏi quay đầu nhìn Lão Khiêm, hỏi.

“Lão Khiêm, đó là gì? Ta nghe thấy thiên địa cộng minh trong thoáng chốc!!”

“Là—-là tiểu tử đó!! Hắn thành công mở ra Tâm Nhãn!!”

“Cái gì??” Nghe được câu trả lời, Nguyễn Đức Huyền không khỏi thốt lên, lão tiếp tục nói: “không phải ngươi nói tiểu tử đó không thể mở ra Tâm Nhãn sao??”

“Ta nói vậy bao giờ?? Ta chỉ nói là hắn cần thời gian thôi, với con mắt đó của hắn, ngươi nghĩ hắn có mở ra được không??” Lão Khiêm vội đính chính.

“Ta biết! Nhưng như thế này có phải quá nhanh không??”

“Quả thật là có chút nhanh!! Không được, ta phải mang hắn đi!!” Lão Khiêm khẽ nói, xong cũng làm ra quyết định.

Lão đã nhìn ra được tiềm năng trên người Thanh Minh, muốn trực tiếp ra tay đưa Thanh Minh đi chỗ khác nhằm tạo môi trường thuận lợi cho hắn phát triển, nhưng mà khi bước ra một bước, một cổ áp lực xuất hiện và đè lên người lão, khiến lão không thể cử động.

“Đây—- đây là…”

Không chỉ lão Khiêm mà Nguyễn Đức Huyền cũng bị cổ lực lượng này ngăn cản.

“Là quy tắc thiên địa!! Nó đang ngăn cản chúng ta tiếp xúc với hắn!!”

Thiên địa đều có quy tắc và bất cứ những thứ sống bên trong nó đều phải tuân theo quy tắc nó đặt ra nếu không sẽ bị trừng phạt.

“C·hết tiệt!! Nơi đây đã không phải là nơi chúng ta nên dừng chân nữa, mau trở về thôi!!” Có chút đáng tiếc nhưng lão Khiêm phải đưa ra quyết định: “tiểu tử, mai sau có duyên gặp lại!!”

Kết thúc câu nói, cả hai người đều biến mất.

Sự biến mất của hai người cũng khiến quy tắc thiên địa cũng theo đó biến mất, mọi thử lằng lặng trở lại như cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

— ——— —————

Trở lại với Thanh Minh.

Sau khi thông báo Tâm Nhãn được thông báo, từ trong bóng tối, Thanh Minh bỗng nhìn thấy được một sợi dây lam trước ngực, nó rất mỏng.

Nó dần dần di chuyển lên trên, đến trước đôi mắt của Thanh Minh rồi hoá thành những hạt khí xác nhập vào bên trong đôi mắt hắn.

Quá trình cứ như thế kéo dài cho đến khi sợi dây lam biến mất.

Sau sợi dây lam lại là một sợi dây trắng và một sợi dây đen lần lượt từ mắt trái và mắt phải xuất hiện, nó hoà lại làm một với nhau rồi tạo thành hình con mắt rồi tan biến ở không trung.

Và với tầm nhìn chì là một mảnh màu đen, đến lúc này khi Thanh Minh không cần phải mở mắt lại có thể nhìn thấy được hình ảnh trước mắt, trời xanh mây trắng, cây xanh, đất vàng và đặc biệt hơn đó là một mỹ nhân, nhìn xem mỹ nhân đó, dù mới một tháng không thấy thôi nhưng thật hoài niệm.

Thanh Minh nhẹ cười, xong nhẹ nhàng đưa tay lên sở lấy khuôn mặt của nàng, véo mấy cái, lại nói: “Đã lâu không gặp, Yên nhi!! Ngươi béo ra phải không sao mà mặt mập thế??”

Mà một bên Vân Yên đang ngóng chờ bỗng nghe được lời nói của Thanh Minh liền có chút không kịp phản ứng, xong đến khi phản ứng lại liền một hai không nói mà nhào vào ôm lấy Thanh Minh.

Không giống với Thanh Mạn, Vân Yên hiểu nhiều hơn về vấn đề của Thanh Minh, vậy nên sự quan tâm của nàng nhiều hơn bất cứ ai khác và cũng vui hơn bất cứ ai khác khi biết Thanh Minh đã khôi phục.

Nhưng…

“Hửm?? Mập?? Ta không có mập!!" Vân Yên tỉnh người, đã biết Thanh Minh khôi phục rồi thì nàng cũng góp vui vào lời nói của Thanh Minh.

Mà Thanh Minh nghe thấy cũng hiểu ý, hắn dang tay ôm đáp trả Vân Yên.

Hắn cũng hiểu là Vân Yên từ đó tới giờ vẫn luôn quan tâm hắn, lúc đầu không biết tại sao Vân Yên lại không tu luyện, nhưng biết rồi lòng hắn lại càng thêm ấm áp, nàng đơn giản là muốn dành thời gian chăm lo cho hắn nên mới không muốn tu luyện mà thôi.

Tìm đâu ra một người vợ vừa hiểu chuyện vừa thông minh như này nửa, như này đã đủ khiến hắn hạnh phúc.

Không chỉ nàng mà còn có Thanh Mạn.

Đáng ra người chăm lo cho Thôi Tư Phùng phải là hắn dù sao thì Thôi Lực đã nhờ hắn chăm lo, nhưng hắn lại đùn đẩy trách nhiệm hết cho Thanh Mạn vì lý do bị mù, khiến nàng trở nên bận rộn hơn bọn hắn rất nhiều và chậm trễ việc tu luyện của nàng.

Nói chung, cả hai người này, Thanh Minh đều nợ bọn hắn rất nhiều.

"Hửm?? Vân Tỷ, Thanh Minh, hai người làm gì mà ở đó ôm nhau vậy??" Khi này Thanh Mạn từ trong nhà đi ra, trên tay con bế thêm Thôi Tư Phùng.

Trông thấy hai người ôm nhau, nàng cungx không hề ghen tị mà thắc mắc hỏi, mặc dù ôm nhau không phải là chuyện gì lạ đối với đôi bên nhưng vào thời điểm này thì…

Thanh Minh nghe được tiếng của Thanh Manh bèn thả ra Vân Yên, chuyển sang quan xác Thanh Mạn.

Nàng giờ đây khí chất đã có phần thay đổi, thiếu nữ tính là vẫn còn nhưng mà ít, giờ thêm vào đó mẫu tính hiền từ, ung dung và lễ độ.

Việc chăm lo Thôi Tư Phùng đã khiến nàng có chút thay đổi chăng?? Nhưng thay đổi này càng làm nàng trở nên xinh đẹp.

“Mạn Nhi, đã lâu không gặp, tới!! Để ta ôm ngươi một cái!!” Thanh Minh giang đôi tay chờ mong Thanh Mạn nhào vào.

Tất cả mọi người đều bình đẳng vậy nên đã ôm thì ôm tất cả mọi người.

Thanh Mạn nghe vậy cũng liền hiểu được rằng mắt của Thanh Minh đã khôi phục, chuyện tốt như này nàng cũng lấy làm vui mừng nhưng không nhiều bằng Vân Yên mà thôi, dù sao nàng vẫn không biết sự thật bên trong.

Thanh Mạn tiến tới, nhào vào lòng Thanh Minh hưởng thụ.

Mà…

Gu gu ga ga!

Thôi Tư Phùng bị hai người ép sát liền chịu không nổi, gu gu ga ga lên tiếng phản đối việc đối xử n·gược đ·ãi trẻ em.

Thanh Minh lúc này mới để ý đến Thôi Tư Phùng, hắn đưa tay xuống nhéo nhéo khuôn mặt nó, cười nói.

“Thằng nhóc ác!! Kêu cái gì?? Ta ôm vợ của ta, ngươi dám ngăn cản??”

“Gu gu ga ga!!”

Không phải nói chứ trẻ em ở Vĩnh Hằng Đại Lục phát triển có chút nhanh vượt ngoài dự tính của Thanh Minh, mới một tháng tuổi hơn mà Thôi Tư Phùng có thể gu gu ga ga được đã là một kỳ tích nếu so sánh với một đứa trẻ phàm nhân.

“Ha ha.” Nhìn trẻ con lúc nào cũng cảm thấy thích, chả hiểu tại sao, Thanh Minh chỉ có thể cười biểu hiện.

Mà thêm nữa, lúc này đây, dưới chân Thanh Minh cũng như có vật gì đó cọ sát vào.

Nhìn xuống bên dưới thì mới phát hiện đó là Minh Tuyết.

Giờ đây tâm nhìn thấy Minh Tuyết, Thanh Minh mới cảm nhận được vẻ đẹp của nó, lông trắng, đôi mắt canh ngọc, cái mũi trắng hồng, chiếc đuôi dài bồng bền, trong mới đáng yêu làm sao.

Quả nhiên chỉ có thể nhìn bằng mắt mới có thể nhận thấy được tất cả.

「Minh Tuyết, ???? ????」

Thông số hệ thống đưa ra cũng chỉ có nhiêu đây, nhưng không vấn đề gì.

Thanh Minh đưa lại Thôi Tư Phùng cho Thanh Mạn bế, còn hắn thì cúi xuống bế Minh Tuyết lên trước mắt, hắn nhìn Minh Tuyết, Minh Tuyết nhìn hắn, hai bên nhìn nhau không chớp mắt.

À, một bên thôi chứ Thanh Minh làm gì mở mắt.

Cái rồi Thanh Minh lại cười, kéo Minh Tuyết đến trước mặt rồi hôn nhẹ một cái, rồi lại chà chà cái đầu của mình trên bộ lông mềm mại ấy..

Cảm giác thật thích làm sao!! Như đang ở trên mây vậy.

Mà Minh Tuyết bên này cũng có chút biến hóa, khi mà bộ lông màu trắng như tuyết thế lại mà đang dần dần trở nên hồng.

Thanh Minh tất nhiên cũng nhận ra được sự biến đổi này nên không khỏi tò mò nhìn một hồi, nhưng một hồi sau nó lại trở thành trắng.

"Tuyết Nhi!! Ngươi biết ngại sao??" Thanh Minh nhẹ cười, nhìn Minh Tuyết, hỏi.

"Ưm~~ Ưm~~" Minh Tuyết cũng chỉ ưm ưm mấy cái, không biết là đang nói gì nhưng chắc là đang trả lời cho câu hỏi của Thanh Minh.

Thanh Minh không hiểu, nhưng cảm giác nó giống như mấy con mèo hay trả lời của chủ của nó vậy, có trả lời là được không cần biết ý nghĩa bên trong là gì.

Hắn lại lần nữa hôn Minh Tuyết một cái xong rồi đặt lại Minh Tuyết xuống đất để nó làm gì thì làm.

Minh Tuyết sau khi xuống đất thì chạy thẳng vào bên nhà, rồi từ cửa sổ, chỉ ló một cái đầu ra để nhìn xem bên ngoài.

Thanh Minh trông thấy vậy chỉ có thể cười, xong hắn không chú ý đến Minh Tuyết nữa, mà chuyển sang bàn giao một số việc cho hai nữ.

"Các ngươi chuẩn bị đi, lần này chúng ta sẽ vào Giao Thành!!" Thanh Minh nói.

"Vào Giao Thành?? Nếu vậy thì chỗ này phải làm sao??" Thanh Mạn hỏi.

"Những thứ cần thiết thì dọn mang theo, những thứ không cần thiết thì để lại."

"Nhưng mà..."

"Mạn muội!! Nghe theo hắn đi!! Muội biết tình hình của chúng ta mà... Chúng ta không thể ở mãi một chỗ được, hắn làm như vậy cũng đều là muốn tốt cho chúng ta, vậy nên không cần phải cảm thấy tiết nuối!!" Lúc này Vân Yên tiến tới khuyên nhủ.

Nói thật thì nàng cũng muốn tiếp tục ở đây lắm, nàng muốn chung sống với Thanh Minh ở đây rồi sinh hai ba đứa con, nhưng... nhưng sự khôi phục của Thanh Minh lại là điềm báo cho một khởi đầu mới, và điều mà các nàng cần làm hiện tại đó là nghe theo mà thôi.

Hơn nữa, nàng cũng biết Thanh Minh không thể ở im một chỗ, nhưng vì lý do gì thì nàng không hề hay biết.

Cũng giống như ở thôn trước đó, hắn có thể hòa nhập chung với những người bên trong thôn để có thể an an ổn ổn sinh hoạt.

Nhưng không... hắn nhất quyết đi làm thầy tướng để kiếm tài nguyên để tiếp tục tu luyện, như này đủ nói đến hắn hướng tới việc tu luyện thế nào rồi...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Tiến Đến Giao Thành