Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 125: Thái Ất Thần Kinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Thái Ất Thần Kinh


"Là lão Trình để lại, lão nói bên trong có phương pháp thay thế..." Thanh Minh cũng thành thật giải thích.

Đối với nữ nhân của mình, hắn sẽ không che giấu.

Mà khi Vân Yên nghe đến phương pháp thay thế bèn không khỏi giật mình thốt lên: "Cái gì?? Phương pháp thay thế!!"

"...Ừm..." Thanh Minh xác nhận.

Nàng biết phương pháp thay thế này mang ý nghĩa rằng việc Thanh Minh có thể nhìn trở lại, là thứ mà Thanh Minh đang tìm kiếm bấy lâu nay, nhưng... nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại suy tư một số vấn đề.

Từ lúc bắt đầu mọi thứ trông có vẻ rất bình thường nhưng theo sau đó càng ngày càng kỳ quặc, không hề giống với tự nhiên chút nào.

Một lão già mù xuất hiện, giúp đỡ lão, cho ăn cho ở, rồi đến cuối cùng nhận được cuốn công pháp và lão già biến mất.

Nó trông chả khác gì một câu truyện cổ tích ngoài đời thực vậy, ở hiền gặp lành!!

Nhưng nếu như đem câu truyện này đi kể ra thì liệu có mấy ai tin tưởng những lời bọn hắn nói??

Trong cái thế giới mà chỉ toàn là lợi ích thế này, tỉ lệ xảy ra chuyện như trên hầu như là bằng con số không, nhưng nếu không phải tự chính mình trải nghiệm thì nàng chắc chắn cũng không tin đó là sự thật.

Mà cho dù nó có là sự thật đi chăng nữa, thì chắc chắn là phải có một cái âm mưu gì đó trong đây, dù sao thì đến cả cơ duyên thì phải trải qua nguy hiểm mới đươc nhận, nào có cho không bao giờ.

Và suy nghĩ của nàng hầu như giống với suy nghĩ của Thanh Minh hiện tại.

"Ông xã, ngươi tính làm sao??" Vân Yên lên tiếng hỏi.

"Ta không biết!!"

"Nếu không... nếu không thì ngươi thử một lần..."

Thanh Minh không nói gì.

"Đây có lẽ là cơ hội, nếu như bên trong thật có phương pháp thay thế thì ngươi có thể nhìn trở lại được, còn nếu không thì bỏ qua nó cũng được cũng không sao!!"

Ngoại trù Thanh Minh, không ai khác mong muốn hắn có thể nhìn trở lại được nhiều như Vân Yên, nếu như trước mắt đã có phương pháp, thì nàng muốn để hắn thử một lần, dù sao thì cũng chỉ là thử, nếu không được thì có thể bỏ qua, chứ nếu cứ liên tục đắng đo như này thì không biết mới có thể tìm đến phương pháp như này một lần nữa.

"Yên Nhi, ngươi sai, bên trong là thực có phương pháp, nhưng ta đây là sợ rằng khi ta tiếp nhận nó thì chính bản thân ta sẽ bị cuốn vào trong một cuộc chiến hay thứ gì đó bí ẩn và điều đó có thể liên lụy đến các ngươi và ta không muốn điều đó xảy ra."

Có lẽ ngay từ đầu, Thanh Minh đã tiếp nhận cuốn công pháp, trên thân mang là hệ thống, ý nghĩa rằng chặng đường tương lai của hắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nếu là thân một mình thì có lẽ hắn sẽ không ngại mà tiếp nhận luôn, nhưng...nhưng chẳng qua là hắn giờ thân không còn chỉ một mình, hắn còn có người để nghĩ, không thể vì mình mà khiến người bên cạnh bị cuốn vào thứ gì đó bí ẩn.

Vân Yên một bên nghe vậy thì không tránh khỏi thổn thức, nàng cực kỳ cảm động khi Thanh Minh có thể vì bọn nàng mà nghĩ nhưng..

"Ta biết, ta biết ngươi vì bọn ta, nhưng bọn ta cũng muốn ngươi có thể nhìn lại được. Ngươi biết không?? Mạng của hai chúng ta ngay từ đầu cũng là ngươi cứu vậy nên bọn ta sẽ theo sát bên ngươi dù ngươi có đi bất cứ nơi đâu, vì vậy không cần nói là nguy hiểm trước mắt, mà sau này và sau này nữa, bọn ta sẽ cùng ngươi đối mặt, không ai sẽ bị bỏ lại cả." Vân Yên ngồi xuống bên cạnh Thanh Minh, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn và nhẹ nhàng nói ra lời trong lòng của mình.

Thanh Minh ngơ ngác.

Hắn nhận ra rằng có lẽ vì bản thân không muốn b·ị đ·ánh mất nên mới quá quan tâm các nàng để rồi đánh mất phương hướng.

Đã bọn hắn đã là vợ chồng thì tại sao không cùng nhau đối mặt??

Cổ nhân nói không sai, quan tâm nhiều sẽ loạn.

Nhưng cũng chỉ có người trong cuộc mới có thể đánh thức người trong cuộc, và Thanh Minh khi này đã thức tỉnh.

"Ngươi nói đúng, đáng ra ngay từ đầu nên là như vậy!!" Thanh Minh nhẹ cười, nói.

Nói xong, hắn liền chuyển sự chú ý qua cuốn công pháp, hắn đưa tay lên trước, muốn cầm lấy cuồn công pháp, nhưng được nửa đường thì Vân Yên đã cầm nó để vào trong tay Thanh Minh.

Thanh Minh giật mình nhưng cũng nhẹ cười gật đầu.

「Tinh!! Nhận được Tuyệt Phẩm Công Pháp: Thái Ất Thần Kinh!! Ký chủ có muốn học??」

Thông báo hiện lên.

Nghe đến thông báo nó không khỏi khiến Thanh Minh giật mình đứng hình.

"Tuyệt Phẩm công pháp?? Sao có thể??" Thanh Minh thầm hốt hoảng, giá trị của nó đã vượt xa so với sức tưởng tượng của Thanh Minh, khiến hắn không thể lần nữa đắn đo.

Nhưng giờ đã không phải lúc đắn đo nữa, hắn cần phải hạ quyết tâm.

"Là duyên thì tốt là nạn thì cũng không thể tránh!! Đến đi!! Học!!"

Thanh Minh đồng ý học.

Ngay sau đó là một loạt thông báo xuất hiện, biến hóa bên ngoài đời thực đã diễn ra.

「Tinh!! Học thành công Thái Ất Thần Kinh!!」

「Tinh!! Ký chủ thành công mở khóa Tâm Nhãn!!」

「Tinh!! Phát hiện nhân tố gây ảnh hưởng đến quá trình phát triển!! Đang tiến hành phân tách!!」

「Tinh!! Phân tách thất bại!! Thử lần nữa phân tách!!」

「Tinh!! Phân tách thất bại!! Thử lần nữa phân tách!!」x N

「Tinh!! Không thể phân tách!! Bắt đầu quá trình dung hợp!!」

「Tinh!! dung hợp thành công!!」

「Tinh!! Thần Côn Hệ Thống thời gian bị giảm còn 3 ngày!!」

「Tinh!! Cửa hàng Thần Côn bị đóng vĩnh viễn!!」

「Tinh!! Thần Côn Hệ Thống sẽ được đưa vào bảo trì.」

「Tinh!! Âm Dương Nhãn (tạm thời- không thể dùng) dung hợp thành Âm Dương Tâm Nhãn (Vĩnh viễn)」

「Tinh!! Thành công tiếp thu Âm Dương Bát Quái Ngũ Hành thuyết!!」

「Tinh!! Nhận được Bát Quái thiết kế kỹ x1: Có thể thiết kế kỹ năng.」

「...」

--------------------

Cách nơi Thanh Minh ở 20km về phía Đông.

Hai lão già bỗng xuất hiện ở nơi đó, một người mặc trường bào bắt quái tay cầm một cái la bàn, người còn lại không ai khác là Trình Bính, người vừa mới rời khỏi nơi ở của Thanh Minh.

"Ta nói chứ... Lão Khiêm, ngươi cũng thật không tuân thủ quy tắc a, dám chạy ra bên ngoài để làm những chuyện như này!!"

Mà bên kia Trình Bính bị gọi cũng khẽ cười, trên người lớp cải trang ngay lập tức biến mất, hiện ra khuôn mặt già nua mặc đồ Giao Chỉ.

Cả hai người này một trong đó là Nguyễn Đức Huyền, một trong đó là lão Khiêm.

"Ta chỉ đơn giản ra ngoài hống gió mà thôi!!" Lão Khiêm nói như bản thân lão chưa làm gì sai vậy.

Mà Nguyễn Đức Huyền nghe xong thì lại cho lão Khiêm một cái ánh mắt khinh thường, lão cũng không phải mù cũng không phải là ngu.

"Ta khinh!! Ngươi lão già dám làm trái quy tắc đi ra bên ngoài, đã vậy còn không rủ ta theo!! Đã vậy còn dùng phương pháp che giấu che chặn khả năng truy tung của ta!!" Nguyễn Đức Huyền khinh thường nói.

Lão Khiêm phía đối diện nghe xong thì xem nữa bay không ổn mà ngã xuống đất, lão vờ ho mấy cái, nói: "Không được!! Nếu như ta và ngươi cũng chạy ra ngoài thì ai ở lại trông coi chỗ đó?? Vậy nên chỉ có thể lén lút đi mà thôi!!"

"Hừ!! Ngươi còn dám nói?? Nếu không phải là kết giới cũng là một phần tay ta tạo ra thì chắc ta cũng không biết ngươi lén lút đi! Để rồi thời gian qua ta phải chỉnh chu lại mới dám đi tìm ngươi!!"

"Ha ha, tuy vậy ta ra ngoài cũng đâu có làm gì quá đáng đâu?? Ngươi cần gì phải gắt gỏng và mong truy tung như vậy??"

"Không làm gì?? Ngươi đưa nó cho hắn mà ngươi lại nói không làm gì?? Nếu ta nhớ không lầm thì đó là bản mệnh công pháp của ngươi, ngươi dám sao chép nó rồi đưa cho hắn, nếu để nó rơi vào tay người ngoài thì chẳng phải sẽ nhấc lên cuộc c·hiến t·ranh đoạt sao??"

"Không đến nổi đi?? Dù sao thì cũng đâu có mấy người đọc được đâu?? Vả lại, tiểu tử đó chắc cũng phải tốn một khoảng thời gian dài để tu luyện ra Tâm Nhãn, đến khi đó hắn sẽ không để mất đâu mà sợ vả lại đó chỉ là bản sao, ta đã lập trình nó tồn tại trong một khoảng thời gian rồi, đến lúc đó nó cũng sẽ tự biến mất!!" Lão Khiêm nói.

Làm ngươi luôn để cho mình một đường lui, và hắn cũng làm như vậy với những thứ mang giá trị và được đưa ra bên ngoài.

Nghe đến đây Nguyễn Đức Huyền mới hài lòng gật đầu, có lẽ chỉ có hắn và một vài người mới biết được công pháp của lão Khiêm mang ý nghĩa như nào.

"Nhưng nếu làm như vậy chẳng phải sẽ uổn công sao?? Tiểu tử đó chưa chắc đã có thể luyện được đến lúc nó biến mất!!"

"Đó là cơ duyên của hắn, nếu như hắn không nắm bắt được thì hắn phải tự mình đi tìm cách khác!!" Lão Khiêm cũng từ tốn trả lời, vẫn không ai biết lão đang nghĩ gì, tại sao lại đưa công pháp cho Thanh Minh để rồi nếu không được phải tự đi tìm.

"Hmm... để hắn tìm cách khác luôn cho rồi!! Đến cả ta còn chỉ hiểu được một chút trong đó nói chi là----" Nguyễn Đức Huyền bình tĩnh nói, nhưng vừa nói được nửa chừng thì bỗng nhiên.

Từ phía Tây cách bọn hắn không xa bỗng xuất hiện một cột sáng bắn thẳng lên trên trời, nhưng nó cũng chỉ tồn tại trong ba giây xong rồi biến mất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Thái Ất Thần Kinh