Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 129: Con Mồi Và Kẻ Đi Săn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Con Mồi Và Kẻ Đi Săn


“Xin lỗi, bọn ta còn có việc nên phải đi sớm, các người có thể dạt sang một bên không??” Thanh Minh bình tĩnh hỏi.

Mặc dù biết trước trường hợp này sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng hắn vẫn không ngờ được nó đến sớm đến vậy.

Nếu cứ tiếp tục dây dưa thế này sẽ dẫn đến việc bị chú ý.

“Hửm?? Tiểu tử, ta đang hỏi hai mỹ này chứ không phải ngươi!! Ai cho phép ngươi lên tiếng??”

Người đàn ông cởi trần híp mắt nhìn Thanh Minh, bô bô cái mỏ lên nói, trên lệch tu vi vẫn có nên Thanh Minh cũng không thể che giấu tu vi của mình được.

Khiến cho mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến hắn.

Đối với câu hỏi này của người đàn ông, Thanh Minh thầm lắc đầu.

Cái trường hợp này là cái trường hợp mà hắn ghét nhất, cứ phải dây dưa với nhau thôi.

Sao không thể bình tĩnh nói chuyện, sao cứ phải boo bô cái mỏ lên làm gì?? Để chứng tỏ bản thân sao?? Hay là để lấy le?? Không thấy hai người kia không thèm đếm xỉa gì tới ngươi sao??”

“Hai người bọn họ là vợ ta!!” Thanh Minh bình tĩnh trả lời.

“Vợ ngươi??!!” Hai người đàn ông bất ngờ thốt lên.

Bọn hắn không ngờ được rằng hai mỹ nữ này lại là vợ của thanh niên thư sinh, ẻo lả trước mắt.

“Thật không ngờ hai mỹ nữ xinh đẹp lại là vợ của ngươi, đằng kia chắc là con trai của ngươi nhỉ??” Người đàn ông cởi trần khuôn mặt trở nên hớn hở, nói.

Thanh Minh trầm mặt.

“Này, đằng kia!! Hai vị mũ nữ!! Ta thấy tên này không hề xứng đáng với các ngươi. Các ngươi cũng thấy rồi đấy, hắn bị mù, thêm vào đó là tu vi chỉ có Nhất Đoạn. C·hết là chuyện sớm muộn, nên hai ngươi bỏ hắn mà theo ta đi!! Ta sẽ yêu thương các ngươi tới nóc!! Haha haa!!”

Người đàn ông khoái trí cười lên, nhìn hai nữ với ánh mắt d·â·m tiện.

Hắn không thèm để Thanh Minh vào mắt.

Mà cũng phải thôi, ai bảo tu vi của hắn yếu kém làm gì…

Mà Vân Yên nghe đến lời nói của người đàn ông, ngay lập tức trầm mặt xuống, tu vi vô tình bộc phát ra, nàng muốn lập tức lao lên g·iết c·hết người này.

Vì theo phán đoán thì người đàn ông trước mắt chỉ có Bát Đoạn, g·iết rất dễ!!

Nhưng không đợi nàng ra tay, một luồng sát khí bỗng xuất hiện, đè áp lên tất cả mọi người bên trong trà lâu.

Sát khí rất nặng, và cực kỳ âm trầm, đủ để dìm c·hết tất cả những ai đang có mặt bên trong nó.

“Ngươi——-“

Tất cả mọi người ở đây tu vi đều trên Tam Ngưng, nhưng bọn hắn lại có chút không ngờ rằng thiếu niên trông có vẻ thư sinh, ẻo lả và yếu đuối trước mắt lại có thể toả ra một luồng sát khí đáng sợ đến như thế.

Tất cả bọn hắn không phải chưa từng trải nghiệm sát khí nhưng để có thể cảm nhận được luồng sát khi kinh khủng thế này từ tu sĩ Nhất Ngưng thì là lần đầu.

Rốt cuộc thì hắn đã phải g·iết bao nhiêu người để được như này??

Không ai biết!!

Có những thứ mà những người này không nên xúc phạm, mà một trong số đó chính là lời nói d·â·m d·ụ·c đối với vợ hắn, người mà hắn cực kỳ yêu thương.

Vậy nên, những người như này thì c·hết vẫn là chưa hết tội!!

“Ngươi muốn c·hết sao??” Thanh Minh âm trầm nói.

Hắn chầm chậm mở đôi mắt của mình.

Mặc dù mở hay không nó không phải là vấn đề ở đây nữa, nhưng hắn không kìm chế được, đây là bản năng tự nhiên.

Đôi mắt dần được mở ra rồi xuất hiện trước mắt người đời.

Đôi mắt một trắng một đen, bị bể nát thành những mảnh nhỏ, dạt sang tứ phía, trông cực kỳ đáng sợ, giống như không chỉ là một đôi mắt mà là có tám đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn vậy.

Con mồi và kẻ đi săn.

Mà người đàn ông trước mắt sau khi nhìn thấy đôi mắt của Thanh Minh, bỗng chốc tầm nhìn của hắn lâm vào trong bóng tối.

Rồi lần nữa nhìn thấy thì hắn lại thấy được bản thân đang ở trên một cách đồng.

Một cách đồng chỉ có toàn cỏ dại, gió thổi nhẹ, hiu hiu đập vào mặt, bầy trời xanh không có một đám mây.

“Đây là chỗ nào??” Người đàn ông thầm hỏi.

Nhưng vừa mới dứt câu, bầu trời dần trở nên đỏ tươi như máu, cây cỏ dưới đất biến thành hoa bĩ ngạn, gió có mùi vị máu tươi.

Sau một khắc nữa, thiên trở nên tối, mặt đất bắt đầu ẩm ướt, và cả hai đang có dấu hiệu ép xát lại nhau.

“Cái gì??” Người đàn ông hốt hoảng, hắn quay người, cố gắng chạy trốn.

Nhưng hắn lại không thể chạy đi đâu được, vì chạy tới đâu đi chăng nữa, quan cảnh vẫn không hề thay đổi.

Nhưng chiếc răng xuất hiện, giờ trời và đất đã hợp lại thành một cái miệng, và người đàn ông đã trở thành con mồi.

Đến cuối cùng, hắn vô lực trở thành thức ăn.

Mọi thứ xung quanh lần nữa tối đen, đến khi thấy lại thì mọi thứ đã trở lại như cũ, thanh niên thư sinh, ẻo lả vẫn đang nhìn hắn.

Còn hắn thì không thể tự chủ được bản thân, mồ hôi chảy ướt khắp cả người.

Hắn sợ!!

Thanh niên trước mắt không đơn giản, bản năng của hắn mách bảo rằng không được dây dưa thêm bằng bất cứ giá nào.

Bản năng của tu sĩ sẽ không hề sai.

Nhưng hắn cũng không thể tỏ ra sợ sệt thanh niên này trước mặt tất cả mọi người, mặt mũi là vẫn cần phải giữ.

Thế là..

“Khụ!! Mỹ—- à nhầm, cô nương, tại hạ chỉ đùa một chút thôi!! Không cần phải nóng!! Mọi người biết đấy, chúng ta đều là dã dân, nói chuyện đôi khi có chút thô thiển, những thứ nói ra khó có thể điều chỉnh, nhưng suy cho cùng vẫn là không có ý xấu, mong cô nương có thể bỏ qua cho!!”

Người đàn ông híp mắt, ngại ngùng, gãi đầu, nói.

Nhiều người nghe xong thì trở nên bất ngờ, nhưng suy nghĩ theo một chiều hướng nào đó thì cách làm của người đàn ông là đúng.

Thiếu nữ trước mắt có tu vi Nhị Phân, mà người đàn ông chỉ có Bát Ngưng.

Chênh lệch có chút lớn.

”Cút!!” Vân Yên trầm giọng nói.

“Ta cút!! Ta cút!!” Người đàn ông cũng nhanh chóng di chuyển, đồng bọn của hắn nhìn Thanh Minh một cái rồi đuổi theo.

Thanh Minh cảm thấy mọi chuyện đã có vẻ ổn thỏa rồi nên hắn cũng lập tức nhắm mắt lại, đi ra khỏi trà lâu.

Hắn không ngăn cản hay làm gì khác, nếu được thì hắn muốn không xảy ra xô xác, để tránh bản thân bị trở thành tâm điểm. Và Vân Yên cũng hiểu được ý nghĩ của Thanh Minh nên cũng tha cho người kia.

Hắn không hề biết là lời đe dọa của hắn là có tác dụng, hai đơn giản chỉ vì Vân Yên đủ mạnh.

“Trước tiên tìm một chỗ nào đó để qua đêm đi!!” Thanh Minh thầm nói.

“Mạn nhi, chúng ta còn bao nhiêu linh thạch??”

“Còn tầm khoảng 6000 viên!!”

Từ 9000 giảm xuống còn 6000 viên, vẫn là khá nhiều, dù sao Vân Yên không hề dùng nó để tu luyện, và tốc độ hấp thu linh thạch để tu luyện của Thanh Mạn cũng không tính là chậm.

“Vẫn là nên thuê một căn nhà thay vì ở trọ.”

Ở trọ đôi khi có rất nhiều bất tiện.

Vợi lại, bọn hắn đi bốn người, vẫn là cần một chỗ đủ để Thôi Tư Phùng phát triển.

“Nhưng đi đâu để tìm nhà thuê??”

Dẫn theo hai nữ, hắn tiếp tục đi dọc theo con đường để tìm kiếm.

Cho đến khi hắn đến trước nơi có tên là Nhuận Tư Phường.

Nơi này từ bề ngoài đã có thể thấy được nơi này rất sang trọng, cao 12 tầng, mỗi tầng đều có một đặc điểm khác nhau và một hình ảnh tượng trưng khác nhau.

Và đang có rất nhiều người đàn ra vào ở đây.

“Nhuận Tư Phường??”

“À!! Đây là một nơi khá nổi tiếng!!” Vân Yên bỗng lên tiếng!!

“Ngươi biết??”

“Ừm!! Độ nổ tiếng của nó thì không cần nói ai cũng biết, là một trong những nhà kinh doanh trả dài khắp Vĩnh Hằng Đại Lục, bất cứ nơi nào cũng chỗ cho nó kinh doanh.”

“Tại vì nơi đó bán đầy đủ thứ chất lượng, từ thấp tới cao, từ đan dược cho đến phù lục, từ đan lô cho đến thư hoạ, chỉ cần muốn thứ gì thì có thể vào bên trong để mua. Chỉ là giá cả có chút mắc!!”

“Hmm.. nếu đã vậy thì vào trong thôi!!”

Có vài thứ mà Thanh Minh cần phải mua.

Cả ba người cùng nhau tiến vào bên trong.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, bên trong thực sự rất sang trọng, thể hiện ngay trực tiếp thông qua nhân viên của nó, người nào người nấy cũng mặc trên người một bộ sườn sám và không có bộ nào giống bộ nào, từ màu sắc cho đến hoa văn đều rất nổi bật.

Cộng thêm khả năng bó xát người của nó, tô lên đường cong cơ thể tuyệt đẹp của nữ nhân viên, đây cũng có thể là chiến thuật kinh doanh đi.

Dù sao thì với mức độ nổi tiếng đã có sẵn, cũng không ai dám làm sằn làm bậy đối với những nữ nhân viên này đâu.

Vừa nhẹ vừa thoáng mát.

Giờ nhìn lại một chút bản thân mình.

Ba người từ đầu đến giờ đều mặc trên người bộ quần áo mà Thanh Minh mua từ cửa hàng. Đều là trang phục thời Tây Sơn.

Trang phục thời Tây Sơn khá là cầu kỳ với những chi tiết thêu, may đắp tủ mỹ, và đặc biệt hơn là đối với trang phục của phụ nữ thời này hơi giống chiến phục và thay vì váy thì họ mang quần, áo thoáng vừa người, không quá bó.

Nhưng Thanh Minh lại thấy trang phục này khá là tốt, tuy có chút cầu kỳ về mặt chi tiết nhưng lại tốt trong việc chuyển động cơ thể trong chiến đấu.

Hơn nữa, bọn hắn tới đây với mục tiêu là để rèn luyện nên cũng không có gì phải lo lắng.

Nhưng nếu dùng để so sánh với những nữ nhân khác thì hai nàng có chút thụt lùi, từ tư sắc lúc dịch dung cho đến trang phục.

Thanh Minh cũng vậy, là đồ nam thời Tây Sơn.

Loại đồ này rất tốt cho việc chuyển động khi chiến đấu.

"Chào mừng khách quan đến với Nhuận Tư Phường!! Th·iếp có thể giúp gì được cho khách quan sao??"

Lúc này, một nữ nhân viên từ đằng xa tới chào hỏi.

"... Ta muốn mua một vài món v·ũ k·hí và muốn thuê một bộ nhà nhỏ..." Thanh Minh trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.

Hắn muốn mua để dùng trong lần lịch luyện này.

Cho hắn cũng tốt, cho Thanh Mạn và Vân Yên cũng tốt.

Mặc dù hắn đã có v·ũ k·hí mua từ cửa hàng điểm nhưng những lần vung kiếm lại tiêu tốn một lượng lớn linh khí trong người hắn, nên cũng không mấy là tốt khi dùng trong thực chiến.

Lỡ vung hai ba cái cái nằm luôn tại đó thì lại nguy to.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Con Mồi Và Kẻ Đi Săn