Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 130: An Cư Lập Nghiệp - Nhuận Tư Phường
"Không biết khách quan muốn mua loại v·ũ k·hí có phẩm giai như thế nào ạ??" Nữ nhân viên từ tốn hỏi.
"Hmm... Nhất Giai hoặc Nhị Giai gì đó!!" Thanh Minh nói.
Với số tiền hiện tại thì hắn không mong có thể mua mấy món v·ũ k·hí có phẩm giai cao.
Mà nếu có mua thì bản thân hắn cũng không dùng được.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Đạo lý này hắn vẫn hiểu.
"Nếu đã vậy thì mới khách quan ba người theo th·iếp lên trên tầng hai. Tầng hai là nơi bán v·ũ k·hí, ở đó khách quan có thể thoải mái lựa chọn v·ũ k·hí cho mình, từ kiếm đến đao rồi những món v·ũ k·hí khác liên quan mà ít người sử dụng!!"
Nữ nhân viên nhẹ cười giải thích, sau đó là dẫn đầu đi trước.
Thanh Minh ba người cũng vội đuổi theo sau.
Quả nhiên, không hổ danh là Nhuận Tư Phường, khắp nơi đều trưng bày những món đồ đắc đỏ, nhưng lại không có ai đủ can đảm để đi c·ướp.
Không biết có nên gọi là tự tin thái quá không nữa, nhưng đây là chuyện của người ta.
Lên đến tầng hai.
"Khách quan, tất cả mọi thứ ở đây đã được định giá sẵn bên dưới rồi, bên dưới còn có ghi phẩm giai và loại v·ũ k·hí nữa, nên khách quan có thể yên tâm lựa chọn."
"À, khách quan có thể sờ thoải mái, nhưng nghiêm cấm nhấc nó lên, tại vì đây là quy định!!"
"Khách quan nếu đã chốt thứ muốn lấy thì vui lòng tìm một nữ nhân viên để có thể nhờ họ kiểm tra và thanh toán. Còn về chuyện thuê nhà, nó thuộc về lĩnh vực chuyên môn cao hơn nên khách quan hãy đợi th·iếp đi thông báo cho bên trên và bên trên sẽ cử người xuống bàn bạc với khách quan."
"Giờ thì, chúc khách quan có một buổi mua sắm thoải mái!!"
Nữ nhân viên giải thích cho Thanh Minh một cách tườm tận.
Phải công nhận trình độ chuyên môn ở nơi này rất cao.
Sau khi nữ nhân viên đi.
Thanh Minh và hai nữ bắt đầu đi tìm kiếm thứ v·ũ k·hí phù hợp cho mình.
Không thể nói rằng, nơi đây nhìn mà sướng cả con mắt.
Khắp nơi đều là bảo kiếm, bảo đao, từ kiểu dáng cho đến hoa văn, cái nào cũng tuyệt đẹp.
Không những vây, từ ngoài thôi cũng có thể cảm nhận được một loại từ tính phát ra từ những thanh v·ũ k·hí này.
Nhưng lại có một chút đáng tiếc rằng không thanh v·ũ k·hí nào trong này có linh cả.
Từ Nhất Giai cho đến Cửu Giai, khác nhau lớn nhất chắc là do vật liệu và độ bền.
Thanh Minh cũng không lo lắng việc bị lừa, do hắn đã có hệ thống giúp hắn thẩm định.
"Nhất Giai Trung Phẩm kiếm: 500 viên hạ phẩm linh thạch??!!"
"Đã Nhất Giai rồi mà còn Trung Phẩm?? Đã vậy tận 500 viên hạ phẩm linh thạch??" Thanh Minh không kìm chế được thốt ra.
Nhưng cũng may là xung quanh hắn không hề có bất cứ một ai.
Nếu mà có thì chắc hắn sẽ bị chê là nhà quê lên tỉnh mất.
"Có!! Mỗi giai bên trong đều có Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm và Tuyệt Phẩm. Phẩm chất ở đây là muốn nói trong lúc tinh luyện đã loại bỏ được bao nhiêu tạp chất."
"Tạp chất càng ít, độ bền và độ bén của thanh v·ũ k·hí càng tốt."
"Tạp chất ba phần được xem là Hạ Phẩm, hai phần là Trung Phẩm, một phần là Thượng Phẩm, và Tuyệt Phẩm là đã loại bỏ hết!!"
Thanh Minh gật đầu.
Kiến thức mới đã được tiếp thu.
Nói như vậy là đan dược, linh phù các thứ cũng có phẩm chất nhỉ.
"Tuy nói là như vậy, nhưng như này có phải quá mắc không??"
"Nếu ngươi cảm thấy mắc thì có thể mua cái kia, Hạ Phẩm, chỉ 300 viên hạ phẩm linh thạch!!"
Vân Yên chỉ tay về phía giỏ kiếm bên cạnh, giỏ bên cạnh đó là thuộc về Nhất Giai Hạ Phẩm.
Cũng có thể nói nhóm v·ũ k·hí cùi nhất trong đám v·ũ k·hí.
À không, còn kiếm thường nữa, đây mới là hàng cùi nhất.
"Trong cũng được đó, nhưng vấn đề là nó có thể gây sát thương lên được yêu thú hay không thôi."
Đây cũng là vấn đề mà Thanh Minh lo lắng.
Cùng giai với yêu thú thì yêu thú sẽ chắc chắn có lợi thế về mặt thể hình, lớp da dày cũng vậy.
Trong một trận chiến với yêu thú, việc không thể gây sát thương cho nó sẽ là một thiệt thoài lớn đối với tu sĩ.
Không giống với trước đó nữa, Thanh Minh lần này cực kỳ cẩn thận khi làm việc, hắn dù sao cũng đã hết át chủ bài rồi, miễn là những thứ này có thể giúp hắn sinh tồn thì tốn chút thời gian cũng không sao.
"Thế thì Tuyệt Phẩm thì sao, 1000 viên hạ phẩm linh thạch, phẩm giai này thì không cần lo về chuyện đó nữa!!" Thanh Mạn chỉ về nhóm cách đó hai nhóm.
"Được thì cũng được nhưng mà... các ngươi có cần không??" Hắn cũng không phải là chỉ nghĩ cho mình hắn, nên hắn không thể tự ý quyết định hết được.
"Tất nhiên cần rồi, nhưng Trung Phẩm chắc được rồi!!"
Vân Yên nói.
Nàng mặc dù có thể dùng Hạ Cấp Cầm Đạo để công kích.
Nhưng Cầm Đạo chỉ là một loại kỹ năng phụ trợ, chỉ khi đạt tới Thượng Cấp thì mới có khả năng dùng trong chiến đấu, còn không thì chỉ có thể dùng để q·uấy n·hiễu mà thôi, tính sát thương không cao.
"Ta cũng như vậy!!" Thanh Mạn cũng như Vân Yên.
Nhưng Thanh Minh lại không đồng tình với quan điểm của hai nữ, nếu như chỉ vì những đồng tiền tiết kiệm mà đưa hai nữ vào nguy hiểm thì Thanh Minh thà tiêu hết tiền còn hơn.
Còn sống là vẫn có thể kiếm ra tiền, c·hết rồi tiền tiết kiệm để đó cũng không ai dùng.
"Thế thì mua ba thanh Tuyệt Phẩm!!" Thanh Minh quyết định.
Hai nữ nghe xong thì giật cả mình.
"Liệu có được không?? 3000 viên hạ phẩm linh thạch đấy!! Không phải ngươi còn muốn thuê nhà sao?? Tiêu nhiều tiền thế này liệu có ổn không??" Vân Yên lo lắng hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy!!"
"Không đủ thì ở trọ, thuê nhà chỉ là muốn không gian thoáng mát và thoải mái hơn một chút mà thôi!!" Thanh Minh cũng nói ra ý nghĩ của mình.
"Nếu khách quan lo lắng việc thuê nhà thì th·iếp thân có thể hỗ trợ khách quan đấy.”
Lúc này đây, từ phía trên lầu bỗng vọng xuống một âm thanh nhẹ nhàng và thanh thoát.
Sau đó vài giây, một người phụ nữ cũng từ trên đó bước xuống.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở tầng hai đều tập trung vào nàng.
Từ bề ngoài, có thể nhìn thấy được người phụ nữ này có độ tuổi 30 trở lên một xíu, trên thân tỏa ra nét đẹp của người phụ nữ trưởng thành.
Vóc người thon cao, ánh mắt sáng tỏa, lông mi dài, mũi cao, môi nhỏ, mặc mộ bộ hán phục mày tím, ngoại trừ nét đẹp của người phụ nữ trưởng thành ra thì chỉ mỗi vẻ đẹp bên ngoài thôi cũng đủ để khiến cho nhiều người mê mệt.
「Hồ Ngọc Phụng, ???? ???」
Thanh Minh nhíu mày khi nhìn thấy phần thông tin giới thiệu của đối phương.
"Chào mừng khách quan đến với Nhuận Tư Phương, th·iếp thân tên là Hồ Ngọc Phụng, mọi người thường gọi th·iếp là Phụng tỷ, là người sẽ bàn bạc với khách quan trong quá trình thuê nhà."
Hồ Ngọc Phụng tiến đến trước người Thanh Minh, nhẹ nhàng nhún người một cái, sau đó ngẩng đầu lên giới thiệu.
Giọng nói hiu hiu, chui vào tai Thanh Minh khiến cho tâm trí có một chút thoải mái.
"Rất vui khi được gặp ngươi,... Hồ Ngọc Phụng cô nương. Tại hạ Minh Thanh, đi đằng sau là Minh Yên, Minh Mạn. Lần này đến đây là để thuê nhà, không biết cô nương nói hỗ trợ là sao??"
Thanh Minh cũng từ tốn giới thiệu.
"Hưm hưm, Thanh công tử không cần phải xưng hô xa cách như vậy, cứ gọi th·iếp thân là Phụng Tỷ như những người khác là được!!"
Hồ Ngọc Phụng không hiểu tại sao Thanh Minh lại phải nhắm mắt nói chuyện, nhưng nàng vẫn không vì điều đó mà tỏ ra khó chịu, nhẹ cười, nói.
Vài giây sau đó, Thanh Minh không hề nói gì, nhưng vài giây nữa, hắn mới mỉm cười đáp trả.
"Phụng cô nương, tha thứ cho tại hạ không thể đáp ứng được. Cô nương thấy đấy, hai người vợ của ta vẫn đang đứng đằng sau, ta không thể công khai như thế được!!"
"Vậy có phải, chỉ cần vợ của công tử không ở đây thì công tử có thể xưng hô như vậy đúng không??" Hồ Ngọc Phụng kiều mị, chớp chớp đôi lông mi dài của mình, dụ dỗ Thanh Minh.
Thanh Minh nghe xong, trong lòng liền cười khổ.
Ý của hắn không phải là như vậy, hắn chỉ là không biết làm thế nào để từ chối mà thôi.
"Khụ!! Phụng cô nương, chúng ta hãy trở lại với chuyện chính!! Cô nương nói hỗ trợ là muốn hỗ trợ những gì??" Thanh Minh nhanh chóng đổi chủ đề.
Hồ Ngọc Phụng nghe vậy cũng không đùa giỡn nữa, nàng nói: "Chuyện này có chút chuyên môn, không biết công tử có thể đến một nơi nào đó để nói chuyện không??"
Nghe xong lời nói của Hồ Ngọc Phụng, Thanh Minh thầm nhíu mày.
"Hắn đã phát hiện được chân thân của ta rồi sao??"
Nhưng để thuê nhà thì cần cùng nàng bàn bạc, liệu có thật sự ổn?? Nàng đang có âm mưu gì??
Hồ Ngọc Phụng như đọc hiểu được suy nghĩ của Thanh Minh, nàng khẽ cười bổ xung.
"Công tử không cần lo lắng, chỉ là bàn bạc về chuyện thuê nhà mà thôi."
Hồ Ngọc Phụng đã nói đến nước này rồi, Thanh Minh không đáp ứng không được.
Tại vì tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.
Chỉ cần tỏ ra sợ sệt hay sai lầm một chút thôi, hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng.
Là phúc sẽ không phải họa, mà họa thì không thể tránh khỏi.
Thanh Minh thầm thở dài, xong cũng uyển chuyển nở nụ cười, nói.
"Tất nhiên rồi, mời cô nương dẫn đường!!"
"Thế thì, mời công tử!!" Hồ Ngọc Phụng hí hửng nói, sau đó là dẫn đầu đi trước.
Thanh Minh chậm rãi theo sao.
Vân Yên và Thanh Mạn thì nhìn nhau một cái rồi mới đuổi theo hai người.
Đi lên tám tầng lầu nữa, cả bốn người dừng lại ở tầng 11.
Có vẻ như nơi đây dùng để tiếp khách.
Hồ Ngọc Phụng uyển chuyển đi đến trước một cái ghế rồi ngồi xuống. Trước đó nàng vẫn không quên phân phó cho người hầu mang đến một ấm trà.
Thanh Minh ba người cũng tiến đến vị trí ghế đối diện mà ngồi xuống.
Không ai nói gì, không ai mở lời, đôi bên như đang muốn đợi đối phương phải mở miệng trước.
Qua một hồi lâu, đến khi người hầu đem trà tới và lui xuống, Hồ Ngọc Phụng trước tiên lên tiêngs.
"Không biết công tử muốn nhà có loại hình như thế nào??"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.