Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 132: Cảnh Giác Cao Độ
"Ngươi còn biết nấu ăn sao??" Cao Nguyệt Cát hỏi.
Hắn đại khái biết tại sao An Dật lại phòng bị như vậy rồi.
"Rất mong được chiếu cố!!" Thanh Minh mỉm cười đáp trả.
Cao Nguyệt Cát liên tục nhìn thấy Thanh Minh nhắm mắt để nói chuyện, trong lòng không khỏi tò mò, nhưng là một người phụ nữ trưởng thành, nàng biết làm thế nào để kiềm chế bản thân nên nàng cũng không hỏi, xem như đây là chuyện bình thường,
Cho đến một ngày hắn biết được nguyên do trong đó liền không tránh khỏi trầm trồ, kể từ đó hắn liền trở nên dóc sức hơn bao người khác về mặt tu luyện.
Đến tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 132: Cảnh Giác Cao Độ
Bữa ăn thật sự rất vui vẻ, cho đến khi.
Nhưng như vậy thì đã sao?? Nó không có nghĩa là ngươi đến đây không phải là để giá·m s·át??
"... Thế thì nhờ ngươi, Nguyệt Cát cô nương!!"
Nhưng An Dật lại bỏ lời nói ngoài tai không nghe.
Thanh Minh một nhà ba người cũng thoải mái tham gia.
"Vậy sao... thật hiếm thấy!!"
An Dật năm nay 19 tuổi, là một thiếu niên đang ở độ tuổi phát triển.
Cao Nguyệt Cát muốn níu lại An Dật, muốn trách mắng nhưng về bản chất thì nàng vẫn là con gái, tính tò mò của nàng cũng rất cao, cũng muốn biết tại sao.
"Dật Nhi!! Con đang nói gì vậy??" Cao Nguyệt Cát hốt hoảng, vội tiến tới ngăn chặn miệng của An Dật.
Tuy vậy, An Dật vẫn không hề tin tưởng lời nói của Thanh Minh.
Ai ngờ rằng Minh Tuyết thật sự nghe lời, nó không hề có bất cứ cử động gì mà nằm im bên trong như đang tận hưởng vậy.
Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Cao Nguyệt Cát làm người trung gian giới thiệu đôi bên.
Hắn muốn thông qua ánh mắt để có thể nhìn xem, nhưng Thanh Minh từ đầu tới cuối lại nhắm mắt.
"Rất vui được gặp ngươi, An Dật... công tử??"
Thanh Minh đưa mắt nhìn xem Cao Nguyệt Cát rời đi, âm trầm suy nghĩ.
Một âm thanh non nớt từ phía bên ngoài truyền vào.
Cao Nguyệt Cát nghe vậy cũng không có quá nhiều ý kiến nữa, mỗi người một loại suy nghĩ, một loại xưng hô, đến độ tuổi của nàng rồi thì cũng không quan tầm đến xưng hô nhiều như vậy, miễn không quá mức thì xưng hô thế nào cũng được.
"Được thôi, Nguyệt Cát... cô nương,cô nương có cần giúp gì không??"Thanh Minh tươi cười, nói.
Cao Nguyệt Cát gật đầu, sau đó là vui vẻ về nhà.
Không thể nói, tuy Cao Nguyệt Cát đã có chút lớn tuổi nhưng giọng nói của nàng lại rất dễ nghe và nhẹ nhàng, thanh thoát.
“Để chào mừng khách mới, tối nay chúng ta làm một bữa tiệc nho nhỏ thế nào?? Đồng thời làm quen với nhau luôn!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến đây, mọi thứ trong khu nhà này chỉ còn lại bốn người.
"Mẹ, ngươi cần phải cẩn thận, người này chắc chắn là có vấn đề!!" An Dật híp mắt, phòng bị.
Thanh Minh thấy vậy cũng thầm vui mừng cho hai nữ, hai nàng từ trước tới giờ cũng rất khó để kết bạn, giờ có người để nói chuyện chung lại là điều đáng mừng.
Chắc một phần là do đều là con gái, một phần là do tính cách của Cao Nguyệt Cát nên rất nhanh, ba nữ trở nên cực kỳ thân thiết với nhau.
Trên đường đi, Cao Nguyệt Cát đã nhiệt tình giới thiệu rất nhiều thứ cũng như là thăm hỏi ba người rất nhiều thứ.
An Dật vừa mới trở lại nhà, hắn hôm nay cực kỳ vui vẻ khi đã săn được vài đầu yêu thú và kiếm được một số tiền kha khá nhờ nó.
Dù sao thì công việc này nàng đã khá quen rồi nên không cần người giúp đỡ, hơn nữa, ai lại để người mới tới nấu bao giờ.
Thanh Minh nghe xong câu nói của An Dật, khuôn mặt liền trở nên có chút không được tự nhiên.
An Dật không hề nói gì, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên thái độ đề phòng với Thanh Minh ba người.
Mà phía bên kia, Thanh Minh nghe được lời nói của An Dật cũng lập tức chau mày lại, nhưng sau đó cũng dãn ra, bất đắc dĩ nhún vai.
"Dật Nhi!! Con sao vậy?? Sao lại không lễ phép như vậy??" Cao Nguyệt Cát cảm thấy An Dật không được lễ phép nên lên tiếng nhắc nhở.
Còn bây giờ.
Bỏ qua suy nghĩ đó, Thanh Minh cần thận quan sát xung quanh, khi mà hắn xác định được rằng mọi thứ đều đã an toàn, hắn mới mở vạc áo của mình ra.
“Yên tâm đi, bọn ta chỉ là một nhóm người thuê nhà bình thường thôi, chưa hề nghe đến An gia!!” Thanh Minh bình tĩnh giải thích.
"Không cần đâu, ngươi cứ ở đây bồi dưỡng tình cảm với vợ ngươi đi, đợi khi nào ta nấu xong, ta sẽ qua kêu các ngươi!!" Cao Nguyệt Cát vui vẻ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và có vẻ như Cao Nguyệt Cát vẫn chưa hề nhận ra sự thay đổi của An Dật, nàng mỉm cười, vẫy tay, nhẹ nhàng kêu An Dật đến.
Bỗng một lúc sau, Thanh Minh mỉm cười, chào hỏi.
"Dật Nhi, tới đây, khu nhà của chúng ta có khách!!"
An Dật.
Thanh Minh tất nhiên là biết nên cũng không hề làm chậm trễ quá trình của nàng mà để nàng đi.
Còn Thanh Minh thì âm thầm đánh giá thiếu niên trước mắt, không chỉ hắn mà thiếu niên cũng đang đánh giá Thanh Minh, chỉ có điều là hắn không thể đánh giá Thanh Minh được nhiều vì Thanh Minh khuôn mặt không hề có bất cứ cảm xúc nào.
“Hừ, chiêu trò của các ngươi ta đã nhìn thấu, khi nói chuyện với người khác thì mở to con mắt của ngươi ra!!”
Dù sao thì khoảng thời gian tiếp theo, mọi người sẽ không tránh được gặp gỡ nhau, vậy nên làm quan một chút cũng không sao.
Cao Nguyệt Cát nhỏ nhẹ, từ tốn nói.
Bên trong bỗng lòi ra một cái đầu cáo tuyết trắng.
Cả Vân Yên và Thanh Mạn cũng vậy, giờ đây các nàng lại có ấn tượng không tốt về An Dật.
Tại sao từ đầu không giá·m s·át luôn đi, lại để đến bây giờ thì có phải vô nghĩ quá không??
"Là căn nhà phía Tây!!" Nữ nhân viên trả lời thay Thanh Minh,
Căn nhà thuê này của Thanh Minh bên trong không hề có bất cứ thứ gì, tuy vậy nó vẫn không là gì to tát cả, Thanh Minh cũng từ trong hòm trữ vật lấy ra một đống đồ gia dụng thay thế.
Đó là những gì hắn sẽ nói nếu nghe được.
Đơn giản là căm hận An gia vì đối xử với hai mẹ con bọn hắn như vậy.
Theo ước định trước đó, Cao Nguyệt Cát qua kêu gọi Thanh Minh.
Mặc dù đã được khuyên là không cần dùng đại từ xưng hô, nhưng Thanh Minh không biết phải dùng từ ngữ nào để xưng hô Cao Nguyệt Cát.
Không sai, đây là Minh Tuyết.
Thanh Minh ba người cũng không từ chối mà đi theo.
"Không biết các ngươi sống ở căn nhà nào??"
Có vẻ như nàng rất chào mừng những người đến đây thuê nhà.
Đúng vậy, trừ khi sự tồn tại của An Dật có thể khiến cho An gia gặp nguy hiểm trong tương lai, còn nếu không thì để An Dật sống sót cũng chả mang ý nghĩa gì to lớn.
Vì không biết thành trì bên trong có cho phép nuôi sủng vật hay không, nên Thanh Minh chỉ có thể trước tiên để cho Minh Tuyết trốn trong vạc áo, đồng thời dặn dò nó đừng cử động để tránh bị phát hiện.
Sự nhiệt tình của Cao Nguyệt Cát khiến Thanh Minh không biết đường nào để từ chối.
Ít nhiều thì vẫn phải giữ mối quan hệ ở mức độ trung bình, không nên quá tốt cũng không nên quá tệ, tránh để bị sai lầm.
May là Thanh Minh không thể đọc được suy nghĩ của An Dật, chứ nếu mà được thì hắn lại càng câm lặng.
Vì một tương lai ở chung không cần phải phòng bị địch ta, giải thích là thực sự cần thiết.
Đến khi mọi thứ đâu vào đấy rồi, Cao Nguyệt Cát mới lên tiếng.
Không sai, giá·m s·át để rồi tương lai thấy nguy lại g·iết.
Đồng thời việc có người cùng chung thuê khu nhà thế này rất ít xảy ra, giờ đùng một cái xuất hiện đám người, không nghi ngờ sao được.
Hắn cũng dần ý thức được rằng có gì đó không ổn xảy ra ở đây, nhưng hắn lại không hề biết lý do và mẹ hắn cũng chưa từng nói với hắn lý do.
Hắn âm trầm nói.
"Đây là con ta, tên An Dật!!"
Bình thường thì tu sĩ ai lại bỏ thứ này vào trong túi trữ vật chi cho tốn không gian.
Không g·iết, để giá·m s·át.
"Hắn rất biết nấu, trong nhà đều là hắn nấu đấy!!" Thanh Mạn một bên bế Thôi Tư Phùng, một bên tự hào nói.
Nhưng nàng làm sao mạnh bằng An Dật.
"Đi thôi, để ta đưa các ngươi đến khu nhà của các ngươi!!" là tiền bối, cũng như là người có tình cách hòa đồng, Cao Nguyệt Cát cũng tỏ ra hiếu khách, làm người chỉ dẫn cho ba người.
Nàng bị An Dật đầy ra phía sau lưng, hắn làm ra tư thế bảo vệ.
Quả thật hiếm thấy, ở cái thế giới hơn nhau về sức mạnh, có người lại dành thời gian ra để nấu ăn quả thật hiếm thấy, đã vậy còn là đàn ông nữa, nhưng..
Hai nữ Vân Yên và Thanh Mạn đều lễ phép chào hỏi.
Rồi nàng cũng quay sang chào tạm biệt Thanh Minh, đến đây nhiệm vụ của nàng cũng đã hết, đã đến lúc trở về rồi.
Nhìn thấy trong sân đang đứng ba bốn người cười đùa vui vẻ, thay vì vui vẻ hòa nhập với đám người, thì An Dật lại tỏ ra thiếu tôn trọng, khuôn mặt non nớt trở nên âm trầm, cảnh giác nhìn Thanh Minh ba người.
"Mẹ, ta đã về!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà Cao Nguyệt Cát nhìn xem Thanh Minh từng cái một lấy ra một đống đồ gia dụng liền trợn cả mắt.
5 Năm trước, hắn cùng mẹ được cử đến nơi này, khi đó hắn chỉ mới có 14 tuổi, cứ ngỡ là sẽ đến đây như một lần du lịch, nhưng ai ngờ thời gian qua đi, không có một ai trong gia tộc đến xem hắn.
“Ngươi cảm thấy An gia cử một kẻ yếu như ta đến đây sao?? Với lại… g·iết các ngươi thì ta được lợi ích gì?? Và tại sao phải g·iết các ngươi?? Để các ngươi sống chả phải tốt hơn sao??” Thanh Minh không thể lấy ra bằng chứng để chứng minh mình vô tội, nên hắn chỉ có thể nói ra những lời mang tính thuyết phục cao để khuyên giải An Dật.
"Biết!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ai cử ngươi tới đây?? Là An gia sao??"
"Đây là Minh Thanh, kia là vợ của hắn, Minh Yên và Minh Mạn, đứa trẻ kia là Minh Phùng!!"
Theo đó cánh cửa cũng đột nhiên mở ra, một thiếu niên từ bên ngoài bước vào, người này không ai khác chính là thiếu niên hồi chiều đi ra khỏi cửa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.