Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 140: Hiểu Nhầm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Hiểu Nhầm


Rất nhanh hai người b·ị đ·ánh cho không còn sức chống cự, máu me be bét, không chỗ nào ổn cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

"MINH THANH!!!"

-------------

Cửa chính theo đó cũng bể nát thành từng mảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mẹ, ngươi không sao chứ?? Bọn hắn có làm gì ngươi không??" An Dật lết đến bên người Cao Nguyệt Cát, cẩn thận nhìn 360 độ xung quanh nàng, xem thử nàng có bị gì không.

Với câu trả lời này của Thanh Minh, An Dật không biết nói gì hơn, mỗi người mỗi ý.

"C·hết tiệt!!!"

Những người này, chỉ cần một người thôi cũng đủ để hành hắn ra bã, giờ đây có tận ba người.

"Mẹ ta đâu???"

"Ngươi muốn ta chia tài nguyên cho ngươi??"

An Dật và Cố Chính căm hận nhìn Thanh Minh, mặc cho hắn cười, đều cũng chung một ý nghĩ là g·iết c·hết Thanh Minh.

Thanh Minh búng ngón tay, ngay lập tức xung quanh hắn bỗng xuất hiện thêm vài ba bóng người.

"Ta không sao?? Ngoài b·ị t·hương ngoài da và bị mất một vài thứ thì còn lại vẫn ổn." An Dật cố nén đau đớn từ mọi bộ phận trên cơ thể, nói.

Chỉ bằng Nhất Ngưng tu vi??

Những thứ kinh khủng hơn này hắn cũng đã trải qua, ngại gì những thứ này.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng thì hai nữ không có đây, nói như vậy là Cao Nguyệt Cát ở nhà đang gặp nguy hiểm??

“Ta cần ngươi cho sao?? C·ướp không phải đơn giản hơn sao??”

"Minh Thanh!! Sao ngươi lại tới đây?? Không phải ngươi nói là ngươi không đi sao??" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không, giờ ta đổi ý rồi, ta muốn c·ướp!!"

Kể chuyện cười may ra còn có người cười ủng hộ.

Rầm!!!

Minh Tuyết hốt hoảng, rơi xuống đất, nó chú ý đến Thanh Minh, rồi nhận ra tình hình có chút nguy hại, nó liền đối với An Dật bày tỏ thái độ, nhe nhe hàm răng nanh nhỏ.

Nhưng có vẻ như nàng không hề bị gì cả, An Dật đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"An Dật công tử, Cố Chính công tử!! Lâu rồi không gặp!!" Thanh Minh đứng trên cành cây, mỉm cười, nói.

Cố Chính nghe vậy thì đảo mắt, sau đó lại nói: "Ta đi cùng với ngươi!!"

Thanh Minh vô tư trả lời.

Gừ Gừ!!

Bên trong bỗng truyền tới âm thanh của Cao Nguyệt Cát.

Liếc mắt nhìn xem An Dật đi, Cố Chính thở phào cái nhẹ, rồi tìm một chỗ an toàn, ngồi xuống tĩnh tọa.

"Dật Nhi, con đã về?? Nhưng sao lại đá bể cửa thế kia??"

Nhưng đây không phải là lúc, khi bên cạnh hắn còn ba tên Thủy Linh Khí Cảnh.

Hắn đã không còn đan dược chữa thương, đan dược của hắn đều ở bên trong túi trữ vật và bị Thanh Minh c·ướp đi.

Ba động linh khí của mẹ hắn, hắn vẫn rất quen thuộc.

An Dật nhíu mày, vào thế phòng bị.

Thanh Minh suy nghĩ rồi trả lời một cách dứt khoác, như thể là hắn không sợ hai người trước mắt.

Trong vòng tay Thanh Mạn là Thôi Tư Phùng, trong vòng tay Thanh Minh là Minh Tuyết.

An Dật với thương thế trên người, tất nhiên không phải là đối thủ của Vân Yên.

“Ta có thể cho ngươi, nhưng mà ngươi phải thả mẹ ta ra!!”

Còn Thanh Minh thì nhẹ nhàng bước đến trước người An Dật và Cố Chính, cúi xuống nhặt lên túi trữ vật của cả hai

An Dật ngồi trên đất, lau đi phần máu dính trên mép, ánh mắt căm hờn nhìn Thanh Minh, không thể nói gì.

"Ha ha, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, nhiều như này, đến cả ta còn thèm khát. May cho các ngươi là lần này bọn ta đến c·ướp đấy, nếu mà là người khác thì các ngươi c·hết rồi!!"

Tạch!!.

"Mẹ!!!" An Dật hô to.

"Không sao!! Chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là được, mong sao là đến khi bí cảnh mở ra cơ thể đã hồi phục lại như cũ!!"

Trong phòng mọi thứ vẫn ngăn nắp, nhưng đến khi nhìn đến vị trí của Cao Nguyệt Cát thì hắn lại thấy nơi đó còn có Vân Yên, Thanh Mạn, và Thanh Minh đang ngồi uống trà.

Là một người mẹ, Cao Nguyệt Cát cũng cẩn thận đối với An Dật kiểm tra cơ thể, sau đó nàng từ trong túi lấy ra một viên đan dược chữa thương rồi đút cho An Dật ăn.

Ầm!!!

Nhưng nhìn thấy Thanh Minh, An Dật lần nữa nổi giận, hắn gầm thét rồi bức tốc chạy đến chỗ Thanh Minh cho hắn một đấm.

An Dật nghi ngờ.

Nhưng tiếc là không ai đáp lại.

Hắn lấy ra một viên đan dược rồi nhét vào miệng, nhận thấy thương thế trên cơ thể đã có phần khôi phục, hắn mới lảm nhảm nói.

Tất nhiên An Dật cũng không phải là kẻ dễ bị cảm xúc chi phối.

Hắn đảo mắt nhìn một vòng.

An Dật nghe đươc lời nói của Thanh Minh liền nhìn hắn với ánh mắt không thể tin.

Thanh Minh đang ngồi, không kịp phản ứng.

Ba người bên cạnh gật đầu, sau đó lao lên phía trước, hướng về phía An Dật và Cố Chính.

Thật không hiểu tên trước mắt này lấy đâu ra tự tin đến vậy.

Giờ mẹ hắn đang ở đâu và đang ra sao mới là điều hắn đang lo lắng.

An Dật nghi ngờ hỏi.

Cố Chính vừa nói, xong xiềng xích trong cơ thể cũng bị đứt, tu vi đột phá lên đến Thủy Linh Khí Cảnh - Nhất Phân.

Thoáng chốc, An Dật trở nên nổi giận, quát lớn.

Kể cả bây giờ hắn có lao lên đánh g·iết Thanh Minh đi chăng nữa thì vẫn không thể thay đổi được tình hình là mẹ hắn đã b·ị b·ắt.

"Xin lỗi vì liên lụy đến ngươi!! Hắn là nhắm vào ta."

An Dật cũng tỏ ra khinh thường.

An Dật tức giận, đập mạnh tay xuống đất, hắn cố nén đau đớn, chậm rãi đứng dậy.

Xác định được người trên chỉ có tu vi Nhất Ngưng, giống hệt với Thanh Minh, An Dật mới dám chắc chắn người trên là Thanh Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)

An Dật có chút không tin vào ánh mắt của mình.

"Chuyện gì?? Có chuyện gì?? Sao các ngươi lại đánh nhau??" Cao Nguyệt Cát lo lắng nói, nàng là người không biết gì trong này nhất.

Như này, Cố Chính không thể nói gì hơn nữa. "Nếu vậy thì ngươi hãy cẩn thận!!"

Đúng thật là Thanh Minh đã thề không làm hại Cao Nguyệt Cát, nhưng điều này không có nghĩa là hai nữ kia không làm hại.

An Dật vội tiến vào bên trong.

“C·ướp?? Chỉ một mình ngươi?? Đừng nói c·ướp, sợ rằng một cọng tóc của ta người còn không thể chạm vào.”

Nhưng hắn cũng nhanh chóng đứng dậy, từ từ đi vào bên trong.

"Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng không. Một mình ta là được, hắn nhắm vào gia đình ta."

Thôi Tư Phùng khóc rống lên.

An Dật có thể lần nữa xác nhận là Thanh Minh bên cạnh không có hai nữ, nếu vậy thì người này lấy đâu ra tự tin mà dám nói là c·ướp đồ trong tay hắn??

"Ha ha, hôm nay đến đây thôi, mong lần sau chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác!!"

Đưa thần thức vào bên trong để dò xét.

An Dật kiềm chế nộ khí trong lòng, từng li từng tí nói.

"C·hết tiệt!!" An Dật thầm nói, lần này hắn không thể chủ quan được nữa rồi.

Giờ đây chỉ có thể bàn bạc điều kiện.

Với sự nóng vội của mình, hắn mạnh chân đá nát cửa chính.

Thanh Minh khoái chí cười, không hề che giấu sự tham lam của mình.

Cộng thêm một vài món đồ bên trong và một số lượng nhỏ linh thạch bọn hắn có thì giá trị không ít hơn 3000.

"Tên khốn!! Mẹ ta đâu??"

Hắn cũng đồng ý với lời nói của Cố Chính, nhưng hơn cả chuyện đó.

An Dật không nhiều lời, một cước đạp bay cửa, lao vào bên trong.

Nhìn xem bên trong một đống thứ của lần thu hoạch lần này, tính xêm xêm cũng được 2000 đến 2500 viên hạ phẩm linh thạch, đây là một con số lớn.

Chương 140: Hiểu Nhầm

Cố Chính cũng giật mình xem Thanh Minh, không nói gì.

Hắn cẩn thận dùng thần thức, lướt qua người Thanh Minh.

An Dật nghe thấy giọng nói của mẹ mình, trong lòng bỗng cảm thấy yên tâm, nói như vậy là mẹ hắn vẫn an toàn.

Về đến nhà.

Hắn đứng thẳng người, ngước đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.

Cố Chính tỏ ra không là gì, đối với hắn thì mất mát chừng này chưa đủ khó khăn đối với hắn, dù sao thì hắn cũng từ đáy xã hội đi lên.

Nhưng tiếc là Thanh Minh ở trên cây lại nở một nụ cười khinh thường, mỉa mai nói.

Hắn bị chưởng bay ra ngoài, miệng phun một ngụm máu, thương thế tệ càng thêm tệ.

Không dừng lại bước chân, hắn tiếp tục lao về phía căn nhà của Cao Nguyệt Cát.

Và lời nói của hắn như thêm dầu vào lửa, càng kích phát sự nổi giận bên trong người An Dật.

Thanh Minh ra lệnh cho ba người bên cạnh.

"Ngươi muốn c·hết!??" Vân Yên nổi giận. nàng trực tiếp cho An Dật một chưởng.

Nhưng đằng sau vẫn vọng lại tiếng của An Dật.

Nhưng trên thân bọn hắn đều có Thủy Linh Khí Cảnh ba động.

Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh và phân tích mọi thứ.

Lần này thật sự không dễ ăn chút nào.

An Dật gật đầu.

"Nếu vậy thì thế nào??"

Nói xong, Thanh Minh cùng ba người kia lên đường trở về.

Đến khi hắn nhìn thấy được người nào thì lần nữa giật mình, ánh mắt không thể tin được, trầm giọng nói.

"Ta đổi ý, được không??" Thanh Minh trả lời.

"Mẹ không sao!! Nhưng con bị sao đây?? Sao trên người nhiều v·ết t·hương thế này??"

Người nào người nấy đều đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, không thể nhìn thấy rõ là ai.

"Ừm!!" An Dật gật đầu, sau đó một mạch chạy thẳng về nhà.

Giọng nói của nàng hoàn toàn bình thường nhưng bên trong có chút hốt hoảng do hành động của An Dật mới đây.

Thì phát hiện ở trong căn nhà của Cao Nguyệt Cát đang tồn tại ba bốn người và một người trong đó là mẹ hắn.

Giọng nói này rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc, chỉ mới nghe thấy nó cách đây không lâu mà thôi, làm sao nó lại xuất hiện ở chỗ này.

Hắn sử dụng thần thức, đưa thần thức đi khắp khu nhà để tìm kiếm.

Hai đánh với ba, chênh lệch tu vi là một khoản lớn.

"Cố Chính!! Ngươi thế nào??"

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, không ai trong cái nhà này ngờ đến An Dật lại hành động như này, đến khi phát giác được thì.

"Không nói nhiều nữa, ra tay đi!!"

Nhìn xem trong sân mọi thứ vẫn bình thường, lòng hắn càng âm trầm xuống.

Với câu nói này của Cố Chính, An Dật trong lòng tỏ ra vô cùng cảm động, nhưng suy nghĩ kỹ càng thì...

Cố Chính tặc lưỡi một cái, rồi hắn cũng vào thế.

"Mẹ ngươi?? Mẹ ngươi đâu thì ngươi tự đi mà tìm, có phải mẹ ta đâu mà ta biết??"

Bản thân hắn nhanh chóng bị An Dật đấm cho một đấm dính vào tường, miệng máu tươi chảy xuống.

"Minh Thanh??" (đọc tại Qidian-VP.com)

"C·hết tiệt, đã không thể kiềm chế được nữa rồi!!"

"Nếu không phải không muốn bị bại lộ thì các ngươi đ·ã c·hết rồi!!".

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Hiểu Nhầm