Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 143: Sao Mà Cưỡng Được!!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 143: Sao Mà Cưỡng Được!!


"Đại nạn không c·hết, tất có hậu phúc, may mắn đột phá, nhờ vậy mà thương thế cũng nhanh chóng khôi phục!! Nhưng không nghĩ tới là ngươi lại có thể nhìn ra đấy!!"

Chỉ có thể ra hạ sách. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh Minh chống đỡ cơ thể đứng dậy, lờ đờ nói: “Nguyệt Cát cô nương, tâm ý tại hạ đã nhận, tại hạ cũng đã bỏ qua cho An Dật công tử, giờ tại hạ xin cáo lui.”

Đây là nguyên tắc cơ bản trong bữa ăn xin lỗi ở tu chân giới.

"Không có gì!! Con người ai cũng có lúc sai lầm, biết sai mà biết xin lỗi, biết sửa mới đáng vui mừng. Nhưng có vẻ như cũng nhờ chuyện hôm qua mà An Dật công tử thu hoạch cũng không kém nhỉ??"

Có chút ngọt, nhưng chủ yếu vẫn toàn là mùi rượu, chả ra làm sao, nhưng... vẫn là không thể cưỡng lại được.

Khuôn mặt hắn nhăn nhăn, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại từ đầu, cố gắng nuốt hết rượu trong miệng xuống bụng.

Hắn không chính không tà, hắn làm những thứ mà hắn cho là đúng, và chuyện sắp xảy ra là sai.

Thanh Minh muốn về nhà, với tình trạng như này, hắn không thể ở lại đây thêm được nữa.

"Hửm??" Cao Nguyệt Cát mơ mơ màng màng, vẫn không hiểu Thanh Minh đang nói gì.

Một lần nữa cảnh giác xung quanh.

Minh Thanh thở dài, tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy rồi thì ta không có gì để nói nữa, ăn thôi.”

Thanh Minh câm lặng, chẳng biết nói gì thêm.

Thành ra… say càng thêm say…

Nàng chậm rãi ngồi dậy, ngực trước phập phồng thở dóc, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly chảy nước như vẫn còn muốn hướng tới, đôi môi ướt át còn dính chút nước bọt nhẹ chu chu ra đằng trước.

Chỉnh đốn dàng ngồi của Cao Nguyệt Cát sao cho nó hợp lý xong, Thanh Minh mới rón rén bước ra khỏi cửa.

Hắn mới cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi nhỏ bóng của nàng.

“Rượu chát vậy??? Đã vậy còn mạnh nữa?? Nhanh chóng sử dụng tu vi để giải say nào!!” Thanh Minh thầm nói.

Khuôn mặt của Cao Nguyệt Cát giờ đã hoàn toàn đỏ ửng, đôi mắt lờ đờ nhưng lại không kém phần mê ly, long lanh như chảy nước. Đôi môi nhỏ bóng xinh đẹp, đôi gò má đỏ đi kèm theo đôi sóng cằm cân đối, hợp làm sao. Hương vị của phụ nữ trưởng thành càng toát ra ngây ngút.

Nàng lảo đảo đi đến bên phòng tắm.

Cái gọi là sớm nở sớm tàn, chả ai muốn cả, nở trễ một chút, rồi tàn trễ một chút, nó sẽ khiến nhiều người chú ý hơn.

“Nguyệt—- Cát cô nương… rượu này có giải được không??”

Tất nhiên, ngoại truyện là ngoại truyện, không dài, không đại biểu cho một chương chính thức trong ngày và nó hoàn toàn miễn phí.

Nhưng rượu mới vào trong miệng, thì một cỗ mùi vị khó chịu xông lên tới mũi.

Vào trong nhà, Thanh Minh liền nhảy lên trên giường, ngủ như c·hết rồi.

Và đây không giống kế hoạch của hắn chút nào.

Minh Thanh cũng cầm lên ly rượu của mình, uống đáp trả.

Minh Thanh thoáng chốc không nói gì, nhưng sau đó cũng gật đầu đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng di chuyển đôi tay thanh thoát của mình, đưa nó lên trước môi rồi nhẹ nhàng quét qua.

“Chờ đã!! Ta đây có chút rượu, ngươi có biết uống rượu không??” Trong một bữa ăn, không thể thiếu đi rượu.

Ban đầu chỉ muốn lợi dụng bữa ăn xin lỗi để kiếm chút điểm vận và làm nhiệm vụ mà thôi, ai ngờ bình rượu 200ml, mới làm một ly của nó thôi lại có uy lực thế này??

Thanh Minh cố gắng sử dụng lực lượng để giải say, nhưng không hiểu sao lực lượng vừa mới tiếp xúc đến hơi rượu, lại bị hơi rượu chuyển hoá nó, biến nó thành hơi rượu.

Chương 143: Sao Mà Cưỡng Được!!

Cao Nguyệt Cát cũng không để ý đến, một bên để ly xuống, một bên nghe được Minh Thanh khen là rượu ngon liền vui vẻ nói.

Rượu để càng lâu thì càng ngon, nhưng đồng thời nồng độ cồn bên trong nó càng ngày càng cao. Đây là quy tắc cơ bản trong việc ủ rượu.

Rồi tự cầm ly của mình lên, đối diện với Minh Thanh, nói: “Ly rượu này, ta tự phạt bản thân vì không biết dạy dỗ Dật Nhi, đồng thời thay nó xin lỗi ngươi.”

Vừa vào trong nhà, đã bắt gặp Thanh Minh đang ở phía trước sân luyện kiếm.

"Chuyện hôm qua... xin lỗi!! Là ta có chút xúc động, không kiềm chế được bản thân, nên..."

"Chào buổi sáng!!"An Dật đáp trả.

Cẩn thận nhìn khuôn mặt của nàng, rồi lại đưa đôi tay của mình xuống, nắm lấy cái cằm, nâng khuôn mặt của nàng lên.

“Đây là Vong Thật Tửu, một loại rượu được sản xuất cách đây rất lâu, trong lúc ta còn làm tán tu thì vô tình mua được loại rượu này.”

Tuy biết chuyện này là sai kế hoạch nhưng... hắn vẫn là một thằng đàn ông không thể chống lại được cám dỗ, bản tính vô sỉ vẫn ăn vào trong máu...

"An Dật công tử, chào buổi sáng!!"

Tiếng nước xối xiếc kèm theo âm thanh ngâm nga hiêu vãng vang vọng khắp phòng tắm.

Chỉ là một bình rượu cỡ nhỏ, bên trong không nhiều quá 200ml, nhưng như này đã đủ, cũng không phải có ý định không say không về.

Hiện tại ta đang nghĩ đến việc là có nên chèn thêm ngoại truyện viết về cảm nhận của các nhân vật phụ vào hay không.

Thanh Minh không sợ bản thân uống say rồi làm sai, hắn là sợ Cao Nguyệt Cát uống say làm sai.

Mọi chuyện càng ngày đi càng xa so với kế hoạch của mình.

Nhưng nàng cũng không phải thuộc dạng ăn chay, từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, rồi lại đến việc nàng không hề b·ị đ·ánh ngất hoàn toàn thì... đại khái có thể hiểu.

Mặc dù trên lý thuyết là hắn muốn lợi dụng Cao Nguyệt Cát nhưng hắn cũng không phải không biết điểm dừng, biết lúc nào nên lợi dụng lúc nào không. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sáng hôm sau.

"Nguyệt Cát cô nương... thất lễ!!" Thanh Minh nhẹ nói.

Thật không biết phải diễn ta cảm xúc này thế nào… bất lực chăng??

Cho đến khi hắn nhìn thấy An Dật vậy mà đột phá đến Thủy Linh Nhất Phân liền không khỏi giật mình.

Mà ở bên cạnh, Minh Thanh cũng như vậy, khuôn mặt hắn cũng đỏ lên, mồ hôi mồ kê từ đầu chảy xuống.

Thanh Minh cũng trông thấy An Dật, hắn đơn giản chỉ là mỉm cười chào hỏi.

Nếu các ngươi thấy hợp thì vui lòng để lại bình luận bên dưới để ta còn biết mà phát triển.

Cao Nguyệt Cát lờ đờ, cười như không cười, nói.

An Dật trở về.

Minh Thanh nói, nhưng đi cùng với giọng điệu hiện tại thì không hợp chút nào.

Phải nói, bây giờ Cao Nguyệt Cát trông rất xinh đẹp, nàng như một đoá hoa mai nở muộn, tuy không thể đồng trang lứa nhưng nàng có thể tồn tại lâu nhất.

Thanh Minh cũng cảm thấy bản thân mình may mắn, may mắn nhờ có Nội Tâm Kiên Định nên hắn hiện tại mới không đánh mất lý trí.

An Dật nghe được lời nói của Thanh Minh, cũng ngại ngùng gãi đầu.

“Giải?? Không biết, nhưng chắc chỉ cần dùng tu vi là giải được thôi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ta uống nó.”

--------------

Nhưng chân trước vừa ra khỏi cửa thì chân sau lại không di chuyển.

Khi mà Thanh Minh cảm giác bản thân sắp không chịu nổi nữa, hắn mới vội thả Cao Nguyệt Cát ra, một đường lảo đảo trở về.

Tư thế này cứ thế tiếp diễn trong vòng một phút.

“Vong là quên, Thật là thực tại, quên đi thực tại, đó là tên cũng là khả năng của loại rượu này… hức…”

Thanh Minh dựa vào lý trí còn sót lại, ra tay đánh ngất Cao Nguyệt Cát.

Thanh Minh nói xong, quay người 180 độ, quay nhanh quá xem ngã ngửa nhưng may sao không ngã, một đường thẳng ra ngoài.

Chỉ là… tình hình như thế này cứ tiếp tục kéo dài thì chính bản thân hắn có lẽ cũng phải chịu thua.

Hắn vẫn còn ngại ngùng khi phải đối mặt với Thanh Minh nhưng xét thấy không ai ở gần, hắn mới lên tiếng..

Hắn thì đơn giản rồi, giờ hắn chỉ muốn làm một giấc ngủ cho đến sáng mà thôi, nhưng cái gọi là rượu bia vào làm lu mờ lý trí, đây là nói đến đám người tu luyện ở Vĩnh Hằng Đại Lục này, chả biết bọn hắn uống say rồi có đè đầu hắn ra trong lúc hắn đang ngủ không... Nhưng nói chung tốt nhất vẫn nên cẩn thận.

Cứ ngỡ đâu, rượu này không khác gì rượu bình thường, uống vài ba ly chắc sẽ không sao, ai ngờ mới uống ly đầu thôi mà đầu óc quay cuồng rồi.

Nàng cẩn thận rót cho mỗi người một ly.

Dấu hiệu của phê pha xuất hiện rồi.

Nói xong, nàng làm một hơi uống sạch.

-------------

Chào tất cả mọi người đang theo dõi Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống.

Hắn đây là lần đầu uống rượu, rượu này vào trong bụng, ngay lập tức thiêu đốt những nơi nó đi qua, khiến cho cơ thể càng ngày càng nóng.

Tuy vậy kế hoạch hắn đã bày ra trong tương lai vẫn sẽ như bình thường tiến hành, đột phá một hai cảnh giới đã không phải là vấn đề đối với hắn.

Cao Nguyệt Cát vừa uống một ly thôi, khuôn mặt ngay tức khắc trở nên đỏ hồng, đã vậy còn nấc rượu.

Bỗng dưng, đằng sau ót của nàng bỗng như có thứ gì đó đập trúng, cảm giác đau đớn, tầm nhìn trở nên tối sầm, ngất ngay tại chỗ.

Tuy mang tính chất ngắm nhìn nhưng cũng thật khó để cưỡng lại gương mặt xinh đẹp này.

Nàng bước chân vào bên trong thùng nước tắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà giờ thì hay rồi, người trước mắt lại không biết, còn dám lấy nó ra vào dịp này để uống, đã vậy còn lần đầu uống nó nữa!!

Thanh Minh phát giác, quay đầu lại nhìn.

Cao Nguyệt Cát đang nằm trên bàn bỗng nhiên mở mắt.

Thanh Minh từ tốn đáp trả.

“Thế này thì bảo sao An Gia không bắt không được??”

Men rượu cũng theo đó mà bốc lên, truyền lên đến hải não, khiến cho đầu óc hắn trở nên không được tỉnh táo, Tâm Nhãn cùng dần trở nên lờ đờ.

"Chỉ còn chút nữa thôi mà..." Cao Nguyệt Cát uốn éo nói.

Thấy vậy, Cao Nguyệt Cát cũng nhanh chóng lấy ra một bình rượu cỡ nhỏ đặt lên bàn.

"Phù!! May sao là hắn đang say, không kịp vận dụng tu vi, nếu không thì chưa chắc đã đánh ngầt được hắn."

Vào bên trong, từng chiếc áo, từng miếng vải tựa như thác nước rơi xuống đất, để lộ cơ thể trắng hồng và mịn màng.

Suy nghĩ một hồi, Thanh Minh ngó Đông ngó Tây, ngó tứ phía, phát hiện xung quanh không có ai, hắn mới tiến trở lại chỗ Cao Nguyệt Cát.

Hắn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang ngủ của Cao Nguyệt Cát khiến lòng hắn không khỏi rạo rực.

Chả biết ai mới là gà, ai mới là thóc, ai lợi dụng ai.

“Rượu—- rượu ngon!!”

Cũng không biết bản chất của nàng là như vậy hay là do rượu nên mới biến thành như vậy, nhưng không thể không phủ nhận rằng nàng hiện tại rất xinh đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng vừa mới bước được ba bước, thì cánh tay của hắn bị Cao Nguyệt Cát giữ lại.

Mà sau khi Thanh Minh rời khỏi nhà của Cao Nguyệt Cát.

Thanh Minh miệng đắng lưỡi khô, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng không phát ra tiếng, nhưng miệng lại quá khô không có nước bọt để nuốt.

Cao Nguyệt Cát lảo đảo đứng dậy, mặc kệ trên bàn thức ăn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 143: Sao Mà Cưỡng Được!!