Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 142: Mô Típ Quen Thuộc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Mô Típ Quen Thuộc


"Nguyệt Cát cô nương!!" Thanh Minh khẽ chào hỏi.

Cốc!! Cốc!! Cốc!!

"Dật Nhi, mau chóng hấp thu linh khí đột phá đi!!"

"Dật Nhi??"

Lão già nói xong liền biến mất, thay vào đó, vị trí mà hắn từng đứng lại xuất hiện ba cuốn kỹ năng.

Rất nhanh Thanh Minh cũng tới, nhưng...

Một giọng nói âm trầm, đầy t·ang t·hương bỗng nhiên xuất hiện, vang vọng trong đầu An Dật.

"Sư phụ!! Không biết ngài có kỹ năng nào có thể truyền cho ta không??" An Dật tỏ ra chờ mong, hỏi.

Là một lão già, với khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, ánh mắt vô thần như đã nhìn thấy đủ sự đời, tuy vậy có một chút khác biệt là tóc và râu của hắn đều đen thui, không phù hợp với khuôn mặt chút nào.

Lão tự nhận định rằng bản thân lão là một tu sĩ với tu vi vượt trội, do bị kẻ địch hãm hại, nhục thân bị hủy, chỉ còn có thể dựa vào một mảnh tàn hồn còn sót lại này để chạy trốn.

Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa và tiếng kêu gọi của Cao Nguyệt Cát.

"Ừm!!"

Sau đột phá, thì đây đã trở thành lúc để vui mừng.

Hắn quả thật đang rất bận, ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, và hắn không muốn tình trạng này tiếp tục diễn ra, ít nhất thì hắn muốn không bị tơi bời như trước đó, vậy nên hắn muốn nhanh chóng luyện ba kỹ năng này.

Ngại!!

Lão già tồn tại ở dạng linh hồn, không có thực thể, mờ ảo, có thể nhìn xuyên qua được lão.

"Ừm!! Ngươi là Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử, nếu tiếp tục tu luyện công pháp ta đưa, rất nhanh ngươi sẽ trở thành một cường giả như ta!!"

Hắn thử lần nữa nhắm mắt lại để cảm nhận.

"Nguyệt Cát cô nương, thành thật thì không cần phải làm như vậy đâu, An Dật công tử khi đó cũng chỉ là hiểu nhầm mà thôi."

Cao Nguyệt Cát nghe vậy liền cũng chỉ có thể thở dài.

Chương 142: Mô Típ Quen Thuộc

"Sao mẹ??"

Con sai tại mẹ.

Đang ngồi tu luyện, An Dật bỗng nhiên nhíu mày, hắn cảm giác được bên trong cơ thể, bình cảnh đang có dấu hiệu giảm suy giảm, lực lượng bên trong đang rục rịch, dấu hiệu đột phá đang ở trước mắt..

"Sư phụ!!"

Thanh Minh khi đó đã đồng ý.

Đến với Cao Nguyệt Cát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng chỉ chỉ cái ghế phía đối diện.

Đó là lý do chính, còn lý do phụ thì là...

Khi này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh An Dật.

"Mẹ, để khi khác đi!! Ta giờ đang bận rồi, để khi khác đi!!"

An Dật trên mặt chờ mong nhanh chóng biến mất.

Sau khi nàng tiến đến nhà của Thanh Minh và mời hắn đến ăn một bữa xin lỗi.

An Dật giật mình, nhưng hắn cũng ngay lập tức nhận ra giọng nói này, đây là giọng nói của sư phụ hắn.

Tuy vậy... không thể phủ định việc hắn có thể xuất hồn và duy trì được như hiện tại là nhờ tu vi của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh Minh từ ngoài cửa bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt đã trở lại như cũ, vẫn là nụ cười mỉm như có như không.

An Dật cũng phát giác được, nhanh chóng nương theo công pháp mà sư phụ hắn đưa trước đó để tu luyện.

An Dật nhặt lên ba cuốn kỹ năng rồi đọc qua một lượt.

"Không biết Cố Chính thế nào..."

Nhưng nói chung vẫn nên cẩn thận.

Trên đường chạy trốn thì vô tình phát hiện ra An Dật là hậu thiên khí vận chi tử, nên lão quyết định nương nhờ An Dật để hắn tương lai có thể giúp lão tái tạo nhục thân.

Hai năm trước.

Và nếu không sai, thì lão cũng là người đã thay đổi nhân sinh của An Dật.

Trên thân lão không hề có bất cứ ba động tu vi nào, chả giống một cường giả tý nào.

----

Lần này thật sự hắn không có cảm nhận sai, kinh mạch đã có phần được mở rộng ra, lượng linh khí có thể hấp thu vào được tăng một cách đáng kể.

An Dật tu vi tuy yếu, nhưng hắn không phải cô lậu quả văn, trong thời gian mà sư phụ hắn lâm vào ngủ say, hắn đã tìm tòi rất nhiều ghi chép khả năng của những cường giả, tuy không có bất cứ ghi chép gì về khí vận chỉ tử nhưng lại có một số thứ và một trong số đó có đoạt xá.

Khác với hắn, thì Cố Chính có lẽ là người sẽ mất nhiều hơn là nhận, hắn đoán vậy.

Sau khi trao cho An Dật công pháp, dạy cho hắn vài thứ và nói rõ ngọn nguồn, lý do tại sao An Dật lại xảy ra hiện tượng này rồi lão mới lâm vào trạng thái ngủ say.

Như lời của lão giả thì cũng đã hai năm từ lần cuối mà hắn xuất hiện.

Thanh Minh hiểu chuyện, nhưng làm như không hiểu, hắn lại lựa chọn cái ghế bên cạnh Cao Nguyệt Cát rồi ngồi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nghĩ đến những gì mà Thanh Minh nói cách đây không lâu, An Dật lòng có chút bận tâm...

"Mẹ muốn làm một bữa tối, mời thêm Thanh Minh tới để bày tỏ lời xin lỗi, con cũng tham gia đi!!"

G·i·ế·t c·hết và đoạt xá có sự khác nhau rất là lớn nên không thể lường trước được việc lão già này khi khôi phục được một phần lực lượng có đoạt xá hắn hay không?

"Chuyện gì thế này??" An Dật tự hỏi.

Tuy lão già này có ơn với An Dật, nhưng An Dật sau khi biết bản thân là Hậu Thiên Khí Vận chỉ tử thì hắn cũng trở nên cảnh giác đối với lão già.

Nhưng hắn cũng có thể nhanh chắc chắn lại, có thể là một người nào đó khác biết Thanh Minh nên mới làm vậy chứ không phải... Cố Chính!!

"Không tệ, không tệ, mới hai năm thôi mà ngươi đã tu luyện công pháp ta đưa đến tầng thứ tư và đạt Thủy Linh Nhất Phân, điều này chứng tỏ tư chất và ngộ tính của ngươi không hề tồi, ta không hề sai khi lựa chọn ngươi!!"

Cao Nguyệt Cát nghe xong thì vội nói: "Thanh Minh, ngươi đã tới!! Mời ngồi!!"

Tuy chuyện này có chút quái lạ nhưng suy cho cùng thì người b·ị t·hương khi đó cũng chỉ có mỗi Thanh Minh nên một mình hắn đến cũng là chuyện bình thường, chỉ cần ăn một bữa cơm xin lỗi là xong.

Nàng bây giờ chỉ là một người mẹ, không còn là một tán tu nữa.

Đến chiều tối, một đống món ăn đã được dọn lên trên bàn, giờ chỉ cần đợi người tới nữa là xong.

Tính cách của An Dật, nàng hiểu, tuy vậy... là một người mẹ, nàng có nghĩa vụ phải thay An Dật xin lỗi.

Theo lời lão nói thì Khí Vận Chi Tử rất khó c·hết, nhưng không phải không c·hết, và không nhất thiết phải là c·hết, với tàn hồn như lão thì hợp lý nhất đó là đoạt xá và chiếm lấy thân xác này, tận dụng khí vận của hắn để sống sót.

An Dật tuy còn nhỏ tuổi nhưng hắn đã nhận thức được khó khăn trong đó.

An Dật phát hiện Cao Nguyệt Cát đã đi, hắn mới rời khỏi phòng của mình, ra khỏi nhà, tiến về phía ngoài thành, nhưng không phải là phía ngoài yêu tộc mà phía ngoài nhân tộc.

Theo đó, công pháp mà sư phụ hắn đưa, hắn cũng hoàn thành được tầng thứ ba của nó.

An Dật dừng lại bước chân, hỏi,

Nếu đã ở chung rồi, tiện lợi thì hòa giải luôn.

"Ừm, chắc là vậy, chắc là...vậy..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sư phụ tỉnh lại, khiến cho An Dật quá dỗi vui mừng nên quên luôn hắn đang sắp đột phá, nhưng... (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng vui mừng, nhanh chóng trở về nhà, bắt đầu công cuộc vào bếp.

"Sư phụ?? Ngài đã tỉnh??"

"Đừng hỏi!! Nhanh chóng đột phá đi, vận dụng công pháp ta đưa cho ngươi để đột phá!!"

Chỉ là...

Thoái đời không dễ sống.

Thế giới này toàn người gạt người, trộm c·ướp hoành hành không thiếu. Đừng cho là hắn vẫn còn cái mác An Gia nên không ai dám động hắn, đụng mạnh luôn là khác, giống như sáng hôm nay.

"Kỹ năng?? Có!! Ở đây có ba cuốn Trung Kỹ, lần lượt là công kích, phòng ngự và thân pháp. Ngươi xem đó rồi học đi. Mặc dù ta đã khôi phục được một chút nhưng không thể kéo dài được lâu nên tiếp sau đó ta lại lần nữa chớp mắt, một tuần sau bí cảnh ta sẽ tỉnh dậy và theo ngươi vào trong, vậy nhá!!"

Tất nhiên, để cho An Dật có thể mau chóng trưởng thành thì không thể thiếu sự hỗ trợ của lão, đặc biệt là công pháp mà lão đã trao cho An Dật.

Tàn hồn khi đó của lão rất yếu kém, chỉ cần một cái bóp tay cũng để lão hồn phi phách tán.

Bên ngoài lại lần nữa truyền tới lời nói của Cao Nguyệt Cát.

Hành động của Thanh Minh khiến Cao Nguyệt Cát phải giật mình, nàng vội tránh né sang một bên.

Sư phụ của An Dật như không muốn vì bản thân mình mà làm chậm trễ quá trình đột phá của An Dật, lão vội hối thúc An Dật.

Suy cho cùng thì cả hai tồn tại đều vì muốn lợi dụng lẫn nhau mà thôi, mỗi người đều có một mục đích riêng của minh, không cần phải vì một vài bố thí mà mang ơn nhau.

Nhiều hơn một người bạn, hơn là một kẻ thù, đạo lý này nàng hiểu.

Thanh Minh thấy vậy cũng không ý kiến gì khác, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, rồi mới mở miệng bắt đầu câu chuyện.

Cao Nguyệt Cát di chuyển, nàng lần này muốn qua mời gia đình Thanh Minh.

Nghe xong, An Dật suy nghĩ, rồi lại lên tiếng trả lời.

Đến với câu mở đầu này, Cao Nguyệt Cát cũng trở nên nghiêm túc, nàng chưng ra khuôn mặt bất đắc dĩ, nói: "Tuy là vậy nhưng sai là sai, xin lỗi vẫn cần thiết!!"

Hắn muốn ra bên ngoài sân để học nhưng...

Trong lúc mà An Dật còn đang chật vật với cuộc sống mới và phải dựa vào tu vi nhỏ yếu của mình để đi săn và tìm tài nguyên tu luyện thì ngay lúc khó khăn đó lão già này đã xuất hiện.

Xác nhận mọi thứ bên trong không có điểm khả nghi hắn mới dám học.

Mà... những món đồ đó cũng không có gì đáng quý, phần lớn chỉ là tài nguyên có thể trợ giúp hắn tu luyện mà thôi, chứ không có tác dụng thực chiến nên có mang theo cũng không giúp ích được gì, để ở nhà vẫn an toàn nhất, lỡ có b·ị c·ướp thì cũng chỉ là những thu hoạch của hắn trong ngày hôm nay mà thôi.

Trước tiên trong lòng hắn cứ giữ lấy một niềm tin như vậy, rồi chuyên tâm vào tu luyện!!

Chỉ có một mình hắn xuất hiện, không hề có bóng dáng của Minh Yên và Minh Mạn.

Vì vậy, An Dật rất cẩn thận, hắn sẽ không đem tất cả những món đồ mà hắn có trên người, trừ khi hắn thực sự đủ mạnh để có thể bảo toàn nó, còn không hắn sẽ cất nó ở nhà.

Rất nhanh, An Dật cũng đột phá đến Thủy Linh Khí Cảnh- Nhất Phân.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Mô Típ Quen Thuộc