Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 165: Tham Lam
Thứ nhất là vì ngăn cản người này ă·n t·rộm Thiên Tâm Quả. Thứ hai là muốn tìm một cái xác để nhập vào, cử động.
"Ai??" Cố Chính nổi giận, hô to.
Hắn nhanh chân lao đến, muốn bắt lấy Thiên Hồn Cây rồi một đường chạy thẳng ra khỏi đây, nhưng...
Ngay khoảnh khắc hắn sắp chạm tay vào Thiên Hồn Cây thì đã có một bàn tay khác sớm hơn chạm vào.
Bị người ngăn cản, Bình Ân bỗng trở nên nổi giận, t·ấn c·ông Vân Yên.
An Dật khi nhìn thấy Chân Nguyên Thân cũng bất ngờ.
Tiếng ăn mừng cũng ngay lập tức dừng lại, tất cả mọi người lần nữa trở nên cảnh giác nhìn về linh hồn đó.
Tuy vậy, với hình dáng của người lạ mặt này, chỉ có nhóm của An Dật biết được là ai.
“Đây rồi, Thiên Hồn Quả!! Không những vậy còn có 4 quả, ngon!!” Bình Ân nhìn xem cây trích xuất ra trái nói.
Yêu vật giữ bảo, đây là cơ bản, tất cả mọi người đều biết, nhưng có một vài trường hợp nhìn thấy bảo liền khiến cho lòng tham trong con người nổi lên, lu mờ lý trí, dẫn đến sự thiếu cảnh giác.
Thanh Mạn tay chỉ An Dật, vô tư, nói.
An Dật không biết, nhưng hắn biết người này sẽ không bao giờ chịu thiệt.
Tu vi thân xác không hề mạnh, nên Cố Chính đơn thuần chỉ b·ị đ·ánh lui về phía sau, v·a c·hạm vào thân cây, rồi ngã xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lập tức, các động tác của Bình Ân giống như bị bấm nút dừng lại mà đứng im một chỗ, không hề có bất cứ chuyển động nào.
Thanh Mạn và Vân Yên chỉ chịu tổn thương một chút, không đến nổi rên đau như bốn người kia.
Ngay khi Cố Chính muốn truy đuổi thì khi này, Bình Ân khẽ động.
"Cái gì??!!"
Áp chế linh hồn lên bảy người còn lại ngay lập tức biến mất.
Chương 165: Tham Lam
Bằng vào thực lực hiện tại của ta, thì làm sao có người có thể không một tiếng động, hay ba động xuất hiện xung quanh ta mà ta không biết được??
“Nếu như cầy cả cây đem về trồng thì chẳng phải lượng thu nhập sẽ trở nên nhiều hơn sao??” Tham lam sẽ một ngày một tăng nếu như nếm được trái ngọt và muốn nếm tiếp.
Nó nhanh chóng xóa đi thần trí của Bình n rồi xâm nhập vào, điều khiển thân thể này.
Là sự mê hoặc, cũng là cái bẫy.
Và Bình Ân cũng như vậy.
Kể từ khi linh hồn màu tím kia phát hiện có người đang muốn ă·n c·ắp Thiên Hồn Quả liền một đường phi trở về.
Bọn hắn chỉ biết được rằng có một người nào đó lạ mặt lao ra và Đình Ân cũng đuổi theo người đó.
Linh hồn kỳ lạ kia đưa ra áp chế, rồi nó đi xung quanh, vị trí những xác c·hết trước đó như đang muốn tìm cho mình một cơ thể phù hợp.
Dù sao người còn lại chỉ có tu vi Nhất Phân.
Tống Minh vẫn chưa ra tay mà cẩn thận quan sát đối phương.
Bình Ân (Ám Linh Tộc) nổi giận, nó ngay lập tức quay đầu, tăng tốc, mục tiêu của nó là người đã lấy đi Thiên Hồn Cây.
Không có gì to tác cả.
Với thể xác Nhị Phân, linh hồn Nhất Linh, đây không phải là một tổ hợp tốt, nhưng đây đã là phương án tốt nhất.
"C·hết tiệt!!"
Đồng thời, cũng ngay lúc đó, một cái bóng tím lướt qua người hắn, nhập vào bên trong người Bình Ân.
Đồng thời, giữa linh hồn và linh hồn sẽ sinh ta áp chế, đó là một loại kỹ năng mặc định, bất cứ ai đạt được Tụ Hồn Cảnh đều có thể sử dụng.
Lạc Dao, Tuyết Liên, Vũ Khánh, Tống Minh linh hồn như muốn bị nén nổ.
Mọi người thấy vậy, ngoại trừ An Dật và hai nữ ra thì còn lại mọi người liền cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng ngay khoảnh khắc đáng ăn mừng đó.
Vì là đoạt xá, nên bắt buộc hắn phải tu luyện lại từ đầu, vậy nên, đối với Thiên Hồn Quả, nó có tác dụng rất lớn đối với hắn ở cảnh giới Tụ Hồn Cảnh, nên nổi giận là điều phải.
"Làm sao hắn lại xuất hiện ở đây??"
Dựa vào cảm giác?? Trừ khi hắn dựa vào thần thức để dò xét xung quanh thì còn có thể phát hiện được Chân Nguyên Thân, còn không thì đừng mơ.
Hắn nhận ra bản thân có chút quá khích nên đã nói ra những thứ không nên nói.
Tống Minh thấy vậy thì thầm cười, chờ mong có thể nhận được Thiên Hồn Quả.
Áp chế linh hồn khiến cho những người có cường độ linh hồn yếu hơn bị đè nén.
Tống Minh nhanh chóng lấy lại được tinh thần, hô lên: “không ổn!! Nó đang trở lại bên kia!! Nhanh cản nó lại!!”
Cố Chính biết bản thân không thể tránh né, nên đã phòng bị bằng cách đón đỡ.
Hắn lao lên phía trước nhưng đi cũng hắn chỉ có mỗi Vũ Khánh, năm người còn lại thì chỉ đứng đó nhìn.
"Chỉ có thể tự bạo sao??"
Tống Minh phát giác được, hắn dừng lại bước chân, gấp gáp hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?? Còn không nhanh lao lên ngăn cản??”
“Bằng cách nào?? Chẳng phải còn các ngươi sao??” Tống Minh nói đến một lúc thì ngập ngừng không nói nữa.
Một lúc sau, Phệ Hồn Lang cũng bị mài c·hết, xác của nó bị phân thành nhiều mảnh, rơi rãi rác trên đất.
Linh hồn áp chế.
“Dật huynh đệ!!” Tống Minh lớn tiếng nói.
Cố Chính khẽ cười, sau đó nhảy lùi về sau một thước.
Trong khi nhẫn trữ vật khi thu hồi vật phẩm, vẫn để lại một chút dấu vết.
Tốc độ này thu hồi này, mặc dù là cường giả đoạt xá, thì đây cũng là lần đầu tiên Cố Chính nhìn thấy.
Đôi mắt của hắn chỉ còn một màu tím, miệng răng nanh mọc dài, phát hiện Thiên Hồn Quả đã mất, nó nổi giận đùng đùng, hướng về phía Cố Chính, t·ấn c·ông.
“Đầu ta… đau quá!!”
Mà An Dật cảm thấy lo lắng, mặc dù Thái Vinh đã nói không sao nhưng suy cho cùng thì biến số vẫn quá nhiều.
"Cái gì?? Còn có ai??" Cố Chính mắt trợn tròn, không thể tin được. (đọc tại Qidian-VP.com)
An Dật thì có sự bảo hộ của Thái Vinh nên hoàn toàn không sao.
“Tại sao?? Hắn cũng đâu phải bạn ta, là bạn của hắn!! Đến cả hắn còn không cảm thấy lo lắng thì tại sao ta phải lo lắng cho một người không phải bạn mình??”
“Ngăn cản?? Ngươi có chắc bản thân ngươi có thể ngăn cản được nó sao?? Một đòn công kích của nó ngươi còn không đỡ được thì ngươi tính ngăn cản nó bằng cách nào??” Thanh Mạn nhếch miệng, khinh thường, nói
Hắn quả thật cũng rất muốn Thiên Hồn Quả, nhưng Thiên Hồn Quả loại trái này đâu dễ lấy như vậy??
Mà lúc này, bên trong cây cổ thụ.
Thời cơ đến với Thanh Minh, hắn muốn tiếp tục chạy, nhưng lại bị bao vây bởi những người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù đã trải qua sự đời nhưng gặp một linh hồn có ngoại hình kỳ lạ như này, Tống Minh cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Tốc độ nhanh chóng, nó lập tức lướt qua người Cố Chính, nhưng nó cũng không để cho Cố Chính thoải mái như vậy.
"Hắn đ·ã c·hết rồi, bị Ám Linh Tộc xóa đi linh hồn rồi!!" Thái Vinh bỗng lên tiếng trả lời câu hỏi của An Dật.
Những cảnh giới trước đó, nhắm vào việc cường hoá cơ thể thì cảnh giới Tụ Hồn Cảnh nhắm vào việc cường hóa linh hồn.
An Dật nhún vai.
“Ngươi cũng thông minh lắm, biết lợi dụng bọn ta luôn nhỉ?? Nếu như ngươi muốn Thiên Hồn Quả như vậy thì tự đi mà lấy, đừng chờ mong việc bọn ta sẽ giúp ngươi! Bọn ta cũng không phải thánh mẫu!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Các ngươi không lo lắng cho tên kia sao??” Phương pháp làm ít ăn nhiều bị bại lộ, Tống Minh cũng chẳng thèm giấu diếm nữa mà thẳng thắng nói.
“Đó là gì?? Linh hồn sao??” Tống Minh khó hiểu, hỏi.
Áp lực đến từ linh hồn ngay lập tức đè lên tất cả mọi người đàn có mặt ở đây.
“Ahhg!”
Nó cho Cố Chính một chưởng.
Thiên Hồn Cây cũng không lớn, chỉ lớn tầm khoảng cây cà chua mà thôi.
Cố Chính mỉm cười, muốn lợi dụng lúc này để bắt lấy Thiên Hồn Cây.
Khác với Vân Yên thì Thanh Mạn là một người khá thẳng thắng, khinh thường ra mặt.
Mà một bên.
Thời cơ đến.
Tất cả mọi người ở đây, không ai bị mù cả, nên bọn hắn cũng nhanh phát giác được sự kỳ lạ trên người Bình n. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai biết được bên trong cây cổ thụ đã xảy ra chuyện gì.
Bình Ân đ·ã c·hết.
Bàn tay kia nắm lấy Thiên Hồn Cây rồi trước tiếp ném nó lên không trung. Theo đó, Thiên Hồn Cây cũng biến mất, không hề để lại một chút dấu vết nào.
Nhưng liên tục mở thần thức khiến cho lực lượng linh hồn tiêu hao một cách trầm trọng, khiến linh hồn rơi vào trạng thái mệt mỏi nên cho đến khi đạt được Tụ Hồn Cảnh thì nên hạn chế sử dụng Thần Thức.
Chân Nguyên Thân tu vi cố định chỉ có Nhị Ngưng, nên nó cũng mau chóng bị Bình Ân đuổi kịp.
An Dật có thể nghe được, nhưng một mình hắn có thể làm được gì?? Hơn nữa, Thái Vinh khi nãy cũng bảo hắn không cần lo lắng nên tâm tình cũng khá ổn.
Nhưng ngay khi hắn muốn tự bạo, thì Vân Yên lại xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản bước di chuyển Bình Ân.
Thì một linh hồn màu tím từ trong thân xác Phệ Hồn Lang xuất hiện, nó không có khuôn mặt, không chân, không tay, chỉ có mỗi một cái miệng rộng kéo dài nửa cái linh hồn.
Ngoại trừ hai nàng ra thì những người còn lại chả giúp được gì, ngoại trừ đứng một bên quan sát.
Không có ai trả lời, chỉ có một cái bóng trắng lướt ra khỏi gốc cây cổ thụ, kéo theo tiếng gió thổi và một luồng áp lực nhỏ.
Cố Chính thì vẫn đứng một bên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, như đang muốn nhìn trò vui và tràn đầy sự khinh thường.
Nhập vào ngươi Bình n vì hai mục đích.
Vì Thiên Hồn Cây chỉ nhỏ bằng một bụi cây cà chua nên không cần đến sự trợ giúp của Cố Chính, Bình Ân đã trước tiên muốn chạm vào.
Khi tu vi đạt đến Tụ Hồn Cảnh thì linh hồn sẽ được cường hóa và trở nên cường đại hơn một bậc so với bình thường.
"Việc hắn xuất hiện ở đây có nghĩa là Thiên Hồn Quả đã bị hắn lấy hết!! Không được, phải ngăn hắn lại!! Nhưng... Bình Ân bị sao??"
Thanh Minh đang điều khiển Chân Nguyên Thân biết cổ Chân Nguyên Thân này đã không thể thoát được, muốn tự bạo.
Nhưng cùng lúc đó, nó như cảm nhận được gì, liền quay người, hướng về phía gốc cây cổ thụ.
Tống Minh cứng họng, không thể làm gì hơn ngoài trương mắt nhìn Phệ Hồn Lang trở lại Cây Cổ Thụ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.