Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 166: Tự Cho Là Thông Minh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Tự Cho Là Thông Minh


Nhưng chỉ những người trong cuộc mới biết được đây cũng chỉ là một cổ phân thân mà thôi.

"..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Càng nói, Tống Mình càng tỏ ra tự hào.

"Sao?? Không phản biện lại được chứ gì??" Nhìn xem biểu Cố Chính không nói gì, Tống Minh lòng càng thêm chắc chắn với giả định của mình, hắn há miệng cười, tiếp tục nói.

"Ngươi đang nghi ngờ ta nói dối??"

Nhưng... lại có một số người lại không hề hiểu điều đó.

Chương 166: Tự Cho Là Thông Minh

Muốn lựa thời cơ phản công.

Nói xong, Thanh Minh điều động Chân Nguyên Thân, tiến hành tự bạo.

"Ông xã, đi thôi!!" Vân Yên và Thanh Mạn tiến đến vị trí mà Thanh Minh ẩn núp trước đó, nhẹ nói.

Vô duyên vô cớ bị t·ấn c·ông, là việc không thể chấp nhận dược.

Nếu không phải hắn còn có kế hoạch cần thực hiện thì với sự bố láo của Tống Minh, hắn đã tiến Tống Minh lên đường rồi chứ không ngồi giải thích này nọ.

Tha?? Đầu óc ngươi vô nước à?? Với tu vi Tứ Phân của ngươi, ngươi đòi làm được gì?? Yên Nhi còn ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hắn đã không còn là Bình Ân nữa. Hắn đã bị linh hồn kia nhập vào và g·iết c·hết rồi!!" Lúc này, Cố Chính từ trong thân cây đi ra và cảnh báo, không những vậy, hắn còn chỉ về phía Chân Nguyên Thân, nói: "Và hắn!! Hắn đã c·ướp hết toàn bộ Thiên Hồn Quả!!"

Nhưng Tống Minh lại nhanh chóng phản ứng lại được, hắn trước tiên hướng về phía Chân Nguyên Thân, thôi động tu vi, gấm thét.

Nhưng hành động của hắn lại thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Cố Chính cũng không tầm thường, vì sai lầm khi nãy, hắn luôn cảnh giác đối với mọi thứ xung quanh, nên phát hiện Tống Minh đột nhiên muốn đối với mình ra chiêu.

"Có lẽ... Hãy thử nghĩ đi. Dưới sự chứng kiến của tất cả chúng ta, lại có người có thể cùng các ngươi tiến vào bên trong gốc cây cổ thụ, rồi người đó lại không hề tiếc mạng mình mà tự bạo. Các ngươi thấy mọi chuyện có phải quá kỳ quái hay không??"

Người biết trước cũng vậy, người chưa biết cũng vật, tất cả đều tỏ ra bất ngờ nhất có thể!! (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Yên quay đầu lại, muốn nói gì đó.

Tất cả cử động của hắn, đều không hề có sự bất thường nào, từ việc ngồi.

Vân Yên cũng không hề mềm lòng, trực tiếp bắt được đòn t·ấn c·ông của Bình Ân, cho hắn một chém ngang ngực.

Thanh Minh đằng xa nghe được lời nói của Tống Minh liền cảm thấy tên này não có chút tàn.

Mà Vân Yên cũng đã dễ dàng đánh g·iết Bình Ân, cắt hắn ra thành nhiều mảnh.

"Không hề có một chút dấu vết nào, không hề có sự chần chừ nào, mọi thứ diễn ra quá mượt mà. Không nói đến việc Đình Ân có bị linh hồn kia nhập hay không. Tại sao nó lại không nhập vào ngươi??" Tống Minh đưa ra những lời lẽ liên quan.

Chân Nguyên Thân nhếch miệng, lộ ra nụ cười khinh, nói: "Thiên Hồn Quả?? Đến cuối cùng thì ngươi vẫn chỉ quan tâm đến Thiên Hồn Quả. Thật đáng thương, thật đáng thương cho đồng môn của ngươi, đồng môn ngươi c·hết, ngươi không hề quan tâm, chỉ quan tâm đến Thiên Hồn Quả. Thật không biết tương lai ngươi có còn vì những thứ khác mà vứt đi đồng môn nữa không? Ta đi trước, chờ ngươi ở dưới suối vàng!!"

Hủy đi một cổ Chân Nguyên Thân có chút đáng tiếc, nhưng vì kế hoạch lâu dài thì hi sinh nó rất đáng giá.

Tống Minh lướt qua, không công kích trúng Cố Chính.

"Không có!! Không có!! Không có!! C·hết tiệt!! Thiên Hồn Quả của ta!!" Tống Minh nội tâm gầm thét.

"Tên kia!! Ngươi là ai?? Tại sao lại có mặt ở đây?? Còn nữa, Thiên Hồn Quả đâu?? Giao ra đây!! Đó không phải là thứ ngươi có thể nắm giữ!!"

"Không thể nói... vở kịch của ngươi cũng rất đặc sắc, nhưng sai làm của ngươi là gặp phải ta."

Do hắn nhắm mắt, nên cũng không ai biết được hắn đang ngủ hay làm gì cả, và Bàn Nguyên cũng khá nghe lời, không hề đụng chạm đến Thanh Minh.

Vân Yên phiêu diêu, cất kiếm sang hông, nhẹ nhàng quay người lại, nói.

"Cái gì??!!" Tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt, đồng thanh hô lên!

Thêm nữa, ở đây có một thứ cực kỳ đáng sợ.

Tất cả mọi người đều hiểu ý.

Tuy nghĩ là vậy nhưng hắn không có ý định tham gia.

Tất cả mọi người đều hiểu.

Miệng v·ết t·hương đủ sâu, cắt ngang lòng ngực Bình Ân, nơi đó máu chảy không xuể, nhưng Bình Ân lại không hề cảm thấy đau.

Hắn trở nên cực kỳ bình tĩnh, trả lời: "Hừ, đồng môn ta vẫn ở đây, ngươi đang ăn nói hàm hố gì vậy??"

Lông mày nhíu lại, khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng nhảy sang một bên tránh né.

Những người khác cũng khó có thể tin được rằng người này lại tàn nhẫn đến vậy, biết không thể sống nên tự bạo.

Tất cả mọi người, ngoại trừ Tống Minh, quay người, muốn di chuyển xa khỏi khu vực này.

Thứ đáng sợ nhất không phải là ma, mà là thứ ngươi không thể g·iết c·hết được.

Nàng cũng biết thứ vừa tự bạo kia cũng chỉ là một cái phân thân của Thanh Minh nên không có quá nhiều sốt sắng, chỉ là... cứ nghĩ rằng có thể giúp hắn bảo toàn một cổ phân thân, ai ngờ khó đến vậy.

"Ngươi muốn làm gì??" Cố Chính chân đáp đất, ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm, nói.

Những người không biết thứ gì, nghe lập luận của Tống Minh liền cảm lời nói của hắn có chút đúng.

Cố Chính khi này đã trở lại bên cạnh An Dật.

"Tại sao?? Giao ra Thiên Hồn Quả, ta sẽ tha cho các ngươi!!" Tống Minh nói.

Vì sự thật là hắn cũng không phát hiện được Chân Nguyên Thân, dù cho bây giờ có nói ra thì cũng chẳng ai tin hắn.

"Biến mất?? Chúng ta không nhìn thấy được sự việc bên trong, nên ai mà biết được trên người hắn thực sự có Thiên Hồn Quả hay không??"

Đây là lòng dạ.

Nhưng nghe những gì mà người này nói trước, Tống Minh liền có chút chột dạ, hắn không phủ định chuyện đó, nhưng hắn sẽ không biểu hiện ra mặt.

Tống Minh do trước đó đã phát giác được hành động của Chân Nguyên Thân, nên cũng nhanh chóng tránh né được. Tuy vậy, hắn vẫn bị dư âm của lần tự bạo này đánh động, bị thổi bay ra đằng sau, cơ thể tràn đầy v·ết t·hương nhưng cũng chỉ là ngoài da.

"Vân Yên cô nương, dừng lại, ngươi đang làm gì vậy?? Đó là Bình Ân!!" Tống Minh nhận thấy Vân Yên đối với Bình Ân có sát khí, nên vội lên tiếng ngăn cản.

Không cần nói, dựa vào ba động tu vi của Tống Minh, bọn hắn cũng biết Tống Minh vừa mới phát động công kích, nhưng bọn hắn có chút không hiểu tại sao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Minh b·ị b·ắn lui lại đằng sau, nhưng hắn cũng nhanh chóng quay trở lại vị trí Chân Nguyên Thân tự bạo, hắn muốn tìm kiếm thử xem liệu Thiên Hồn Quả còn tồn tại hay không.

Vân Yên nhíu mày, muốn đi sang hỏi, nhưng khi này, Thanh Minh đưa tay ra, nắm lại bàn tay của nàng.

Thanh Mạn và Bàn Nguyên bên cạnh cũng chú ý đến, bọn hắn không biết Thanh Minh muốn làm gì, nhưng hai người chỉ việc im lặng xem.

Nhưng Vân Yên cũng mau chóng phát giác được, một chưởng đẩy lui Bình Ân.

"Đó là do tu vi của hắn cao hơn của ta." Cố Chính cũng bình tĩnh trả lời.

"Đi thôi!!"

Nếu như Thiên Hồn Quả đã biến mất thì không cần phải ở đây nữa.

Tống Minh lại lần nữa đưa ra câu hỏi liên quan và hết sức thuyết phục.

"Hừ!! Giả mù xa mưa! Nhưng mà không sao! Ngươi sẽ sớm c·hết thôi!!" Chân Nguyên Thân nở ra một nụ cười tàn nhẫn, xong lập tức hướng đến trước người của Tống Minh, tự bạo!!

"Để ta đoán xem, ngươi và tên kia là đồng bọn, hoặc tên kia có thể là tử sĩ của ngươi, ngươi và hắn bày ra một vở kịch nhằm một mình độc chiếm hết Thiên Hồn Quả, khiến cho mọi người lầm tưởng Thiên Hồn Quả trên người tên kia, nhưng thực ra nó lại nằm trên người ngươi."

Tuy có chút không muốn, dù sao đã cất công như vậy rồi mà không nhận lại được bất cứ thành quả nào, nhưng không thể làm được điều gì khác.

Nhưng Thanh Minh che giấu nụ cười, lắc đầu.

Bùm!!!

"Minh huynh đệ, ngươi tại sao lại t·ấn c·ông bạn ta??" An Dật cũng bực mình không kém, hỏi.

Nhưng xét về một mức độ nào đó thì có lẽ, túi trữ vật đã bị phá hủy theo vụ tự bạo này, và những vật bên trong túi trữ vật đã biến mất vào không gian.

Ngược lại, những người biết vấn đề bên trong thì không khỏi dành cho Tống Minh một cái respect, Nếu không phải biết được vấn đề thì bọn hắn cũng tin tưởng lập luận của Tống Minh, nhưng tiếc rằng... Không!

Mà tất cả mọi người nghe xong thì giật cả mình.

"Ác với bản thân đến vậy sao??"

Tống Minh đột nhiên cất bước, lao về phía Cố Chính, âm hiểm công kích.

Bí cảnh cũng không chỉ có một cơ duyên, vậy nên không cần vì một cơ duyên đã mất mà trở nên chán nản.

Ám Linh Tộc tuy khó g·iết, nhưng nó bị giới hạn bởi thể xác, nên mọi thứ vẫn có thể nằm trong tầm kiểm soát.

"Đi thôi, trước khi nó lại tìm đến một cái xác rồi nhập vào!!"

Thanh Minh nội tâm thầm cười.

Nghe được sự kêu gọi của Vân Yên, Thanh Minh cũng từ chỗ ngồi đứng lên, cùng với Bàn Nguyên, tiến đến bên cạnh Vân Yên.

Một cổ năng lượng tinh thuần từ trong Chân Nguyên Thân bắt đầu dị động và hội tụ ở vị trí đan điền và đang tiếp tục bành trướng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Chính muốn đính chính nhưng hắn lại không biết đính chính thế nào.

Nhưng... Mọi thứ đều đã nằm trong sự tính toán, trước khi phá hủy cổ Chân Nguyên Thân này... thì vẫn cần một chút sự ly gián, tạo độ khó cho lần bí cảnh này.

"Do tu vi hắn cao hơn ngươi?? Nói hay lắm!!" Tống Minh cười lớn, lại tiếp tục nói: "Vậy thì với tu vi của ngươi, lại không thể phát hiện có người tiến vào sao??"

An Dật không hề nói gì, vì ngay từ đầu đã như vậy.

Mặc dù dưới sự trợ giúp của Vân Yên, có thể tránh thoát được sự truy đuổi của Đình Ân, nhưng tránh quả dưa thì gặp quả dừa, đụng phải đám người Tống Minh.

Tuy hắn đã đính chính, nhưng suy cho cùng thì hành động của hắn quá rõ rằng, Lạc Dao, Tuyết Liên, Vũ Khánh nội tâm sinh ra một chút e dè.

Nhưng mà... Nếu cứ dây dưa với nó lại không hề tốt chút nào, khi nó lại không hề có tiêu hao, và chỉ cần xung quanh có xác là nó có thể liên tục nhập vào và t·ấn c·ông.

Tống Minh cảm nhận được ba động linh khí trên người Chân Nguyên Thân không được ổn định, liền ngay lập tức biết được người này đang muốn làm gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Tự Cho Là Thông Minh